CHAP 29

Yu-Seong cần một người đồng đội.

'Không được quá tự mãn. Mình không nên đánh giá bản thân quá cao. Có giới hạn cho những gì mình có thể làm một mình."

Anh đã suy nghĩ kỹ và nhận ra rằng không thể trì hoãn điều này nữa. Tuy nhiên, anh không muốn nghe theo lời đề nghị của anh em nhà Jin về việc sử dụng lính đánh thuê. Dù họ có đáng tin cậy đến đâu thì họ vẫn là lính đánh thuê.

Lính đánh thuê thường bị chi phối bởi tiền bạc, và không ai biết khi nào kẻ phản bội sẽ xuất hiện trong số họ. Yu-Seong cần một người trung thành và đáng tin cậy hơn nhiều. Ví dụ, một người đáng tin cậy như anh em nhà Jin nhưng lại có thể phát triển cùng anh ấy. Tuy nhiên, anh không thể mang anh em nhà Jin theo và việc họ không thể vào ngục tối vì cấp bậc của họ cũng không phải là vấn đề đơn giản.

'Thay vào đó, Jin Yu-Ri và Jin Do-Yoon nên có thêm thời gian để tự đi săn.'

Anh đã nghe nói rằng Jin Do-Yoon cũng bị thương nặng trong vụ việc này.

Do-Yoon có khả năng phục hồi rất tốt vì cậu là một người chơi thể chất—một người sói. Tuy nhiên, việc phải chịu đựng những vết thương như vậy mỗi lần cũng quá sức cho cậu.

"Mình không phải là người duy nhất cần trở nên mạnh mẽ hơn. Tất cả chúng ta đều cần cùng nhau phát triển mạnh mẽ hơn."

Kim Do-Jin cũng sẽ phát triển mạnh mẽ hơn giống như Choi Yu-Seong. Thậm chí, Do-Jin còn phát triển nhanh hơn. Những kẻ thù khác cũng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, và có những kẻ đã ở trên đỉnh cao đang chờ đợi họ.

'Tôi có biết tất cả về tương lai không á?'

Không. 

Vì Choi Yu-Seong đã bước vào thế giới của cuốn tiểu thuyết này và thay đổi nhiều thứ. Kết quả là, anh đã thay đổi hướng đi so với chuỗi sự kiện ban đầu. Ví dụ, Lee Jin-Wook đã xuất hiện sớm hơn anh dự kiến, cùng với các cuộc tấn công.

Tất nhiên, sẽ có nhiều rủi ro bất ngờ mà Yu-Seong sẽ phải đối mặt trong tương lai. Nghĩ rằng Jin Do-Yoon và Jin Yu-Ri có thể tiếp tục an toàn bên cạnh anh là một sai lầm, vì họ sẽ biến mất sau nửa đầu cuốn tiểu thuyết. Yu-Seong cần phải nhìn xa hơn.

Choi Yu-Seong mà anh từng biết đã không còn nữa. Điều này cũng đúng với nhiều người khác. Vì vậy, anh đã tạo một danh sách những ứng cử viên có thể làm đồng đội của mình trên điện thoại. Danh sách này được sắp xếp dựa trên bản tóm tắt của cuốn tiểu thuyết gốc mà anh đã viết khi nằm viện.

'Mình chỉ cần thêm một người nữa thôi.'

Có quá nhiều đồng đội sẽ chỉ tạo ra gánh nặng. Nếu anh mạnh hơn, có thể sẽ ổn, nhưng hiện tại, quá nhiều người có thể gây ra vấn đề vì tất cả đều phải cùng phát triển. Anh không thể quá thoải mái và cũng không nên đánh giá quá cao khả năng của mình. Nếu không đặt ra tiêu chuẩn rõ ràng cho bản thân, anh rất dễ bị lạc lối.

Hơn nữa, anh cũng cần xem xét đến anh chị em nhà Jin, Chae Ye-Ryeong và những người khác. Tất nhiên, anh sẽ không tính đến những người vốn đã không đáng tin cậy. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, anh đã có thể chọn được người phù hợp nhất.

"Thành thật mà nói, hiện tại có thể hơi nguy hiểm khi tiếp cận người đó..."

Dù anh đã suy nghĩ về điều đó bao nhiêu lần, không ai có thể phù hợp hơn người đó. Nghĩ như vậy, anh đã gửi tên và đặc điểm của người mình chọn cho Yu-Ri.

Sau đó, anh nói: "Hãy điều tra kỹ lưỡng về người này, bao gồm nơi sống, nghề nghiệp và tình hình hiện tại của cậu ấy."

"Tất nhiên rồi. Yoo Jin-Hyuk... Anh sẽ không nói cho tôi biết về anh ấy ngay cả khi tôi hỏi, phải không?"

"Tôi muốn cậu ấy là đồng đội của tôi."

Jin Yu-Ri nheo mắt lại. "Lý do là gì? Lại chỉ là trực giác của anh thôi à?"

"Nói thật với cô... Tôi có một khả năng nào đó giống như nhìn trước tương lai. Xin lỗi vì tôi chưa nói với cô trước đây."

"Không thể nào, giống như vị thiếu gia đầu tiên sao...?" Miệng cô mở ra đầy ngạc nhiên.

"Không đến mức đó," Yu-Seong nói.

Choi Ji-Ho—đứa con đầu tiên của gia đình Choi—thực sự có khả năng nhìn trước tương lai. Nhờ vào tài năng võ thuật và khả năng đặc biệt này, hầu hết mọi người đều nghĩ rằng anh ấy sẽ kế nhiệm Choi Woo-Jae và thừa kế Tập đoàn Comet. Điều này là đúng cho đến khi anh ấy bị thương.

Tuy nhiên, ngay cả Choi Ji-Ho cũng không thể dự đoán tương lai một cách chính xác. Kết quả là anh ấy bị thương nặng và phải nghỉ hưu sớm. Hơn nữa, có tin đồn rằng anh ấy hiện đang sống một mình trong một khu vực hẻo lánh. Không ai trong gia đình biết vị trí của anh ấy, ngoại trừ Choi Woo-Jae.

Thực ra, Choi Yu-Seong có thể nói rằng anh cũng có khả năng tương tự như Ji-Ho, nhưng anh không thể nói một cách liều lĩnh như vậy. Rốt cuộc, anh không biết tương lai sẽ mang lại điều gì, đặc biệt là với hiệu ứng cánh bướm.

"Nếu đúng như vậy, thì chuyện này đã không xảy ra. Hãy tưởng tượng nó như một việc gì đó tương tự," Yu-Seong nói.

"Sao có thể giống nhau được? Ai cũng biết rằng khả năng dự đoán không thể cho chúng ta thấy được toàn bộ tương lai." Jin Yu-Ri rất ngạc nhiên, nhưng sau đó cô nhanh chóng gật đầu như thể đã hiểu. "Dù sao thì tốt hơn hết là giữ bí mật về khả năng này. Tôi đồng ý. Nhưng liệu tôi có thể nhờ đến sức mạnh của anh khi cần không?"

"Miễn là nó hợp lý."

Đôi mắt của Jin Yu-Ri lấp lánh như viên ngọc. Có hàng triệu ý định xuất hiện trong tâm trí cô. Cô có thể làm được nhiều thứ nhờ vào khả năng chưa được tiết lộ của Choi Yu-Seong. Sau đó, cô nhẹ nhàng gật đầu. "À, tôi nghĩ trong vài ngày tới, tôi sẽ có một số thông tin để báo cáo."

"Có gì cần báo cáo à?" Yu-Seong đặt câu hỏi.

"Về những kẻ đã tấn công chúng ta gần đây." Đôi mắt của Jin Yu-Ri nheo lại khi cô nhớ lại trận chiến.

"Có vẻ như cô đang thực hiện một số cuộc điều tra?"

"Tôi nghĩ Tôi đã điều tra được khá nhiều, nhưng vẫn chưa điều tra được phần còn lại. Khi nào chắc chắc, tôi sẽ báo cáo lại cho anh."

"Tôi sẽ để nó cho cô. Vậy cô cần bao lâu để điều tra về Yoo Jin-Hyuk...?"

"Hai ngày là quá đủ rồi."

"Cảm ơn." 

Nó có thể không dễ dàng như Yu-Ri nghĩ, nhưng anh nuốt những lời đó và gật đầu.

"Không có gì ạ."

Có vẻ như Jin Yu-Ri thuộc về một tổ chức tư nhân nào đó mà Yu-Seong không biết. Cô có thể sẽ nói nếu anh hỏi , nhưng anh không làm vậy. Cô đang ngầm ám chỉ với anh rằng cô sẽ nói với anh khi thời điểm đến. 

Yu-Ri nói: "Vậy tôi sẽ ra ngoài gọi điện một lát."

"Được thôi." Yu-Seong gật đầu và nhìn ra cửa sổ phòng bệnh.

Vì là phòng VVIP nằm ở tầng khá cao cho nên tầm nhìn toàn cảnh Seoul tương đối tốt. Có lẽ vì vậy mà khi ở đây, anh có thói quen nhìn ra ngoài cửa sổ khi nghĩ ngợi.

'Những gì mình có thể làm được. Những gì mình không thể làm được. mình phải làm gì đây.'

Yu-Ri nhìn bóng lưng Yu-Seong một lúc, như bị thu hút bởi điều đó. Sau đó cô đứng dậy và từ từ đi ra khỏi phòng bệnh. Tuy nhiên, cô đột nhiên dừng lại. Do ai đó đã gõ cửa phòng bệnh trước khi cô định ra ngoài . 

'Kim Pil-Doo?'

Kim Pil-Doo là cánh tay phải của chủ tịch Choi Woo-Jae. Kim Pil-Doo liếc nhìn Jin Yu-Ri rồi đứng sang một bên mà không nói một lời nào khiến cô không kịp suy nghĩ về sự xuất hiện đột ngột của ông ấy. 

Cùng lúc ấy, đôi mắt của Jin Yu-Ri trở nên mở to bất ngờ. Từ phía sau Pil-Doo xuất hiện Woo-Jae, ông mặc bộ đồ hanbok hiện đại. Woo-Jae nhìn chằm chằm vào bóng lưng Yu-Seong và ra hiệu im lặng, rồi chớp mắt chỉ ra ngoài trước khi Yu-Ri kịp nói ra bất kỳ điều gì.

Hai người đều đủ thông minh để biết điều đó có nghĩa là gì. Yu-Ri lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh. Kim Pil-Doo đóng cửa phòng bệnh mà không phát ra bất cứ tiếng động nào. 



Choi Woo-Jae ở lại một mình với Cho Yu-Seong trong phòng bệnh. Ông che giấu sự hiện diện của mình, đặt tay ra sau và nhìn bóng lưng của Yu-Seong với vẻ lơ đãng.

'Làm mình nhớ đến mẹ của nó, chỉ lớn hơn thôi.'

Một nỗi buồn thoáng qua trong mắt Woo-Jae khi ông nhớ đến mẹ của Yu-Seong, người đã qua đời trong tiếc nuối .

'Giá như có thêm thời gian...'

Có lẽ sẽ có nhiều thay đổi? Trái tim của Choi Woo-Jae tràn ngập nỗi buồn nhưng nhưng ông lắc đầu để kìm nén cảm xúc của mình. Bây giờ đã quá mộn để quay lại bánh xe thời gian. Có lẽ vì thế mà ông có phần rộng lượng hơn với Yu-Seong hơn những người con khác của mình.

Sự ưu ái đó khiến Yu-Seong trở thành người không thẳn thắn, nhưng giờ Woo-Jae lại muốn anh tự mình đứng lên hơn là được trợ giúp. 

Choi Woo-Jae tin rằng nếu đó là Yu-seong mà ông biết, anh sẽ sớm làm được điều đó. Gần đây, Yu-Seong đã đạt được một số kỳ vọng của ông. Trong số rất nhiều đứa con của ông, một đứa trẻ đặc biệt ngoan ngoãn chắc chắn sẽ dễ nhìn hơn. Choi Woo-Jae trông có vẻ bối rối trong chốc lát. 

"Ahem, ahem!"

"...Chủ tịch?" Choi Yu-Seong quay đầu lại về phía tiếng ho và nhìn thấy Woo-Jae. Sau đó anh mở to mắt.

"Vạch rõ ranh giới giữa chuyện công và chuyện tư đi. Nếu ta chỉ là chủ tịch của con, thì con cũng không may mắn có được cuộc sống này đâu ...." Woo-Jae nói với giọng diệu gay gắt và bước đi với hai tay để sau lưng. Sau đó ông ngồi chỗ ghế dành cho người đến thăm.

Tại sao Woo-Jae lại đến đây vào lúc này? Yu-Seong cứng đờ trước chuyến thăm bất ngờ.

Yu-Seong khá nhanh trí. Vì vậy, anh có thể nhanh chóng hiểu được hàm ý ẩn giấu trong lời nói của Woo-Jae. 

'Đó là một lời nhắc nhở, bảo tôi phải tính táo về thời gian và địa điểm.'

Lời nói của ông rất hợp lý. Chuyến thăm lần này của Choi Woo-Jae rõ ràng không phải với tư cách là chủ tịch công ty. Nếu Yu-Seong cứ mãi coi Woo-Jae như cấp trên, khoảng cách giữa họ sẽ càng lớn dần hơn. Đó chắc chắn không phải là điều Yu-Seong mong muốn.

"Vâng, thưa cha."

Choi Woo-Jae vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản. Ông gật đầu, mắt hướng về phía giường và nói: "Đang nhìn gì thế? Lại đây ngồi đi."

Vào lúc đó, Choi Yu-Seong cảm thấy tâm trạng của Choi Woo-Jae hơi khác so với bình thường.

'Tại sao lại vậy?'

Thật khó hiểu.

Giọng điệu đó khá khó nghe, nhưng chắc chắn nó đã ít u ám hơn bình thường. Điều này khiến Yu-Seong cảm thấy có chút lúng túng.

"Mặc dù mình chắc chắn rằng ông trông cũng giống như vậy trước đây..."

Khi Yu-Seong càng cố gắng lục lại ký ức, sự bối rối của anh càng gia tăng. Lúc này, Woo-Jae nhìn Yu-Seong với ánh mắt đầy hoài niệm.

'Mình càng nhìn nó, lại càng thấy nó giống cô ấy.'

Choi Woo-Jae cảm nhận được những cảm xúc đã khuấy động trong lòng sau một thời gian dài, nhưng ông không có lý do gì để bộc lộ những cảm xúc đó với Choi Yu-Seong. Ông liền hỏi: "Con không định nghe ta nói sao?"

Yu-Seong hơi giật mình trước giọng nói trầm thấp đó và ngạc nhiên bước về phía giường. Dù biết rằng không thể nằm thoải mái, anh chỉ ngồi và bắt chéo chân trên giường.

"Nằm xuống."

"Con thấy thoải mái như thế này, thưa cha."

"...Trông con ổn hơn ta nghĩ đấy."

"Vâng, con ổn. Có lẽ vì trở thành người chơi nên quá trình hồi phục nhanh hơn con nghĩ ".

"Ta nghe nói con đã vượt qua kỳ thi thợ săn với danh hiệu cao nhất."

"...Tất cả là nhờ có cha ạ."

Yu-Seong nhắc đến từ "cha", nhưng nó dường như khá xa lạ với anh. Anh cười gượng, khi đó, anh không thể đọc được cảm xúc nào từ khuôn mặt của Woo-Jae.

'Đúng như dự đoán, ông ấy khó đối phó lắm.'

Ngay cả trong bầu không khí thoải mái hơn, Yu-Seong vẫn thấy khó khăn khi đối diện với Choi Woo-Jae. Dù đã cố gắng thư giãn, anh vẫn cảm thấy cứng đờ.

"Cố gắng nịnh bợ ta như vậy là đủ rồi. Không phải ai cũng có thể làm tốt như con, ngay cả khi họ được trao Viên đá Thức tỉnh."

Rõ ràng, khi Choi Woo-Jae nói "họ" là ông đang ám chỉ đến một trong những người anh chị của Choi Yu-Seong.

"Con là người thứ ba."

Điều đó có nghĩa là gì? Yu-Seong nhanh chóng suy nghĩ và lập tức hiểu được ý nghĩa.

"Anh Ji-Ho và chị Mi-Na cũng đã vượt qua kỳ thi với danh hiệu cao nhất," Yu-Seong nhận xét.

"Phải. Ji-Ho là từ 16 năm trước... Và gần đây nhất là Mi-Na cũng là từ 10 năm trước."

Mặc dù Woo-Jae đang nói vòng vo, nhưng cũng không khó nhận ra rằng ông đang khen ngợi Yu-Seong. Yu-Seong đã đạt được điều mà sau 10 năm, chưa ai có thể làm được.

Yu-Seong dễ dàng nhận ra điều Woo-Jae đang nói, "Con sẽ cố gắng nhiều hơn."

"Ta sẽ dõi theo con. À, nhân tiện, có một vài kẻ rất xấc xược. Sao chúng dám đụng đến người nhà Choi?

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt của Woo-Jae bỗng thay đổi. Dù ông không cười cũng chẳng cau mày, nhưng Yu-Seong vẫn cảm thấy lạnh gáy khi bị ông nhìn chằm chằm trong chốc lát.

'Có lẽ cả tôi và Jin Yu-Ri đều không cần phải tìm kiếm thêm...'

Yu-Seong không biết chính xác Woo-Jae đang nghĩ gì, nhưng anh có thể dự đoán được hậu quả nghiêm trọng mà kẻ đó sắp phải đối mặt.

"Và... ta nghe nói Kim Do-Jin đã giúp con." Choi Woo-Jae nhắc đến cái tên bất ngờ đó khi ông vuốt cầm.

"Con nên sắp xếp một bữa tối với cậu ta. Có một người tài năng như vậy cũng tốt. Cách đây khoảng 35 năm, nếu ta không gặp được Kim Pil-Doo, chắc chắn ta vẫn còn phải làm rất nhiều việc bằng chính đôi tay của mình. Con nên giữ lấy mọi người khi còn có thể. Con hiểu ý ta chứ?"

Choi Woo-Jae đề nghị để cho Kim Do-Jin trở thành người của Yu-Seong. Nếu là người khác, Yu-Seong có lẽ sẽ cổ vũ việc đó, nhưng với tình huống này, điều đó lại không hẳn như vậy.

'...điều đó thực sự nguy hiểm.'

Choi Yu-Seong sẽ bị mắc kẹt giữa Kim Do-Jin và Choi Woo-Jae. Đây là sự kết hợp tồi tệ nhất, và kết quả gần như đã rõ ràng. Choi Woo-Jae sẽ chết, Choi Yu-Seong cũng sẽ chết, và cuối cùng, mọi chuyện sẽ trở thành một thảm họa.

"Sao con lại làm vẻ mặt đó? Có vẻ như con không thích ta để tâm đến cậu ta," Woo-Jae hỏi. Ông rất nhanh trí và có thể đọc được cảm xúc của Yu-Seong.

Choi Yu-Seong nuốt nước bọt.

'Làm sao đây'

Anh không thể từ chối chuyện này mà không có lý do chính đáng, vì sự cố chấp của Choi Woo-Jae là rất lớn. Do đó, thật khó để từ chối quyết định của Woo-Jae một khi nó đã được đưa ra.

"Nếu con từ chối thì cũng chẳng có ích gì đâu. Ta sẽ tự mình quyết định sau khi gặp cậu ta, vì vậy hãy sắp xếp một buổi nói chuyện vào tuần tới."

Khi nỗi lo lắng của anh ngày càng lớn, Woo-Jae đã tuyên bố một cách rõ ràng.

'Đây là điều mà Kim Do-Jin mong muốn.'

Không đời nào. Mặc dù Kim Do-Jin vẫn chưa đủ mạnh để tiếp cận Choi Woo-Jae, nhưng Choi Yu-Seong cũng không muốn cho anh ta bất kỳ cơ hội nào.

"Hmm, thằng ranh này. Tại sao không nói gì ? Choi Woo-Jae hỏi lại.

Yu-Seong có cảm giác rằng câu hỏi này chính là cơ hội cuối cùng của anh và sẽ không có lần sau. Nếu mất thêm thời gian, anh có thể sẽ làm phật lòng Woo-Jae và bị mắng. Xem xét tính cách của Choi Woo-Jae, việc hỏi cùng một câu hỏi ba lần đã là một biểu hiện của sự kiên nhẫn tuyệt vời.

Những rung cảm thuận lợi ngay từ đầu đã trở nên nặng nề và quen thuộc hơn. Đây là cách mà các mối quan hệ vận hành: xây dựng càng nhanh thì càng dễ sụp đổ.

Điều này có nghĩa là rủi ro sẽ tăng lên nếu Yu-Seong bất ngờ có cơ hội để tiếp cận Woo-Jae nhanh chóng. Một mối quan hệ thiết lập quá nhanh sẽ khó sửa chữa hơn nhiều nếu nó bị sụp đổ. Vì vậy, Yu-Seong không thể kéo dài thêm thời gian và cần phải nói rõ ngay lập tức.

Những kỳ vọng và niềm tin được xây dựng từ việc mạo hiểm mạng sống có thể bị phá hủy ngay lập tức chỉ với một câu trả lời ở đây.

"Bố. Con có nhất thiết phải biến Kim Do-Jin trở thành người của mình không?" Yu-Seong suy nghĩ xong và nói với ánh mắt trừng trừng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top