CHAP 24

Lâu lắm ko dịch mình quên nhân vật, nên chap này có vẻ mình dịch phần xưng hô hơi khó hiểu mong các bạn góp ý mình sẽ tiếp thu và sửa ạ.




Ở Jamsil, Hàn Quốc, có một dãy phòng khách sạn nằm trong tòa nhà tên là Landmark of Korea. Min Young-Hoon ngồi một mình trong phòng, trên chiếc ghế sofa rộng và uống trực tiếp chai rượu whisky mạnh . Vết sẹo gớm ghiếc trên má trái của hắn giật giật.

"Ha-!" 

Nghĩ lại tình huống vừa xảy ra cách đây không lâu, hắn cảm thấy buồn cười đến mức sắp phát điên.

"Thật nực cười khi phần lớn chủ tịch của mười hội hàng đầu lại là những kẻ hèn nhát như vậy..."

Min Young-Hoon tặc lưỡi khi xem họ là những kẻ hèn nhát mà không hề do dự. Trên thực tế, Young-Hoon tự tin vào bản thân vì vị trí và khả năng của mình. Hắn là phó chủ tịch của Heaven Guild và là người chơi cấp 30 cấp S. Heaven Guild được xem là mạnh thứ hai trong số mười hội hàng đầu của Hàn Quốc.

Một tuần trước đó, hắn đã gửi email đến tất cả mười tổ chức hàng đầu. Nội dung của email giải thích rằng gần đây, Tập đoàn Comet đang chuẩn bị gia nhập thị trường thợ săn và các tổ chức cần phối hợp với nhau để ngăn chặn điều này xảy ra.

Young-Hoon đã thuê một phòng khách sạn trị giá hơn 10 triệu won một đêm cho cuộc họp và đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho kế hoạch của hắn. Tuy nhiên, không có bất kỳ chủ tịch nào của các hội thực sự xuất hiện trong cuộc họp. Mặc dù Min Young-Hoon đã liên lạc với tất cả mọi người và xác nhận rằng các chủ tịch không có bất kỳ kế hoạch đặc biệt nào - ngoại trừ Oh Hyun-Woo, chủ tịch của Heaven Guild, đang vắng mặt - nhưng không ai trong số họ đã đến.

Sáu chủ tịch đã cử đại diện thay thế đi, và tất cả những người này ít nhất đều là giám đốc của các hội. Các lãnh đạo đều biết biệt danh "Chó điên" và danh tiếng của Young-Hoon. Tuy nhiên, không ai trong số các đại diện tỏ ra hài lòng về cuộc gặp mặt này. Thực ra, họ đến đây với vẻ như muốn rời khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt. Họ cố tránh nhìn vào mặt Young-Hoon.

Thực ra, Young-Hoon cũng đã biết tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.

'Họ sợ Tập Đoàn Comet, ý tôi là Choi Woo-Jae.'

Young-Hoon nghiến răng và ôm chặt cái chai của mình hơn. 

"Tại sao họ lại sợ một lão già sắp chết chứ..."

Ông đúng là một nhân vật huyền thoại, là người đứng đầu Tập đoàn Comet và đã phát triển cực kỳ nhanh chóng sau khi thức tỉnh ở độ tuổi muộn như vậy. Nhưng cuối cùng, chẳng phải ông vẫn chỉ là một ông già sao?

Min Young-Hoon thực sự không thể hiểu được tình huống này.

'Nếu đại ca của tôi ở đây vào lúc này...'

Không, tình hình sẽ giống như vậy.

Ngược lại, Young-Hoon bắt đầu tất cả những điều này vì hắn nghĩ sẽ dễ dàng tiến hành hơn nếu không có Oh Hyun-woo. Rốt cuộc, đây là vấn đề cá nhân của y. Hắn ít nhất muốn ngăn Nhóm Comet tham gia vào thị trường bang hội, nhưng mọi chuyện không như y tưởng. Khi yđang vùi đầu vào đôi tay đau nhức, cánh cửa khách sạn lặng lẽ mở ra. Một phụ nữ trẻ với mái tóc dài gợn sóng và đôi giày cao gót bước vào phòng một cách tao nhã.

"Huh? Anh có uống rượu không? Em đoán mọi thứ đã không diễn ra như anh dự tính."

Người phụ nữ tặc lưỡi khi nói chuyện với Young-Hoon. Cô ta tỏ ra rất thoải mái khi trò chuyện với hắn, mặc dù hắn đã khiến ngay cả mười chủ tịch hội hàng đầu cũng cảm thấy áp lực khi đối diện với hắn.

"...khụ khụ."

Sau khi nghe Young-Hoon lẩm bẩm chửi rủa, người phụ nữ cau mày và ngồi đối diện hắn. Cô bắt chéo chân và hỏi.

"Đừng chửi rủa. Chuyện gì đã xảy ra thế?"

Young-Hoon từ từ ngẩng đầu lên và nhìn cô ta. Đôi mắt hắn tràn nhập ngọn lửa giận giữ.

"Em thực sự vừa hỏi chuyện gì đã xảy ra à? Mọi người đều sợ hãi và bỏ chạy," Young-Hoon giận dữ nói. "Choi In-Young, có vẻ như họ sẽ nghe lời bố em mà sủa. Gâu gâu, gâu gâu."

"Thế là đủ rồi. Anh đang thật thảm hại." Choi In-Young, thành viên lớn tuổi thứ năm trong gia đình Choi, vừa đảo mắt vừa mắng hắn.

"Anh biết," Young-Hoon trả lời.

Hắn chộp lấy chai whisky và đặt nó lên môi một lần nữa. Khi hắn ngửa đầu ra sau, In-Young nhảy ra khỏi chỗ ngồi và lấy trộm cái chai.

"Tại sao-...!" 

Trước khi Young-Hoon kịp nói một lời, In-Young đã cúi đầu và hôn hắn. Lưỡi cô trượt qua môi hắn như một con rắn. 

"Mmm..."

Young-Hoon rên rỉ và dần dần bình tĩnh lại. In-Young chậm rãi vén tóc ra sau tai rồi rút ra khỏi nụ hôn. Đôi mắt cô tỏa sáng dữ dội.

"Young Hoon, bình tĩnh lại nào. Hãy suy nghĩ kỹ về chuyện này. Em hiểu rằng tình huống này rất khó chịu, nhưng anh cần phải tìm cách dừng nó lại. Anh biết đấy, nếu bố em thành lập một công ty, ông ấy chắc chắn sẽ để chị hai của em làm chủ. Điều đó sẽ làm mất hết cơ hội của em." 

"......"

"Anh nói muốn cưới em và sẽ cho em làm chủ tịch tập đoàn Comet như một món quà cưới. Anh không giữ lời hứa sao?"

Young-Hoon thở dài và nói: "Vì vậy, anh làm tất cả những điều này để giữ lời hứa của mình."

In-Young ngồi trên đùi Young-Hoon và mỉm cười.

"Vì vậy, đừng quá xúc động và vội vàng. Hãy dành thời gian. Hiểu chứ?"

Cái chạm nhẹ nhàng của cô cẩn thận lướt qua đầu Min Young-Hoon. Đôi mắt của Young-Hoon rực cháy và bàn tay y từ từ hướng về phía ngực cô. In-Young nhẹ nhàng đẩy tay y ra và nói với ánh mắt sáng ngời.

"Em nói điều này vì anh bảo mọi việc không suôn sẻ, nhưng em vừa nghĩ ra một kế hoạch tốt."

"Kế hoạch gì?" Young Hoon hỏi.

Hắn liếm môi như thể cảm thấy có chút tiếc nuối.

"Anh trai em Yu-Seong, đứa con thứ chín của gia đình Choi," In-Young bắt đầu giải thích kế hoạch của mình. 

"Choi Yu-Seong?"

"Ừ, em nghe nói gần đây anh ta đi săn một mình." 

"Vậy thì sao?"

"Bố em không thể hiện điều đó quá trực tiếp, nhưng em biết rằng ông khá coi trọng Yu-Seong. Gần đây, có vẻ như ông đang ưu ái anh ta hơn."

Young-Hoon nhận xét: "Việc cha em bảo vệ nó khi nó đi khắp nơi gây rắc rối đã gây tranh cãi khá nhiều.

"Anh biết đấy, Yu-Seong không biết nhưng bố em không phải là người làm những việc như vậy."

"Ừ, anh biết rất rõ điều đó."

Đó không phải là lý do tại sao hầu hết mười chủ bang hội hàng đầu đều sợ hãi đến vậy sao? Đó cũng là lý do vì sao cuộc họp hôm nay kết thúc trong thất bại.

In-Young hỏi: "Anh không nghĩ ra được điều gì anh có thể làm sau khi nghe những gì em vừa nói sao?"

"Về cái gì?" 

Đáp lại lời phản bác của Min Young-Hoon, In-Young mỉm cười. Sau đó cô lại ngồi đối diện với hắn.

"Sự thức tỉnh của Yu-Seong đã khiến hắn ta tự tin hơn. y có chút kiêu ngạo và gần đây y cũng trở nên khó chịu."

"Vậy thì sao, giết Choi Yu-Seong à?" Young-Hoon hỏi với đôi mắt mở to ngạc nhiên.

"Này, em đã bao giờ nói điều đáng sợ như vậy chưa?"

"Hay là em muốn tôi bắt cóc nó hay gì đó? Sau đó đe dọa ông ta tránh xa chợ hội nếu lão muốn cứu con trai mình? Em thực sự nghĩ nó sẽ có tác dụng à?" Young-Hoon có vẻ hoài nghi

Cho dù người cha có quan tâm đến Yu-Seong đến đâu thì đối thủ của họ vẫn là Choi Woo-Jae, người được biết đến là kẻ máu lạnh. Ông ta sẽ khịt mũi và bảo họ làm bất cứ điều gì họ muốn làm.

In-Young không đồng ý và nghĩ rằng có lẽ điều đó sẽ có tác dụng ít nhất một chút. Suy nghĩ của cô ấy khác với Young-Hoon.

"Ngay cả các anh trai của em cũng không biết ông già xảo quyệt đó quan tâm đến Yu-Seong đến mức nào," cô tiếp tục.

"Vậy nên, rõ ràng là chúng ta không nên làm vậy. Nếu chúng ta gây rắc rối với Yu-Seong, anh cũng sẽ gặp nguy hiểm."

Việc hắn nguyền rủa các bang hội khác không có nghĩa là hắn không sợ Choi Woo-Jae .

"Ai bảo anh tự làm việc đó? Anh có rất nhiều người theo lệnh của mình. Và anh cũng có em," In-Young nói, chỉ vào mình bằng ngón trỏ. Cô có vẻ đang thất vọng.

Cô tiếp tục: "Ngay cả khi bố không quan tâm đến em nhiều như quan tâm đến Yu-Seong, ông ấy vẫn quan tâm đến em khá nhiều."

"...."

"Và không cần phải giết hay làm tổn thương hắn. Anh cũng không cần phải nhốt y ở đâu đó. y vẫn là anh trai em. Anh có nghĩ rằng em muốn làm những điều khủng khiếp như vậy với anh trai mình không? Chỉ cần đưa y đến một nơi nào đó mà y khó có thể quay lại trong một thời gian. Chúng ta chỉ cần khiến bố em tập trung vào điều đó."

"Và nếu anh làm vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra?" Young Hoon hỏi.

"Em có nghĩ các anh của em sẽ hành động khác với anh không? Tất cả chúng ta đều đang làm việc cùng nhau và khiến hoạt động kinh doanh của bang hội sụp đổ,"

"Nó sẽ chỉ làm trì hoãn thời gian thôi."

In-Young chế nhạo lời nói của Young-Hoon và đặt cái chai cô lấy từ anh lên bàn. Sau đó, cô đứng dậy.

"Em có thể lo việc đó. Trong khi đó, anh không cần phải làm điều gì mà anh không muốn làm. Điều này chỉ cho thấy... đó là tất cả tình cảm của anh dành cho em. Ít nhất thì đó là điều em buộc phải nghĩ."

In-Young nở nụ cười ngọt ngào và rời khỏi phòng như thể không hề hối hận. Có vẻ như cô thực sự không mong đợi gì ở hắn.

Sau khi cô rời đi, Min Young-Hoon thản nhiên nhìn cánh cửa đóng lại. Hắn lại nhấc cái chai lên và lẩm bẩm.

"...Con khốn."

Trước khi kịp nhận ra, tay hắn đã tìm thấy và nhặt chiếc điện thoại bị ném ở đâu đó trên ghế sofa.

"Này, là tôi đây. Có một việc cậu nên làm cho tôi. Rủi ro khá cao. Mục tiêu là một trong những thành viên nhà Choi của nhóm Comet."

Min Young-Hoon vô tình gõ nhẹ vào mặt sau điện thoại di động của mình bằng ngón trỏ. hắn trông có vẻ lo lắng một cách rõ rệt.




Kết quả của Choi Yu-Seong trong năm ngày đi săn vừa qua chắc chắn không phải là không đáng kể, đặc biệt là với tác dụng của thuốc tăng kinh nghiệm đi săn và yếu tố ngôi sao hỗ trợ anh .

『Tên: Choi Yu-Seong

Tuổi: 20

Loại: Toàn năng

Hạng: E

Cấp độ: 38

Lịch sử lưu giữ:1


Kỹ năng đặc biệt: Star Factor Quality E, Fusion E

Kỹ năng chung: Stylish E, Mắt nhân bản E, Tia lửa E,  Insight E, Tăng cường tầm nhìn F→E, Cường hóa vật lý F→E, Né tránh F

Không gian kỹ năng yếu hiện tại: Không còn chỗ trống. Nếu cần, bạn có thể xóa và ghi đè các kỹ năng thông thường ngoại trừ các kỹ năng ban đầu. 』


Buổi tối, sau khi tắm, Yu-Seong trở về nhà và ngồi vào bàn. Anh cười suốt khoảng thời gian đó.

'Nếu cứ như thế này thì mình sẽ có thể đạt được hạng D trong vòng một tháng.'

Đó không chỉ là trình độ của anh; khi y tích lũy kinh nghiệm kỹ năng, cấp độ kỹ năng của y cũng tăng lên. Mặc dù tốc độ lên cấp đã chậm lại so với ngày đầu tiên, y không bận tâm nhiều về điều đó. Tốc độ tăng trưởng vốn dĩ sẽ chậm lại theo thời gian. Điều đáng ngạc nhiên nhất là y chỉ sử dụng thuốc tăng cường kinh nghiệm đi săn trong 5 ngày qua.

Trên thực tế, đó là quyết định duy nhất anh có thể đưa ra.

Yu-Seong hiện không còn điểm Karma và chỉ còn năm lọ thuốc tăng cường kinh nghiệm săn bắn. Tuy nhiên, y không quá lo lắng về điều đó. Anh đã cử vài người đi thu thập nguyên liệu cần thiết để chế tạo lại các lọ thuốc. Những nguyên liệu này thường là các vật phẩm mà người chơi khác không mua. Dù đôi khi những món đồ này được bán với giá cao trong các cửa hàng không gian, anh vẫn có thể tiếp cận chúng. Vì vậy, y tin chắc rằng mình sẽ mua được đủ số nguyên liệu trong tương lai gần.

'Sử dụng điểm Karma của anh em Jin không phải là một lựa chọn.'

Anh em nhà Jin sẵn sàng cho anh mượn điểm Karma nếu anh yêu cầu, nhưng anh không xem đó là một lựa chọn.

Có rất nhiều cách để sử dụng điểm Karma trực tiếp để tăng sức mạnh cho người chơi.

Và tất nhiên, anh không liều lĩnh có được lọ thuốc bằng cách cản trở sự phát triển của anh em nhà Jin. Họ sẽ phát triển mạnh mẽ hơn và tiếp tục là những đồng minh tuyệt vời của anh ấy.

Phương pháp tăng cấp hiện tại của anh cũng không tệ, thậm chí còn khá nhanh. Nhận ra điều này, tâm trạng của Yu-Seong ngày càng tốt lên.

'Bây giờ mình chỉ cần sắp xếp việc thu thập những người ủng hộ.'

Yu-Seong nhìn thấy Chae Ye-Ryeong, người đang chuẩn bị về nhà.

Và đúng lúc đó, ánh mắt của Yu-Seong chạm vào mắt cô. Dù đã nhìn chằm chằm vào anh, cô có thân hình nhỏ nhắn. Cô cười ngượng nghịu và cúi đầu xuống với vẻ mặt lo lắng.

Chae Ye-Ryeong nói: "Bây giờ tôi đang về nhà".

"Hôm nay làm tốt lắm, hẹn gặp lại vào ngày mai," Jin Yu-Ri gọi cô.

"Tạm biệt." Jin Do-Yoon cũng nói lời chia tay.

Ye-Ryeong mỉm cười và vẫy tay chào tạm biệt họ. Sau đó, cô ấy dừng bước đi nhanh nhẹn của mình và nhìn lại. 

"Ồ, umm... thưa ngài," Ye-Ryeong ngắt lời.

"Vâng?" 

Ye-Ryeong không rời đi ngay như thường lệ. Cô ấy nhìn Yu-Seong. 

"Các em của tôi muốn tôi gửi lời cảm ơn đến anh."

"...Xin lỗi?"

"Thật ra là tôi không có cha mẹ, nhưng tôi có ba đứa em."

Đôi mắt của anh em nhà Jin và Yu-Seong run lên sau lời thừa nhận bất ngờ của Ye-Ryeong. Tuy nhiên, cả ba đều cảm thấy có điều gì đó khác biệt. Trước hết, Jin Do-Yoon không khỏi rùng mình khi phát hiện ra sự thật. Anh không thể không nghĩ đến việc cô còn trẻ như thế nào và tự nhiên cảm thấy thương cảm cho cô.

Mặt khác, Yu-Seong và Yu-Ri đã biết về tình hình của Ye-Ryeong thông qua những phương pháp riêng. Tuy nhiên, cả hai đều không ngờ rằng Chae Ye-Ryeong sẽ tự mình nói ra điều đó. Họ không nghĩ rằng cô có đủ dũng khí kể lại câu chuyện của mình, vì cô còn quá trẻ và phải gánh chịu rất nhiều gánh nặng trên vai.

"Cuộc sống của em đã được cải thiện rất nhiều nhờ có hai người. Gần đây, em đã có thể chuyển ra khỏi khu ổ chuột và đến sống trong một căn hộ nhỏ. Em cũng nghe từ người bất động sản rằng chị đã đến và yêu cầu họ giảm tiền thuê căn hộ mới của em," Ye-Ryeong nói.

Lần này, Yu-Seong có vẻ ngạc nhiên nhìn Yu-Ri. Anh tự hỏi Ye-Ryeong lại có ý gì khi nói lời cảm ơn tới "hai người". Bây giờ, anh đã có câu trả lời cho một trong những thắc mắc của mình.

"Và anh Jin Do-Yoon đã nhờ các dì đưa cho em những đồ ăn còn thừa mỗi khi em về nhà."

Đột nhiên, mặt Do-Yoon đỏ bừng. Trước đây anh chưa biết chi tiết về hoàn cảnh của cô.

Anh ấy giúp đỡ cô vì y nghĩ rằng cô sẽ phải trải qua những khó khăn nếu phải làm việc ở độ tuổi của mình.

"Không có gì cả. Tuy nhiên, cô ta không cần phải nói với em điều đó," Yu-Ri nói.

"Ừm, hm." Do-Yoon hắng giọng.

Yu-Ri hướng mắt lên trần nhà trong khi lóng ngóng đưa tay lên không trung trong khi Do-Yoon cứ nhìn xuống đất.

"Cả hai người...." Yu-Seong bắt đầu. Anh nhìn hai người với một nụ cười tươi nhưng dễ chịu.

"Và ...?" Ye-Ryeong gọi Yu-Seong.

"Ừ?" 

"Thành thật mà nói, tôi đã nghĩ anh có thể là kẻ xấu như lời đồn đã nói."

"Cô đã nói 'từng suy nghĩ' thì đó là quá khứ, nghĩa là cô không còn nghĩ như vậy nữa. Trên thực tế, đó là một điều tốt phải không?" Yu-Seong hỏi.

"Đúng vậy!" Ye-Ryeong trả lời với giọng lớn và tự hào. Sau đó cô ấy cúi đầu trước Yu-Seong.

"Bây giờ tôi thật sự rất biết ơn. Nhờ có anh mà khuôn mặt của các em tôi sáng sủa hơn, sức khỏe của chúng cũng cải thiện nhiều. Tất cả là nhờ có anh. Các em của tôi nói rằng họ thật sự biết ơn anh. Họ nói họ muốn tới đích thân cảm ơn anh nhưng tôi đã nói tôi sẽ nói điều đó thay chúng vì tôi biết anh đang bận," Ye-Ryeong tiếp tục.

Yu-Seong gãi má. 

"Tôi khá biết ơn khi nghe được điều đó."

Anh biết rõ điều đó vì anh cũng là một đứa trẻ mồ côi. Thật không dễ dàng để có được một trái tim nhân hậu như vậy sau khi trải qua những khó khăn khi còn nhỏ mà không có cha mẹ. Tuy nhiên, không chỉ Chae Ye-Ryeong mà tất cả các em của cô đều có tấm lòng nhân hậu. Anh thấy trong lòng mình ấm lên khi nhận ra điều đó.

'Tất cả những gì tôi làm là đưa cho cô ấy một ít tiền, và số tiền đó thậm chí còn không nhiều đến thế.'

Hơn nữa, đó vẫn giống như một chiến lược đầu tư trong tương lai của anh, nhưng lợi nhuận thu được ngày hôm nay khiến anh cảm thấy khá kỳ lạ.

"Cảm ơn bạn rất, rất nhiều. Vẫn chưa đủ nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức. Vậy hẹn gặp lại cô vào ngày mai nhé!" Ye-Ryeong vừa nói vừa cười.

Đôi mắt của cô ấy nhìn qua mái tóc rối bời với một ánh nhìn tràn ngập niềm vui. Vẻ ngoài thuần khiết, ngây thơ như vậy thật sảng khoái.

Choi Yu-Seong và anh em Jin cũng cười theo . Ye-Ryeong cúi đầu một lần nữa và chạy ra ngoài. Mặt cô ấy đỏ bừng, có lẽ là xấu hổ.

Chỉ còn lại ba người họ.

Yu-Ri nói: "Tôi thực sự... tôi không hiểu tại sao anh lại thuê cô ấy.

"Đó có phải là lý do cậu đến tận nhà cô ấy và cố giúp cô ấy không?" Yu-Seong trả lời.

"Đó là hai vấn đề riêng biệt. Tôi chỉ cảm thấy thật tội nghiệp cho bọn trẻ."

Yu-Ri không hỏi Yu-Seong làm sao anh biết được về hoàn cảnh gia đình của Chae Ye-Ryeong.

Vì Yu-Seong đã quyết định thuê cô ấy, Yu-Ri sẽ cố gắng hết sức để điều tra kỹ về y. Đó chỉ là cách cô làm việc. Cô luôn kiểm tra từng chi tiết và đặt câu hỏi. Và may mắn thay, Chae Ye-Ryun dường như không có vấn đề gì đặc biệt với điều này. 

"Tiếp tục nhé?"

"Tôi chỉ nghĩ giúp cô ấy cũng không phải là điều xấu, mặc dù cuối cùng việc đó có thể trở nên vô nghĩa."

"Hóa ra cậu chủ đã biết tất cả sự thật," Do-Yoon nói.

"Ừm...đại loại thế?" Yu-Seong trả lời.

Do-Yoon nhìn Yu-Seong sau khi nghe lời giải thích của Yu-Ri. Đôi mắt cậu lấp lánh và thậm chí có thể sắp khóc.

"Tôi rất... rất tự hào về cậu, cậu chủ " Do-Yoon nói.

"Không thể nào! Anh ơi, anh đang khóc à?" Yu Ri hỏi.

"Không, anh chỉ hơi xúc động một chút thôi."

"Đó nghĩa là khóc đấy. Anh bao nhiêu tuổi rồi?" Yu-Ri chọn Do-Yoon.

Choi Yu-Seong thuê cô vì anh tin rằng cô sẽ phát triển mạnh mẽ trong tương lai, dù anh không thể giải thích lý do chính xác.

"Tôi đã làm một việc tốt."

Anh chưa từng nghĩ đến điều đó trước đây vì chưa bao giờ có cơ hội cho đi điều gì đó. Lần đầu tiên, anh nhận ra cảm giác làm điều tốt cho người khác là như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top