CHAP 19
Choi Min-Seok đã tiêu rất nhiều tiền, vì vậy hắn ta được chỉ định vào một phòng riêng. Hắn cần một căn phòng riêng vì không muốn ai nhìn thấy niềm vui của mình sau khi Choi Yu-Seong bị giết hoặc tàn phế. Dù không đạt được kết quả như mong muốn nhưng Min-Seok vẫn biết ơn vì được ở trong phòng riêng.
'Chết tiệt, thật xấu hổ.'
Ngọn giáo sét do Choi Yu-Seong ném vào hắn đã khiến hắn vô cùng sợ hãi. Nó khiến hắn lo lắng rằng trường mana, thứ mà ngay cả một người chơi hạng A cũng không thể dễ dàng vượt qua, có thể sẽ bị phá hủy.
Hắn không thể tưởng tượng được mình sẽ cảm thấy xấu hổ như thế nào nếu có những người khác ở xung quanh y vào lúc đó.
Không, nghĩ lại thì những người có mặt ở đó dù sao cũng sẽ thấy hắn ta hành động lúng túng. Ngoại trừ các phóng viên, mọi người đều có thể nhìn thấy hắn qua cửa sổ căn phòng phía xa nơi hắn đang ở.
'Lee Jin-Wook đã thất bại, vì vậy mình nên rời đi trước khi ai đó bắt gặp ở đây.'
Trong mọi trường hợp, những người theo lệnh của hắn ta sẽ lo việc dọn dẹp các rắc rối.
Chỉ vì hắn ta cố chạy trốn càng nhanh càng tốt không có nghĩa là y đang cố tránh Yu-Seong.
Tuy nhiên, trong tiềm thức Min-Seok cảm thấy lo lắng mà chính bản thân hắn cũng không muốn thừa nhận.
Hắn không khỏi rùng mình mỗi khi nhớ lại ánh mắt của Yu-Seong khi anh ném ngọn giáo đi.
'Tôi có thực sự sợ Choi Yu-Seong không?'
Điều đó thật lố bịch.
Min-Seok khịt mũi khinh thường và sải bước ra ngoài, rồi va phải ai đó.
"Cẩn thận cách mày đang đi!" Min-Seok nổi cơn thịnh nộ, nhưng rồi hắn nhận ra người đó là ai.
"Jin Yu Ri?"
Choi Min Seok cau mày. Tình cờ gặp cô ấy ở hành lang yên tĩnh là điều khá bất ngờ.
Nhưng điều cô nói tiếp theo là điều mà hắn không bao giờ có thể tưởng tượng được.
"Này," Jin Yu-Ri nói.
"...Cái gì?" Min Seok trả lời.
"Ngài có muốn chết không?" cô ấy hỏi.
"..."
Chuyển động của Min-Seok cứng lại. Đó không chỉ đơn giản là vì hắn ta sợ hãi trước tinh thần hung dữ của người chơi hạng A trước mặt.
Đó là một cái gì đó vượt xa điều đó. Đó là một cái gì đó cơ bản.
'Tôi có nghe nhầm không?'
Hắn không thể tin những gì đang xảy ra. Điều đó thật phi lý đến mức hắn ta không nói nên lời và thoáng chốc suy nghĩ.
Cảm xúc tiếp theo tất nhiên là sự tức giận.
"Mày bị điên rồi à? Đồ vô ơn, sau tất cả những gì tao đã làm cho nó!?"
"Tại sao ngài không trả lời câu hỏi của tôi? Tôi hỏi ngài có muốn chết không."
"Sao mày dám?! Jin Yu-Ri, mày nghĩ mày là ai, thành viên của gia đình Choi à?!"
Choi Min-Seok nổi cơn thịnh nộ, không thể xử lý được chuyện gì đang xảy ra.
Hắn cảm thấy gáy mình đột ngột bị kéo về phía trước, và hình ảnh đầu gối của cô áp sát mặt hắn, theo sau là cảm giác có thứ gì đó vỡ ra trong miệng hắn.
"Ư!"
Choi Min-Seok nằm trên sàn và ho. Hắn cảm thấy miệng mình sưng lên và hắn có thể nếm được vị máu.
"Trả lời tôi đi, Choi Min-Seok. Ngài có muốn chết không?"
Yu-Ri đứng trước mặt Min-Seok khi cô nói chuyện với anh. Cả khuôn mặt sưng tấy như mặt cóc. Min-Seok nghiến răng khi nhìn cô với đôi mắt sưng đỏ.
"Mày, mày... mày nghĩ sau chuyện này mình sẽ ổn sao?"
"Ồ, được thôi. Vậy thì tôi sẽ giết ngài."
Jin Yu-Ri lạnh lùng nói khi cô giơ ngón tay lên. Năng lượng tối dâng lên phía trên họ, tạo thành hình dạng của một thanh kiếm sắc bén.
"Ừm, mày định làm gì thế?"
"Có vẻ như ngài vẫn chưa hiểu rõ tình hình bây giờ nhỉ. Chết đi, đồ rác rưởi."
Khoảnh khắc tay Yu-Ri bay về phía trán Min-Seok, Min-Seok nhắm chặt mắt và đưa cả hai tay ra.
"Đ...dừng lại-!"
Yu-Ri dừng lưỡi kiếm của mình ngay trước mặt Min-Seok và nghiêng đầu.
"Tôi...tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi!"
Min-Seok kêu lên lớn tiếng vì hắn không muốn đánh mất cơ hội sống của mình.
"Để làm gì?"
"Trước hết, hãy bình tĩnh lại, Jin Yu-Ri. Nếu cô hành động liều lĩnh như thế này, cô cũng sẽ gây khó dễ cho Yu-Seong đấy."
"Đó không phải là câu trả lời tôi muốn nghe. Ngài đã quên câu hỏi của tôi rồi à?"
Choi Min-Seok không hiểu cô ấy ngay lập tức.
Khi nó nhấp nháy, hắn ta hét to hơn: "Tôi không muốn chết! Đương nhiên, tôi không muốn chết!"
Một nụ cười lạnh lùng xuất hiện trên khuôn mặt Yu-Ri khi cô từ từ cất thanh kiếm đen của mình đi.
"...Vậy tại sao ngài lại làm thế?"
"Tôi-tôi... tôi không chịu trách nhiệm về những gì đã xảy ra với Yu-Seong."
"Thật không biết xấu hổ."
Đôi mắt của Yu Ri nheo lại.
Min-Seok nhún vai và nhìn xuống. Có lẽ hắn sợ ánh mắt lạnh lùng của Yu-Ri nên đã cẩn thận lựa chọn lời nói tiếp theo.
"Tôi nói cho coo biết, tôi không ngờ Lee Jin-Wook lại quá đáng như vậy. Chuyện này còn khiến tôi ngạc nhiên đến mức làm tim tôi thắt lại."
Yu-Ri có thể biết rõ ràng rằng hắn ta đang nói dối. Cô tiếp tục nhìn hắn với nụ cười lạnh lùng, rồi chậm rãi gật đầu.
"Cô... cô có tin tôi không?"
Thành thật mà nói, câu hỏi của Min-Seok khiến cô muốn xé nát miệng hắn ta.
Yu-Ri biết chính xác ranh giới ở đâu để tránh mọi rắc rối vướng vào Yu-Seong.
Nhiều hơn thế này sẽ là bước ra khỏi ranh giới.
'Tôi phải để nó trượt.'
Cả Yu-Ri và Min-Seok đều biết rằng cô ấy sẽ để mọi chuyện trôi qua. Hiện tại chỉ có một điều cô muốn nói với hắn.
"Đây là lời cảnh báo cuối cùng. Nếu ngài dám đe dọa Yu-Seong oppa một lần nữa...."
Jin Yu-Ri nghiến răng và giẫm lên chân Choi Min-Seok bằng đôi giày cao gót của mình.
"Argh!"
"Tôi sẽ giết ngài, bằng bất cứ giá nào... Ngài hiểu không?"
"Arghhhhh-"
"Trả lời tôi rõ ràng đi, nếu ngài muốn được sống."
Yu-Ri để Min-Seok đi với một tiếng thở dài nhẹ sau khi hắn gật đầu điên cuồng. Cô quay người và bước ra khỏi hành lang tối tăm.
Tip-tap, tip-tap.
Khi tiếng bước chân của cô dần dần biến mất, đôi mắt của Choi Min-Seok bừng bừng giận dữ.
Choi Min-Seok mở điện thoại và kiểm tra người gửi cũng như tin nhắn. Rồi hắn trở nên cứng đờ.
Từ. Jin Yu-Ri
Ồ, nhân tiện, đây là một món quà. ^_^
Đính kèm(1)
Mặt Min-Seok tái nhợt khi hắn kiểm tra phần đính kèm bằng đôi tay run rẩy.
Đơn giản là hắn không thể hiểu được...
'Làm sao...làm sao con khốn đó lại có được thứ này...?'
Tệp đính kèm là đoạn video ngắn ghi lại cảnh hắn bắt tay một người đàn ông da trắng có râu. Đối với những người ngoài không biết gì về người đàn ông này, sẽ không có gì khác thường cả. Vấn đề là người đàn ông da trắng trong video này chính là nhà môi giới người Mỹ đã bán cho Min-Seok quả bom mana màu cam.
Liệu Jin Yu-Ri, người đã gửi video này, có quên điều này không? Không, cô ấy đã biết chắc chắn.
Rõ ràng điều gì sẽ xảy ra nếu Yu-Ri đưa đoạn video này cho Choi Woo-Jae và nói với ông ấy về người môi giới.
Đây cũng là một lời đe dọa, cảnh báo hắn ta không được gây rối với Choi Yu-Seong và không được nổ súng.
"Uhhhhhhhhhh..."
Min-Seok ngẩng đầu lên và nhìn vào hành lang tối tăm nơi Yu-Ri đã rời đi. Hắn ta lảo đảo và cười như tên điên.
Hắn cố gắng lấy lại thăng bằng, nhưng ngay cả việc đứng vững cũng khó khăn vì chân hắn đột nhiên khuỵu xuống.
Dù có nghĩ đi nghĩ lại bao nhiêu lần đi chăng nữa, hắn cũng không thể tin được tình huống này.
'Làm thế nào mà tôi lại có thể kết thúc như thế này?'
Thật là đau đớn và thống khổ.
Choi Min-Seok loạng choạng dọc hành lang, cảm giác đau khổ nhất từng thấy trong đời.
Kết quả kiểm tra được công bố một ngày sau khi Choi Yu-Seong vượt qua bài kiểm tra thợ săn và nhận được giấy phép. Như một điều chắc chắn, anh ấy đã đậu với số điểm cao nhất. Tất nhiên, các phương tiện truyền thông đã đi chuối.(the media went bananas)
※ Kẻ gây rối của Comet Group đã trở thành thợ săn hàng đầu
※ Choi Yu-Seong có phải là Irregular không?
※ Vụ bê bối của Lee Jin-Wook đang được Hiệp hội người chơi Hàn Quốc và cơ quan công tố hợp tác điều tra
※ Lee Jin-Wook, Irregular, không phải là niềm hy vọng của quốc gia, mà là một tên tội phạm
※ Tin tức chớp nhoáng! Park Cheol-Ho hạng S, Bức tường sắt, từng là kẻ đáng ghét, giờ lại trở thành fan hâm mộ!
※ Kẻ lừa đảo đã khơi dậy tinh thần chiến đấu của Kim Do-Jin!
※ Cổ phiếu của Comet Group tăng sau khi Choi Yu-Seong đạt điểm cao nhất trong bài kiểm tra thợ săn
Ngồi trong văn phòng riêng ở nhà, miệng Choi Woo-Jae nhếch lên khi ông từ từ xem qua các bài báo mà thư ký Kim Pil-Doo đã thu thập được.
Vẻ mặt của ông ấy rất bí ẩn và khó có thể phân biệt được ông đang cười hay đang giận dữ .Ông ấy ném tờ báo.
"Mọi người đều trở lên ồn ào như thể đó là một vấn đề lớn vậy."
"Như ngài vừa nói, đó là một vấn đề lớn. Ngài bây giờ trông có vẻ là hạnh phúc nhất trong những năm qua đấy, chủ nhân ."
Woo-Jae vuốt cằm trong khi lắng nghe Pil-Doo, người đang đứng trước mặt ông.
"Không có gì là không hài lòng cả. Rốt cuộc thì nó là về con trai tôi. Sau tất cả sự khoe khoang đó, cuối cùng thì nó cũng đã chứng tỏ được giá trị của mình. Ngoài ra, giá cổ phiếu của công ty cũng đã tăng lên đáng kể."
"Ngài là người đã dạy tôi đừng bận tâm đến việc vui hay buồn mỗi khi giá cổ phiếu thay đổi. Nó chỉ giống như một con thú hoang và luôn biến động."
"Vậy bây giờ cậu đang cố thuyết giáo ngược lại cho tôi à?"
"...Không, tất nhiên là không rồi, thưa ngài. Làm sao mà tôi dám?"
Woo-Jae lắc đầu khi nhìn Pil-Doo đang cố gắng tránh giao tiếp bằng mắt.
"Hành vi ranh mãnh của cậu sẽ không lừa được tôi nữa đâu. Để xem nào, cậu đã làm việc cho tôi được hơn 30 năm rồi nhỉ? Lần đầu tiên tôi gặp cậu, trông cậu giống như một cuốn sách mở. Tôi có thể biết chính xác những điều gì cậu nghĩ đến mọi lúc."
"Có một câu nói—'Thói quen của giáo viên ảnh hưởng đến học sinh.'"
"Không phải bây giờ cậu đã thông minh hơn nhiều rồi thì tốt hơn sao? Dù sao thì tôi cũng nên tặng Yu-Seong một món quà."
"Ngài muốn tặng cậu ấy một món quà khác à?"
"Đã đến lúc cho nó một ít cà rốt rồi phải không? Nó đã bị đánh đủ rồi. Min-Seok đã phải vật lộn khá nhiều . Hohoho." Choi Woo-Jae cười khúc khích như một ông già hào phóng.
Đột nhiên, nụ cười của ông vụt tắt.
"Nhân tiện thì, Lee Jin-Wook phải không?"
"Vâng, thưa chủ nhân."
"Đã lâu rồi Giám đốc Geum mới có việc phải làm."
"....Tôi sẽ giao đơn hàng cho anh ấy, thưa ngài."
Nếu Kim Pil-Doo là cánh tay phải của Choi Woo-Jae thì Giám đốc Geum chính là cái bóng của ông trong thế giới ngầm. Anh ấy không thể xuất hiện do tính chất nhiệm vụ của mình, nhưng anh ấy không bao giờ rời xa Woo-Jae. Không có lý do khách quan nào để coi anh ấy là đối thủ, nhưng kỳ lạ thay, anh ấy lại đè nặng lên tâm trí Pil-Doo.
"Bảo cậu ta xé xác Lee Jin-Wook ra và ném từng mảnh cho lũ quái vật trong ngục tối ăn. Hãy cho thằng đó biết nó đã cả gan chạm vào ai."
"Vâng thưa ngài."
Woo-Jae có vẻ như vẫn chưa thể nguôi cơn giận. Kim Pil-Doo nhẹ nhàng gật đầu nhận lệnh.
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi này đã quyết định xong sự kết thúc của cuộc đời một con người.
"Cậu đã nói với tôi rằng Min-Seok là người đã đưa thằng đó đến phải không? Vậy ai đã đưa cho thằng đó quả bom mana?"
"..."
Pil-Doo không trả lời ông ấy, mặc bản thân ông cũng biết câu trả lời.
Một trong những lý do là ông không nghĩ Woo-Jae hỏi vì ông không biết, và lý do còn lại là ông nghĩ việc can thiệp không phải việc của mình.
Woo-Jae nhìn Pil-Doo với vẻ mặt lạnh lùng.
"Bảo nó hãy cẩn thận. Điều này vượt quá giới hạn rồi. Ồ, và hãy cho Min-Seok biết về việc đàn ông sẽ trở nên ngu ngốc như thế nào sau khi Giám đốc Geum hoàn thành công việc của mình. "
"Vâng, thưa ngài."
Có một sự im lặng vào khoảnh khắc này. Pil-Doo giờ đã rõ rằng cái chết tàn bạo của Lee Jin-Wook không chỉ để Woo-Jae xả hơi. 'Ông già đáng sợ.'
Khi Kim Pil-Doo nghĩ về việc Choi Woo-Jae lấy cái chết của một người làm lời cảnh báo cho các con mình, ông nổi da gà.
"Không ai có thể nhận ra, phải không?"
"Vâng, có vẻ như vậy."
"Ít nhất việc này nên được thực hiện. Thư ký Kim, nếu có chuyện gì xảy ra thì cậu hãy giải quyết đi."
"Vâng thưa ngài."
Khi Pil-Doo nhẹ nhàng cúi đầu xuống rồi lại ngẩng lên, đôi mắt đáng sợ của chủ tịch Tập đoàn Comet đã biến mất. Thay vào đó, ông lại một lần nữa trở thành một ông già hào phóng với nụ cười ấm áp.
Sự căng thẳng trong bầu không khí biến mất.
"Đúng, đúng. Đúng là chiến đấu có thể là động lực cho sự phát triển, nhưng vẫn tốt hơn là nên tuân thủ vì họ là anh em."
Nhìn Woo-Jae bình tĩnh nói, Pil-Doo không biết mình phải làm ra vẻ mặt gì. Không phải Woo-Jae là người đã đạt được vị trí hiện tại bằng cách loại bỏ tất cả anh em và những người thân khác của mình sao?
May mắn thay, Woo-Jae dường như đã không nhìn thấy sự thay đổi biểu cảm khá bí ẩn của Pil-Doo.
Đó là bởi vì đôi mắt của Woo-Jae đang hướng về Yu-Seong, người đang nằm trên tờ báo ở dưới sàn nhà.
"Quà...Tôi nên tặng cái gì cho nó đây? Nhân tiện, nó chắc chắn giống tôi rất nhiều, nó rất đẹp trai và khá nổi bật.."
Đôi môi của Choi Woo-Jae cong lên khi ông ấy lẩm bẩm với chính mình.
_______________________
CHAP NÀY NGẮN GHÊ
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top