Chương 27: Chuyển nhà (2)
Tiền rất hữu ích và có lợi thế của nó.
"Won, em thấy ngôi nhà mà chúng ta đã xem ở công ty bất động sản ngày hôm qua thế nào? Em có thích nó không?"
"Tất nhiên rồi! Thật không thể tin được! Trong đời em chưa bao giờ thấy một ngôi nhà rộng rãi và sang trọng như vậy! Tuy nhiên, em chỉ mới nhìn thấy những bức ảnh..."
"Rõ ràng đây là nơi tốt nhất để chuyển đến vào lúc này. An ninh cũng rất tuyệt vời."
Ryu Min dự định chuyển đến khu Galeria ở Sungsoo-dong.
Nó trị giá 7 tỷ won nhưng anh không tiêu nhiều đến thế.
Anh đã ký một hợp đồng thuê thay vì mua.
"Nhưng tại sao anh lại kí một hợp đồng thuê nhà thay vì mua nó, khi mà anh có rất nhiều tiền...?"
" Anh tiêu hết rồi."
"Hử?"
Ryu Won nhìn anh trai mình với sự ngạc nhiên, nhưng Ryu Min không lo lắng.
" Anh đầu tư mọi thứ vào tiền ảo, chỉ giữ lại 1 tỷ won."
" Cái gì? Tiền ảo?"
Anh ấy đang nói gì? Tiền ảo?
Em trai anh bối rối.
"Ý anh là, bitcoin?"
"Ừ."
"Anh đầu tư 14 tỷ won vào đó sao?"
"Đúng rồi."
"Anh! Anh đã nghĩ gì...?"
Ryu Min giơ tay lên như muốn nói 'Anh biết em định nói gì.'
"Thật ngu ngốc, anh biết. Có vẻ như anh không có kế hoạch và liều lĩnh, nhưng không phải vậy đâu."
"Anh có chút niềm tin nào vào nó không?"
"Đó là lý do tại sao anh đầu tư mọi thứ ngoại trừ 1 tỷ won."
"..."
Anh ta kiếm được 15 tỷ won chỉ sau một đêm, chỉ để thấy số tiền đó biến mất.
Tất nhiên, nó không bị mất đi mà được đầu tư; tuy nhiên, trong mắt Ryu Won, như vậy không khác gì nhau.
Ryu Won, một học sinh cấp hai cũng biết rủi ro của tiền ảo.
"Ổn không đó anh? Em không dám xen vào vì đó không phải là tiền của em, nhưng mà..."
"Em đừng lo. Số tiền đó không mất đâu."
"Ôi, em chỉ lo..."
Anh cảm thấy bất an.
Thậm chí đó không phải là cổ phiếu thông thường, mà là tiền ảo.
Như hiểu được suy nghĩ của anh, Ryu Min trấn an.
"Đừng lo lắng về tiền bạc. Khi anh trúng số lần nữa, mọi chuyện sẽ ổn thôi."
"Hử? Trúng số?"
"Anh đã mơ thấy dãy số trúng của 5 tuần."
"Thật sao? Trong giấc mơ của anh?"
"Chắc chắn. Anh đã nhớ dãy số của 5 tuần. Dĩ nhiên, chúng là dãy số trúng giải độc đắc."
"Wow..."
Nếu anh ấy có thể trúng xổ số thêm bốn lần nữa trong tương lai...
Nếu 15 tỷ won đến bốn lần nữa..."
Ryu Won lấy tay che miệng.
"Nếu anh nhớ những con số, đừng quên chúng!"
"Anh sẽ không quên."
"Bên cạnh đó..."
Ryu Min kiểm tra thời gian trên điện thoại rồi đứng dậy.
"Chúng ta hãy ăn trưa bên ngoài và chuẩn bị chuyển đi."
"Cái gì? Đi đâu?"
"Ồ, anh chưa nhắc đến sao? Hôm nay chúng ta sẽ chuyển đi."
***
Rắc!
Bằng một cú đấm, Hwang Yong-min đã phá vỡ bức tường gạch.
"Wow, thứ này thật chết người!"
Hắn ta đấm vào tường một lần nữa, và nó trở nên vỡ vụn hơn.
Mỗi lần làm như vậy, Hwang Yong-min đều vô cùng kinh ngạc.
Làm sao có ai lại không thích thú khi có được sức mạnh vượt xa một người bình thường?
'Mình thậm chí có thể sử dụng trạng thái và kho đồ của mình trong thực tại... Thật không thể tin nổi.'
Cổ ngữ cũng được áp dụng trong thực tại.
"Một Cổ ngữ giúp mình nhân đôi sức mạnh. Mình thật may mắn khi có được nó."
Mặc dù cổ ngữ không được xếp hạng nhưng chỉ cần nhìn vào sẽ thấy được khả năng của chúng.
[Cổ ngữ sức mạnh] mà hắn có được đặc biệt ấn tượng.
'Mình đã luôn muốn tăng sức mạnh của mình, nhưng có được cổ ngữ này thật phi thường.'
Với cổ ngữ này, gã dồn tất cả chỉ số vào sức mạnh.
Kết quả là, gã có thể đấm vỡ gạch chỉ bằng tay trần.
Mặc dù sau một thời gian nó rất đau.
'Với thứ này, nắm đấm của mình giống như một vũ khí hạt nhân; ngay cả Tyson cũng sẽ ghen tị.'
Hwang Yong-min cười và phủi bụi trên nắm tay.
'Thử vậy là đủ rồi. Bây giờ mình có nên tiến vào một cuộc chiến thực sự không? Hehe.'
Nó duỗi nắm đấm và đi về phía một ngôi nhà chung cư tồi tàn.
Đó chính là nơi ở của Ryu Min.
'Cái tên sai vặt kiêu ngạo đó sao dám trừng mắt nhìn mình như vậy?'
Đã được vài ngày trôi qua nhưng vẻ chế nhạo và trừng mắt mà anh ta thể hiện ở quảng trường vẫn còn in sâu trong tâm trí Hwang Yong-min.
'Mày nghĩ tao sẽ bỏ qua sao? Mày chết chắc, Ryu Min, thằng nhóc con.'
Gã đã không gặp anh kể từ khi trở về thực tại.
Dù cố gắng gọi cho anh như mọi khi nhưng không có trả lời.
'Nó nghĩ rằng có thể tránh được mình bằng cách trốn à?'
Dù không liên lạc được nhưng hắn biết nhà Ryu Min ở đâu.
'Mình sẽ phải tự sửa chuyện xấu này.'
Nó không biết anh ta còn sống hay đã chết, nhưng nó sẽ tìm hiểu bằng cách đến nhà anh ta.
Ngay cả khi cả hai cùng tham gia một vòng đấu và đều sống sót, gã vẫn tự tin rằng mình có thể đánh bại anh ta.
Cho dù một tên mọt sách có thức tỉnh được sức mạnh của mình thì vẫn là một tên mọt sách.
"Đây rồi."
Hwang Yong-min nhấn chuông cửa nhà Ryu Min.
Ding-dong, ding-dong, ding-dong.
Nhưng dù có nhấn bao nhiêu lần cũng không có phản hồi.
Nó áp tai vào cửa trước nhưng không nghe thấy bất kỳ chuyển động nào.
'Thằng này cố tình không ra ngoài sao?'
Nó cho rằng Ryu Min đang lẩn trốn như một kẻ hèn nhát, mong Hwang Yong-min đừng đến tìm mình.
"Này, cậu không phải là học sinh sao? Cậu đang làm gì ở đó?"
Hwang Yong-min quay đầu lại khi nghe giọng nói từ phía sau.
Một ông già đang đến gần anh.
"Có chuyện gì với ông thế, ông già? Ông thậm chí không phải là chủ nhà."
"Tôi là chủ nhà."
"Thật à?"
"Vậy tôi có thể vào nếu ông là chủ nhà không? Bạn tôi sống ở đây nhưng tôi không thể liên lạc được với anh ấy. Ông có thể mở cửa giúp không?
"Tsk, tsk, tsk."
Ông già không trả lời và tặc lưỡi.
"Bạn của cậu đã chuyển nhà."
"Cái gì?"
"Ừ, nhà trống rỗng. Tôi đến kiểm tra vì anh ấy nói đã chuyển đi nơi khác."
"Đã chuyển đi? Khi nào?"
"Hôm nay."
"Ông có biết anh ta chuyển đi đâu không?"
"Tôi không biết."
Hwang Yong-min cau mày và nghiến răng.
"Thằng này chuyển đi mà không nói một lời?"
Hắn không bao giờ ngờ rằng chân sai vặt của mình lại trả thù mình theo cách này.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top