not under 18
HỒI 1: TANG GIA TRANG?
Tăng gia trang, phía Nam ngoại thành Dương Châu.
Đã vào đầu canh ba, nhưng tiết trời mùa hạ oi ả khác thường.
Tình nhi cựa mình tỉnh dậy sau khi trải qua một giấc mơ thật hãi hùng.
Nàng trở dậy, trán lấm tấm giọt mồ hôi. Định đưa ống tay áo lên lau thì nàng chợt nhận thấy mình đang mặc một chiếc áo tang. Lúc này, nàng mới thực sự tỉnh táo.
Không, không phải là một cơn ác mộng. Đúng là lão gia đã chết, chết một cách nhục nhã, tức tưởi.
Nàng từ từ nhớ lại, lúc người ta khiêng lão gia về, chỉ còn là một xác. Đau đớn hơn, lão gia chết vì tự sát sau khi thua cược người ta. Lão gia đã đem toàn bộ gia sản nhà họ Tăng lẫn thê tử và gia nhân vào đặt vào một canh bạc. Dĩ nhiên là lão gia đã thua, nên giờ đây Tăng gia trang bỗng hóa thành Tang gia trang, và nàng lẫn hai vị phu nhân đều trở thành nô tỳ của kẻ thắng cuộc – Hàn công tử.
Ngay việc tổ chức đám tang cho lão gia cũng phải có sự đồng ý của Hàn công tử mới được làm. Cũng may Hàn công tử đã đồng ý cho Tăng gia trang để tang lão gia trong một trăm ngày rồi hắn mới định đoạt số phận của từng người.
Nàng đứng dậy rồi bước vào buồng tắm phía sau căn phòng. Chẳng cần gọi người pha nước vì với thời tiết oi bức này đâu cần nước nóng. Mà bây giờ nàng cũng đâu có tư cách gì sai bảo ai, nàng cũng chỉ là một nô tỳ của Hàn công tử như mọi gia nhân khác.
Tình nhi tắm rửa qua loa, mặc bộ đồ ngủ màu hồng nhạt của nàng vào rồi bước ra ngoài. Bỗng nàng giật bắn mình khi thấy một bóng người đang đứng cạnh cửa phòng.
Hàn Vũ Linh!
Cái tên thật hợp với hắn. Khuôn mặt tuấn tú với những đường nét thật hoàn hảo. Nước da rất trắng, mịn màng không thua gì nữ nhân. Nếu không có đôi lông mày rậm và quai hàm hơi rộng thì dễ nhầm tưởng đó khuôn mặt của nữ nhân. Chỉ có điều, từ khuôn mặt đó toát ra vẻ lạnh lẽo, kể cả ánh mắt cũng thật lạnh lùng. “Hắn giống một bức tượng hơn là người.” Tình nhi thầm nghĩ.
Hít một luồng chân khí để hoàn hồn lại. Tình nhi cố cất giọng bình thản:
- Hàn công tử! Đêm khuya thanh vắng, ngài đến đây thật không phải phép.
Hàn Vũ Linh khẽ nhiếc một bên mép, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng làm cho khuôn mặt hắn có vẻ cười mà không phải cười:
- Tại hạ chỉ đến xem phu nhân có ổn không?
Tình nhi định hỏi vì sao hắn vào được phòng nàng. Nhưng câu hỏi của hắn khiến nàng chợt vỡ lẽ, nàng đã bị ngất sau mấy đêm thức trắng bên quan tài lão gia, gia nhân đưa nàng về phòng, từ lúc tỉnh lại nàng vẫn chưa cài then cửa.
Hít thêm một hơi nữa, nàng nói:
- Tiểu phụ ổn, mong công tử mau trở về cho!
Hàn Vũ Linh không về theo ý nàng, trái lại hắn còn tiến lại gần nàng hơn. Tình nhi bất giác lùi lại. Nhưng nàng đã đến chân tường, muốn lùi cũng không được.
Hàn Vũ Linh nhìn nàng, quang mang bớt lạnh lẽo và toát ra cái nhìn kỳ dị. Tình nhi né tránh cái nhìn của hắn, miệng nói:
- Ngài muốn gì?
- Nàng đẹp lắm! - Hắn lại nhếch một bên mép.
Quả thật Tình nhi rất đẹp, nàng đẹp và trẻ nhất trong số ba người vợ của Tăng lão gia. Mới hai tư tuổi và đã góa chồng.
Hắn xoay người rót trà trong ấm rồi đưa lên môi thưởng thức. Tình nhi lặp lại câu hỏi:
- Rốt cuộc ngài muốn gì?
- Rất đơn giản, ta muốn nàng làm thê tử của ta. – Hắn quay lại nhìn nàng.
Tình nhi sững sờ trước câu nói của hắn. Nàng cố dằn cơn tức giận lại nói:
- Ngài đừng quên ta đã có phu quân…
- Đương nhiên ta biết – Hắn ngắt lời nàng – Nàng là một góa phụ, ta chả quan tâm. Nàng rất đẹp, ta sẽ thật có tội khi bỏ phí nàng.
Hắn mỉm cười, một cười quỷ dị. Tình nhi nhăn mặt vì kinh tởm.
- Ngài nghĩ tiểu phụ là hạng người nào chứ?
Hắn gật gù:
- Ta biết nàng không dễ đồng ý? Ta sẽ không quá đáng, đợi hết trăm ngày của Tăng Viễn Tùng đã. Tuy nhiên…
Ánh mắt hắn quay trở lại lạnh lùng, tàn độc:
- Nàng không còn sự lựa chọn nào khác.
Tình nhi ngẩng lên nhìn hắn.
- Số mạng của hơn một trăm người trong Tăng gia trang đều phụ thuộc vào nàng cả đấy.
- Ngài… - Tình nhi định nói nhưng câu nói không sao thốt ra được. Ý tứ của hắn đã rất rõ ràng. Nàng không có quyền từ chối. Nếu không trời biết được hắn sẽ làm gì với Tăng gia trang. Số mạng của Đại phu nhân, Nhị phu nhân, ba hài tử… và cả phu thê Hứa quản gia – cha mẹ nàng nữa, đều nằm trong tay hắn.
Hàn Vũ Linh đã bỏ đi ngay sau khi nói câu đó. Tình nhi gục xuống hai tay khóc nức nở. Phu quân nàng vừa mới chết, nàng đã bị ép phải phục vụ kẻ khác vậy mà nàng không thể chống lại. Khi ngẩng mặt lên, từ bao giờ trên mặt bàn đã khắc một dòng chữ:
“NẾU NÀNG ĐỊNH TỰ SÁT, TA KHÔNG NGẠI ĐỂ CẢ TĂNG GIA TRANG ĐI THEO NÀNG”
Vậy là hết, nàng nhủ thầm. Đích thực vừa rồi nàng đã có ý định quyên sinh. Nhưng bây giờ, cả sự sống chết của bản thân nàng cũng không có quyền.
Tình nhi tuyệt vọng, gục đầu xuống gối. HỒI 2: TÌNH NHI
Đã một tuần trôi qua kể từ sau lễ tang một trăm ngày của Tăng lão gia. Tăng gia trang giờ đổi tên thành Bách Hoa Trang. Tên mới, chủ mới nhưng cuộc sống của gia nhân dường như chả khác gì. Hàn Vũ Linh đã cho họ quyền lựa chọn đi hay ở nhưng hầu hết đều lựa chọn ở lại. Một phần vì đã gắn bó với nơi này, chẳng ai muốn rời đi. Phần khác vì chủ nhân mới thật hào phóng, tiền công chỉ hơn trước chứ không kém.
Chỉ cuộc sống của ba vị phu nhân là thay đổi.
Đại phu nhân đã đưa ba hài tử về bên ngoại sống. Hàn Vũ Linh đã cho bà tùy ý mang theo bất cứ cái gì. Đại phu nhân là người tự trọng nên cũng chỉ cầm theo những của hồi môn bà đã đem đến Tăng gia trang lúc xuất giá.
Nhị phu nhân ở lại, giúp Hàn trang chủ quản lý mấy tiệm thuốc của Tăng Viễn Tùng trước kia. Còn Tam phu nhân Tình nhi được giao cho phụ trách công việc nhà bếp.
Trù nghệ của Tình nhi rất khá, Tăng lão gia đã từng cho nàng lên Bắc Kinh tầm sư học nghệ. Nên giờ tay nghề của nàng không thua bất cứ đầu bếp tửu lâu hạng sang nào.
Thuở lão gia còn sống, thi thoảng Tình nhi mới phải vào bếp. Còn bây giờ đó là công việc hàng ngày của nàng.
Thực lòng, cuộc sống như vậy Tình nhi cũng dễ dàng chấp nhận. Nhưng trong thâm tâm, nàng đang lo sợ. Cuộc nói chuyện buổi tối hôm ấy nàng chưa thể quên. Sẽ có ngày nàng phải lên giường với Hàn Vũ Linh. Sự dễ dãi của hắn đối với Tăng gia trang sẽ biến mất nếu như nàng dám cự tuyệt.
Thường ngày, nàng phải giáp mặt hắn mỗi khi đem thức ăn lên cho chủ nhân. Nhưng hắn thường lạnh lùng không ngó ngàng gì đến nàng một lần. Thái độ của hắn khiến đôi lúc Tình nhi nghĩ lại không biết những lời hắn nói có thật hay không. Hắn có vẻ gì là kẻ để tâm đến đàn bà cả, dù đích thực hắn rất tuấn tú.
Rồi một buổi chiều, tiết trời đầu thu mát mẻ. Nhưng ả a hoàn Tiểu Cúc chả cảm nhận được cái mát mẻ đó. Cũng dễ hiểu vì ả đang phải chổng mông thổi lửa bếp lò. Ả giật bắn mình quay lại khi nghe tiếng một tiếng “choang” ngay sau lưng mình. Chiếc bát lớn đựng canh đã vỡ tan tành thành mấy chục mảnh.
Tình nhi đứng bên cạnh bối rối nói:
- Xin lỗi tỷ, muội lỡ tay… muộ..i …dọn dẹp ngay đây.
Tiểu Cúc gật gù rồi tiếp tục công việc của mình. Ả không thông minh lắm nên không thấy được vẻ lúng túng của Tình nhi, mà dù có thông minh cũng chả đoán ra được sao Tình nhi lại lúng túng.
Tình nhi đã nhanh tay nhặt nhạnh những mảnh vỡ đem đi vứt, nàng không thể để cho ai nhìn thấy những mảnh vỡ này. Điều nàng lo sợ rốt cuộc đã xảy ra. Vừa rồi khi đang rửa bát, nàng đã nhìn thấy dưới đáy bát canh có khắc dòng chữ:
“TỐI NAY HÃY ĐẾN PHÒNG TA!...”
***
Cộc … cộc…
Tiếng gõ cửa rất khẽ, nhưng vì đang là nửa đêm yên tĩnh nên nó vẫn đủ lọt vào tai người trong phòng.
- Vào đi! – Một giọng nói lạnh lùng thốt ra.
Tình nhi khẽ mở cửa bước vào. Nàng cẩn thận quay lại cài then rồi mới xoay lại đối diện với hắn.
Hắn đang nửa nằm, nửa nằm trên tràng kỷ, áo ngủ chỉ khoác hờ trên vai như muốn khoe thân hình khỏe khoắn, dẻo dai, các bắp thịt săn chắc. Hắn đứng dậy đón nàng:
- Ta đã nghĩ nàng sẽ không tới.
- Ngài đâu có sự chọn nào khác… - Tình nhi lạnh lùng. Nàng đã dám đến đây, tức là đã vứt bỏ hết nỗi sợ hãi. Bất kể đêm nay nàng sẽ ra sao, không còn đáng quan tâm nữa.
Hàn Vũ Linh lại nhếch mép cười.
- Vậy thì nàng nên cởi y phục ra! – Hắn ra lệnh lạnh lùng.
Tình nhi làm theo như một cái máy. Nàng cố giữ vẻ mặt vô cảm. Dù thân thể đang run lên từng hồi. Tay nàng lóng ngóng như quên mất cách cởi đồ.
Cuối cùng, dù lóng ngóng hay không, y phục của nàng cũng bị cởi ra hết. Nàng đứng bất động, trần trụi trước mặt Hàn Vũ Linh.
Đôi mắt Hàn Vũ Linh sáng lên, hắn không ngờ lại nàng lại đẹp hơn cả hắn tưởng tượng.
Dưới ánh sáng của ngọn bạch lạp, Tình nhi hiện lên như một pho tượng với thân hình thật hoàn hảo, khêu gợi. Đôi nhũ hoa căng tròn, nhô cao ngạo nghễ như thách thức lòng kiềm chế của bất cứ nam nhân nào được chiêm ngưỡng. Hàn Vũ Linh đã có kinh nghiệm từ nhiều nữ nhân nên biết rằng đôi gò bồng đảo của nàng thật lớn, to gấp rưỡi, gấp đôi phụ nữ thông thường, nhưng hai đầu nhũ lại rất nhỏ, ngả màu hồng hồng trông như hai hạt đậu đặt trên bánh bao đầy.
Vũ Linh cười thầm vì ý nghĩ đó. Hắn đưa mắt xuống, vòng tiểu yêu thon gọn của nàng đối lập với đồi nhũ hoa đồ sộ, phía dưới là cặp đùi săn chắc và đôi chân dài. Một vẻ đẹp không tỳ vết. Một thân hình trắng muốt một màu duy chỉ có hai đầu nhũ màu hồng và lớp cỏ che sơn động dưới hạ thể là không.
- Nằm lên giường! – Hắn lại ra lệnh cộc lốc, giọng nói đã bớt phần lãnh lẽo vì ham muốn đã bắt đầu nổi dậy.
Tình như run rẩy bước lại gần tràng kỷ, nằm lên đó. Nàng kiên quyết không lộ bộ mặt thống khổ trước mặt hắn. Sắc diện nàng lạnh lẽo như tiền nhưng Hàn Vũ Linh như không để ý.
Hắn áp cánh môi của mình vào miệng nàng, từ từ hôn một cách điệu nghệ. Lưỡi hắn tách hàm răng đang nghiến chặt của nàng ra, rồi sục sạo bên trong. Hắn đẩy lưỡi nàng lên, mút mạnh kéo nó ra khỏi hai cánh môi đào đang hé mở. Hắn vừa mút vừa dùng lưỡi đá qua đá lại.
Tình nhi đột ngột cảm thấy khó thở, nàng chưa bị ai hôn một cách cuồng bạo và kích thích như vậy. Nàng muốn bảo hắn dừng lại, nhưng không thể phát ra thành tiếng. Thành ra nàng phát ra những tiếng rên ư ử từng hồi.
Cuối cùng hắn cũng chịu nhả môi nàng ra, từ từ kéo miệng xuống dưới. Tình nhi vừa thở phào khi không bị ngộp thở nữa thì lại rùng mình khi hắn ngậm lấy đầu nhũ của nàng.
“Hắn định … bú mình sao?” – Nàng nghĩ thầm.
Đúng là hắn đang bú thật, hắn mút mạnh một bên đầu nhũ của nàng, trong khi bàn tay hắn đang mân mê đầu nhũ bên kia. Lưỡi hắn đột nhiên lè ra, quấn lấy đầu nhũ nàng rồi từ từ liếm sang bên kia. Hai tay hắn cũng góp phần tham dự bằng cách nhào nặn vuốt ve đôi gò bông đảo đầy đặn của nàng. Hắn vờn cặp nhũ hoa của nàng như đứa trẻ nghịch hai quả bóng vậy.
Tình nhi oằn người lên đầy thống khổ, nhưng nàng không hắn thống khổ vì những hành động của hắn mà thống khổ vì chống lại ham muốn của bản thân. Một mặt nàng thấy khó chịu vì cảm giác ướt át, tê tê ở đầu nhũ hoa, nhưng một mặt lại thấy thích thú. Một luồng nhục cảm đang len lỏi vào trong tâm trí nàng, đấu tranh với chữ tiết hạnh mà nàng cố giữ. Nhưng cơ thể nàng thì không đấu tranh được như tâm trí nàng, thể pháp nàng mỗi lúc một căng phồng lên, đồi nhũ hoa cứng lại, săn chắc hơn.
Vũ Linh tiếp tục khám phá hạ thể của nàng. Hắn dang rộng hai chân nàng ra, nhìn vào cái vật mà hắn hằng mơ ước. Âm hộ của nàng rất nhỏ, chả khác gì gái trinh. Hai cánh môi màu hồng hồng, đã bắt đầu ẩm ướt thật khiến người ta ham muốn. Hắn dùng tay tách cửa động đào ra như tách một con sò huyết, rồi vục mặt vào đó.
Tình nhi giật mình, nàng nhướn người lên như muốn tránh cái hôn vào chỗ kín. Nhưng hắn đâu dễ gì bỏ qua khi đã nàng bắt đầu ham muốn. Hắn bám tay vào đôi mông căng tròn của nàng, giữ không cho nàng tránh ra. Vô tình, nàng muốn thoát khỏi tay hắn lại thành lắc lư đôi mông, cọ sát âm hộ vào mặt hắn.
Hắn phả mấy luồng hơi nóng hổi vào chỗ kín nàng, xoay tròn đôi môi trên vùng cỏ rậm rạp đã bắt đầu ướt sũng. Một lần nữa hắn banh rộng âm hộ nàng ra, nhưng không phải để hôn mà để lè lưỡi ra liếm. Cái lưỡi của hắn thật điệu nghệ, nàng đã bị kích thích khi hắn liếm ngực nhưng giờ nàng còn bị kích thích gấp trăm lần khi lưỡi hắn ấn sâu vào động đào, sục sạo mọi ngõ ngách. Hai ngón tay hắn thò lên, bóp nhẹ nhè hạt ngọc ngay phía trên động đào.
- A…a..a…
Tình nhi rên lớn một tiếng, tiếng rên như tiếng reo hò chiến thắng của hỏa dục. Cơ thể nàng đã hoàn toàn phản bội lại nàng, tâm trí nàng cũng đang bị ham muốn xâm chiếm. Dù muốn hay không, bây giờ nàng cũng đang rên rỉ như con thú đến kỳ động tình. Dâm thủy từ động đào trào ra ào ạt, như cơn lũ lớn cuốn phăng thành trì cuối cùng của chữ tiết hạnh. Hắn bỏ tay khỏi mông nàng từ lúc nào, nhưng nàng không còn ý định tránh ra nữa. Ngược lại, nàng hơi ưỡn mông lên, như muốn để cái động đào dí sát vào mặt hắn hơn.
Vũ Linh ngẩng mặt lên nhìn nàng, nhưng hắn đã kịp cho ngón tay vào thế chỗ cho lưỡi. Hắn biết nàng đã ham muốn, thật không uổng công hắn kích thích nãy giờ. Nhưng không chỉ có nàng mà cả hắn cũng bị hỏa dục bốc lên não. Hắn lôi dương vật từ trong quần ra, lúc này nó đã phất cờ, giương trống, ngạo nghễ chĩa thẳng lên. Dương vật hắn khá lớn, cũng tương xứng với vóc người hắn. Lúc này, nó càng to hơn khi hắn nhìn thấy Tình nhi oằn người rên rỉ, khiến những đường cong nóng bỏng của nàng lại càng thêm khêu gợi.
Hắn quyết định nhét vào khi Tình như đã thực sự ham muốn mà hắn khó lòng kiềm chế hơn nữa. Hắn chà đi chà lại đầu thương một hồi lên cửa động đào rồi từ từ xâm chiếm.
Tình nhi đột nhiên mở mắt nhìn hắn trừng trừng.
- Khô..n..g! – Nàng kêu lên và định dùng tay đẩy hắn ra.
Té ra chữ tiết hạnh trong nàng vẫn chưa chết hắn, vào phút cuối bỗng dưng sống lại, y như hồi quang phản chiếu vậy. Nhưng lúc này có là thánh Vũ Linh cũng không dừng lại được, sự chống cự yếu ớt của nàng càng làm hắn phấn khích thêm.
Hắn phải thúc ba lần mới nhét được khúc thương nóng hổi, cứng dài của mình vào âm hộ nàng, nhưng vẫn chưa vào được tận gốc. Mỗi lần hắn thúc vào là Tình nhi lại giật nảy mình lên, vì đau đớn cũng có, mà vì cảm giác lạ cũng có. Âm hộ của nàng thật quá nhỏ, dương vật hắn lại quá lớn, nhét vào không khỏi cảm thấy chật chội. Nếu như không phải lúc đâm thẳng vào không gặp trở ngại, hẳn là hắn đã nghĩ nàng còn trinh.
Dĩ nhiên nàng không còn là trinh nữ nữa rồi. Từ năm mười tám tuổi, cha nàng đã gả nàng về làm tam phu nhân của Tăng trang chủ. Xuất giá được bẩy năm nhưng những lần nàng gần gũi phu quân được tính trên đầu ngón tay. Tăng trang chủ đã ngoài năm mươi, lại nghiện rượu nặng nên sức lực rất yếu. Lão lại bị hai vị phu nhân kia quản thúc nên nhìn nàng đẹp phơi phới cũng đâu được gần gũi nhiều.
Đối với Tình nhi thì điều đó lại càng khiến nàng vui mừng. Bởi mỗi lần hầu hạ lão gia là một lần nàng đau đớn khôn tả. Tăng lão gia lúc nào điên cuồng bóp, nắn rồi nhét vội vàng vào trong nàng. Chưa bao giờ Tình nhi được hưởng sự ái ân theo đúng nghĩa.
Nhưng nàng còn trẻ, không khỏi có những ham muốn bản năng. Vì vậy mà giờ đây những động tác vuốt ve, kích dục của Hàn Vũ Linh mới nhanh chóng bóc trần ham muốn của nàng.
Trở lại chuyện trên … chiếc giường. Hàn Vũ Linh muốn đổi tư thế cho dễ làm tình hơn. Hắn chống tay xuống giường, hai chân quỳ xuống kẹp chặt hai bên đùi nàng. Mông hắn lắc lư nhẹ nhàng, dỗ dành cái đau đớn của nàng. Cảm giác dương vật bị bó chặt khiến hắn chỉ muốn điên cuồng thúc mạnh. Nhưng hắn cố kiềm chế lại, vừa lắc nhẹ nhàng vừa xoa nắn vòm nhũ hoa đồ sộ.
Quả nhiên, chỉ một hồi sau, âm hộ nàng như dãn nở, lớp dâm thủy lại trào ra khiến hắn ra, vào dễ dàng hơn. Hắn chưa dám đút sâu ngập hết dương vật, nhưng chỉ đưa ra, đưa vào thế này cũng đủ hoan lạc lắm rồi.
Tình nhi thở hổn hển, cơn đau rát dưới hạ thể đã nhanh chóng bị những khoái cảm lạ lẫm che lấp. Nàng đã không còn là trinh nữ bảy năm, nhưng lại lần đầu niếm mùi hoan lạc. Vì vậy nàng hoàn toàn chào thua trước sự sành sỏi của Hàn Vũ Linh. Hai tay nàng bấu chặt lấy vai hắn khi mà hắn bắt đầu tăng tốc. Động đào của nàng đã ướt nhèm nhẹp, dù hắn có nắc mạnh vẫn thấy trơn tuột. Hắn bắt đầu thở dốc, cho thấy hắn đang thống khoái không kém gì Tình nhi. Thi thoảng, hắn cũng rên lên một tiếng hòa theo tiếng rên rỉ không ngừng của nàng như một bản hòa tấu của nhịp điệu ái ân. Hắn liên tục đẩy những cú thúc ngắn, nhưng nhanh và đều đặn khiến cả người nàng rung dần lên theo nhịp. Đồi nhũ hoa căng phồng cũng rung lên, nhún nhẩy, đong đưa như trêu ngươi con mắt hắn.
Đột nhiên, Vũ Linh nằm rạp hẳn xuống người nàng mà thọc sâu dương vật vào. Hắn thúc từng cú mạnh, sâu và nhanh hơn trước. Tình nhi rên lên hừ hừ, đôi nhũ hoa mềm mại dán chặt vào ***g ngực vững chắc của hắn. Sự cọ sát của hai thân thể đã ướt đẫm mồ hôi tạo ra những tiếng động nho nhỏ càng làm nàng phấn khích hơn. Tiếng nắc mạnh vào động đào mỗi lúc một rõ rệt. Đó là những âm thanh tiếp tục hòa tấu vào bản nhạc ái ân. Để rồi nàng kết thúc bản nhạc bằng một tiếng lớn rên lớn khi đã lên tới đỉnh điểm của giấc vu sơn. Nàng ưỡn người lên, đôi mông rời khỏi tràng kỷ, Vũ Linh cũng nhỏm dậy bám chặt hai bên hông nàng để chọc vào một cái thật sâu vào âm hộ, ngập hết cả dương vật.
Đột nhiên, Hàn Vũ Linh rút cục thịt ra khỏi động đào. Bắn một luồng tinh khi tung tóe lên thân thể nàng. Tình nhi vẫn còn đang lịm đi vì niềm khoái lạc nên đâu hay biết. Nàng chỉ cảm giác một dòng nước đặc sệt, nóng hổi đang tưới tắm cơ thể. Trong lúc mơ màng, có lẽ nàng đã tưởng đó là tắm suối nước nóng ở chốn bồng lai.
Rồi thì Tình nhi cũng tỉnh lại, hấp tấp ngồi bật dậy. Nàng đã nhận ra thứ nước trăng trắng, nhờn nhờn trên người mình là cái gì. Vũ Linh đã đứng dậy từ lúc nào, đang mỉm cười dâm tà với nàng. Bất giác nàng nhận ra mình vẫn đang lõa lồ, phô bày những vùng cấm kỵ hơ hớ trước mặt hắn. Nàng thu mình lại như muốn che đậy bản thân, nhưng một mặt tay lại không muốn động vào những thứ nhơ nhớp trên người. Thành ra hắn vẫn tiếp tục được chiêm ngưỡng những đường cong chết người của thân thể nàng.
- Nàng thấy thích chứ? – Hắn cười hỏi.
Nàng im lặng không trả lời, cảm giác tủi hổ đến bây giờ mới trào lên. Nàng đã bị ép buộc lên giường với hắn, nhưng về sau lại đồng tình với hắn. Thậm chí nàng đã rên rỉ khốn nạn như một ả dâm phụ chính hiệu. Sự khoái lạc hắn đem lại cho nàng là điều không thể chối cái. Đột nhiên nàng muốn khóc, khóc cho cái sự dâm đãng lẳng lơ của mình. Nàng đã đánh mất bản thân chỉ vì một chút ham muốn. Bán đứng tiết hạnh cho bản năng của cơ thể. Nhưng nàng đã tự nhủ không được tỏ vẻ đau khổ trước hắn nên nàng lặng im. Với lại, vừa nãy nàng còn đồng tình với hắn, bây giờ lại khóc lóc thì khác nào đạo đức giả.
Né tránh câu hỏi, nàng hỏi ngược lại hắn:
- Sao ngươi…lại.. “ấy”…lên…người ta?
Nàng vốn không định hỏi cây đó, chỉ vì nhất thời không nghĩ được điều gì khác. Thế nên, hỏi xong nàng không khỏi đỏ bừng mặt lên.
- Làm thế để nàng đừng có thai. Ta có thể có con với nàng nhưng hiện tại thì chưa được. - Hắn tiếp tục cười ma mị, tỏ ra thích thú với câu hỏi đó.
Nàng chợt hiểu ra, giờ nàng có thai thì e là sẽ bị người đời sỉ vả. Nhưng chỉ riêng việc vừa rồi cũng đáng để nàng bị kết tội cạo đầu, bôi vôi, ném sông lắm rồi. Liệu rằng hắn có giữ kín chuyện ấy không. Nàng không khỏi lo lắng.
Như đoán được suy nghĩ của nàng, hắn nói:
- Nàng yên tâm, cho đến lúc nàng đoạn tang Tăng Viễn Tùng và chính thức thành thân với ta, ta sẽ giữ kín chuyện này.
Nàng nén tiếng thở phào khe khẽ, khôi phục lại vô cảm, máy móc như lúc mới đến. Nàng lấy khăn lau sạch người, lặng lẽ mặc ý phục vào không nói một tiếng.
Hàn Vũ Linh cũng khôi phục lại vẻ lãnh đạm thường có, im lặng nhìn nàng định rời đi.
Nhưng ngay trước lúc nàng mở cửa, hắn đã bước nhanh đến phía sau lưng nàng nói khẽ:
- Đây là đêm đầu tiên thôi, lần sau ta sẽ không nhẹ tay nữa đâu!
Nàng rùng mình khi nghe câu nói đó, rồi giả điếc như không nghe, mở cửa bước ra.
…
Buồn ngủ quá, mai viết tiếp HỒI 3: ÂM MƯU?
Vừa bước ra khỏi cửa phòng, Tình nhi vội vàng bước như chạy. Nàng muốn nhanh chóng về phòng, muốn được tắm rửa, muốn được gột sạch sự nhơ nhớp cả bên trong lẫn bên ngoài cơ thể. Nàng đi như chạy trốn, như hoảng sợ. Mà cũng đúng, nàng đang chạy trốn khỏi chính mình, chạy trốn để không còn nhớ tới hoạt cảnh giao hoan vừa diễn ra. Nhưng nàng càng bước đi thì cảnh đó lại càng hiện rõ mồn một, cái cảnh mà hai thân thể trần trụi xoắn chặt lấy nhau…. Tình nhi lắc đầu cố xua đi.
Nàng không dám chạy, sợ gây kinh động đến mọi người nhưng bàn chân bước như không chạm mặt đất, như lướt trên ngọn cỏ. Thực ra nàng đâu có được bản lãnh khinh công như vậy, nên dễ hiểu là nàng sẽ bị vấp ngã. Ai không có võ công lại bước đi vội vàng lúc trời tối om om không té ngã thì chắc cũng u đầu.
Tình nhi ngã nhào, rất may nơi nàng ngã xuống là đám cỏ trong vườn. Nàng không đứng dậy vội. Nước mắt từ bao giờ đã trào ra ướt đẫm khuôn mặt thanh tú của nàng. Nàng gục mặt xuống lòng bàn tay để mà khóc, khóc tức tưởi như một hài tử vừa chịu ủy khuất. Trong lòng nàng đầy uất hận, hận Hàn Vũ Linh thì ít mà hận bản thân thì nhiều. Nàng cứ thế nức nở một hồi. Tiếng khóc đã tắt lịm chỉ còn lại những những tiếng nấc nho nhỏ. Dần dần nàng cũng bình tâm lại, có lẽ nàng đã hiểu đằng nào sự việc đã xảy ra rồi, khóc lóc đâu còn có ích gì. Nỗi tuyệt vọng làm nàng trở nên cứng cỏi lạ thường. Cũng giống như lúc đến phòng Vũ Linh, nàng biết không thể nào lẩn tránh, nên không hề tỏ ra ủy mị một chút nào.
Nàng đứng dậy, đưa ống tay áo lên lau mặt. Chiếc khăn tay nàng đã dùng để lau mình và vứt lại trong phòng Vũ Linh mất rồi. Nàng chỉnh lại y phục một lần nữa, rồi chậm rãi bước về phòng.
…..
Trong đêm tối có lẽ con người ta đừng nên mặc áo trắng, nhất là nữ nhân. Nếu không thì chắc người áo trắng đấy sẽ khiến người ta hết hồn vì tưởng hồn ma bóng quẻ.
Tình nhi hết hồn thật, nàng không giật mình sao được khi đứng ngay trước cửa phòng mình lại một nữ nhân mặc áo trắng. Làn gió khẽ thổi khiến tà áo bay phất phơ làm tăng thêm phần ma mị. Nữ nhân đó rất đẹp, từ khuôn mặt đến vóc dáng đều toát lên một vẻ cao sang, thánh khiết lạ thường. Nếu là ban ngày, chắc người ta đã nghĩ đó là tiên nữ thoát tục. Nhưng bây giờ đang là giữa canh ba nên mĩ nhân ấy giống ma quỷ hơn là người.
Tình nhi đã định thần lại, nàng nhận ra mĩ nhân áo trắng chính là Lý Xuân Lan, Nhị phu nhân của họ Tăng . Có điều nàng cảm thấy kỳ dị, không hiểu vì sao Xuân Lan lại đứng trước cửa phòng nàng, nhất là vào lúc khuya khoắt thế này. Chẳng nhẽ…
Nàng rùng mình khi nghĩ đến khả năng ấy. Khả năng Lý Xuân Lan đã biết hết những việc nàng vừa làm. Cho dù nàng ta không biết, cũng thật khó để giải thích việc mình bỏ đi đâu đến tận canh ba mới về thế này.
Hít một hơi để lấy can đảm, nàng khẽ giọng hỏi:
- Nhị tỷ tỷ, sao tỷ lại ở đây?
Trước kia nàng không gọi như vậy. Nàng từng phải gọi Lý Xuân Lan là Nhị phu nhân. Từ khi Tăng lão gia đã chết, cả nàng lẫn Xuân Lan đều trở thành nô tỳ của người, nên nàng không còn gọi như thế nữa. Nàng đã bắt đầu gọi Xuân Lan là nhị tỷ tỷ cho gần gũi, dẫu sao hai người ta từng chung một chồng.
Nhưng Xuân Lan chưa bao giờ thích như thế. Nàng ta thấy khó chịu vì một Lý Xuân Lan sinh ra trong gia đình quyền quý, cao sang lại phải đứng ngang hàng với nàng, nữ tử xuất thân từ gia đình của người hầu. Tình nhi vẫn còn nhớ, Xuân Lan luôn nhăn mặt mỗi khi nàng nhỡ miệng gọi “tỷ tỷ”. Ấy vậy mà hôm nay, nàng ta lại mỉm cười khi nghe nàng hỏi. Một nụ cười mỉm chẳng ra là cười, đúng với vẻ cao sang, quý tộc của nàng. Xuân Lan cất tiếng ôn nhu nói:
- Ta đợi muội!
Tình nhi cảm thấy gai gai người, không hiểu nàng cảm thấy sợ. Nàng biết mỗi khi Xuân Lan bề ngoài tươi cười thì bên trong lại càng âm độc. Một thứ thê có thể át quyền chính thất để làm chủ gia đình há có thể là loại người đơn giản sao.
Nàng chưa kịp mở miệng, Xuân Lan đã nói tiếp:
- Chúng ta hãy vào trong phòng trước đã!
Vẫn mỉm cười, Xuân Lan khẽ dịch sang bên để đợi nàng mở cửa. Tình nhi nén nỗi sợ hãi lẫn thắc mắc vào trong lòng, nàng khẽ mở cửa chờ Xuân Lan bước bước vào.
“B..ố…p”
Cánh cửa vừa được đóng lại, Tình nhi vừa xoay người. Nàng chưa kịp nói gì, chưa kịp có hành động gì đã nhận ngay một cái tát trời giáng. Trong đêm tối, bỗng nghe giọng của Xuân Lan rít lên:
- Đồ dâm phụ đáng chết!
Ba chữ “đồ dâm phụ” như ba mũi kim xoáy vào tâm gan nàng. Nó đã giải đáp hết những thắc mắc ban nãy của nàng. Nàng lại bật khóc, quỳ xuống ôm chân Xuân Lan:
- Tỷ tỷ, muội có nỗi khổ riêng.
- Ta không tỷ muội gì với hạng lăng loàn như ngươi. – Xuân Lan tiếp tục đay nghiến. – Đồ dâm phụ, lão gia vừa chết mồ chưa xanh cỏ, ngươi đã lên giường với gã đàn ông khác.
Bóng tối đã che lấp khuôn mặt Xuân Lan, nhưng nàng vẫn cảm nhận được đôi mắt sắc xảo của nàng ta đang trợn ngược lên, y như một con rắn độc nhìn thấy con mồi.
Nàng không nói nữa. Biết rằng không thể giải thích được, nàng đứng dậy, thắp đèn lên. Từ từ tiến lại chiếc bàn uống trà. Nàng xoay ngược chiếc bàn ra ngoài rồi dùng ống tay áo chà lên.
Xuân Lan không hiểu hành động của nàng có ý nghĩa gì, nàng ta tiến lại gần. Bất giác trông thấy trên mặt bàn hiện lên dòng chữ.
“NẾU NÀNG ĐỊNH TỰ SÁT, TA KHÔNG NGẠI ĐỂ CẢ TĂNG GIA TRANG ĐI THEO NÀNG”
Đó chính là dòng chữ Hàn Vũ Linh đã dùng ngón tay khắc lên. Tình nhi đã dùng mực bôi lên để che giấu, bây giờ nàng lại cho Xuân Lan xem.
Dĩ nhiên Xuân Lan hiểu, một người thông minh như nàng ta chỉ cần nhìn dòng chữ đó thôi là đã hiểu hết tình thế mà Tình nhi gặp phải. Ngẫm nghĩ một hồi, nàng ta vuốt nhẹ lên má nàng.
- Tam muội, ta đã trách lầm muội rồi!
Tình nhi lúc lắc đầu, nàng chỉ muốn nói với Xuân Lan là “tỷ đánh muội là đúng lắm”. Nàng chỉ muốn Xuân Lan tát cho mình một cái nữa để nàng tỉnh táo lại. Bởi ngay lúc này, cảnh truy hoan khi nãy lại hiện ra. Trên cơ thể nàng vẫn còn nguyên những dấu vết của cuộc ái ân. Cảm giác tê tê ở đầu nhũ phong, sự đau rát dưới hạ thể,… Tình nhi không khỏi lắc đầu thêm một lần nữa.
Xuân Lan im lặng, ngọc thủ vẫn tiếp tục vuốt ve má nàng. Bất thình lình nàng thấy cơ thể nàng ta hạ dần xuống. Nàng thật ngạc nhiên, không tin vào mắt mình. Nhưng sự thật đúng như cái điều nàng không tin. Xuân Lan đang quỳ trước mặt nàng.
Nàng đang sững sờ không biết phản ứng ra sao, trong khi Xuân Lan đã dập đầu xuống đất thổn thức:
- Tam muội, cả Tăng gia trang đang phụ thuộc vào muội…
***
Tiểu Cúc hôm nay thấy ngạc nhiên lắm. Không chỉ có ả mà cả đám gia nhân đều xì xào vì vị chủ nhân mới. Ả ngạc nhiên cũng phải thôi. Sau bữa ăn chủ nhân lại đòi giữ lại bát đựng canh. Một cái bát chỉ đáng giá vài đồng bạc, vậy mà được chủ nhân ưu ái đem về phòng, đặt chung với đống cổ trị giá cả ngàn lượng bạc.
Đó chỉ là điều ngạc nhiên thứ nhất. Điều ngạc nhiên thứ hai là hôm nay, ít nhất đã ba lần Tiểu Cúc đã thấy chủ nhân cười. Con người ta cười đâu có gì là lạ
Nhưng một điều không thể phủ nhận là khi chủ nhân cười, trái tim của ả và một lũ a hoàn khác đã đập loạn nhịp. Chủ nhân rất tuấn tú, nhưng quá lãnh đạm nên đám a hoàn đâu dám lại gần. Tiểu Cúc lại càng cố nghĩ xem, chủ nhân cười nhiều có liên quan đến cái bát đựng canh kia không, cái gì đích thực khiến chủ nhân vui vẻ như vậy.
E rằng ả nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra…
Tối hôm đó, ả đánh bạo hỏi:
- Chủ nhân, hôm nay người dường như rất cao hứng a?
Hàn Vũ Linh lại nhếch mép cười, là lần thứ tư của ngày hôm nay. Đó là số lần Tiểu Cúc trông thấy, chứ ả đâu có kè kè bên chủ nhân cả ngày để mà đếm. Vũ Linh gật gù:
- Đúng, hôm nay ta cao hứng, phi thường cao hứng?
- Chủ nhân, có phải do cái bát canh người giữ lại trưa nay? – Tiểu Cúc lại hỏi. Nó không thông minh cho lắm nhưng sau khi hỏi xong nó cũng biết rằng mình vừa hỏi một câu ngớ ngẩn, phi thường ngớ ngẩn.
Nhưng Hàn Vũ Linh một lần nữa lại gật đầu:
- Đúng thế, ta cao hứng chính vì cái bát đó đấy.
Nếu có ai đã từng thấy con cá ngão, bây giờ nhìn thấy bản mặt Tiểu Cúc chắc sẽ hô lên là: “Quá giống! Quá giống!”. Ả đang há hốc miệng ra, mắt tròn xoe nhìn chủ nhân mình như nhìn thấy quỷ. Nhưng chủ nhân của ả đâu có nghĩa vụ phải giải thích, hắn lẳng lặng bỏ đi, để mặc Tiểu Cúc ở lại với bộ dạng kỳ quái đó.
Dĩ nhiên, một cái bát bình thường chẳng thể khiến Hàn Vũ Linh cao hứng. Hắn cao hứng chẳng qua là vì dòng chữ khắc trong lòng bát:
“TỐI NAY NGÀI HÃY ĐẾN PHÒNG TÔI!”
Đích thực là tối nay hắn đang có ý định đến phòng của Tình nhi, nhưng hắn thực sự không ngờ Tình nhi lại chủ động gọi hắn đến. Đã thế, Tình nhi lại dùng chính cái trò khắc chữ vào lòng bát mà hắn đã từng dùng. Điều này khiến Vũ Linh càng cao hứng hơn.
Hắn đã giữ lại chiếc bát đó, đặt chung với chiếc khăn tay của Tình nhi, chiếc khăn có dính tinh khí của hắn. Hắn cũng không hiểu vì sao mình coi trọng những thứ này, có lẽ đó là những “chiến lợi phẩm” cho việc chinh phục một người đàn bà.
Đã gần nửa đêm, hắn thong dong bước về phía phòng Tình nhi. Ánh đèn hắt ra từ khe cửa chứng tỏ nàng chưa đi ngủ. Hắn chẳng thèm gõ cửa, khung cửa chỉ khép hờ chứ không đóng hắn.
Tình nhi khẽ xoay người lại khi hắn bước vào, nàng đang ngồi bên bàn trang điểm. Hẳn là nàng vừa trang điểm xong nên hôm nay nàng rực rỡ khác thường. Nàng vận một y phục màu đỏ làm nổi bật nước da trắng ngần của mình, những nếp may khéo léo đã giúp nàng khoe được thân hình bốc lửa.
Nàng đứng dậy chào đón hắn. Vũ Linh đã sớm ngẩn ngơ vì vẻ quyến rũ, khêu gợi của đôi nhũ phong ẩn hiện dưới lớp áo. Nhưng hắn vẫn giữ vẻ lãnh đạm.
Tình nhi thấy hắn im lặng, nàng hé đôi môi anh đào cất giọng:
- Ngài đã tới!
Giọng nói nàng thật ôn nhu, ngọt ngào khắc hẳn với vẻ vô cảm, máy móc tối quá. Vũ Linh thật ngạc nhiên không hiểu vì sao nàng có sự thay đổi chóng mặt này. Mới tối qua thôi, cho dù không chiến thắng được ham muốn nhục thể, nàng vẫn khôi phục vẻ lạnh lẽo lúc bỏ đi. Vậy mà hôm nay, nàng chủ động mời mọc, đôi mắt lúng liếng ướt át tình thật khiến người ta siêu hồn, đổ phách.
- Ta thật ngạc nhiên đấy? – Cuối cùng hắn cũng lên tiếng.
Tình nhi cúi mặt nhìn xuống:
- Ngài ngạc nhiên vì sao Tình nhi lại thay đổi phải không?
- Đúng thế. – Hắn không biết làm gì hơn là gật đầu xác nhận.
Tình nhi đưa đôi mắt lên nhìn hắn:
- Tình nhi cũng là một người đàn bà mà thôi…
Chưa nói hết câu, nàng đã ôm choàng lấy hắn:
- Ngài nói đúng, đêm qua Tình nhi đã rất thích…
Hàn Vũ Linh bật cười, đây là lần đầu tiên nàng hắn cười thành tiếng. Hắn không cười sao được khi thấy một người đàn bà đã khuất phục trước hắn. Giờ đây nàng đang nép vào người hắn, hai khối thịt mềm mại ép vào ngực. Dù còn cách mấy lần áo, hắn vẫn thấy gai gai trong người. Hắn ghé miệng vào tai nàng khẽ nói:
- Đêm nay, nàng sẽ sướng hơn nhiều.
Tình nhi thấy hắn nói một dâm đãng thì đỏ bừng mặt. Hắn tưởng nàng e thẹn nên càng thấy thích thú, ghé miệng vào đôi môi anh đào đang hé mở.
Nhưng Tình nhi đã đưa một ngón tay lên khẽ chặn miệng hắn lại. Rồi như để giải thích, nàng cúi nhìn xuống, lần tay cởi dải lưng của hắn ra.
Hàn Vũ Linh nhìn nàng, hắn thật không nàng lại cử chỉ táo bạo như thế, chủ động cởi y phục hắn. Cho dù các ngón tay nàng run lên, nàng lóng ngóng giống như lần đầu tiên làm việc đó.
Chiếc áo đã rơi xuống đất, Tình nhi bấy giờ mới có dịp nhìn rõ thân thể hắn, dù tối qua hai người đã giao hoan nhưng từ đầu đến cuối nàng đều thụ động, đâu có tâm trí nào mà nhìn ngắm. Giờ đây nàng phải thừa nhận hắn có một cơ thể mà bất cứ nữ nhân nào cũng ao ước trượng phu mình có được. Vóc người hắn không quá vạm vỡ nhưng cũng không quá gầy, các bắp thịt săn chắc, nổi lên từng múi. Đặc biệt là nước da hắn rất trắng, khiến cho hắn bớt đi một phần nam tính, nhưng lại tăng thêm một phần quyến rũ.
Tình nhi áp mặt vào thân thể hắn, vụng về đưa cánh môi mơn man. Rõ ràng đây là lần đầu nàng làm việc này. Đôi môi khẽ run rẩy, e ấp như hai cánh hoa trước gió. Mùi của đàn ông toát lên khiến nàng xuyến xao. Nàng không hiểu, tại sao cái mùi bình thường đó lại có thể làm nàng ngây ngất như vậy. Nàng không dám áp mặt vào người hắn nữa, khẽ nhấc đưa ra.
Đưa mắt xuống hạ thể của hắn, nàng bỗng đỏ bừng mặt. Long trượng của hắn đã ngóc đầu dậy từ bao giờ, dẫu cho hai lớp quần cũng không lấp đi nổi. Long đầu chĩa thẳng ra, như muốn bứt tung đám quần để vươn đến chỗ nàng.
Nàng bặm môi lại rồi rút dải quần. Khúc thương nóng bỏng vừa được giải thoát lại càng vươn cao hơn như kiêu ngạo hướng về phía nàng. Tình nhi ngẩn người ngắm dương vật của hắn. Nàng chưa từng thấy của quý của ai khác ngoài lão gia, mà của lão gia thì chắc nhỏ bằng ngón tay mà thôi. Thế nên kích thước của dương vật hắn thực sự làm nàng hoảng hốt. “To như vậy mà cũng nhét vào được người mình sao?” Tình nhi thầm nghĩ.
- Nàng cầm lấy nó đi. – Vũ Linh lên tiếng.
Nãy giờ hắn đã đứng im chịu trận, để xem nàng muốn làm gì với cơ thể hắn. Nhưng giờ thì hắn cơ hồ không chịu đựng nổi nữa. Cứ nhìn long trượng đang phất cờ của hắn thì biết. Chính hắn cũng không ngờ mình bị hỏa dục bốc lên nhanh đến thế. Những cử chỉ lóng ngóng, vụng về của Tình nhi lại khiêu khích hắn gấp trăm lần một nữ tử đang ưỡn ẹo. Hắn đặt bàn tay của Tình nhi vào long trượng của mình. Tình nhi xấu hổ, khẽ quay mặt đi để khỏi phải nhìn thấy cái vật đầy lông lá, nóng bỏng, cứng dài trong tay mình.
Vũ Linh nắm bên ngoài tay nàng mà xóc nhẹ. Hắn không nhịn được, phát tiếng rên rỉ khe khẽ. Đôi mắt lim dim như đang hưởng thụ.
Trong khi Tình nhi cũng cảm nhận rõ khúc thương trong tay mình càng lúc càng cứng lại, ẩm ướt hơn. Hỏa nhiệt từ nó như truyền sang bàn tay trắng trẻo của nàng khiến nàng tưởng như mình đang cầm một khối sắt vừa ra lò. Căn phòng im lặng chỉ có tên rên khe khẽ hòa lẫn tiếng thở của hắn.
Đột hắn bỏ tay ra hồi chộp lấy đôi nhũ phong của nàng mà xoa nắn. Tình nhi xấu hổ, khẽ ẩn hắn ra:
- Hàn công tử, ngài chờ đã…
Lẽ ra giống như Tiểu Cúc, nàng phải gọi Hàn Vũ Linh là chủ nhân nhưng hắn cho phép nàng cùng Xuân Lan gọi là Hàn công tử. Dẫu sao lối xưng hô đã đó cũng giúp nàng tạm quên thân phận nô tỳ của mình.
Nhắc lại, sau khi ẩy người hắn ra. Nàng từ từ quay lại để trút bỏ xiêm y. Nhưng Vũ Linh hỏa dục đã bốc lên tận đầu, hắn choàng tay ôm lấy nàng.
- Để ta giúp nàng nhé!
Nói rồi hắn nhanh chóng cởi ngoại y của nàng. Xiêm y rời khỏi vai để lộ chiếc yếm bằng lụa trắng mỏng tang không che đậy được hết đôi nhũ phong ngồn ngộn sức sống. Vũ Linh vòng tay ra đằng trước hối hả xoa nắn hai khối thịt mềm chứa đầy hỏa dục. Hơi thở nóng hổi của hắn phả vào tai nàng. Hắn há miệng cắn nhẹ vào dái tai nàng, rồi dùng miệng bao phủ lên cánh tay nhỏ nhắn.
Tình nhi rùng mình vì cảm giác nhột nhạt ở một bên tai dần lan ra khắp cơ thể. Nàng thật không ngờ cảm giác hắn cắn tai mình lại kích thích đến thế. So với lúc hắn hôn lên chỗ kín còn kích động hơn. Đó là chưa kể đôi bản thủ đang xoa nắn cặp gò bông đảo của nàng. Ngực nàng mỗi lúc một cứng lại, săn chắc hơn, trong khi cơ thể thì ngược lại, mềm nhũn trong tay Vũ Linh.
Hàn Vũ Linh mơn man đôi môi khắp vùng cổ trắng ngần, kéo xuống đôi vai thon thả của nàng. Da thịt nàng thật thơm phức, hắn hít hà mãi không thôi. Hắn hôn khéo léo và điệu nghệ hơn nàng nhiều nên Tình nhi vừa thấy nhột nhạt lại vừa kích động.
Hắn dùng răng cắn để lần mở dải dây yếm, chiếc yếm mỏng manh bị hắn không tiếc ném sang một bên. Đôi bản thủ tiếp tục ôm lấy cặp gò bông đảo trơn mịn, mềm mại như bông bưởi của nàng. Không còn lớp vải ngăn cách, bàn tay hắn tha hồ tác quái. Hết bóp nắn rồi lại xoa nhẹ lên đỉnh nhũ phong, sau dùng mấy ngón tay bóp chặt đầu nhũ.
- A…a…!
Tình nhi rên lên một tiếng. Quả thật hôm hắn chẳng nhẹ tay nữa, xoay vần đủ kiểu khiến đầu nhũ của nàng khiến nó méo mó đủ hình dạng. Nhưng Tình nhi chẳng hề thấy đau mà thấy bị kích thích nhiều hơn. Nàng luôn miệng rên rỉ, hỏa dục bốc lên khiến cơ thể nàng từ từ cong cớn, đầu ngả ra sau gối lên vai Vũ Linh.
Cảm thấy đã đủ, hắn ta cởi nốt cái quần của nàng. Nhìn qua vai nàng, hắn có thể thấy cái gò nhỏ hoang sơ rậm rạp nhô cao hẳn lên đầy khiêu khích. Hắn nhấc người nàng lên, đặt đôi chân thon dài lên chiếc bàn trang điểm. Một tay hắn ôm ngang ngực nàng, một tay đưa xuống dưới, tách đôi chân nàng ra, lần tìm đường vào sơn động đã ướt đẫm vì sự khao khát.
Tình nhi ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy trong chiếc gương lớn trên bàn trang điểm một nữ trần trụi đang… dang rộng hai chân để mặc cho bàn tay nam nhân moi móc vùng cấm kỵ thì không khỏi xấu hổ. Chưa bao giờ nàng có thể tưởng tượng mình sẽ ở trong một tư thế phóng đãng, khêu gợi đến thế. Nhưng nàng không tự chủ được mình, hỏa dục đã dần xâm chiếm tâm trí, dâm thủy trào ra ào ạt ướt đẫm cả lớp lông mềm trên sơn động.
Vũ Linh cuối cùng cũng đặt lại chân nàng xuống đất. Hắn ấn người nàng cúi xuống, chống tay lên bàn. Nhục thương chĩa ra, chọc vào giữa đôi mông căng tròn, cọ sát với động đào.
Tình nhi chợt hiểu hắn muốn làm gì, nàng hoảng hốt khi nhớ tới nhiệm vụ của mình. Kế hoạch mà nàng vừa Lý Xuân Lan đã bày ra sẽ không thể thực hiện được nếu hắn làm tình ngay ở đây.
- Công tử… thiếp muốn lên giường! – Nàng kêu lên khe khẽ, tự xấu hổ vì câu nói rất giống một lời mời gọi.
- Ngoan nào, lát nữa chúng ta sẽ lên. – Vũ Linh trả lời, giọng khàn khàn vì bị hỏa dục công tâm.
Tình nhi không còn biết làm gì hơn chiều theo hắn. Từ đầu đến nàng đã nén nỗi nhục nhã để trở thành một yêu phụ lẳng lơ khiêu gợi hắn là vì cái gì? Nàng phải chiều chuộng hắn đến cuối cùng nếu không muốn kế hoạch đổ bể. Khốn thay, nàng quyến rũ hắn nhưng lại bị hắn kích thích lại. Có lẽ trận truy hoan đêm qua đã khiến sức kiềm chế của giảm đi rõ rệt. Lúc này nàng chỉ tự nhủ một câu như an ủi mình: “Đợi lát nữa lên giường…”
- Ah… ah…
Câu tự nhủ của nàng bị gián đoạn vì hắn đã bắt đầu công phá động đào. Nhét từ phía sau thật không dễ chút nào, nhưng hắn vốn đã có kinh nghiệm. Với lại động đào của nàng bây giờ đã ướt nhẹp, tạo độ trơn cho nhục thương của hắn đi vào.
- Ah… ah…
Tình nhi lại rên lên mấy tiếng. Nàng vốn nhắm mắt để khỏi phải nhìn thấy mình trong gương nhưng chính vì nhắm mắt nàng lại cảm nhận rõ hơn cục thịt nóng bỏng đang đi vào trong mình. Đầu óc nàng phút chốc mụ mị đi, nàng dường như quên hết tất thảy mọi thứ, tâm trí nàng hoàn toàn hướng về hạ thể, nơi có động đào đang được nhét vào.
Vũ Linh thấy âm đạo nàng đã mở rộng thì khoái chí lắm. Cho dù dương vật bị bó chặt nhưng hắn nhận thấy long trượng vẫn dễ dàng di chuyển trong động đào.
Hắn không khách khí thúc mạnh hạ bộ vào cặp mông căng tròn mây mẩy trước mặt. Rồi lại nhẹ nhàng kéo ra, rồi thọc vào. Hắn để ý mỗi lần hắn thọc vào Tình nhi lại rên một tiếng rất đều đặn. Hắn bèn ép chặt vào cặp mông Tình nhi, cả người hắn bắt đầu rung lên vì những cú thúc ngắn, nhưng mạnh mẽ và dồn dập.
Tình nhi cả người cũng rung lên, tiếng rên rỉ phát ra không ngớt. Vì nàng đang cúi xuống nên cặp gò bông đảo cũng rủ xuống, đung đưa y như hai trái bưởi đang lung lay trên cành. Qua tấm gương phản chiếu, Vũ Linh nhìn cặp nhũ phong nhún nhẩy như thế không khỏi thầm tiếc rẻ. Giá như có thuật phân thân hắn sẽ chui xuống dưới để mà há miệng ngoặm lấy hai trái bưởi ngon lành kia. Hắn thò tay túm bên ngực cho đỡ thèm. Hắn để một bên nhũ hoa nhảy múa bởi một tay hắn đang bám vào bên hông nàng, giữ chặt cho cặp mông ép sát hạ thể.
Tình nhi hoàn toàn chìm đắm trong biển hoan lạc. Dù hắn đang bấu mạnh một bên nhũ hoa nàng cũng không có cảm giác gì. Nàng chỉ có một cảm giác khoái lạc cực độ khi khúc thương nóng bỏng của hắn chọc phá động đào. Lớp lông rậm rạp dưới hạ thể hắn cọ sát vào bờ mông khiến nàng cảm thấy nhột nhạt.
Chừng như thấy nàng đã mỏi tay. Vũ Linh rút dương vật ra, bế xốc nàng đặt nằm ngửa lên giường.
Giường chính là địa điểm mà nàng mong muốn hắn làm tình. Nhưng lúc này nàng đã mụ mị đầu óc, căn bản cũng chẳng biết là mình đang ở trong tư thế nào. Nàng chỉ có cảm giác thật hụt hẫng khi cái cục thịt nóng thịt nóng bỏng kia rời khỏi động đào. Nhưng rất nhanh sau đó Vũ Linh đã nhét vào.
Hắn chỉ đặt một nửa người nàng lên giường, còn hắn vẫn đứng dưới sàn. Ở tư thế này hắn dễ dàng banh rộng hai chân nàng ra mà đút long trượng vào. Cũng may giường của nàng khá cao nên có thể đứng thẳng để làm tình. Hắn cũng không ngờ động đào của nàng lại ướt nhiều như vậy, đám lông mao đã bết chặt vào hạ thể vì sũng nước, cả hai bên đùi cũng nhầy nhụa toàn là dâm thủy. Cho nên mỗi lần hắn thọc vào, thụt ra đều tạo thành những tiếng nhóc nhách hòa lẫn với tiếng rên rỉ của Tình thật kích động.
Vũ Linh đã đến hồi điên cuồng. Hắn đưa bám chặt hai bên đùi Tình nhi, giữ chắc cho hạ thể nàng không di chuyển rồi thọc vào thật mạnh, ngập sâu hết cả nhục thương. Cảm giác như đầu thương đã chạm đến cổ tử cung, nhưng đó chẳng qua chỉ là cảm giác, lúc này hắn đâu có đủ tỉnh táo để cảm giác cho chính xác. Mà cần gì phải biết chính xác, chỉ cần biết Tình nhi đang rên rỉ, oằn oại dưới tay hắn. Rõ là nàng đang rất khoái lạc, hắn cũng vậy. Hắn rên rỉ mỗi lúc một lớn, át tiếng rên của Tình nhi. Mấy giọt mồ trên trán hắn rơi xuống, đọng lại trên thân thể nàng. Rồi thì cả giọt mồ hôi lẫn đôi nhũ phong to đùng kia cùng nhún nhẩy trên cái thân thể trần trụi, nóng bỏng.
Hắn thúc vào người Tình nhi mỗi lúc một mạnh hơn, tiếng da thịt đập vào nhau vang lên phầm phập. Hắn lại gác một chân nàng lên vai, hơi nhấc mông nàng lên, điên cuồng xóc mạnh. Bàn tay nắm bên đùi nàng cơ hồ bấu véo vào lớp da thịt mịn màng.
Tình nhi lại oằn người lên, vì đau cũng có mà vì khoái lạc cũng có. Nhưng nhục cảm quá lớn đã lấn áp hoàn toàn nỗi đau cơ thể. Đôi ngọc thủ bám chặt vào lớp đệm trải giường, đôi mông khẽ nhấp nhô để hòa theo nhịp ái ân.
Vũ Linh định rút ra mà không kịp, tinh khí bắn phụt ra từ đầu long trượng, ào ào như lũ về trong động đào. Hắn đành thúc chầm chậm thêm mấy cái nữa để tinh trùng ra cho bằng hết. Chẳng biết Tình nhi cảm giác như thế nào lúc dòng tinh nóng hổi tuôn trào dưới hạ thể mà nàng bật dậy, đầu ngửa ra sao, người cong cớn lên khiến cho đôi gò bông đảo nhô ra như mời gọi. Vũ Linh không bỏ lỡ cơ hội. há miệng mút chặt một bên đỉnh nhũ. Rồi thì cả người nàng lẫn hắn ngã vật xuống giường.HỒI 4: ĐỘC
Người ta thường nói màu hồng là màu của đam mê và lãng mạn, đó là thứ màu của sự hưng phấn, của cảm giác bồng bềnh, huyền ảo. Có lẽ vì như thế cho nên mới có những giấc mơ hồng chứ chẳng hề có những giấc mơ xanh, mơ đỏ, mơ tím, mơ vàng…
Chẳng biết Tình nhi cảm thấy ra sao, nhưng đúng là nàng đang mơ thấy màu hồng. Màu hồng có thể là của đôi uyên ương thêu lên tấm rèm mắc trên tràng kỷ, cũng có thể là do màu đỏ của tấm chăn dưới ánh đèn lờ mờ hắt lên đã nhạt màu. Tình nhi chẳng biết. Chỉ biết là nàng đang trôi bồng bềnh trong một làn nước dịu nhẹ. Từng gợn nước lăn tăn ôm lấy thân thể nàng, mơn man vuốt ve da thịt. Rồi bất chợt một cơn sóng ập tới, nhấn chìm nàng xuống. Nàng như bị ngộp thở, càng cố ngoi lên càng như bị dìm xuống, nàng đang vùng vẫy, nàng đang cố thoát ra…
Tình nhi chợt mở mắt.
Nàng uể oải ngồi dậy. Chiếc chăn mỏng manh đang đắp hờ hững trên bầu ngực đầy đặn lập tức trôi xuống để lộ ra hai khối thịt trần trụi, mềm mại đầy khêu gợi. Tình nhi đưa mắt nhìn xuống. Sự trần truồng của cơ thể làm nàng nhớ lại những gì đã diễn ra trong căn phòng này. Trận truy hoan cuồng loạn, niềm khoái lạc đỉnh điểm. Tình nhi lúc lắc đầu.
Hình như nàng đã có thói quen lắc đầu khi không muốn nghĩ về một cái gì đó. Nhưng cũng chính vì cái lắc đầu đó mà nàng nhìn thấy bên cạnh mình còn có một người nữa.
Dĩ nhiên đó là hắn rồi.
Hắn đang ngủ.
Tạo hóa thường công bằng với tất cả con người. Dù ai xấu hay đẹp, mập hay ốm, giàu hay nghèo thì cũng phải ăn, phải có lúc đi… nhà xí, đương nhiên là cũng có lúc phải ngủ, mà khi ngủ thì có lẽ ai cũng giống như ai. À, mà có khác đôi chút. Người ta thường hay đem tâm trạng vào trong giấc ngủ. Hưng phấn, hạnh phúc hay lo lắng, buồn rầu… cứ nhìn khuôn mặt người ta lúc ngủ là biết.
Hàn Vũ Linh cũng không phải là ngoại lệ. Hắn đang nằm sấp nhưng khuôn mặt ngoảnh sang một bên gối lên tấm chăn nhung nên nàng có thể nhìn rõ nét mặt hắn. Một khuôn mặt dịu dàng và bình yên thấy lạ. Tấm lưng trần cường tráng toát đầy vẻ quyến rũ, một tấm lưng mà bất kì một nữ nhân nào cũng muốn gối đầu lên.
Tình nhi ngắm nhìn hắn ngủ mà trong lòng không khỏi gợn sóng. Hắn ta thật đẹp, một vẻ đẹp không phải giống như những mỹ nam Phan An, Tống Ngọc mà là nét đẹp của đàn ông pha chút hoang dại. Bất giác bàn tay nàng đưa lên định vuốt nhẹ tóc hắn.
Bàn tay ấy dừng lại cách đầu hắn nửa gang. Nàng đã nhớ tới việc mình phải làm.
“Chả phải đây là cơ hội rất tốt đây sao?” – Tình nhi nghĩ thầm.
Theo kế hoạch Xuân Lan bày ra thì không phải như vậy. Tình nhi phải thực hiện “điều đó” ngay lúc hắn cùng nàng ái ân trên giường nhưng khi ấy nàng đang mải mê trôi dạt trong cơn khoái lạc đã hoàn toàn quên mất “nhiệm vụ” của mình.
Trong lòng nàng tràn đầy hối hận và hổ thẹn. Thêm một lần nữa nàng đã bán linh hồn cho ham muốn của thể xác, để cho sức mê hoặc nhục cảm hoàn toàn đánh tan lí trí. Trận ái ân đêm qua và cả đêm nay đã thắp lên trong nàng một ngọn lửa mang tên dục vọng. Ngọn lửa ấy đã thiêu đốt tất cả những gì mà nàng cho là luân thường, đạo lý. Một khi đã bước chân vào đam mê, nàng sẽ hoàn toàn đắm chìm trong đó, sẽ quên mất nàng là ai, quên tất cả mọi thứ trên thế gian này.
Nhưng Tình nhi không để cho mình được hối hận lâu. Ngay bây giờ thôi, nàng sẽ phải làm “việc đó”. Nàng đã bỏ lỡ mất một cơ hội rất tốt nhưng nếu còn chần chừ nàng sẽ mất thêm một cơ hội nữa. Nàng đưa mắt nhìn ra mép giường, nhớ lại lời Xuân Lan:
“Muội hãy giấu vật này dưới tấm thảm trải giường, chỉ cần có được cơ hội tốt, lập tức lấy lên!”
Nàng lo sợ liếc nhìn Hàn Vũ Linh, hắn vẫn đang ngủ. Nàng thu hết can đảm rướn qua người hắn, đưa tay vươn tới mép giường, cố gắng không gây ra tiếng động nào. Bàn tay nàng khẽ run run…
Hàn Vũ Linh chợt xoay người lại.
Cổ nhân thường có câu: “Có tật giật mình” cấm có sai. Hắn ta chỉ đơn thuần là trở mình trong khi ngủ nhưng tim nàng giật thót. Trong lúc hoảng hốt, nàng vô tình ngã nhào lên người hắn. Mà khéo làm sao, hai khối thịt đầy đặn mịn màng lại nhè ngay khuôn mặt hắn mà đổ ụp xuống.
Cũng thật “tội nghiệp” cho Vũ Linh. Hắn còn đang mơ màng thì đột nhiên bị “cái gì đó” mềm mềm, nằng nặng ấn chặt vào mặt đến tức thở. Bàn tay đưa lên quờ quạng, chạm vào tấm lưng trần của Tình nhi. Lập tức hắn hiểu ra cái vật mềm mại, mịn màng trên mặt là cái gì. Làm sao mà hắn lại có thể từ chối một vưu vật như vật chứ. Tay hắn lập tức luồn qua lưng Tình nhi, ngăn không cho nàng nhỏm người lên để cho miệng hắn tha hồ mà thưởng thức cặp nhũ hoa mềm mại.
Tình nhi thì đang xấu hổ chả có chỗ chui. Nàng đâu ngờ cú ngã của mình lại xảo hợp đến vậy. Nàng chỏi tay muốn nhỏm dậy nhưng bàn tay thép của hắn đã ấn lưng nàng xuống. Nàng vùng vẫy nhưng không sao thoát khỏi tư thế đầy khiêu khích đó. Ngược lại, cử động của nàng lại càng khiến cho hai thân thể vốn đang trần trụi cọ sát vào nhau. Cũng vì sự cọ sát đó mà nàng nhận thấy dưới hạ thể hắn, một cục thịt mềm mềm đang dần dần phồng to lên, căng cứng hơn. Hiển nhiên là hắn đã bắt đầu lên cơn dâm hứng.
Tình nhi tuyệt vọng nhìn mép giường, bây giờ thì không thể nữa rồi. Nàng lại bỏ lỡ một cơ hội nữa, lại còn rơi vào tình cảnh đáng xấu hổ này.
Cánh tay Vũ Linh đột nhiên buông lỏng ra, nàng đã có thể nhấc người lên. Nhưng hắn chỉ cho nàng nhỏm lên một chút để hắn có thể ngắm nhìn cặp tuyết lê đung đưa trước mặt. Bàn tay còn lại của hắn luồn xuống dưới, xoa nắn một bên bầu nhũ.
- Nàng có muốn làm lại không? - Hắn hỏi khe khẽ.
Tình nhi còn đang mải suy nghĩ, hai chữ “làm lại” của hắn lập tức lọt vào tai nàng. Phải rồi, nếu làm lại một lần nữa thì nàng sẽ lại có cơ hội. Nhưng nghĩ đến việc cùng hắn giao hoan thêm lần nữa nàng không khỏi lưỡng lự. Sức dụ hoặc quá lớn làm nàng cảm thấy lo sợ. Liệu nàng có thể thực hiện “việc đó” ngay trong lúc ái ân không, hay là một lần nữa mải mê đến mức quên mất việc phải làm.
Trong lúc Tình nhi vẫn còn suy nghĩ, Hàn Vũ Linh vẫn tiếp tục bóp nắn một bên nhũ hoa của nàng. Hắn vòng bàn tay quanh thân vú bóp nhẹ, khiến đầu nhũ nhô hẳn ra, miệng hắn lập tức ngậm lấy mà mút mạnh.
- Aaaa…
Tình nhi không nhịn được rên lên một tiếng. Vũ Linh quay người, ẩn nàng nằm xuống còn hắn nằm đè lên nàng nhưng miệng vẫn mút chặt một bên đầu nhũ, bàn tay bắt đầu mân mê đầu nhũ bên kia. Cảm giác tê tê, nhột nhạt ở hai gò nhũ hoa đã giúp nàng nhanh chóng có sự lựa chọn. Hàn Vũ Linh thì mặc nhiên coi sự im lặng của nàng là đồng ý. Huống chi nàng có phản đối chưa chắc hắn đã ngừng lại được. Hai bàn tay hắn không ngừng nhào nặn cặp tuyết lê, cần mẫn như một ông thợ nhào bột mì. Hắn ẩn hai khối nhũ hoa lại gần nhau, dùng ngón tay cái mơn man đỉnh nhũ ửng hồng. Hắn muốn để cho hai đỉnh nhũ cọ sát vào nhưng không thể vì ngực nàng quá lớn, lại đang căng cứng lên như một quả bóng. Dù hắn đã dồn chặt hết cỡ hai hạt nhũ hồng vẫn còn cách nhau chừng hai đốt ngón tay. Hắn bèn dùng lưỡi mình liếm láp xung quanh hai núm vú, rồi đánh lưỡi liên hồi lên hai hạt đậu hồng đó.
Đáp lại, Tình nhi lại rên rỉ khe khẽ. Trái với mọi khi, nàng hoàn toàn thả lỏng để tiếp nhận sự mơn trớn, không hề có sự kháng cự nào về mặt tâm trí. Hai lần khổ sở chống lại dục vọng nàng đã thấy mệt mỏi. Chống lại làm gì khi biết trước mình sẽ phải chịu thua. Bây giờ nàng hoàn toàn buông xuôi, để cho lửa dục cuốn trôi mình đi.
Vũ Linh đột nhiên ngồi lên bụng nàng.
Nàng chưa kịp hiểu hắn định làm gì thì đã thấy hắn nhét cái vật cưng cứng, dài dài vào khe phân của hai nhũ hoa, lại dồn hai quả tuyết lê đó vào giữa, ép chặt dương vật. Thích thú khi thấy nhục thương được bó chặt bởi hai khối thịt mềm mại, trơn láng. Tình nhi lại thấy cục thịt nóng hổi giữa ngực mình đang bắt đầu nhấp nhổm. Hắn đã bắt đầu lắc mông ẩy nhục thương tiến lên, đầu thương hồng hồng gần chạm vào chiếc cổ trắng ngần của nàng, hắn lại kéo nhục thương trở lại. Được một lúc hắn bắt đầu lắc mạnh hơn, để cho long trượng trôi dạt giữa hai khối nhũ mềm mại. Tình nhi không khỏi liên tưởng đến lúc hắn đút cái vật dài dài đó vào âm đạo của mình. Nhũ hoa mềm mại và trơn láng hơn động đào rất nhiều, nhưng lại không thể bó chặt long trượng như âm đạo. Bởi vậy, khi làm tình người ta cọ sát dương vật với nhũ hoa chỉ là để kích thích. Tuy vậy, cũng có những trường hợp nam giới đạt cực khoái ngay khi nắc giữa cặp gò bông đảo.
Hàn Vũ Linh chả muốn rơi vào trường hợp đó một chút nào, nên hắn buộc lòng phải dừng hành động ấy lại. Chẳng phải do hắn không đủ sức mà bởi vì Tình nhi có đôi tuyết lê hoàn hảo quá, vừa đầy đặn, vừa săn chắc, lại có khe phân rất rõ ràng. Nhục thương của hắn bị bó chặt trong đó, không khỏi thấy mê đi. Hắn từng làm trò ấy với nhiều nữ nhân, nhưng chưa có nữ nhân nào có đôi nhũ hoa có thể khiến hắn tiến dần lên khoái cảm như Tình nhi.
Hắn buông bỏ cặp tuyết lê đầy tiếc nuối. Tình nhi chợt ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt nàng hẫng hụt như vừa bị mất một cái gì đó. Cảm giác hai nhũ hoa được xoa bóp, được long trượng cọ sát vào đột nhiên biến mất. Thay vào đó nàng thấy một con vật đầy lông lá, có cái đầu đỏ lòm đang chĩa thẳng vào mặt mình. Nàng hoảng hốt nghiêng đầu để tránh không cho hắn nhét nhục thương vào miệng mình, long đầu của hắn lập tức trượt ra ngoài. Hắn bèn lấy tay giữ đầu nàng, một cầm khúc thịt cứng dài nhằm cái miệng xinh xinh của nàng mà nhét vào.
- Ngoan nào. – Hắn dỗ dành khe khẽ.
Rốt cuộc Tình nhi cũng há miệng để cho hắn nhét vào. Nhục thương của hắn đã căng cứng lên hết cỡ, nàng phải há thật rộng thì khúc thương đó mới chui vào được bên trong cái miệng ẩm ướt.
Mang tiếng một đời chồng nhưng Tình nhi chưa bao giờ để cho cái vật của đàn ông dí sát vào mặt mình như vậy, cũng chưa bao giờ nàng nghĩ sẽ để cho nó chui vào trong miệng nàng. Bây giờ nàng chỉ cảm thấy vật đó vừa cứng lại vừa mềm, cái vị mằn mặn pha lẫn với mùi ngai ngái khó ngửi của đàn ông làm nàng thấy khó chịu chỉ muốn nín thở. Nàng chợt nhớ tối qua Vũ Linh cũng đã dùng miệng liếm mút chỗ kín của nàng. Không hiểu hắn có khó chịu vì mùi vị của âm đạo không. Qua những lần làm vệ sinh thân thể, nàng đã biết âm đạo mình thường tiết ra thứ nước hoi hoi, khó ngửi. Vậy mà tại sao hắn có thể liếm mút một cách say mê như thế.
Mải nghĩ ngợi, nàng suýt nữa thì ho lên sặc sụa khi hắn ta chọc long trượng vào sâu trong miệng nàng. Hắn muốn cắm thật sâu, ngập cả gốc nhục thương, nhưng thấy nàng trợn ngược cả mắt lên thì lại không nỡ, hắn kéo nhục thương ra rồi lại đâm vào nhẹ nhàng hơn.
Nhưng dù hắn đã nhẹ nhàng hơn, Tình nhi vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu. Mỗi lần hắn chọc vào là nàng lại thấy cổ họng bị chèn ép đến nghẹt thở. Nàng bèn ngậm chặt miệng lại, như một bản năng không cho nhục thương thà hồ tác quái trong miệng nàng nữa. Lưỡi nàng cũng đá lên làm một cái lá chắn không cho long đầu chọc vào cổ họng. Nàng đầu biết rằng Vũ Linh thấy nàng chịu ngậm dương vật của mình đang rất thống khoái. Hắn không chọc vào nữa mà ngoáy mông, khiến cho long trượng trong miệng nàng cũng xoay tròn, vờn với cái lưỡi bên trong miệng.
Đột nhiên hắn quay hẳn người lại, nằm phủ lên ngược đầu với nàng. Tình nhi chợt thấy trời đất tối sầm, cái mông của hắn đã che phủ khuôn mặt nàng, đám lông lá rậm rạp phủ xuống, cọ sát nhè nhẹ như mơn man da mặt. Nàng chợt hiểu hắn định làm gì.
Nhưng hắn không vội liếm mút động đào như nàng tưởng. Hắn xoạc rộng hai chân nàng ra, âu yếm hôn lên cặp giò săn chắc. Nàng có một làn da thật tuyệt vời, bất kì chỗ nào cũng thật trắng trẻo, mịn màng nhìn chỉ muốn cắn.
Vũ Linh đúng là đang cắn lên đùi nàng, nhưng hắn chỉ cắn nhè nhè thôi, đủ để cho nàng thấy nhột nhạt. Mà đúng là nàng đang nhột thật, cặp giò bị liếm lên không ngừng cử động. Nhưng cùng với cử động của đôi chân, cái gò nhỏ hoang sơ rậm rạp cũng uốn éo theo.
“Thật là trêu tức mắt con người ta!” – Vũ Linh nghĩ thầm. Hắn buông đùi nàng ra để vạch đám lông lòa xòa, thò một ngón tay xuống cửa mình, tìm đúng âm hạch mà ấn vào.
- Ư..ư…
Tình nhi lại muốn rên lên, nhưng miệng nàng vẫn còn đang bị cục thịt cứng ngắc kia bịt chặt, thành ra nàng chỉ phát ra được những tiếng rên ư ử trong cổ họng. Âm hạch đúng là tử huyệt với trinh tiết. Phụ nữ dù tiết hạnh đến đâu khi bị động vào đó vẫn sẽ bị kích thích. Huống chi lúc này Tình nhi đã vứt bỏ chữ tiết hạnh sang một bên, hoàn toàn tiếp nhận mọi sự mơn trớn, vuốt ve của hắn. Nàng cảm nhận rõ ràng cảm giác nhột nhạt, tê tê ở dưới hạ thể. Âm đạo nàng đã bắt đầu ươn ướt, cặp mông không kiềm lại được cứ nhấp nha nhấp nhổm.
Vũ Linh cuối cùng cũng buông tha cho âm hạch, hắn banh rộng hai bên mép động đào để liếm. Âm đạo nàng bốc ra một mùi tanh nồng khó ngửi, do lớp tinh trùng của trận ái ân trước còn sót lại. Mặc kệ, hắn vẫn cứ liếm. Với tư thế ngược đầu này để liếm âm đạo không dễ, hắn luồn tay xuống nhấc mông nàng lên để có thể liếm quanh mép cửa động và dùng lưỡi đánh vào âm đạo. Nhưng cũng không lâu, hắn thả mép động ra, vục cả miệng vào mà mút chùn chụt. Ngược lại với liếm, tư thế ngược đầu này rất thoải mái để mà mút âm đạo. Đôi môi hắn tham lam mút chặt mép động đào rồi đầu hắn lúc lắc, day mạnh miệng vào cửa động.
Thật tội cho Tình nhi, nàng làm sao có thể chịu được sự kích thích mạnh như thế. Người nàng bỗng dưng ưỡn cong lên, dâm thủy đổ ra ào ạt như nước lũ, tiên khẩu chẳng hiểu sao cũng trào ra khiến nàng buộc lòng nhuốt ngược vào trong. (Tiên khẩu là nước miếng ý mà, hắc hắc).
Nhuốt rồi nàng mới nhớ tới cục thịt vẫn đang còn nằm trong miệng mình. Nãy giờ Vũ Linh mải mê liếm mút quên cả việc tiếp tục thúc long trượng. Tình nhi mở chừng mắt nhìn cái thân cây sừng sững đang cắm vào miệng mình, giữa đám lá rậm rạp có hai trái tròn tròn đang treo lủng lẳng. Đột nhiên nàng đưa tay lên mân mê trái cầu mềm mềm đó. Cử chỉ của nàng khiến Vũ Linh chợt nhớ tới cục cưng của mình. Hắn lại tiếp tục bài ca đâm thọc.
Tình nhi mút chặt long trượng của hắn nhưng không phải để chống đối như lúc trước nữa. Nàng đã bị kích thích đến cực điểm nên đã có những cử chỉ dâm loạn không kiểm soát được. Bàn tay nàng chợt nắm lấy gốc thương, kéo nó ra khỏi miệng mình. Nàng ngây dại nhìn đầu thương tròn trịa, đỏ hồng, ngay chính giữa có một cái lỗ nhỏ, lưỡi nàng đưa ra liếm quanh cái lỗ đó. Nàng bắt chước hành động của Vũ Linh, hết liếm rồi lại ngậm nhục thương vào miệng để mà mút.
Vũ Linh chợt cảm thấy đầu thương tê rần, ướt át. Từ cái lỗ nhỏ ở đầu thương, một giọt nước đột nhiên nhiễu ra. Ôi trời, hắn cũng đã bắt đầu ướt.
Nam giới dâm thủy không nhiều như nữ nhân. Chỉ khi bị kích thích tột độ thì nước mới chảy ra. Nhưng nếu bị kích thích thêm một chút nữa thì cái chảy ra chẳng phải nước nữa, mà sẽ là tinh trùng ^^.
Mặc kệ hắn chảy nước, Tình nhi vẫn liếm láp đầu thương của hắn. Nàng liếm sạch giọt nước vừa nhiễu ra, đem cái vị mằn mặn, hăng nồng nhuốt vào trong thể nội.
Vũ Linh đưa tay quẹt mép, khắp vùng hạ thể Tình nhi đã ướt dầm dề dâm thủy pha lẫn với tiên khẩu của hắn. Cái gò nhỏ cũng ướt đẫm khiến những sợi lông loăn xoăn bếp chặt vào da thịt. Hắn phun phì phì vì bị một sợi lông chui vô miệng. Cùng lúc hắn cũng nhấc long trượng lên khỏi miệng nàng. Bây giờ mới đến phần quan trọng nhất.
Hắn ẩy nàng nằm nghiêng, ấn chân nàng co lên tận ngực, khiến cho cặp mông cùng cửa động ướt sũng ưỡn hẳn ra đằng sau. Hắn không vội nhét vào ngay, mà ấn dương vật vào khe giữa đôi mông căng tròn cọ sát. Hắn dùng bờ mông như là một cái bệ đỡ để cho long trượng nhắm thẳng động đào tiến tới.
- A..a..a…
Tình nhi lại rên thêm một tiếng nữa, nàng chẳng hét quá to bởi không cảm thấy đau đớn gì. Cái âm đạo ướt dầm dề của nàng đã tiếp nhận dương vật một cách trơn tru. Cho dù nàng vẫn cảm thấy ngộp thở khi cái nhục thương quá khổ bị âm đạo của nàng bó chặt lại vẫn muốn sọc sạo.
Vũ Linh cũng không ngờ lại có thể nhét vào dễ dàng như vậy, có lẽ do nàng bị ướt quá nhiều. Mà cả long trượng của hắn cũng đã ướt. Ướt do hắn tiết ra thì ít mà do tiên khẩu của nàng thì nhiều. Hắn cảm thấy chẳng cần phải nhẹ nhàng cho khúc dạo đầu nữa. Vừa lâm trận đã thọc một cú thật mạnh, sâu buốt đến tận tử cung khiến Tình nhi giật nảy người. Đôi chân đang co lại theo phản xạ duỗi thẳng ra. Vũ Linh thấy long trượng sắp bị ẩy ra ngoài bèn nghiêng người, luồn một chân vào giữa hai chân nàng. Hắn vắt chân nàng lên đùi hắn, dùng tay giữ chặt để có thể nắc mạnh.
Tình nhi không ngờ hắn mới lâm trận đã cuồng bạo như vậy, bất quá sự cuồng bạo này này làm nàng rất phấn khích. Ham muốn trong nàng nãy giờ đã bùng nổ, nàng rên xiết đón nhận từng cú dập tơi tả của nhục thương. Trong căn phòng tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng da thịt đập vào nhau vang lên phầm phập, lẫn với tiếng rên rỉ thống khoái của Tình nhi. Nàng đã lên tới tột đỉnh không biết bao nhiêu lần, lần này lại đè lên lần khác tạo thành cơn sóng dục liên miên bất tận.
Kể cũng lạ, trong lúc trôi nổi trong khoái lạc vậy mà nàng lại có chút tỉnh táo để nhớ tới “việc phải làm”. Khi nàng cố gắng đấu tranh với dục vọng thì đầu óc nàng hoàn toàn mê muội, khi nàng buông xuôi chấp nhận thì đầu óc lại có một tia tỉnh táo. Miệng vẫn rên rỉ, bàn tay nàng lần ra mép giường.
Đúng lúc Vũ Linh thọc một cú thật sâu vào trong động đào, hắn không kéo ra vội mà day mạnh, chà sát lên cái âm hạch đang cương cứng của nàng. Tình nhi không tránh khỏi oằn người rên rỉ. Bàn tay nàng để yên ở mép giường. Không thể ra tay lúc này được. Nàng đang thống khoái như vậy, sao có thể bị ngưng trệ. Nàng thầm nói như an ủi mình: “Đằng nào tư thế này cũng không thuận tiện để ra tay, hãy cứ đợi hắn đổi tư thế đã.”
Nghĩ thế rồi nàng bỏ tay khỏi mép giường, tiếp tục đón nhận cơn sướng triền miền. Thấy hắn không còn nắc mạnh như trước, nàng gấp gáp rên rỉ:
- Ðừng…Nữa đi… Mạnh…. mạn..h nữa lên!
Vũ Linh bặm môi lại, tiếp tục nắc điên cuồng. Hắn đã sớm muốn phóng tinh, nhưng thấy nàng sung sướng như vậy hắn ghìm lại được, muốn kéo dài dây phút ái ân để ban phát cho nàng nhiều hơn. Nhưng vừa nắc mạnh lại vừa nhìn cái thân thể trần trụi khêu gợi của Tình nhi thiệt không dễ kiềm chế. Ở tư thế này, hắn có thể vừa nắc vừa ngắm toàn thân nàng. Chỉ thấy thân thể nàng đã bóng nhẩy mồ hôi, từng lọn tóc mai bết chặt vào trán. Toàn thân nàng cong cớn, rung lên bần bật theo nhịp nắc. Hai trái đào treo trước ngực dĩ nhiên rung lên theo, nhún nhẩy đập vào nhau bình bịch.
Vũ Linh đã không nghĩ sẽ lúc được chứng kiến Tình nhi trong tư thế dâm đãng, gợi dục như vậy. Gốc thương của hắn ẩn hiện giữa một vùng lông lá rậm rạp, hết chui vào lại thụt ra.
Vũ Linh chợt ngừng lại, cứ thế này chỉ ít phút nữa hắn sẽ phóng tinh mất thôi. Hắn chợt nảy ra ý định cho nàng chút chủ động. Để yên long trượng cắm trong âm đạo, hắn ngồi dậy, kéo nàng ngồi lên trên người hắn. Tình nhi còn đang trong cơn mê muội, nàng thấy mình ngồi lên người hắn, động đào vì sức nặng của nàng ấn xuống ngập sâu hết cả nhục thương nhưng hoàn toàn ngơ ngác không biết phải làm gì.
Hắn thấy nàng ngồi yên, hiểu là nàng không biết làm tình chủ động. Bấy lâu nay nàng luôn nằm im để mặc cho hắn ái ân. Hắn bèn chống hai tay xuống mặt giường, tạo điểm tựa cong người hất mông lên, cả người Tình nhi theo đó mà được nâng lên theo. Nhục thương được kéo ra khỏi động đào một đôi chút, rồi sau đó người nàng lại rơi xuống lại đem khúc thương thẳng đứng cắm sâu vào.
Cứ như thế vài lần, Tình nhi dường như đã hiểu ở tư thế này nàng là người phải chủ động, mỗi lần hắn đẩy lên nàng không thụ động rơi xuống nữa mà dùng sức của cặp mông ấn mạnh. Có khi đang hắn đẩy lên thì nàng lại ấn xuống khiến nhục thương cắm thật sâu, buốt lên tận óc.
Được một lát thì hắn không ẩy lên nữa, ngồi yên mặc nàng dập mông xuống. Tình nhi thèm thuồng cảm giác được hắn nắc mạnh vào trong như vừa rồi. Nhưng nàng chợt nhận ra khi mình dập mông xuống liên hồi thì cũng đạt cực khoái y như vậy. Bởi thế, lúc nàng còn ấn xuống e dè, lát sau đã thành điên cuồng dập xuống long trượng đang chĩa lên thẳng đứng. Vũ Linh phải đưa tay ôm lấy cặp mông nữa nàng, ngăn không cho động đào trượt ra khỏi nhục thương. Tình nhi thì chẳng còn cảm giác gì nữa, bản năng đã hoàn toàn lấn áp. Nàng bây giờ như một con thú đang đến kì cần bạn tình, điên cuồng tìm cách thỏa mãn dục vọng của bản thân. Mông nàng dập xuống đùi hắn vang lên phầm phập còn nàng thì rên thành từng tiếng:
- Hự…hự….
Vũ Linh cũng đang rên rỉ. Hắn rên một phần vì sướng nhưng cũng có phần vì…đau. Giờ thì hắn đã biết không chi nữ nhân mà cả nam giới cũng có thể bị đau trong lúc giao hoan. Không đau sao được khi mỗi lần dập xuống mông của Tình nhi lại dần cho hai trái ngọc hành của hắn tơi tả. Hai bàn tay nàng đang bấu chặt lên vai hắn, cơ hồ đã đâm thủng da thịt.
Hắn bèn xoạc rộng hai chân, để cho mông Tình nhi dập xuống mặt giường. Nhưng có lẽ Tình nhi không thích như vậy, nàng chợt ngả người ra sau, tay chống xuống giường, đu hẳn lên người hắn mà nắc. Hắn chỉ biết ngồi yên mà chịu trận. Bất quá tư thế này cũng không tệ lắm, bởi vì nàng đã phơi trần bộ ngực ra, đong đưa trước mặt hắn, tay hắn đang rảnh rang nên tha hồ mà nắn bóp đồi ngực, có lúc cúi xuống ngoạm lấy đầu nhũ mà cắn nhẹ nhè.
Nhịp nắc của Tình nhi chậm dần lại, dâm thủy của nàng chợt đổ ngược ra, ướt đẫm cả đám lông rậm rạp bao quanh nhục thương. Hắn biết nàng đã lên tới cực đỉnh của khoái lạc. Hắn kéo nàng lại ôm sát vào người mình, hắn lại chủ động đẩy mông lên dồn dập, hai bàn tay nắm lấy eo nàng mà dập xuống. Luồng tinh khí nóng hổi nãy giờ bị đè nén đã tuôn ra xối xả vào âm đạo. Nhưng vì long trượng đang dựng thẳng đứng nên dòng tinh đó chạy ngược lại, ướt đẫm cả hai vùng hạ thể tạo thành những tiếng nhóc nhách của nước nhiều.
Hắn vẫn cố nắc thêm vài cú để kéo dài cơn khoái lạc đỉnh điểm. Tình nhi áp chặt vào người hắn, hai cánh tay ôm chặt lấy cổ. Bàn tay phải của nàng chợt lóe sáng, một mũi trâm bạc đang lấp ló. Có điêu đầu ngọn trâm lại đen kịt, rõ là đã tẩm thuốc độc.
Vật mà Xuân Lan chuẩn bị cho nàng chính là nó. Kế hoạch mà Xuân Lan bày ra, còn nàng là người thực hiện chính là giết Vũ Linh trong lúc hắn đang say mê ái ân. Dù hắn có là thánh cũng có lòng sống nổi khi bị đâm vào cổ, huống chi mũi trâm đã được tẩm độc.
Tình nhi đã hai lần để lỡ mất cơ hội nhưng lần này thì không. Mấy phen cuồng loạn đã khiến dâm hứng trong nàng giảm bớt đi, nàng đã có đủ sự tỉnh táo cần thiết để thực hiện kế hoạch này. Khi nãy nàng đã ngả người ra sau để lấy cây trâm, còn bây giờ nàng đang ôm cổ hắn, một tư thế hoàn toàn thuận lợi để ra tay.
Đúng lúc mũi trâm đã giơ lên, nhắm ngay chiếc cổ của hắn mà đâm xuống bên tai nàng chợt nghe tiếng hắn thì thào khe khẽ:
- Tình nhi, ta yêu nàng!!!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top