giao thừa
Đường xá đang rất đông đúc,vì hiện tại chỉ còn mấy phút nữa thôi là sẽ bước sang năm mới.
Giao thừa thì chỗ nào chẳng nhộn nhịp,nhưng ngoài những con người đang đua nhau ra đường để đón giao thừa,thì có một cậu trai đang chui mình trong chăn ôm chặt sự tủi thân
Sau lưng thành phố phồn hoa kia,một bạn nhỏ đang ôm nỗi uất ức trong lòng
Giao thừa đối với ai chẳng đặc biệt,nhưng đối với Thanh Bình nó lại đặc biệt hơn rất nhiều.Vì nó còn là ngày kỉ niệm,
Ngày này 7 năm trước,có 1 chàng trai sung sướng khi nhận được lời tỏ tình từ người mà mình đã thầm thương trộm nhớ bấy lâu.Cũng có một chàng trai lấy hết dũng khí để tỏ tình người trong lòng.Và có hai chàng trai ôm nhau hạnh phúc dưới ánh sáng lấp lánh của pháo hoa đêm giao thừa.
Ấy vậy mà Việt Anh hôm nay lại có thể quên,Việt Anh không nói là không nhớ ngày kỉ niệm,mà là hôm nay Việt Anh đi ăn tất niên với bạn bè,mà chỉ còn nửa tiếng nữa là pháo hoa sẽ bắn,nhưng vẫn chưa thấy Việt Anh có dấu hiệu là sẽ về nhà.
Năm nào cũng vậy,Việt Anh luôn làm ngày kỉ niệm rất lãng mạng,vậy mà năm nay Việt Anh lại nói với Thanh Bình là Việt Anh sẽ đi ăn tất niên với bạn bè,mà không hề nhắc đến chuyện kỉ niệm với Thanh Bình.Thanh Bình khá hụt hẫng,nhưng vẫn iu nhắm mắt cho qua vì nghĩ Việt Anh sẽ về sớm để làm lễ kỉ niệm với em,nhưng bây giờ đến cả gọi cũng không thèm bắt máy,thì hỏi,sao em không tủi thân cho được.
Em đang nằm trên giường và có dòng suy nghĩ của riêng mình.Đột nhiên số máy của Việt Anh gọi đến
"em bé,pháo hoa sắp bắn rồi lên sân thượng anh với em cùng ngắm nào."
Anh nói với một giọng điệu bình thản,như kiểu thật sự không nhớ chuyện kỉ niệm vậy..
"biết rồi."
Em trả lời lại một câu không đầu không đuôi,mang đầy sự tức giận và tủi thân.Nhưng em sợ anh chờ nên vẫn phải đồng ý lên đó ngắm pháo hoa.
Em bấm thang máy bước lên sân thượng của chung cư hai người đang sống.Lên đến nơi,em thấy sân thượng khá vắng vẻ,có lẽ mọi người đã chọn đi ra quảng trường để xem pháo hoa,thay vì lên sân thượng rồi.
Lúc này sân thượng hơi tối nên trong đôi phút em không thấy bóng dáng của anh đâu.
"Việt Anh,đâu rồi!"
em cất tiếng gọi
"em bé,anh ở đây"
đáp lại em là một tiếng nói vọng lại ở chỗ lan can.
"tự nhiên bảo lên đây , tối om ra sợ ma bỏ mẹ"
Thanh Bình vừa nói vừa bước ra chỗ anh
"vậy nó mới lãng mạng áa"
"lãng mạng cái khỉ"
Bước ra thấy anh mặc có mỗi cái áo sơ mi trắng,em có vẻ hơi tức vì anh ăn mặc quá phong phanh
"ăn mặc kiểu gì thế này,ốm rồi ai chăm?"
"em bé lo cho anh mà sao nói to thế"
"sao tôi phải lo cho anh trong khi anh còn không biết hôm nay là ngày gì?"
"anh biết hôm nay là giao thừa mà"
"ừ giao thừa đấy,ngồi đây mà xem pháo hoa một mình đi!"
Sau khi anh nói khẳng định trắc nịnh rằng hôm nay chỉ là giao thừa,thì em rất tức,không quan tâm anh ra sao nữa mà quay lưng bỏ đi
Thì đột nhiên có một bàn tay kéo tay em lại,rồi xoay người ôm em vào lòng.
Thanh Bình đứng người vài giây,sau khi cảm nhận được hơi ấm từ anh thì mới bắt đầu bừng tỉnh
"ô làm sao đấy? bỏ ra mau lên!"
"em bé của tui mờ tui phải ôm chứ"
"ai là em bé của anh,bỏ ra!"
Thanh Bình vừa chống cự mang theo giọng điệu hờn dỗi
"em bé đang giận tui đúng khôngg"
"c-cái gì,giận cái gì"
"bé,thực ra không phải anh quên ngày kỉ niệm đâu"
"hả..cái gì ngày kỉ niệm gì,ai thèm nhớ ngày kỉ niệm với anh hả!"
"thôi nào,em bé để cho anh nói"
"..."
Đột nhiên anh đẩy vai em ra,rồi quỳ một chân xuống,tự nhiên đèn lại được thắp sáng (văn toản: tự nhiên cái gì,tui làm nèe) khiến em lại thấy rõ gương mặt của anh hơn.Gương mặt của anh hiện lên rõ mồn một sự ôn nhu và cưng chiều.
Anh lôi ra bó hoa nãy giờ giấu sau lưng,cầm và nói
"Thanh Bình,em bé của anh ơi.Anh biết trong một năm qua em bé đã rất khó khăn,em bé phải trải qua rất nhiều thử thách và áp lực.Em bé biết không mỗi lần thấy em như vậy anh thực sự chỉ muốn vứt điện thoại của em đi mà ôm em vào lòng vỗ về thôi,nhưng anh lại không đủ khả năng để làm điều đó.. anh chỉ có thể ôm được em vào lòng mà không vứt được mấy lời rèm pha kia ra chỗ khác.Em luôn là người ở bên anh trong suốt 7 năm qua,dù lúc vui hay buồn , sướng hay khổ,anh thực sự rất biết ơn em!Anh biết em bé của anh vất vả nhiều rồi nên anh mong năm mới em bé sẽ thật hạnh phúc và hoàn thiện bản thân hơn nhé!chúc mừng một năm nữa chúng ta bên nhau!
"Việt..Việt Anh à,Bé..bé xin lỗi bé hiểu nhầm anh rồi"
"sao đâu trời tại anh muốn tạo bất ngờ cho em bé mà!"
"nhưng mà..nhưng mà anh đứng dậy đi,kỉ niệm thôi mà không cần quỳ đâu.."
"nãy giờ chỉ là kì niệm thôi,còn một thứ rất quan trọng chứ không thì anh đâu làm tới nỗi này"
"thứ gì?"
em nói trong sự bình tĩnh,nhưng thật ra trong lòng thì tim sắp nhảy ra ngoài rồi.Không khí này khiến em hồi hộp mà dòng người ngoài kia còn đang hô nhau điếm ngược chào mừng năm mới.
Nhưng thật sự em đang rất muốn biết "thứ rất quan trọng" đó ruốt cuộc là gì?
"em bé,mình đừng làm người yêu nữa"
"HẢ?"
Không..không phải chứ..làm hoành tráng thế này chỉ để nói lời tạm biệt với em thôi sao,coi như là buổi kỉ niệm cuối cùng?
Chỉ cần nghĩ đến đây viền mắt em đã đỏ hoe
Bỗng Việt Anh rút ra từ trong đoá hoa siêu to một hộp nhẫn!
"Đừng làm người yêu nữa..,em bé Làm Vợ Anh nha!"
Dúc lúc Việt Anh buông ra lời cầu hôn pháo hoa trên trời không biết vô tình hay có sự sắp đặt mà đồng loạt bắn lên,làm cảnh tượng lại càng thêm lãng mạn
"Cá-cái gì?"
Cái gì đang diễn ra vậy!
Việt Anh cầu hôn em sao, chuyện gì vậy.Việt Anh đang dẫn em từ bất ngờ này sang bất ngờ khác đấy.
"ai za bé bất ngờ lắm sao"
"anh đang làm gì vậy?!"
"anh đang cầu hôn em bé đó!"
"em bé nàyyy"
"n-nhưng..mà"
"để anh nói lại nghe cho rõ nha Làm Vợ Anh nhé"
"..."
Đáp lại sự thành khẩn của anh chỉ là sự im lặng dài..
"sao bé im lặng vậy..chắc bé không đồng ý hả.."
Việt Anh sau khi thấy Thanh Bình cứ ấp úng không trả lời được,nên đành phải sự dụng khổ nhục kế.
"ấyy,bé đồng ý.đồng ý mà"
"thật hông?"
"thật!"
Anh chỉ chờ có thế mà nhảy lên đeo nhẫn vào tay em rồi ôm chầm lấy,trao cho em nụ hôn chứa tất cả tình yêu thương của anh trong suốt 7 năm qua!
Thanh Bình sau khi được hôn xong thì mới hoàn hồn.
*ủa vậy là mình có chồng rồi á hả*
Sau khi tiếp nhận được thông tin,đột nhiên nước mắt em đã rới xuống,nhưng không phải vì khổ đau,mà là vì hạnh phúc!
"chùi ui,bé vợ mít ướt của tui ơi đừng khóc,chồng sótt"
"cái anh này,làm em sợ chết mất!"
"hì hì làm vậy cho bé bất ngờ thôii"
"đau tim thì có"
"thôi nào!dù gì thì bây giờ em bé với anh cũng đâu phải người yêu nữa đâu,chúng ta là Vợ Chồng rồi!"
"dẻo miệng,lúc đó tui bị dụ thôi!"
"ơ kìaa bé vẫn phải làm vợ của chồng,không làm là chồng làm gì bé chồng không biết đâu nha"
Anh nói mang theo một nét mặt gian sảo
"ê tui mới đồng ý làm vợ của anh thôi đó!"
"ứ chịu phải gọi là chồng cơ"
"trời ơi..chồng gì mà trẩu tre!"
"vậy là em bé gọi anh là chồng rồi đó hihi!"
"ừ thì chồng!"
"haha yêu em bé chết mất thôiii"
Vậy là năm nay Việt Anh với Thanh Bình không còn là người yêu nữa rồi,người ta là vợ chồng đàng hoàng rồi đó nha!
Sang năm mới đôi bạn trẻ sẽ ở bên nhau với danh nghĩa vợ chồng! không chỉ đi với nhau hết năm nay mà sẽ là thật nhiều nhiều năm nữa.
Mặc dù hơi làm em bé đau tim,nhưng bây giờ anh cũng được bên bé với danh xưng là chồng rồi.
_________
năm mới vui vẻ chúc otp mạnh khoẻ thành đôii
Chúc các bạn năm mới vui vẻ,năm mới mọi thứ điều mới nhé!!
Xin lỗi vì sự lười và ra chuyện chậm trễ của tác giả,nhưng mà mong chúng ta và 0504 sẽ đồng hành với nhau hết 2024 và thật nhiều năm nữa nhenn!!
CHÚC MỪNG NĂM MỚI🎉
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top