Chương 1

"Huang Renjun, ăn xong thì rửa bát đi! Em rửa ba ngày rồi."

"Rồi rồi biết rồi để đấy."

Mới sáng sớm ra Lee Jeno đã gào thét ầm ĩ rồi. Dăm ba mấy cái bát, ông đây ngoáy một cái là xong, có nhất thiết phải là bảy giờ sáng gọi cậu dậy rửa bát không?

Huang Renjun vùi đầu trong chăn nghe thấy tiếng đóng cửa bên ngoài phòng khách mới lồm cồm bò dậy. Anh là người thính ngủ, chỉ cần một tiếng động nhỏ thôi cũng đủ phá hỏng giấc mơ đang dang dở.

Huang Renjun hơn Lee Jeno một tuổi, Huang Renjun học năm ba chuyên ngành kiến trúc của đại học Mỹ thuật, Lee Jeno học năm hai chuyên khoa Toán đại học Sư phạm. Đối với một sinh viên gần ra trường lại còn học mỹ thuật, Huang Renjun vô cùng bận rộn, một ngày có không biết bao nhiêu bài tập cần phải phác thảo, vừa thi giữa kì xong môn này đã phải chuẩn bị đồ án cho môn khác, cứ quay quay cuồng cuồng liên tục. Mà đối với cái ngành cần sự tỉ mỉ thế này, không gian làm việc học tập là nơi quan trọng nhất. Chính vì thế mà ba tháng trước anh từ bỏ hội ăn chơi rượu bia ở kí túc xá đi tìm một căn hộ cho thuê cách trường hai bến xe buýt.

Đến đây rồi thì gặp được Lee Jeno.

Ấn tượng đầu của Huang Renjun về người này chắc chắn là đẹp trai, đẹp trai kinh khủng.

Lúc mới gặp nhau thì cậu ta một câu cũng nói không hoàn chỉnh, lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng làm Huang Renjun thực sự nghĩ đây là căn cứ làm việc của bọn tội phạm mờ ám, còn định sau một đêm sẽ lấy lí do là ở quê có vợ sắp đẻ phải bỏ học về nhà gấp.

Không ngờ sáng hôm sau ngủ dậy còn thấy một bàn đầy ắp đồ ăn sáng từ bánh mì, trứng ốp đến sữa tươi đặt trên mặt bàn sạch sẽ ngăn nắp.

Nếu không phải Lee Jeno nói xin lỗi vì hôm qua đang trong giờ dạy học thì phải tiếp khách nên không thể rời đi quá lâu thì Huang Renjun đã nghĩ Lee Jeno bỏ thuốc vào đồ ăn chuốc say mình rồi đem bán lấy tiền rồi.

Lee Jeno đã đẹp trai lại còn là nhà giáo gương mẫu, đấy là Huang Renjun nói thế. Vì cậu ta học siêu giỏi, ngoài giờ học còn nhận dạy thêm online và offline, tiền lương còn cao nữa, cũng đúng thôi, nghe đâu đó phong phanh Lee Jeno là sinh viên tiêu biểu đại diện cho khoa Toán, từng tham gia cơ số cuộc thi, còn giành về một đống giải thưởng lớn nhỏ. Thông minh giỏi giang lại còn biết nấu ăn, chỉ có mỗi cái tính cầu toàn chi li là Huang Renjun không thể chịu được.

Đi từ ngoài về là không được ngồi xuống mấy đồ có đệm như ghế sofa hay giường mà phải đi thay quần áo rửa tay chân sạch sẽ xong rồi muốn làm gì thì làm. Huang Renjun - người thích sạch sẽ nhưng không quá câu nệ từng nghĩ rằng chỉ cần về đúng lúc Lee Jeno ngủ rồi hoặc cậu ta không có nhà là được chứ gì. Nhưng hóa ra không phải vậy, kinh nghiệm một lần của Huang Renjun đã chứng minh cho câu nói của các cụ thời xưa: "Đi đêm lắm có ngày gặp ma."

Có một lần ba giờ sáng anh hoàn thành đồ án ở trường xong bắt taxi về nhà, cả một ngày mệt mỏi rã rời mở được cái cửa xong chỉ muốn nằm luôn ra sàn mà ngủ cho xong, lết được đến sofa đã là cả một quãng đường dài. Thế mà cái tên ôn dịch Lee Jeno không biết ma xui quỷ khiến thế nào giữa đêm giờ ma lên lại mò dậy đi uống nước. Nhà giáo sống với quan niệm một hạt bụi cũng không thể bám lên ghế liền xách nách Huang Renjun lên ném vào nhà vệ sinh bắt cậu làm sạch cơ thể thay hết quần áo xong mới thả cho ra ngoài.

Còn gì phải nói nữa, mất ngủ luôn chứ sao.

Huang Renjun nhiều khi rất muốn bỏ trốn, nhà này là của bố mẹ Lee Jeno chu cấp, đường đường là người ban phát tri thức cho lớp trẻ thì làm sao có thể ở mấy nơi tạm bợ được, càng vì đây là nhà đứng tên chủ sở hữu Lee Jeno nên cậu ta coi nó như đứa con đầu lòng vậy, chỉ thiếu mỗi việc hàng ngày ngồi nói chuyện với sàn nhà thôi.

Hoặc là cậu ta làm thế rồi mà Huang Renjun không biết..

[Rửa bát đi đấy nhé, trưa em về kiểm tra.]

Đấy, nhà giáo nhân dân lại giao bài tập rồi.

"Rửa thì rửa vậy.."

Nói đến Lee Jeno xong phải nhắc đến cậu trai nổi tiếng Huang Renjun, một vlogger nức tiếng của khoa Kiến trúc. Bình thường Huang Renjun quay những vlog như trang trí phòng, tips tái sử dụng những vật dụng trong nhà, thỉnh thoảng là ASMR mukbang hoặc là những vlog hàng ngày đời thường.

Với vẻ ngoài tươi sáng, sống với châm ngôn thiếu niên thuần khiết thắp sáng thế giới, Huang Renjun nhanh chóng đạt được con số 100,000 người đăng kí trên youtube và gần 200,000 người theo dõi trên instagram.

Người nổi tiếng của các bạn đang phải rửa bát giữa mùa đông lạnh giá đây.

Nguyên một chồng bát đĩa cùng nồi niêu xoong chảo đầy dầu mỡ khắp bàn bếp làm anh tự hỏi liệu có phải Lee Jeno chơi bẩn cố tình bày bừa ra đây để trừng phạt mình hay không.

Rửa bát xong là tay cũng như đông đá luôn, Huang Renjun lập cập chui vào chăn tìm lại hơi ấm. Được có vài ngày nghỉ sau khi thi xong thì bị gọi dậy rửa bát, là do vài ngày trước thi cử mệt quá, nói cũng chả có sức nói gì đến việc đứng dậy rửa bát.

Huang Renjun mở máy tính đặt trên đùi, mở kênh youtube kéo đến vlog gần nhất về room tour của mình đọc comment.

'Đúng là mắt nhìn của sinh viên kiến trúc có khác, anh Renjun, yêu anh quá đi.'

'Hôm trước tôi mới gặp được anh Renjun ở trường, đẹp hơn trên video nhiều, mọi người phải nhanh chân tới ngắm cảnh đi, khuôn mặt đấy phải được nhiều người biết đến hơn!!'

'Liệu tôi trang trí phòng giống thế này thì Huang Renjun có đến ở không thế chị em???'

...

Mấy vị tỷ tỷ này thật là..

"Hừm, để xem cuối tuần này nên làm vlog chủ đề gì đây nhỉ.."

Huang Renjun nghĩ ngợi một lúc, room tour cũng quay rồi, vlog ngày thường cũng có, video nấu ăn thì cậu không dám làm, nhỡ đâu làm cháy mất miếng lót nồi của Lee Jeno chắc cậu phải đứng phạt một tuần ở góc nhà mất.

Nghĩ đến thôi cũng thấy rùng cả mình.

Hay là quay mukbang nhỉ, cũng lâu rồi chưa được ăn một bữa ngon lành, lấy đây làm cái cớ cũng tốt thôi.

Nhưng mà quay ở đâu được nhỉ, bày một đống ra bàn ăn xong lãng phí lại còn bừa bộn chắc chắn Lee Jeno sẽ không tha cho anh.

Cái tên ưa sạch sẽ này nữa.

"Thôi được rồi, vậy thì cuối tuần này mở instagram live một chút vậy, coi như vẫn giữ lời hứa mỗi tuần một video." Huang Renjun vừa nói vừa mở lên một tab khác kiểm tra số bài tập còn tồn đọng lại.

Ôi cha mẹ ơi, còn hơn 6 bài thiết kế nữa mà chưa làm tý nào. Thế này thì xác định ba ngày nữa không ngủ rồi.

Nói là làm, Huang Renjun nhanh chóng xuống giường lấy giấy ra bắt đầu vẽ. Học ba cái ngành này, một khi đã tập trung là nhận thức về thời gian cũng bay sạch. Bằng chứng là ngồi vào bàn từ tám giờ sáng, lúc ngẩng đầu lên là khi Lee Jeno học xong trở về nhà vào phòng gõ cửa gọi ra ăn cơm.

"Huang Renjun, em nói anh nghe, vo gạo đổ nước xong là phải bấm cái nút vàng vàng này này, anh không bấm thì trưa anh định ăn cái gì? Em múc nước vo gạo ra chúng ta uống cầm hơi nhé."

Lee Jeno đứng chống nạnh trong bếp nhìn Huang Renjun chắp hai tay đằng trước cúi đầu hối lối. Bộ dạng hai người y hệt như hồi cấp ba nghịch dại cái gì xong bị giáo viên gọi đến văn phòng giáo huấn. Cũng tại buổi sáng lúc Lee Jeno nhắn tin về bảo cậu đi cắm nồi cơm chút về chỉ cần hâm nóng thức ăn lên thôi là được rồi mà Huang Renjun đầu óc vẫn chú tâm vào bản thiết kế nhà tắm cậu đang làm dở, vừa vo gạo vừa nghĩ xem nên đặt bồn cầu hướng thẳng ra cửa hay đặt cạnh cái bồn tắm thì hợp lý, thành ra xếp các thứ vào nồi cắm điện xong lại quên không bấm nút nấu.

"Anh xin lỗi mà... bận quá đầu óc không tỉnh táo."

Sinh viên nghèo Huang Renjun ngước đôi mắt cún con lên lén nhìn Lee Jeno một cái, cắn răng bảo: "Gọi đồ ăn đi, trưa nay anh mời."

Sinh viên giàu Lee Jeno tít mắt cười hệt như việc cậu cắm cơm không bấm nút chưa từng xảy ra, nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng vui vẻ.

Huang Renjun đưa điện thoại cho Lee Jeno tự do chọn một đống đồ ăn về, chính xác là một đống luôn ấy. Quả này chắc phải nhận làm thêm mấy cái quảng cáo nữa mới đủ sống nốt tháng mất.

"Này, nhiều thế này có ăn hết không?"

Một nồi lẩu tokk đầy ứ ự, theo lịch sử đặt hàng thì đây là suất cho bốn người ăn, một con gà rán, một hộp mực chiên, một hộp khoai tây lắc phô mai, hai chai nước ngọt to đùng nổi bong bóng.

Chỗ này cả nhà Huang Renjun ăn chắc cũng phải bỏ thừa mất..

"Được hết, anh phải tin em."

Huang Renjun cầm bát lên lại đặt xuống ngồi nhìn Lee Jeno cười hihi bắt đầu động đũa ăn như không có người bên cạnh thở dài một cái. Đúng lúc ấy màn hình điện thoại sáng màn hình thông báo instagram có người nhắn tin.

A, đại minh tinh Lee Haechan đây mà.

Lee Haechan là ca sĩ mới nổi gần đây qua một cuộc thi hát của đài trung ương. Câu chuyện của cậu ta là về một cậu bé đam mê với âm nhạc nhưng gia đình không có điều kiện cho đi học bài bản, bố mẹ cũng không ủng hộ nên Lee Haechan một thân một mình đi đăng kí tham gia ai ngờ lại giành được quán quân, từ ngày đó đến giờ mới hơn nửa năm mà ca sĩ thần tượng họ Lee đã tung hoành khắp chốn, kiếm về không biết bao nhiêu là tiền bạc.

Chỉ có bạn bè thân cận là Huang Renjun đây mới biết được sự thật đằng sau câu chuyện ấy chính là:

Lee Haechan là đồ xạo ke.

Thiếu gia nhà giàu nứt đố đổ vách, bố mẹ thường xuyên đi công tác kết hợp với du lịch năm châu bốn bể nên gia đình không gặp mặt nhau mấy nhưng độ chiều con trai của hai vị số hai thì không ai dám giành hạng nhất.

Ngày mà Lee Haechan lên truyền hình kể câu chuyện xúc động lòng người ấy mà Huang Renjun chỉ có thể cười nửa miệng khinh bỉ.

[Có ở nhà không?]

Huang Renjun gắp một miếng chả cá nóng hổi, gõ vài chữ trả lời cậu bạn thân.

[Có]

Tin nhắn vừa gửi đi, chưa đến hai giây, miếng chả cá còn chưa kịp trôi xuống bụng, chuông cửa đã vang lên mấy tiếng. Huang Renjun buông đũa đứng dậy ra mở cửa nhìn thấy Lee Haechan chình ình ở bên ngoài, tay còn xách thêm một túi toàn bia với mấy chai rượu hoa quả.

"... Tớ mà không có nhà thì cậu định đi về à?" Huang Renjun nghiêng người cho Lee Haechan đi vào trong. Đại minh tinh đẹp trai sáng sủa cái gì cũng giỏi, chỉ có mỗi một tật xấu là luôn thích gì làm nấy, làm gì cũng theo ý thích chứ không phải kiểu sống quy củ như Huang Renjun.

"Ui giời, không phải còn có fan cuồng của tớ ở đây sao? Lee Jeno bé yêu, anh tới nè.''

Lee Jeno chính xác là một tên mọt sách, không sai, Huang Renjun hồi mới quen Lee Jeno chỉ thấy cậu ta suốt ngày ôm sách ngồi học hoặc mở máy tính dạy học thêm online cho mấy đứa học sinh cấp hai cấp ba. Mãi cho đến khi Huang Renjun tưởng rằng mình đang sống với mấy tên nhóc nhàm chán thì bắt gặp một ngày cậu ta trốn trong phòng mở video concert của đại minh tinh họ Lee đây rồi vừa cầm lightstick vừa hú hét mà quên không đóng cửa phòng.

Khỏi phải nói hôm đấy Huang Renjun sốc đến mức nào, mà cũng có phần vui mừng trong đấy nữa, ít nhất là anh không phải sống cùng một tên suốt ngày chỉ biết học. Sau đó khi Lee Jeno phát hiện ra Huang Renjun chính là bạn thân lâu năm của thần tượng số một trong tim mình thì ngay lập tức hào phóng giảm luôn một nửa tiền nhà.

"A, anh Haechan." Lee Jeno lập tức đứng dậy cúi đầu chào, một mồm đầy thịt gà vẫn cười tươi như hoa.

Trông..

Mất liêm sỉ dễ sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top