Im lặng

"Oh, dream maker, you heart breaker

Wherever you're going, I'm going your way."

Giọng ca nữ ngân nga hát theo giai điệu rất chậm. Một bài hát cổ điển với nhịp chậm, thong thả như những kẻ dạo chơi trong đêm trăng.

Cậu trai nhẩm theo vài chữ trong bài hát ấy. Renjun thích bài hát ấy.

Không khí trong xe cũng vì tiếng nhạc mà trùng xuống ít nhiều, nhưng điều đó lại chẳng hề trùng khớp với tốc độ lao đi của nó ngay lúc này. Renjun nhìn qua cửa kính, xem cảnh vật lướt qua, xòe thành những vệt màu. Bầu trời và mặt đất vùn vụt trôi qua, hòa lẫn vào nhau, cố gắng níu lấy họ. Cậu quay sang nhìn người ngồi bên. Người ấy hơi nghiến răng, nhấn ga và tăng tốc nhanh hơn nữa.

Phía sau dần đã không còn những âm thanh ồn ã. Renjun chạm nhẹ lên mu bàn tay đang đặt lên vô lăng.

"Jeno à, ổn rồi."

...

Xe dừng lại ở một khu gara vắng vẻ, Jeno trả tiền cho người chủ và ra ngoài mua một ít đồ ăn.

Xung quanh không hề yên tĩnh. Xa xa vọng lại âm thanh từ tiếng tivi trong căn nhà của người chủ gara. Loáng thoáng như có tiếng trẻ con hò hét theo tiếng tivi. Trận bóng nào đó đang đến hồi gay cấn. Trái Đất ầm ì xoay dưới chân. Đám dế nhỏ thảng thốt kêu. Renjun hạ cửa kính, để những âm thanh xa xôi đó tràn vào cùng ánh trăng và hơi lạnh.

Cậu chớp mắt, cố đón một chút gió. Trong tai đều đều vang lên tiếng gõ nhịp, đều đặn theo từng giây. Từ lúc sử dụng cơ thể này, cậu phải dần quen với âm thanh ấy. Có khi cậu tưởng tượng giữa những âm thanh ấy là cuộc trò chuyện của những vi mạch. Chúng xì xầm bàn tán trong lúc bận rộn ghi nhớ mọi thứ. Chúng nói rất nhiều điều, những chuuyện về thời tiết, về con người.

Renjun thò đầu ra khỏi cửa. Ánh trăng ngàn dặm chiếu xuống thành sông, theo dòng thời gian chảy đi mãi mãi. Ước gì những cơn gió đủ ồn ào để cuốn bay những câu chuyện kia đi. Những câu chuyện đều đều nhạt nhẽo.

Xe được đỗ trong một ô vuông xa cách giữa bãi đỗ rộng lớn, tách biệt khỏi những chiếc xe khác. Jeno nhìn chiếc xe màu đen, dưới ánh trăng tựa như lại mang màu xanh lạnh lẽo. Cậu mở cửa sau, thấy Renjun gần như nhoài người ra nhìn theo mặt trăng. Cậu ấy vẫn vậy, giống như loài bướm đêm tôn sùng ánh sáng. Chỉ là Renjun lúc này không có một đôi cánh.

Thật may.

Cái đầu nhỏ nhoài ra, đôi mắt khép hờ. Cậu ấy đang lặng lẽ chờ đợi chăng. Chờ đôi cánh của mình. Jeno lặng nhìn một chút, thấy những sợi tóc ngắn đùa nghịch trước trán Renjun.

"Renjun."

Mất một chút, Renjun mới quay lại. Mái tóc xám tựa như đã hóa thành trong suốt. Trong xe hơi tối, ánh sáng không lan được đến chỗ Jeno, khiến đôi mắt cậu tựa như tối đi.

"Renjun, cậu có đói không?"

Renjun khẽ lắc đầu. Jeno đứng trước cửa xe để mở, ngẩng nhìn mặt trăng treo trên bầu trời quang đãng. Cậu cúi mình chen vào ghế sau, dựa vào lưng ghế bọc da và mở chiếc burger của mình. Phần thịt gà và nước xốt bên trong còn hơi ấm, gia vị đầy đủ. Từ viền bánh mì, nước xốt tươm ra màu nâu sậm, mang theo mùi thịt .

"Tớ nhớ canh rong biển lần đầu tiên cậu nấu vào sinh nhật tớ." Jeno thì thầm.

Renjun lặng lẽ dựa vào vai cậu, tựa như vừa khẽ thở dài nhưng thanh âm lại giống tiếng cười nhỏ.

"Cái đó mà gọi là nấu hả. Hồi đó chúng ta chẳng có gì cả. Có mấy gói rong biển ăn liền từ mấy hôm trước, vừa đổ nước sôi vào nó đã nhũn mềm cả ra, niêm thêm tí muối, nhìn có khác gì thạch rau câu đâu. Cậu nuốt xong còn lén gọi nó là canh rêu còn gì."

Jeno hơi giật mình vì cái từ "canh rêu".

"Sao cậu biết?"

"Donghyuck kể."

Renjun khúc khích cười khiến bả vai Jeno khẽ rung lên. Tựa như có những đợt sóng lăn tăn bắt đầu từ điểm tiếp xúc ấy, nhẹ nhàng lan vào bờ cát, làm trái tim Jeno hơi nghiêng đi và ngọt lịm tan ra.

"Phải rồi. Nó toàn đi kể xấu tớ."

Jeno cắn ngập răng vào miếng burger gà, vỏ bánh hơi ngọt bị vị mặn lấn át. Đến miếng thứ hai, ngoài mặn ra cũng chẳng còn cảm nhận được vị gì khác.

Renjun bật máy phát nhạc. Âm thanh chậm rãi vang lên, tấu một bản nhạc chậm. Jeno biết đây là bài hát thứ năm. Cậu biết sau bài này sẽ đến bài hát nào rồi bài hát nào. Mười hai ca khúc cũ kỹ xoay vòng, chủ yếu trên nền nhạc guitar. Hình như thời nay đã chẳng mấy ai lắng nghe những bài hát thế này nữa. Chúng đều đã sớm bị lãng quên cả rồi.

Thịt gà, bánh mì, rau xà lách và nước xốt quyện vào nhau, vụng về cố bổ trợ lẫn nhau thành thứ cảm giác ngon. Jeno của lúc này vẫn chẳng thể cảm nhận được mùi vị ấy. Mu bàn tay của Renjun chạm vào cậu, lành lạnh như ánh trăng.

"Ôi người dệt mộng, người làm trái tim tan vỡ..."

Đôi lúc Jeno thấy mình đứng ở ranh giới của giấc mơ và thực tại. Có lẽ cậu đã luôn sống trong khoảnh khắc lơ mơ vừa tỉnh dậy vào sáng sớm, khi dư vị của giấc mơ ngọt ngào đang chậm rãi tan đi và một thực tại cũng thong thả trùm đến. Có đôi lúc giấc mơ làm cậu mỉm cười, có đôi lúc để cậu chạm lên nước mắt, bàng hoàng tự hỏi khoảng trống bị bỏ lại là gì. Thực tại. Và mơ.

Ánh trăng ngàn dặm đổ xuống. Đây có phải là mơ?

"Sau khi chuyện này kết thúc, cậu muốn làm gì?" Bất chợt Renjun hỏi vậy.

Jeno nhìn xuống, thấy ánh trăng theo ô cửa chiếu lên nửa người Renjun, mang màu sắc hòa thành tơ bạc hư ảo.

"Tớ muốn cùng Renjun đi ngắm trăng." Họ tìm đôi mắt nhau trong bóng tối. Jeno khe khẽ thì thầm. "Thế giới này rộng lớn như vậy, chúng ta còn rất nhiều thứ để cùng nhau ngắm nhìn."

Renjun che bớt đi ánh trăng sau lưng, khẽ mỉm cười, khẽ gật đầu. Cậu không đáp lời Jeno, không đáp rằng ánh trăng kia đã ở đây, ngay sau lưng cậu. Bởi mặt trăng chỉ là một và duy nhất. Chỉ là trong mắt Jeno không có ánh trăng đó.

Jeno rũ mi.

"Tớ mệt rồi."

Renjun xoay mình và hơi dang tay trong không gian chật hẹp. Ánh sáng sau lưng như vầng hào quang nhàn nhạt, soi lên những sợi tóc khiến cậu ấy càng như không thực. Khuôn mặt hiền hòa và đôi mi khẽ rủ, cậu ấy thì thầm gọi tên Jeno. Ánh trăng lung lay như muốn mang người đi mất. Jeno ôm cậu vào lòng, áp má lên má cậu.

"Renjun, tớ thực sự rất nhớ cậu."

Da Renjun lạnh ngắt. Cậu ấy xoa nhẹ lưng Jeno, khe khẽ đáp lời.

"Tớ ở đây."

Jeno lắc đầu.

Trong bóng tối nơi mặt trăng không thể vươn đến, Jeno gối đầu lên chân cậu. Những ngón tay nhẹ luồn vào tóc, vuốt ve lên nỗi bất an không lời. Jeno ngẩng nhìn, nhìn khuôn mặt chìm trong ánh trăng. Cậu nhìn Renjun từ trong bóng tối, như hé rèm nhìn sang thế giới không thuộc về mình.

...

Xe rời đi khi trời vừa mờ sáng. Ra đến đường lớn, Renjun lại bật máy phát nhạc. Những vì sao đã nghiêng về phía sau những dãy núi xa xăm, mờ nhạt trên nền trời đã dần bắt sáng. Đường lúc này chưa có người, không khí lành lạnh tạt qua cửa sổ, khiến da mặt Jeno ran rát.

Renjun cuộn mình trên ghế phụ.

Cậu ấy thấp hơn Jeno nửa cái đầu, cơ thể quá gầy khiến việc thu mình lại càng khiến cậu nhỏ bé, như con thú bị thương, mơ màng đợi một phán quyết.

Jeno vuốt mặt và chớp chớp mắt, cố gắng khiến mình tỉnh táo hơn. Cậu sờ lên xương hàm thấy những chấm râu đã mọc lên cưng cứng, cạ vào da tay. Kết thúc hành trình này, có lẽ cậu sẽ có một bộ râu quai nón mất. Cậu nhớ mình từng đùa giỡn cạ lên má Renjun và để cậu ấy kêu ré lên thất thanh. Jeno miết lên những sợi râu li ti và bất chợt bật cười. Tiếng cười của Jeno hình như vừa làm Renjun tỉnh giấc.

Đôi mắt mở lớn, đột ngột như không hề báo trước. Renjun đang cuộn mình bất chợt vùng dậy.

"Chúng đến rồi."

Giọng cậu lạnh lùng chẳng mang nhiều cảm xúc, đôi mắt vô hồn ngoái nhìn phía sau. Bàn tay nắm vô lăng của Jeno chợt căng thẳng hơn. Cậu chỉnh lại gương chiếu hậu.

Chiếc xe đó đã xuất hiện từ lúc nào, lầm lũi và lặng yên đi theo phía sau. Ban đầu là một chấm đen nhỏ, rồi dần dần rõ ràng hơn. Jeno không nhìn rõ người ngồi trong xe.

"Nếu chúng ta phóng nhanh hơn..."

Renjun lần này nhìn về phía trước.

"Họ chặn đường rồi."

Cậu ấy nói ngắn gọn, đủ cho Jeno nhìn thấy đoạn đường bị chắn ngang. Jeno nhấn phanh gấp, cả cơ thể đổ về phía trước. Bánh xe mài lên mặt đường. Trong một thoáng, mùi cao su cháy, mùi nắng gay gắt, mùi mồ hôi và nỗi sợ hãi cùng lúc dâng lên. Injun kéo mạnh lấy tay Jeno, ép cậu ấy nhìn mình. Cậu nhỏ giọng thì thầm.

"Jeno, tắt nguồn đi."

"Nhưng kế hoạch..."

Renjun áp hai tay vào má cậu. Trong đôi mắt trong là thứ ánh sáng mà Jeno tưởng như đã đánh mất. Cậu ấy hơi mỉm cười.

"Cậu phải tin Renjun chứ."

Jeno liếc nhìn thấy những kẻ kia đã rời vị trí, sầm sập chạy đến. Cậu kéo Renjun lại gần, vội vã chạm lên đôi môi lạnh ngắt. Bàn tay trên má cậu buông xuống, những vi mạch chạy dưới da thông báo kết nối đã tạm ngắt. Jeno hơi lùi lại. Trong một giây trước khi họ tách rời, khi Jeno tưởng Renjun đã hoàn toàn tắt nguồn, thì cơ thể cậu ấy tựa như vừa vươn lên một chút. Đôi môi họ chạm vào nhau lần thứ hai, trong một khoảnh khắc cực kỳ ngắn ngủi.

Cũng có thể đó chỉ là ảo giác. Jeno kéo Renjun lại gần hơn. Má họ chạm vào nhau. Renjun vẫn trượt xuống như một con rối đứt dây. Jeno đỡ sau gáy, để cậu ấy nằm xuống.

Đám người ngoài kia đã ùa đến. Không hề báo trước, một gã vung lên cây búa lớn. Jeno vội vàng cúi người, lao đến chắn cho một Renjun đã không còn cử động. Cửa kính xe bị đập vỡ tung, những mảnh vỡ rào rạo bắn thẳng vào trong. Cửa xe bị giật ra thô bạo và chẳng ai buồn nghĩ đến một lời chào lịch sự.

Một cú đánh mạnh vào gáy Jeno, xóa đi tầm nhìn trước mắt. Ở phía bên kia, bàn tay Renjun bị kéo ra. Cả hơi lạnh cũng biến mất.

tbc

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #noren