Just a promise

-Anh là sinh viên năm 3, em là sinh viên năm nhất-

Anh theo đuổi em. Hằng ngày anh cứ lẽo đẽo theo em. Em cũng phiền lắm nhưng không nói. Anh cứ khen em xinh, khen em dễ thương, khen em mọi thứ. Nhưng em là con trai mà sao anh không khen em đẹp trai. Anh bảo:

    "Em đẹp trai thật đó nhưng mà đối với anh em chỉ có dễ thương thôi"

Lần nào hỏi em cũng nhận được câu trả lời như vậy. Nên em không hỏi nữa.

Không chỉ khen em dễ thương đâu. Mà ngày nào cũng mua bánh, mua sữa cho em. Không sữa không bánh thì cũng qua đón em đi học, chở em về. Trong lòng than phiền nhưng em lại ăn hết sạch báng lẫn sữa mà anh tặng. Cũng chấp nhận ngồi trên xe cho anh đưa đi học. Đôi khi đưa em về anh còn tạt ngang qua quán này quán nọ mua đồ ăn cho em. Lúc thì quán trà sữa, lúc thì quán lẩu, lúc thì quán thịt nướng, hôm nào không nhiều thời gian thì là 7/11. Thường xuyên đến mức em phải buộc miệng hỏi:

    "Anh đang nuôi em mập rồi bán à"
    "Anh nào có chứ, em có phải heo đâu mà nuôi mập rồi bán"
    "Chứ gì"
    "Tại em ốm quá nên anh cho em có da có thịt tí à"
    "Ừ có da có thịt lắm, em sắp phải tăng size đồ rồi nè"
    "Có sao đâu"
    "Nết kì"
    "Em ăn gì"
    "Ăn hủ tiếu"
    "Ok"

Than mập vậy thôi chứ em vẫn ăn. Nhưng mà từ khi có ông anh sinh viên năm 3 theo đuổi em cũng tiết kiệm được tiền vì mỗi lần em vừa móc ví thanh toán anh từ đâu xuất hiện thanh toán dùm em.

    "Anh Nop"
    "Gì đây nay kêu tên anh luôn ta"
    "Em thích"
    "Ờ hỏi gì hỏi đi nè anh sẽ giải đáp hết"
    "Bộ sinh viên năm ba rảnh lắm à sao thấy anh đưa đón em hoài vậy"
    "Không tại anh thích đưa đón em vậy thôi"
    "Đưa đón người yêu đi học ai mà không thích"
    "Ai người yêu anh"
    "Nói bóng nói gió vậy đó ai nhột thì là người đó"
    "Hứ"
    "Dễ thương"
    "Nói cái gì đó"
    "Có nói gì đâu"
    "Lo chạy xe đi kìa em còn yêu đời"
    "Biết rồi"

Em Macau không thích người ta theo đuổi em nhưng riêng Nop thì lại khác mặc dù ngoại lệ dành cho Nop chẳng có bao nhiều miễn hơn những người khác là được.

-Anh sinh viên năm cuối, em năm 2-

Dạo này tuần suất hai người gặp nhau ít lại do Nop đang đầu tắt mặt tối ôn thi tốt nghiệp. Em cũng bắt đầu cảm thấy có gì đó trống trãi, thiếu thốn. Dẫu miệng nói đỡ bị làm phiền nhưng sâu trong thâm tâm em đang cảm thấy thiếu vắng gì đó mà em cũng không biết.

Dần dần em cảm thấy sự trống trãi không rõ lí do đó ngày một lớn hơn. Lớn đến mức hại em ăn không ngon ngủ không yên. Nhưng hôm nay em lại thấy đỡ hơn, thấy vui hơn, thấy nhẹ lòng hơn. Chính bản thân em cũng không biết vì sao cảm xúc của em dạo này rất bất ổn.

Gần đây em để ý, nếu mỗi lần Nop xuất hiện trước mặt em, em sẽ cảm nhận được tâm trạng mình ổn hơn. Còn nếu không có sự xuất hiện của Nop em sẽ đột nhiên thấy cô đơn trống vắng, và em biến thành Macau hướng nội của lúc trước. Em tự hỏi bản thân : "Mình thích anh Nop à, chắc không phải đâu, bình tĩnh lại nào Macau". Em phủ nhận tình cảm của mình với Nop

Đến ngày tốt nghiệp của anh, em đến dự. Em cùng chụp với anh một tấm hình. Từ hôm ấy, em không còn thấy vệ tinh Nop nữa. Cũng phải Nop đã tốt nghiệp rồi, anh cũng phải có sự nghiệp riêng của mình nữa.

Kể từ ngày anh tốt nghiệp đến hiện tại là đã được 5 tháng rồi, nhưng Nop và Macau vẫn chưa gặp nhau. Macau dần cảm thấy bản thân mình quay trở lại cảm giác cũ. Em thấy cứ thiếu thiếu cái gì đó. Và em có những thói quen rất kì lạ. Em tự chạy xe đi học nhưng mỗi lần ra về em đều đứng đợi ai đó đến rước. Trước kia em ít khi nào trên đường về nhà là sẽ tạt ngang qua các hàng quán nhưng dạo này em đi học về là em đều ghé vào mua đồ ăn. Em nhận thấy bản thân đã có những cái thói quen của Nop.

Ngày hôm đó, trước khi về nhà em đã ghé vào 7/11 mua một chút đồ ăn. Em cứ mua những món quen thuộc mà em hay mua mỗi khi vào 7/11. Đột nhiên em cảm nhận được bàn tay ai đó đang đặt trên vai mình. Em quay lại và.....

    "Em đúng là không thay đổi gì nhỉ, vẫn như trước"

NOP!?. Em tưởng người ấy là ai nhưng nào ngờ đó là Nop.

    "Đúng rồi mấy món này ngon mà"
    "Không thứ anh nói không phải là mấy món này"
    "Chứ là gì"
    "Em"

Em!? Mình có nghe nhầm không nhỉ. Tự thân em hỏi trong lòng.

    "Không có thay đổi là sao 5 tháng rồi đó mà em không thay đổi sao được"
    "Có thay đổi một tí"
    "Là thay đổi cái gì"
    "Em dễ thương hơn trước"

Anh vừa nói vừa dùng tay vẹo má của em.

Điều kì lạ là em thấy tim mình đập liên hồi không khéo có khi tí nữa nó sẽ nhảy ra ngoài mất.

    "Em không phiền nếu cùng anh đi dạo?"
    "Không còn anh thì sao"
    "Không anh không bận"
    "Vậy thì ngại gì không đi"

Anh và em đi ra quầy tính tiền rồi cùng nhau đi dạo. Hai người đã để phương tiện đi lại ở nơi gửi xe công cộng rồi.

Nop và Macau dừng lại ở một hàng ghế hướng về phía sông. Cùng nhau ngắm hoàng hôn. Nắng hoàng hôn nhẹ nhàng rọi xuống sông, mặt nước phản chiếu lên những ngôi sao lấp lánh đang ung dung lả lướt theo từng gợn sóng. Cơn gió dịu dàng thổi ngang làm các tán cây rung chuyển, những chiếc lá đã úa vàng thi nhau chạm đất. Tất cả những thứ ấy hoà vào nhau tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp. Giữa bức tranh có một cặp đôi cùng nhìn về hướng nơi chân trời. Thật yên bình làm sao.

    "Này Nop"
    "Hửm"
    "Dạo này anh như thế nào"
    "Hả là em đang hỏi thăm anh hả"
    "Chứ gì nữa"
    " Ừ thì tốt, sống vui sống khỏe lắm nhưng mà"
    "Nhưng mà sao"
    "Cảm thấy trống vắng ở trong tim một chút"
    "Em cũng vậy"
    "Ừm....HẢ EM NÓI GÌ"
    "Em nói em cũng vậy"
    "Là là"
    "Em chỉ thấy thiếu thiếu gì đó trong tim thôi chứ cũng không biết là gì nhưng hiện tại thì không"
    "Cảm xúc em dạo này lẫn lộn lắm"
    "Mà anh tốt nghiệp rồi anh hiện đang làm gì"
    "Cũng bình thường thôi về nối nghiệp gia đình"
    "Ừm"

Bản thân Nop đang thấy lạ vì Macau bỗng thay đổi cách nói chuyện và chia sẻ cảm xúc của bản thân. Nop nghĩ có khi nào Macau thích mình rồi không nhưng liền bị chính bản thân Nop bác bỏ.

Bầu không khí trùng xuống, chẳng ai nói với nhau tiếng nào.

    "Anh nè"
    "Em kêu anh?"
    "Em có cái này muốn nói"
    "Em cứ nói"
    "Em không biết cảm giác anh ra sao khi em nói điều này"
    "Em đã để ý cảm giác này của bản thân lâu rồi nhưng không biết là gì"
    "Em có cảm giác này từ lúc anh học năm cuối"
    "Em thấy bản thân trống vắng một thứ gì đó nhưng không biết là gì, những lúc gặp anh cảm giác ấy biến mất"
    "Em để ý rất lâu đến khi anh tốt nghiệp, cảm giác ấy ngày một rõ hơn"
    "Trong suốt 5 tháng vừa qua em suy nghĩ rất nhiều về điều này, không biết có nên nói ra hay không nhưng hôm nay em đã lấy hết can đảm dũng khí của bản thân để bày tỏ cảm xúc"
   "Là em.....em"
    "Em làm sao......"
    "Em.....em nghĩ bản thân đã rung động với anh rồi"
   
Giọng Macau dần nhỏ lại. Cuối gầm mặt xuống chẳng dám ngước nhìn anh.

    "HẢ!? EM NÓI GÌ CƠ"
    "EM THÍCH ANH"
    "Em...."
    "Đáng lẽ anh mới là người nói câu này trước mà sao em dám nói trước anh"
    "Tại em không đợi được"
    "Vậy là em thích anh thật"
    "Đúng"

Mặt Macau đã đỏ như trái cà chua đến nơi rồi. Cũng chẳng dám nhìn thẳng mặt anh.

    "Vậy bây giờ chúng ta là người yêu em nhỉ"
    "Ưm"
    "Chắc tôi khóc mất"
    "Sao lại khóc anh không thích à"
    "Không tại anh vui quá"
    "Thôi mình về đi trời sắp tối rồi"
    "Để anh đưa em về"
    "Vậy còn xe của em"
    "Để đó đi rồi anh cho người đem về giúp em cho"
    "Ok"

Nop chở Macau về. Trên đường về Nop cứ tự cười một mình làm cho Macau nhìn anh bằng con mắt khinh bỉ.

    "Ok tới nhà rồi nè"
    "Cảm ơn anh"
    "Sao anh chưa về"
    "Em quên đồ"
    "Em có quên gì đâu"
    "Quên cái này nè"-Nop chỉ môi của mình-
    "Chụt"

Macau hôn vào môi anh một cái rồi co giò lên chạy một mạch vào nhà. Nop nhìn dáng vẻ ngại ngùng của em mà cảm thán "dễ thương".

Vậy có nghĩa là Nop và Macau đã chính thức trở thành người yêu của nhau.

Hai người cứ thế mà yêu thương, quan tâm, chăm sóc lẫn nhau đôi khi cũng có vài lần lớn tiếng nhưng Nop luôn là người hoà đầu tiên. Và thỉnh thoảng những tình huống dở khóc dở cười xảy ra trong cuộc tình đầy màu hồng.

-Em là sinh viên năm 3, anh là tổng tài-

Hai người đã chuyển về ở chung với nhau.

    "Em dậy chưa sắp trễ rồi đó"
    "Ưm cho em ngủ miếng đi"
    "Dậy đi trễ học đó"
    "Ưm em biết rồi"

Macau lười biếng lết từ giường lết vào nhà vệ sinh. Vscn, thay đồ mọi thứ xong, em nhìn lại tờ lịch và......

    "TÊN NOP KIAAA"
    "Em bị gì hả"
    "NÀY LÀ CHỦ NHẬT MÀ SAO KÊU EM DẬY SỚM CHI"
    "HÔM NAY ANH TỚI CÔNG CHUYỆN VỚI EM"
    "Anh đâu biết gì đâu.... Aaa"
    "Tha cho anh đi"

Hai người chơi đuổi bắt với nhau ở trong nhà.

-Em sinh viên năm cuối, anh vẫn là tổng tài trẻ tuổi-

    "Ui mệt quá à"
    "Sao vậy bé iu của anh mệt à"
    "Mệt chứ sao không năm cuối rồi"
    "Nghỉ ngơi uống sữa miếng đi cho có sức học tiếp"
    "Ok"
.............
-Em tốt nghiệp, anh đến dự-
Sau bao ngày tháng học tập đầu tắt mặt tối cuối cùng cũng đã đến ngày tốt nghiệp. Em vui lắm, em háo hức đợi anh về để báo tin cho anh biết.

    "A Nop về rồi"
    "Anh lại đây đi"
    "Gì đây sao nay bé iu của anh vui vậy nè"
    "Tuần sau anh rảnh không"
    "Có chuyện gì à"
    "Đúng rồi tuần sau em tốt nghiệp rồi đó"
    "Vậy anh rảnh"
    "Tuần sau anh nhớ đi đó nha"
    "Ok anh sẽ là người đưa em đi"
    "Ok hứa nha"

Đến ngày tốt nghiệp, anh đã bí mật tặng em một món quà. Một món quà chỉ có một không hai do anh đã hoàn toàn thiết kế riêng nó cho em.

Sau khi lễ tốt nghiệp kết thúc, anh dẫn em đi ăn, đi chơi. Anh dẫn em ra ngay bờ sông, ngay hàng ghế mà lúc trước em tỏ tình với anh. Trùng hợp là hôm nay không chỉ là lễ tốt nghiệp mà còn là kỉ niệm 3 năm quen nhau của anh và em.

    "Không biết em có nhớ chỗ này ngày này không nhỉ"
    "Em nhớ chứ"
    "À em nhắm mắt lại đi"

Em theo lời anh mà nhắm mắt lại. Anh lấy từ trong túi mình ra một chiếc hộp nhung.

    "À em mở mắt ra được rồi đó"
    "Ta da"
    "Anh đã đặc biệt thiết kế riêng nó cho em đó"

Anh đeo chiếc nhẫn vào cho em. Một chiếc nhẫn được thiết kế đơn giản không quá cầu kì, được khắc tên của cả hai. Chiếc nhẫn không qua máy móc gì cả chỉ được các người thợ dùng đôi bàn tay khéo léo và tỉ mỉ làm ra nó. Được thiết kế riêng nên vừa khích với ngón tay của em.

Có lẽ là em rất thích món quà anh tặng. Em cứ ngắm nó mãi, em không chỉ ngắm nhẫn của em mà còn ngắm cả nhẫn của anh nữa.

    "Chà có vẻ em thích nó lắm nhỉ"
    "Thích chứ đó là quà của anh tặng mà"
    "Chúng ta đã bên nhau được 3 năm rồi đó, còn cả quãng đời dài đang đợi ở phía sau nữa, mình cùng nhau đi anh nhé"
    "Tất nhiên"
    "Yêu anh"
    "Yêu em"

-Em 23, anh 25-
Anh và em đã bên nhau được 4 năm, khoảng gian không quá lâu nhưng cũng khiến em và anh gắn kết với nhau hơn, hiểu nhau hơn, càng thêm yêu nhau hơn.

Như mọi hôm, em đều dậy sớm làm điểm tâm cho cả hai. Ăn xong, anh chở em đi làm.

Đến tối, anh đón em. Cả hai cùng nhau đi ăn tối. Cùng nhau đi hóng gió ngay hàng ghế vào cái ngày mà anh và em bắt đầu quen nhau.

-Em 24, anh 26-

Hôm nay là sinh nhật anh, em muốn tạo bất ngờ cho anh nên đã âm thầm chuẩn bị sinh nhật. Đến tối, khi anh về, căn nhà tối om không lấy một ánh đèn. nhưng anh không quan tâm đến việc nhà tối mà là em. Hôm nay em không đi làm nhưng căn nhà lại tĩnh lặng đến đáng sợ.

    "Macau, em đâu rồi"
    "Macau ơi, em đừng làm anh sợ nha"
    "Macau ơi'

Ánh đèn vàng mờ ảo được bật lên bất ngờ.

    "Happy birthday to you"
    "Happy birthday to you"
    "Happy birthday happy birthday"
    "Happy birthday to youuuu"
    "Chúc mừng sinh nhật anh nha, Nop"

Tiếng hát của em vang lên. Em vừa bưng ổ bánh kem vừa hát chúc mừng sinh nhật anh. Anh cảm động lắm, khoé mắt đọng nước từ từ lăn dài trên gò má anh.

    "Ơ sao lại khóc thế kia"
    "Hôm nay là sinh nhật anh đó"
    "Nào không khóc lại đây ước rồi thổi nến đi"

Mặc dù đã bên nhau 5 năm nhưng đây là năm đầu tiên mà em tự tổ chức sinh nhật cho anh.

    "Cảm ơn em"
    "Không có gì đâu"
    "Em chuẩn bị chắc cực lắm nhỉ"
    "Không cực đâu chỉ cần là làm cho anh em sẽ không cực"
    "Em đâu cần làm như này đâu"
    "Mọi năm toàn đi ăn với nhau năm nay em muốn đặc biệt một chút và là sinh nhật thật ý nghĩa, đáng nhớ của anh"
    "À quên em chúc anh tuổi mới vui vẻ, hạnh phúc, ngày càng đẹp trai nè, điều cuối cùng em muốn sinh nhật nào cũng cùng đón với em nhé"
    "Yêu anh nhiều"
    "Yêu em nhiều"

Một sinh nhật đơn giản không quá cầu kì nhưng lại ấm áp và hạnh phúc. Sinh nhật không cần phải nhiều người chỉ cần có nhau. Em đã cùng anh tạo nên một sinh nhật thật đáng nhớ. Cùng đón sinh nhật với nhau đến hết phần đời còn lại nhé!

-Em 25, anh 27-

   "Anh này"
   "Anh đây"
   "Chúng ta sẽ được hạnh phúc mãi không anh nhỉ"
   "Chắc chắn rồi"
   "Nhưng  gia đình của anh....."
   "Không sao cả, anh tin rằng chúng ta sẽ được bên nhau, anh và em sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, cùng nhau đi qua mọi cơn mưa, giông bão, em biết không thường sau một trận bão sẽ là bầu trời trong xanh mây trắng"
   "Anh không nói trước được nhưng anh chắc tương lai chúng ta sẽ như quang cảnh bầu trời sau giông bão"
   "Em chỉ cần biết rằng bây giờ anh yêu em hơn hết, hứa với anh"
   "Em hứa"

Ngón tay móc méo ngón tay. Một lời hứa tuy mơ hồ nhưng cũng đã khiến em khắc nó vào tim.

-Em 26, anh 28-

Đã một năm sau lời hứa hôm ấy. Những biến cố không ngừng đến với anh và em nhưng họ đã cùng nhau vượt qua. Lời hứa ấy ngày một đến gần hơn, còn một tí nữa thôi là đã chạm đến đích. Cùng nhau bước tiếp nhé!

-Em 27, anh 29-
  Hôm nay là kỉ niệm 8 năm yêu nhau của đôi ta. Một khoảng thời gian rất dài bên nhau. Những kỉ niệm đáng nhớ, đẹp đẽ được cả hai viết lên tim nhau. Không chỉ kỉ niệm đẹp mà còn có không ít biến cố đến với anh và em.

Còn một tí nữa thôi là anh và em sẽ cùng nhau làm mọi thứ.

   "Em này mình ra đây nói chuyện với nhau một tí nhé"
   "Vâng"

Bầu không khí trong nhà trùng xuống hẳn so với mọi ngày. Em mang tâm trạng lo lắng ra nói chuyện với anh. Anh cũng không khác gì em lo lắng, bồn chồn. Biến cố gì sẽ đến với họ đây có lẽ đây là rào cản cuối cùng ngăn cản họ đến với nhau.

    "Có chuyện gì nghiêm trọng vậy anh"
    "Anh nói ra chắc hẳn em sẽ giận anh lắm"
   "Có chuyện gì vậy anh cứ nói, thẳng nghe hết"

Em có linh cảm không một chút tích cực.

    "Anh nói đi"
    "Anh xin lỗi"
    "Anh xin lỗi em, anh không giữ được lời hứa"
    "Anh thất hứa với em rồi"
    "Lời hứa 2 năm trước?"
    "Anh.... Anh xin lỗi"
    "Không sao em không trách anh"
    "Em rảnh thì đến dự nhé"
    "Anh.....anh xin lỗi"
    "Em đã nói là không sao"
    "Ngôi nhà em cứ ở nhé anh.... Anh xin lỗi vì đã thất hứa"
   "Không sao một khi em nói không sao thì chắc chắn em sẽ không sao"

Đúng vậy đây là rào cản cuối cùng ngăn họ đến với nhau. Gia đình. Anh đưa thiệp cưới của mình cho em. Ngày này tháng sau là đám cưới của anh.

-Macau-
Tại sao lại phải là ngày kỉ niệm 8 năm của đôi ta chứ. Ngày khác cũng được cơ mà, tại sao lại phải là ngày này. Tại sao vậy. Ông trời đang trêu đùa với tôi và anh đúng không.

Miệng nói không sao nhưng khóe mắt lại cay cay. Nặng trĩu của nước mắt. Tôi lấy đại lí do rồi đi vào phòng. Khóc một mình, đau lắm chứ. Người mình yêu đưa thiệp cưới ngay ngày kỉ niệm của mình. Khóc không thành tiếng, chỉ biết dựa vào tường và rơi nước mắt thôi.

-Nop-
Tôi thấy tội lỗi với em. Hứa với em rất nhiều. Làm được mọi thứ chỉ còn một chút thôi là bên nhau nhưng thứ cuối cùng tôi lại không vượt qua được. Là gia đình. Tôi phải kết hôn với một người không một tí tình cảm. Tôi yêu em, tôi muốn kết hôn với em. Nhẫn cũng đã trao cho em nhưng tiếc chúng ta không được tiến vào lễ đường.

Em bảo không sao, nhưng nhìn xem mắt đã ngấn lệ, tim vỡ vụn nhưng vẫn bảo không sao. Cái tính dùng lời em ổn để tôi không lo lắng vẫn còn. Tôi hiểu em hơn hết. Tôi không muốn phiền em, cứ để em khóc, em trách mắng tôi cũng được nhưng miễn đừng làm đau bản thân.

-Ngày kết hôn-

Thấm thoát trôi cũng đã đến ngày tiến vào lễ đường. Anh khoác lên mình bộ vest đen lịch lãm, thể hiện được sự tinh tế trên từng đường vải làm tôn vẻ bảnh trai, khí chất quý ông bao trùm lấy anh. Người bên cạnh anh cũng thế. Nét mặt duyên dáng, nụ cười rạng rỡ, thật xinh đẹp biết bao. Nhưng tiếc là người ấy không phải em.

Phút giây ấy đã đến. Người người đều vui nhưng tại sao lại có một người mang nỗi ưu buồn, mệt mỏi thế này. Miệng cười, buông lời chúc phúc nhưng tim đã vụn vỡ từ lúc nào.

Cô dâu chú rể trao nhẫn, em lại bất giác nhìn ngắm chiếc nhẫn mà anh đặc biệt thiết kế riêng và tặng cho em. Miệng nở nụ cười nhưng lại đầy sự đau đớn, nuối tiếc. Cố nén nước mắt vào, em luyến tiếc nhìn lại lễ đường không thuộc về mình một chút rồi rời đi.

-Macau-
Tôi nén những giọt nước đau thương vào, rời khỏi lễ đường. Tôi sợ mình ở đây thêm một chút nữa tim tôi sẽ hoá thành bụi mất.

Anh hứa với tôi nhiều thứ. Tôi và anh đều vượt qua hết nhưng còn lời cuối lại khất. Anh thất hứa với em.  Anh nói sau cơn bão sẽ là quang cảnh rất đẹp nhưng anh quên mất đống tro tàn mà cơn bão để lại. Sau bao nhiêu giông bão, khó khăn, biến cố, sau tất cả mọi thứ lời hứa cũng chỉ là lời hứa. Dù đau lòng là thế nhưng em vẫn yêu anh. Em vẫn luôn hướng về anh. Yêu anh nhất.

-Nop-
Dáng người nhỏ nhắn quen thuộc luyến tiếc rời khỏi lễ đường. Tôi muốn đuổi theo em nhưng người kế bên níu tay tôi lại.

Kết thúc buổi lễ, tôi uể oải về nhà. Mặc kệ rằng mình đã kết hôn, tôi vô tâm mà ra ban công ngắm trăng. Trăng hôm nay thật đẹp, tôi bất giác hỏi:

    "Trăng hôm nay đẹp em nhỉ, em lạnh không"

Tôi quên mất, tôi và em đã không còn là của nhau nữa. Tôi mấy khi khóc nhưng hôm nay lại khác. Khóc vì chính tôi đã bỏ em khi còn một lời hứa chưa thực hiện.

Tôi xin lỗi em, dù biết xin lỗi đến cách mấy tôi và em vẫn không thể đến với nhau. Trái tim của em cũng không lành lại được. Nhưng tôi vẫn xin lỗi em, xin lỗi em vì đã hứa với em nhiều điều, xin lỗi vì thất hứa, xin lỗi vì tôi không đủ mạnh mẽ, xin lỗi vì tất cả mọi thứ. Tôi thất hứa rồi. Yêu em nhất, một lòng luôn hướng về em.

-Sau lễ cưới-
Sau ngày đám cưới của anh diễn ra, em đã rời quê nhà mà đi Hà Lan. Em không thể chịu được vì vết thương lòng quá lớn. Anh biết tin đã lục tung mọi nơi để tìm em, nhưng đều không thành vì em đã đổi toàn bộ thông tin của mình, đổi tất cả mọi thứ chỉ riêng tình cảm của em là không thay đổi.

-Em 30, anh 32-
Đã 3 năm sau ngày em đi. Anh vùi mình vào công việc quên ăn lẫn uống, vẫn không quên nỗ lực tìm kiếm em.

-Em 32, anh 34-
Đến bây giờ là 5 năm rồi nhưng em vẫn chưa về quê nhà dù chỉ một lần có thể em về nhưng anh không biết.

Anh ly dị với vợ của mình do cô ngoại tình. Anh vui vì đã ly dj nhưng lại liền bị dập tắt vì em chưa về.

-Em 33, anh 35-
Anh đã tìm được em sau 6 năm xa cách nhưng có điều em không còn bằng da bằng thịt nữa. Em chỉ còn là tro, là cốt. Anh không tin vào sự thật, nhưng đành phải chấp nhận rằng em thật sự đã mất. Anh ôm em về nhà. Em hôm nay thật nhẹ, em đã nhẹ đi rất nhiều so với 6 năm trước.

-Em 33, anh 36-
Anh tìm thấy một cuốn nhật kí của em. Anh đã đọc hết cuốn nhật kí. Trong đó đều viết về mọi thứ xung quanh em, xảy ra với em, ước muốn của em.  Đến cuối cuốn nhật kí là những dòng tâm sự của em dành cho anh.

    "Gửi anh, người em yêu nhất!
Em đây, anh có khoẻ không, anh vẫn hạnh phúc nhỉ. Em mong trong khoảng thời gian không có em anh phải biết quan tâm, chăm sóc bản thân kĩ càng đó. Đừng để em biết anh tự hành hạ bản thân em giận đó. Em chỉ muốn tâm sự với anh một chút, em mệt lắm, ngày nào cũng phải truyền hóa chất vào người, lúc này trông em xấu lắm. Tóc thì khô khan lại bị hói vài chỗ nữa. Mắt thì lờ đờ, thăm quần, da ngày một chai sạn. Anh mà thấy bộ dạng em bây giờ chắc anh ghét em lắm. Khó chịu thật đấy, bị một đống dây gắn xung quanh người mà. Dù vậy nhưng bệnh tình chẳng có tiến bộ, ngày một nặng hơn rồi cũng sẽ đến lúc em rời khỏi nhân gian mà thôi. Vẫn còn nhiều thứ em chưa thực hiện được nữa, em vẫn chưa được đi Hàn, vẫn chưa được đi Pháp ngắm tháp  Eiffel. Chưa được đi lặn biển ngắm san hô. Vẫn chưa thấy anh lần cuối cùng và nói em yêu anh nhiều lắm, em không giận anh đâu.
Tái bút em mong anh hạnh phúc này, chăm sóc bản thân, biết quan tâm bản thân khi không có em, đừng có tự làm đau mình em buồn đó. Em yêu anh , Nop!"

Nước mắt không tự chủ mà rơi thấm vào trang nhật kí, tô điểm thêm vài bông hoa trên trang giấy.  Anh cất giữ cuốn nhật kí đó. Giữ nó kĩ hết mức.

-Em 33, anh 40-
Hàn đã vào đông nên ai ai ra đường cũng đều tự làm ấm, bao bọc bản thân.

    "Hàn Quốc đẹp thật đó, nhưng lại không có em"

-Anh 43, em vẫn 33-
Vừa ăn tối vừa ngắm tháp Eiffel thật lãng mạn làm sao nhưng cũng đều vô nghĩa khi không có em.

-Anh 47, em vẫn mãi 33-
Hôm nay anh được đi lặn biển ngắm san hô. Anh vui lắm nhưng thật tiếc khi không em, anh muốn em chiêm ngưỡng được vẻ đẹp sinh động của những rạn san hô đầy màu sắc đó.

-Anh 55, em 33-
Anh sắp được gặp em rồi đó. Hiện tại trên người anh cũng như em vào 22 năm trước đó, trên người toàn là dây thôi. Anh cũng đã hiểu được đau đớn của em khi truyền hoá chất vào người. Anh biết chẳng còn bao lâu nữa anh và em sẽ được bên nhau ở nơi khác.

Đầu anh đang nhức dữ dội, bao nhiêu kí ức đẹp đẽ của cả cuộc đời anh đang tái hiện lại trước mắt anh như một thước phim. Ánh sáng dần giảm, trước mắt anh bây giờ chỉ toàn là màu đen. Bỗng có một luồng sáng nào đó đưa anh đến một nơi chỉ toàn là ánh sáng mây khói. Có một hình dáng quen thuộc mà anh yêu rất nhiều đang nắm lấy tay anh mà dắt anh đến một cánh cổng. Trước khi bước vào cổng em nói với anh:

    "Em nhớ anh lắm đó"
    "Anh cũng nhớ em nhưng bây giờ thì chúng ta đã thực hiện được lời hứa cuối cùng rồi"
   "Anh yêu em Macau"
   "Em yêu anh Nop"

__________end__________

được tác giả hoàn thành trong hoàn cảnh đầu đắp khăn vì nóng trán. =)) bệnh ko nặng vì con tác giả sức đề kháng khoẻ.
• đọc vui vẻ nha m.n
• có ý kiến cứ đóng góp nha
Iu m.n 🌸🌷🌷💗🌺🤟🏿✨

   
   
   

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top