【二】

Tờ mờ sáng, những tia nắng ban mai yếu ớt hiện hữu, Thái Từ Khôn thừa dịp Lý Văn Thành còn chưa ngủ dậy, vội vàng trở lại khách điếm. Nhẹ nhàng mở cửa, người trong phòng cũng chưa thấy tỉnh, Thái Từ Khôn thở phào nhẹ nhõm.

"Chà, Trường Thanh huynh ngươi dậy thật sớm a."

Thái Từ Khôn thân thể cứng đờ, quay đầu nhìn Lý Văn Thành, nhưng lúc này Lý Văn Thành vẫn là đang ngủ say như chết.

"Hừ... cái thói nói mớ mãi không bỏ!"

Thái Từ Khôn vỗ vỗ lồng ngực của mình, hít một hơi thật sâu.

Thái Từ Khôn từ trong ngực lấy ra một viên ngọc bích cổ, ngọc bội này trên mặt trước có khắc vân mây cùng sóng biển, mặt sau khắc lấy hai chữ Vân Liên.

Ngọc bội phản chiếu chút ánh sáng ít ỏi, hắt vào sườn mặt Thái Từ Khôn, khuôn mặt của y trở nên ôn nhu mà mơ hồ, cũng làm cho Thái Từ Khôn mông lung nhớ tới cố hương.

Tương truyền, Vân Liên tộc có tài văn võ đặc biệt thông minh xuất chúng, nhưng trời sinh hiếm có, thiên hạ khó mà nhìn thấy. Bọn họ sinh sống trên núi tuyết, không màng thế sự nhưng trong "Lục gia", Vân Liên tộc lại là tộc người Hoàng đế kiêng kỵ nhất.

Thái Từ Khôn cười lạnh, thế nhân đem bọn họ biến thành yêu ma quỷ quái, nói bọn họ có thể cùng thần thánh trò chuyện, có thể một tay với tới trời, có thể dự báo chuyện tương lai. Nếu không, làm sao toàn tộc có thể bị diệt...

Nói cho cùng, vẫn là hoài nghi.

Hoài nghi lòng trung thành của bọn họ.

Mặt trời lên cao, Thái Từ Khôn cùng Lý Văn Thành thu dọn tư trang thoả đáng, lại đến trường thi. Thái Từ Khôn nhìn xem một đám người xôn xao tụ lại tại bảng thông báo đằng trước, cũng liền tiến tới nhìn một chút.

"Văn thí kết quả, Liễu Trường Thanh, hạng Năm."

Thái Từ Khôn nhìn xem thành tích của mình, cảm thấy có chút khó tin. Y rõ ràng giấu duệ hiển vụng, thế mà còn đứng hạng Năm, gây họa như thế. Bất quá cây to đón gió cũng tốt, Hoàng đế cũng có thể nhìn thấy, đối với kế hoạch của y cũng có chỗ tốt.

"Khụ khụ, Hoàng Thượng giá lâm!"

Giọng nói của lão thái giám lại vang lên, khiến Thái Từ Khôn cùng cả đám người không thể không nhìn về phía cửa, quỳ lạy thiên tử.

Hoàng Thượng hôm nay dường như mang theo một người thiếp. Nữ nhân này chau chuốt không ít, chân mang vân mây giày, người mặc y phục nhạt màu, nhan sắc không mấy khuynh thành nhưng đầu chải búi tóc, cài tơ vàng hoa trâm. Trang điểm cầu kì nên diễm lệ hơn rất nhiều, đứng một bên càng làm Hoàng đế thêm "mộc mạc" ba phần.

"Hoàng thượng, ngài xem bọn hắn đều mệt mỏi như vậy, ngài mau để Trường Phúc công công truyền chỉ liền cho họ nghỉ ngơi đi a."

Nữ nhân hồn nhiên thanh âm vang lên, trêu đến Thái Từ Khôn không khỏi nhìn nàng mấy lần.

Mà Hoàng thượng nửa là trấn an nửa là bất đắc dĩ nói: "Được rồi, trẫm liền nói xong càng sớm càng tốt. Nàng thật là tốt bụng, trẫm thích."

Thái Từ Khôn cảm thấy buồn nôn.

Hoàng đế nhìn về phía đám người, mở miệng: "Các vị hiền sĩ, bây giờ văn thí đã qua, nhưng rất đáng tiếc, một giáp bên trong chỉ có chín người, chín người này tự nhiên là có thể thăng quan tiến tước. Về phần những hiền sĩ khác, sau ba tháng liền đại khảo, các vị hãy cố gắng. Trường Phúc, tuyên chỉ."

Thái giám Trường Phúc cầm thánh chỉ, đọc: "Hạng Nhất là Công bộ Thị lang, hàm chánh tứ phẩm..."

Thái Từ Khôn lắng nghe, cũng minh bạch Hoàng đế ý tứ, mặc dù là văn thí chiêu nạp hiền tài, nhưng căn bản sẽ không cho chúng ta chức quan gì lớn, hoặc là, dựa vào gia thế chống lưng đi lên, hoặc là, dẹp đường hồi phủ. Đáng thương những văn sĩ kia căn bản không rõ, ai nấy cũng cao hứng, đều cho là mình có thể vì triều đình cống hiến tài lực, thật nông cạn.

"Hạng Năm là Hộ bộ Thị lang, hàm chánh tứ phẩm..."

Thái Từ Khôn trong lòng nghi vấn, khuôn mặt vẫn không chút biểu tình.

"Tạ chủ long ân."

"Trường Thanh huynh, ta năm nay xem ra còn phải chờ một chút mới có thể cùng ngươi cộng sự, ngươi tuyệt đối đừng quên ta."

Lý Văn Thành nắm lấy vai Thái Từ Khôn, tiếc nuối nói. Hai người sóng vai đi trên đường, thoáng chốc đã trưa, Thái Từ Khôn mang theo Lý Văn Thành tiến vào một tiệm mì.

"Văn Thành, hôm nay mặc dù không đạt được ý  nguyện nhưng tương lai nhất định còn có cơ hội, ngươi đừng quá mức buồn phiền."

Lý Văn Thành nhìn  Thái Từ Khôn, vẫn có chút không cam lòng, liền từng ngụm từng ngụm lớn ăn mì, Thái Từ Khôn biết hắn đây là muốn phát tiết, liền để hắn muốn làm gì thì làm đi.

Trong quán, người kể chuyện trên đài đang cao giọng: "Không nói đến chuyện văn thí của Hoàng thượng, luận về võ công, Đại Đường ta có một vị ai cũng phải khiếp sợ! Chính là dũng mãnh đại tướng quân, con trai trưởng Trần gia - Trần Lập Nông."

"Hắn tuổi hãy còn trẻ, nhưng thật sự là uy phong lẫm liệt không người nào có thể địch. Lại nhìn dáng người hắn trác tuyệt, trên chiến trường một thanh trường kiếm, đại đao vung lên, đánh cho quân địch kia tan xác không kịp đề phòng. Trần đại tướng quân quả như là hồng thủy mãnh thú, đánh thật hay a!"

Nghe đám người nhao nhao tán thưởng vị tướng quân nọ, Lý Văn Thành không khỏi cùng Thái Từ Khôn đàm đạo: "Trần Lập Nông này thật sự là lợi hại, ta cùng hắn dù sao cũng coi như là bằng hữu, hắn lại có thành tích xuất chúng như vậy, ta thì vẫn suốt ngày thi cử, thi cử, lại thi cử."

Thái Từ Khôn cười vỗ vỗ vai của hắn, nói: "Không biết tướng quân kia khi nào trở về?"

"Nghe nói ba ngày sau, hắn liền khải hoàn trở về cùng đại quân."

Thái Từ Khôn gật đầu.

"Trường Thanh huynh, ta đi trước, nhà ta ngay tại Trường An, có thời gian đến tìm ta!"

Lý Văn Thành thanh âm tại bên kia đám người truyền tới, mà Thái Từ Khôn đứng đối diện hắn, mỉm cười vẫy chào.

Lý Văn Thành cảm thấy vị huynh đệ này của hắn nhất định có thể thành đại khí, mà tương lai của y là nhất định sẽ hoàn thành được hoài bão ấp ủ bấy lâu.

"Đại tướng quân a, xem chừng không phải loại người lương thiện."

Thái Từ Khôn đong đưa ngọc bội, hòa lẫn trong đám đông.

Đường triều chức quan đã gần như hoàn thiện, Thái Từ Khôn hôm nay xem xét, mới biết được cái gì gọi là Đại Đường.

Chưa nói đến bộ Hộ, liền nói vừa mới đi ngang qua bộ Lễ, cũng là bận bịu tứ phía, nhân lực đông đảo.

Thái Từ Khôn không khỏi đau đầu, con đường sắp tới xem ra không dễ đi.

"Ngươi chính là Thị lang mới tới, Liễu Minh?"

Một người đi tới hỏi Thái Từ Khôn, Thái Từ Khôn nhìn về phía hắn, chỉ thấy người mặc áo bào tím quan phục, phối kim mang, cái này nhìn vào liền biết. Hắn chính là Hộ bộ thượng thư, hàm chánh tam phẩm Lưu đại nhân, Lưu Hiền.

"Thượng Thư đại nhân hảo."

Thái Từ Khôn trùng điệp hành lễ, người tới tựa hồ rất kinh ngạc. Thái Từ Khôn có thể nhìn ra thân phận của hắn, mừng quá, rốt cuộc cũng xuất hiện một người thông minh.

"Thị lang ngươi thật không tệ, đi theo ta học hỏi thêm một chút, nói không chừng ta lão già này liền có thể về hưu."

Thái Từ Khôn thoáng giật mình, nhưng thanh âm người này không mang theo hàm ý trào phúng, lại hòa ái, tướng mạo vừa nhìn cũng thấy ôn hòa. Người này, bằng Thái Từ Khôn duyệt người kinh nghiệm, hẳn là một người tốt.

"Đại nhân đừng nói như vậy, đại nhân ngài chính là thật xứng với chức vị này. Ta chẳng qua là người nhàn rỗi, ngẫu nhiên tiến kinh ứng thi, ngẫu nhiên lấy được chức vị này, hết thảy mọi chuyện đều chưa quen thuộc, làm sao có thể so sánh với đại nhân."

"Đứng dậy đi, đừng hành lễ."

Lưu Hiền tựa hồ nhìn Thái Từ Khôn một mực nghiêng mình cúi đầu, sợ hắn mệt mỏi, gọi hắn dậy, Thái Từ Khôn lúc này mới đứng lên.

"Chà, Lý Lập, ngươi nhìn y bộ dáng này, có giống..."

"Đại nhân, đúng là có điểm giống a. Liễu công tử thật có chút giống vị cô nương đó."

Thái Từ Khôn trong lòng nghi hoặc, nhưng y vẫn mỉm cười, làm ra một bộ khiêm tốn dáng vẻ.

Lưu Hiền cũng lấy lại tinh thần, biết mình đã thất thố, cõi lòng đầy áy náy, mang theo Thái Từ Khôn đi làm quen công việc ở Hộ bộ.

"Kỳ thật Thị lang bộ Hộ công việc chính là quản lí và kiểm tra sổ sách ruộng đất, hộ khẩu, thuế khóa lao dịch và vấn đề cấp phát lương bổng. Những thứ khác đều không cần quản, có gì khó khăn cứ bảo với ta là được. Còn có một vị Thị lang nữa, không biết ngươi nhìn thấy chưa?"

Thái Từ Khôn đang chăm chú lắng nghe, Lưu Hiền bỗng hỏi như vậy, y đúng là chưa từng thấy qua.

"Không có, ta vừa tới hôm nay."

Lưu Hiền nhìn Thái Từ Khôn, bèn sai bảo Lý Lập đem vị Thị lang bộ Hộ kia kêu tới.

"Đây chính là vị Thị lang còn lại, Nhược Ngọc. Nhanh, Nhược Ngọc, đây là Thị lang mới tới Liễu Minh."

Nhược Ngọc mắt nhìn Thái Từ Khôn, tựa hồ bị dung nhan người này kinh ngạc một chút, sau đó bình tĩnh nói: "Tại hạ Nhược Ngọc."

Không còn gì để nói sao, Thái Từ Khôn nghĩ.

"Tại hạ Liễu Minh, tự Trường Thanh."

"Tên thật hay."

Người kia trả lời cũng chỉ có mấy chữ này, rất lãnh đạm.

Lưu Hiền nhìn xem hai người ở chung có vẻ hòa hợp, liền bàn giao để Nhược Ngọc chỉ dẫn cho y biết mọi công việc.

Thái Từ Khôn ngồi ngay ngắn ở chủ sự gian phòng bên trong, nhìn xem trước mặt chất đống từng xấp sách chương, không khỏi nhức đầu một chút.

Nhược Ngọc nhìn thần sắc của Thái Từ Khôn, khóe miệng gợi lên một nụ cười vô hình, đem sách chương ở chỗ y cầm đi một nửa.

"Nhược Ngọc huynh cái này..."

"Không có việc gì, người mới đến, những việc này là ta nên làm. Còn có, chỉ cần gọi ta là Nhược Ngọc."

Thái Từ Khôn cũng không hiểu người này tính khí quái gở, tạm thời chỉ biết dựa vào hắn.

"Cảm ơn ngươi, Nhược Ngọc."

Mắt thường cũng có thể thấy Ngược Ngọc đặc biệt trở nên cao hứng, lộ rõ vẻ hạnh phúc ôm sách chương đi đến bàn đối diện, cầm bút phê duyệt.

Thái Từ Khôn tính thời gian. Ngày Trần Lập Nông trở về, nhất định là phải mở tiệc lớn, thiết yến ăn mừng.

Trần Lập Nông thế nhưng là một thanh hảo đao đối Hoàng thượng, nếu ta làm gãy cây đao này, có lẽ sẽ áp chế được một phần nhuệ khí của Hoàng thượng.

Chỉ là Trần Lập Nông có thể tuổi còn nhỏ ngồi vào vị trí này, nghĩ đến cũng không phải nhân vật đơn giản. Tốt nhất là án binh bất động, trước tiên phải điều tra, suy tính kỹ hơn—

"Trường Thanh, huyện Ngô Châu có một người thường xuyên trốn thuế không nộp. Người này đao thương bất nhập, ta từng đến gặp nhưng cũng vô dụng. Ngươi có biện pháp gì không?"

Nhược Ngọc cúi đầu nói, nhưng Thái Từ Khôn cũng không đáp lời. Hắn không khỏi ngẩng đầu, phát hiện Thái Từ Khôn đang ngây người, lại kêu thêm vài tiếng.

Thái Từ Khôn lúc này mới tỉnh táo lại, ngượng nghịu cười cười, sau đó nói: "Người kia ắt hẳn tự có đạo lý của hắn, ta có cách này. Chờ ta cẩn thận viết ra, ngươi thuận tiện xem qua một chút giúp ta nhé?"

Nhược Ngọc nhìn y, ánh mắt đều là kinh ngạc. Thái Từ Khôn chân mày cong cong, ánh nắng nhoáng một cái càng tôn lên đường nét thanh tú. Lúc y không cười phảng phất trăng trong nước, cao mà không thể với tới được, lúc y cười thế nhưng lại giống như đóa hoa nở rộ xinh đẹp động lòng người.

Thật sự, thật sự động lòng người.

"Trường Thanh, ngươi... Được, ngươi không phải vội, viết xong ta liền xem giúp người."

Thấy Nhược Ngọc lắp bắp, Thái Từ Khôn không khỏi thắc mắc nhưng vì trở ngại chưa quen biết hắn được bao lâu, đành phải thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top