Chap30: Chờ đợi

Jaemin thong thả bước từng bước dọc hành lang, mỉm cười tận hưởng cái không khí trong lành của buổi ban sớm.

'PÓC' - 1 ngón tay khẽ gỗ nhẹ lên đầu nhóc con từ phía sau. Jaemin quay phắt lại, loay hoay tìm kiếm trong khi người kia đang cố trốn ra sau lưng nó.

- Anh Sungchan! - Jaemin mừng rỡ reo lên ngay khi nhìn thấy anh.

Sungchan đang đứng chấp 2 tay phía sau, nở nụ cười hớp hồn quen thuộc nhìn nhóc con.

- Sao anh lại ở đây? - cậu híp hết cả mắt hỏi anh, mỗi lần được gặp anh là nhóc con lại cảm thấy rất vui, thực sự rất vui.

- Anh đang đợi em mà! - anh vẫn giữ nguyên tư thế, hình như đang giấu cái gì sau lưng thì phải.

- Dạ? Có việc gì sao ai? - Jaemin tròn mắt ngạc nhiên, gương mặt trông ngố ngố đáng yêu vô cùng.

- Anh có cái này muốn tặng em! Chắc chắn là em sẽ thích lắm cho xem! - anh nheo mắt, chu chu mỏ lên đáp. Đây là lần đầu tiên anh làm những hành động trẻ con như thế này, hoàn toàn khác hẳn với vẻ lịch lãm của 1 hội trưởng gương mẫu thường ngày, thật đáng yêu.

- Tặng cho em á? - nhóc con mắt sáng rỡ nhìn anh, chắc lại là kẹo đây, anh vẫn hay cho Jaemin những cây kẹo mà.

- Em nhắm mắt lại đi! - anh mỉm cười giục nhóc con.

Jaemin ngoan ngoãn làm theo lời anh, nhắm chặt mắt lại mà không phải e dè gì cả. Ở cạnh anh, nhóc con lúc nào cũng thấy thoải mái, không cần phải câu nệ, vô tư cười đùa mà không phải sợ hãi bất cứ thứ gì. Hoàn toàn khác với lúc ở cạnh hắn, dạo gần đây chỉ cần nhìn thấy hắn là tim nhóc con lại bất chợt đập loạn xạ, rồi những lời nói, cử chỉ của hắn nữa, chỉ làm cho người nhóc con nóng ran lên khó chịu thôi, chẳng vui chút nào.

- TÈN TEN ~! - anh chìa ra trước mặt nhóc con 1 cuốn sách khá là màu mè, hệt như sách dành cho lứa tuổi mẫu giáo vậy.

- A ~ sách tham khảo về loài gấu panda! - Jaemin reo lên rồi đưa tay nhận lấy cuốn sách, nhóc con toe toét cười một cách thích thú.

- Lần trước em có nói là muốn biết và nghiên cứu kĩ hơn về loài panda đúng không?

Anh mỉm cười nhìn Jaemin thấy nhóc con vui như vậy lòng anh cũng chợt vui lây. Nụ cười của cậu thật có sức ảnh hưởng.

- Vâng! Em cảm ơn anh nhiều lắm! - Jaemin cười tít cả mắt, lễ phép cúi đầu cảm ơn anh.

- Không cần khách sáo vậy đâu! Miễn em thích là được rồi! - nhẹ nhàng xoa đầu cậu

- Vâng, em sẽ đọ nó thật kĩ! - nhóc con gật gù

- Uhm. Nếu vậy thì còn gì bằng nữa!

Vẫn giữ nụ cười trên môi, anh âu yếm nhìn Jaemin đang hí hửng săm soi mấy con panda ngoài bìa cuốn sách - "chỉ cần được nhìn thấy em tươi cười như thế này là tốt rồi. Anh sẽ bảo vệ em, sẽ không để cho bất kì ai cướp đi nụ cười trong sáng này, nụ cười ngay thừ cái nhìn đầu tiên, kể cả người đó có là Jeno đi chăng nữa!"

.

.

.

Jaemin tung tăng bước vào lớp nhưng rồi lại đứng khựng lại ở bàn học của Jenny - "cậu ấy nghỉ học rồi!". Nhóc con đưa mắt nhìn xuống chỗ hắn, lại ngồi ngẩn ngơ ngắm mây nữa rồi. - "Haizzz, tình yêu thật là phức tạp mà, chẳng phải chỉ cần thích nhau là được thôi sao, thực sự mình chẳng hiểu gì cả!". Jaemin thở dàu rồi bước về chỗ của mình.

- Jaemin, chào buổi sáng - Chohee mỉm cười với cậu

- Chào cậu - nói rồi cậu ngồi xuống chỗ của mình quay sang hắn

- Jeno, chào buổi sáng! - nhóc con mỉm cười nói với hắn.

Từ từ quay lại, hắn lập tức bị thu hút bởi cuốn sách trên tay Jaemin.

- Cầm cái gì đó? - chẳng bao giờ chịu chào hỏi người ta lấy 1 tiếng.

- À, cái này là sách tham khảo về loài gấu panda của anh Sungchan mới cho mình đó! - Jaemin hồn nhiên vừa nói vừa ngồi xuống. Ừ thì hôm qua hắn đã nói không phải là giận bé con vì thân với anh Sungchan rồi còn gì. Vậy thì đâu cần phải che giấu.

Hắn không đáp, chỉ khẽ nhíu mày - "Anh ta đã bắt đầu rồi, hay là mình cứ nói thẳng cho nhóc con biết!" - hắn lại đưa mắt nhìn nhóc con nhưng rồi lại nhăn nhó quay đi chỗ khác - "Không được, em ấy ở cạnh mình chỉ vì xem mình lf bạn, nếu lỡ em ấy từ chối thì ngay cả sợi dây liên kết cuối cùng này cũng sẽ bị cắt mất!"

- Jeno à, cậu coi sách này nói về đặc tính của gấu panda nè, hay quá trời luôn! - Jaemin lay lay kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ, trong khi mắt thì vẫn dán chặt vào mấy con gấu trong sách. - Cậu biết gì không ước mơ của mình là được nuôi gấu panda á

- Ngốc như em thì cứ yên phận về nhà chơi với mấy con gấu bông đi, nuôi chỉ tổ sát sinh! - hắn lạnh lùng phán 1 câu làm nhóc con cụt hứng. Sao lúc nào cũng coi thường người ta hết vậy? Chẳng bao giờ có 1 lời khen tặng dù chỉ là dối lòng.

Đưa mắt nhìn hắn 1 lúc, Jaemin xụ mặt xếp sách lại bỏ vào cặp rồi ngồi cúi gằm mặt xuống... nhìn bàn.

- Làm cái gì vậy? - hắn nhướn mày nhìn nhóc con, đang giận lẫy đấy à, chắc là hết biết sợ rồi đây.

- Hức ~ mình không có ngốc mà! - nhóc con ngẩng mặt lên, đưa tay quẹt nước mắt và lớn tiếng đáp, không thèm quay lại nhìn hắn lấy 1 cái.

Đấy thấy chưa, con người ngốc không còn biết sợ mà gì rồi, phải dạy lại từ đầu thôi.

Hắn phì cười trước dáng vẻ trẻ con ấy. Cứ như thế này thì bảo làm sao người ta không yêu được chứ.

.

.

.

Dãy bàn của Haechan.

Haechan mệt mỏi bước vào lớp, cả đêm qua tự nhiên mất ngủ, trong đầu cứ toàn nghĩ về cái tên sao chổi đáng ghét ấy, làm cho 2 mắt thâm quầng hết cả rồi. Bây giờ thì nhìn con heo hệt như gấu panda yêu quý của Jaemin.

"Đồ sao chổi, làm mình ra nông nỗi này đây, thích anh Jaemin thì tự đi mà tán, sao lại lôi mình vào cuộc chứ. Hức ~ mà chuyện đó thì có liên quan gì tới mình đâu, sao cứ lẩn quẩn trong đầu vậy nè!" - nó đập đầu vào trán mấy cái rồi tiến về chỗ ngồi.

- Sao nhìn cậu tàn tạ vậy? - heo ủ rũ lên tiếng khi thấy Heun đang nằm bẹp dí trên bàn, tình trạng cũng chẳng khá hơn tí nào.

- Uhm. Chào Haechan! - Haeun ngẩng đầu lên thều thào mấy tiếng rồi lại gục xuống bàn.

- Sao hai người bị gì thế này - Seoyeon kế bên nãy giờ hỏi thì không trả lời giờ lại thêm con heo bếu cũng vậy - Mất ngủ sao

Haechan gật gật rồi cũng nằm gục xuống ghế.

- Hai người bị sao vậy? - Minhyung vừa bước vào đã bắt gặp hình ảnh của 2 con người đang vất vưởng kia.

Haeun thì không trả lời rồi đó, đơn giản vì nó đang tự kỉ mà. Còn con heo thì ngẩng phắt mặt lên, lườm Minhyung bằng đôi mắt hình viên đạn, làm như người đứng kia là kẻ thù không đội trời chung vậy. Xong nó lại nằm xuống bàn, mặt quay phắt đi chỗ khác.

Minhyung bật cười nhìn nó, rồi thở hắt ra, anh lắc đầu bước lại gõ gõ tay lên bàn:

-Ra ngoài nói chuyện với tôi một chút đi!

Dứt lời, anh đi một mạch ra khỏi lớp, Haechan ngồi phắt dậy, nhăn mặt khó chịu nhìn theo anh:

- Cậu là cái gì mà tôi phải làm theo lời cậu chứ! - nói thì nói vậy thôi nhưng hành động của mình thì hoàn toàn ngược lại.

- Chuyện gì vậy Haechan - Jaemin quay xuống thắc mắc hỏi

- Em cũng không biết, tên đó bị bệnh á - nó đứng lên đi theo anh ra ngoài hành lang, và tất nhiên là 2 chỗ vắng người đã được khảo sát là không có bất kì fan hâm mộ nào đang thập thò xung quanh.

- Chuyện gì? - Haechan khoanh tay trước ngực, mặt hết lên trời, chẳng biết là đang nói chuyện với ai nữa.

- Cho cậu này! - Minhyung mỉm cười chìa ra 1 cái bánh kem nhỏ hương dâu, vị mà con heo bếu rất thích.

- Sao lại cho tôi, muốn đầu độc à? - liếc cái bánh rồi lại ngẩng đầu lên trời.

- Xem như xin lỗi chuyện hôm qua! - anh vẫn kiên nhẫn vì tính tình vốn ôn hoà, nếu là tên têu râu dê kia thì không biết con heo đã văng xa tới đâu rồi.

- Được rồi! - giật lấy cái bánh. - Còn gì nữa không, nói luôn đi!

- Thật ra tôi không có ý gì với Jaemin đâu!  Cậu đừng hiểu lầm! - anh nhìn thẳng vào mắt nó, 1 lần nữa để lộ gương mặt thật thà của mình.

- Cái đó thì cần gì phải giải thích với tôi! - nó hất mặt lên nói với vẻ bất cần nhưng thật sự trong lòng lại chợt cảm thấy vui vui

- Không còn cáu gì để nói nữa thì tôi vào lớp đây! - dứt lời, quay lưng bỏ đi 1 mạch, miệng nở 1 nụ cười tươi rói, ôm chặt cái bánh vào lòng. Thực sự không biết nó vui vì cái bánh hay vì cái gì khác.

Minhyung phì cười nhìn theo cái dáng lăn của con heo, không biểu sao mỗi lần nhìn thấy nó là anh lại cười đến đau cả ruột, từ dáng vẻ đến điệu bộ, thật đáng yêu vô cùng.

.

.

.

Giờ ra về Haechan bảo là có việc bận nên trước đó đã xin về sớm mọi đã chào tạm biệt nhau và ra về gần hết lớp chỉ còn cậu và hắn.

Tít... tít... - điện thoại chợt reo lên báo có tin nhắn.

From: anh Sungchan

Jaemin còn nợ anh 1 chầu kem. Anh đang đợi em trước cổng đây. Xuống ngay nhé ^^

Jaemin mỉm cười rồi hì hục nhắn lại - "Vâng, em xuống ngay ạ!". Xong xuôi, nhóc con vội vàng gom sách vở bỏ vào cặp.

- Tạm biệt Jeno, mai gặp lại! - mỉm cười tít mắt.

- Đi đâu đó? - Jeno nãy giờ đã thấy dấu hiệu lạ của nhóc con, thấy tin nhắn lại cười tít cả mắt, rất đáng nghi, hắn vội vàng lên tiếng kéo ngược nhóc con lại.

- Mình có hẹn với anh Sungchan! - Jaemin thản nhiên đáp.

"Sungchan, Sungchan, lại là Sungchan" - hắn nhíu mày khó chịu, đầu óc lại bắt đầu rối bời.

- Cậu sao vậy? Mình đi nhé! - thấy hắn tự dưng im bặt không nói, Jaemin liền nghiêng đầu hỏi nhưng không ăn thua gì, hắn vẫn ngây người ra đó, nhóc con phồng má rồi đành quay lưng đi, mãi vẫn chẳng thể hiểu hắn đang nghĩ gì.

"Không thể được, tôi không thể để mất em được đâu!"

- Nhóc con đừng đi! - hắn chợt đứng lên giữ chặt tay Jaemin lại khi cậu mới bước được vài bước.

Nhóc con quay đầu lại nhìn hắn với cặp mắt ngơ ngác khó hiểu.

- Đừng đi! - hắn lặp lại, đôi mắt ánh lên 1 vẻ gì đó rất thành khẩn. - "Xin em, đừng đi mà!"

- Tại sao? - Jaemin gãi đầu.

- Vì anh không muốn em... - hắn vuột miệng nó ra vài chữ từ tận đáy lòng nhưng rồi lại thôi, hắn xoay mặt đi chỗ khác và nêu đại 1 lí do - Hôm nay chúng ta phải tập luyện cho hội thao! Đã nghỉ lâu quá rồi!

- Để mai đi nhé, hôm nay mình phải đi thật rồi! - Jaemin giương đôi mắt cún con lên nhìn hân - "Mình thích anh Sungchan, đây là dịp để mình xác định rõ tình cảm, không thể chần chừ nữa!"

- Không được! - hắn nhíu mày nhìn Jaemin

- Chỉ 1 lần này thôi, xin lỗi cậu! - cậu gấp gáp nói rồi gỡ mạnh tay hắn ra, nhóc con chạy vù đi trước khi bị hắn cản lại.

- Na Jaemin, quay lại mau! - hắn lớn tiếng nói với theo nhóc con nhưng vô ích, cái bóng dáng bé nhỏ ấy đang khuất dần, khuất dần khỏi tầm với của hắn. Phải chăng đã để vuột tay 1 lần nữa? Cảm giác như vừa để vuột mất 1 thứ gì đó rất quan trọng, cảm giác của 7 năm trước, lần mà hắn để vuột tay mẹ mình.

Ngồi gục xuống ghế, hắn đưa tay lên ôm ngực trái, nơi trái tim đang gào thét dữ dội. Đau quá.

Tít... tít...

From Jeno

Tôi sẽ ngồi đây chờ em cho tới khi nào em quay lại.

Jaemin chợt trùng bước, lưỡng lự giữa đi và ở. Nhưng rồi, nhóc con mím môi, lựa chọn cuối cùng là anh - Sungchan

.

.

.

- Trời lạnh thế này mà lại ra đây ăn kem. Đúng là 2 đứa hâm. Hihi! - Jaemin tít mắt nói trong khi Sungchan đang chu đáo mở nắp hộp kem cho bé con. Họ đang ngồi bên bờ sông gần trường.

- Cái này gọi là lấy độc trị độc í! - anh cũng cười tươi không kém - Của em này! - anh đưa cho Jaemin hộp kem dâu.

- Cảm ơn anh! - nhóc con đưa 2 tay nhận lấy rồi lại đưa mắt nhìn trời - Hôm nay có bắn pháo hoa thật ai?

- Uhm. Bởi vậy anh mới rủ em ra đây! - Jaemin có thích xem không? - anh lại loay hoay mở kem của mình.

- Dạ thích lắm ạ! - nhóc con quay lại nhìn anh, đầu gật lia lịa.

- Vậy thì tốt rồi! - anh mỉm cười nhìn anh, rồi chợt chìa 1 muỗng đầy kem vị vani ra trước mặt nhóc con - A!

Kaemin há họng ùm ngay lập tức mà không chần chừ gì. Nhóc con lại tít mắt:

- Ngon quá à!

Anh bật cười lớn đưa tay xoa rối mái tóc nó, sao mà đáng yêu thế không biết?

- Anh Sungchan, A! - Jaemin bắt chước làm theo anh, 1 muỗng kem vị dưa lưới.

- A! - anh há họng nhưng:

Jaemin rụt tay lại ùm vội muỗng kem vào miệng.

- Yah ~ em dám gạt anh hả? Đã vậy anh ăn hết của em luôn! - Sungchan bặm môi cầm cái muỗng của mình lên định múc lấy kem trong hộp của Jaemin nhưng bé con đã nhanh di cư nó.

- Em không cho anh ăn đâu! - Jaemin cười khúc khích chạy đi.

- Anh mà bắt được em thì biết tay! - Sungchan cũng lập tức chạy theo sau.

Hai người vô tư cười đùa, thoải mái chạy dọc bờ sông, mọi phiền muộn như đã tan biến từ lúc nào. Khung cảnh này thật khiến nhiều người phải ngưỡng mộ.

- Anh bắt được em rồi nhá! - Sungchan vòng tay ôm lấy Jaemin từ phía sau. - Anh sẽ ăn hết cho em xem!

Được anh ôm chặt như thế này nhưng sao tim lại không đập mạnh, người cũng chẳng rạo rực khó chịu nữa. Điều đó làm nhóc con vô tình không để ý thấy tình trạng của 2 người, vô tư đón nhận vòng tay của anh mà không chút suy nghĩ.

- Em không cho anh ăn mà! Um... - nhóc con vội vàng ùm hết cả cục kem lớn trong hộp vài miệng làm nó tèm len cả khuôn mặt, miệng thì cứng đờ không nói được.

- Nè! - Sungchan xoay người nhóc con lại, nhưng do sự vùng vẫy của cậu nên lúc thấy mặt nhau cũng là lúc mặt cả 2 chỉ còn cách có 1 khoảng khá là ngắn.

Sungchan lại 1 lần nữa bị cuốn hút bởi nét hồn nhiên của nhóc con. Khuôn mặt anh lại trở nên nghiêm túc, đôi mắt mơ màng nhìn sâu vào đôi mắt cậu, và từ từ, từ từ anh tiến sát lại gần đôi môi quyến rũ kia.

Nụ cười trên môi Jaemin tắt hẳn. Ngậm chặt cục kem to tướng lạnh ngắt, nhóc con giương đôi mắt to tròn đáng yêu nhìn anh, lần đầu tiên mới được ngắm nhìn khuôn mặt anh ở khoảng cách gần như thế này. Và rồi nhóc con cũng khẽ nhắm mặt lại, nhóc con thích anh, thật sự rất thích anh, thật sự rất thích anh mà đúng không?

Chút nữa thôi, khoảng cách đang dần thu hẹp, chỉ 1 chút thôi............ một nụ hôn kem?

.

.

.

.

.

.

"Đôi môi này là của tôi!" - giọng nói của hắn chợt hiện lên trong đầu Jaemin làm nhóc con mở bừng mắt, đẩy vội anh ra - Um, ạnh oá (lạnh quá!) - nhóc con đang cố tỏ vẻ tự nhiên nhất có thể, nhồm nhoàm nhai cái họng kem khổng lồ kia.

Bị đẩy ra bất ngờ, Sungchan cũng bối rối, anh quay mặt đi hướng khác, tay gãi gãi đầu không biết ứng xử thế nào. Cố hít 1 hơi thật sâu, anh lấy lại vẻ điềm tĩnh thường ngày:

- Aizzz ~ xem mặt em kìa, tem lem hết cả rồi! - anh đưa cho nhóc con tờ khăn giấy, miệng thì nở 1 nụ cười gượng gạo hết sức.

Không khí lúc này sượng khủng khiếp...

.

.

- Pháo hoa đẹp anh nhỉ? - Jaemin ngồi trên 1 băng ghế đá đung đưa 2 chân, mặt thì ngửa lên trời ngắm pháo hoa.

- Uhm! - anh khẽ ậm ừ. Không khí vẫn chẳng khá hơn tí nào, hai người vẫn không dám nhìn mặt nhau.

"Aizz ~ mình điên rồi, tại sao lại có ý định làm vậy với Jaemin chưa!"

"Sao tự nhiên lại nhớ đến cậu ấy thế này. Những cử chỉ, lời nói của cậu dường như đã in sâu vào tâm trí mình mất rồi! Gì mà tôi sẽ ngồi đây chờ em cho tới khi nào em quay lại. Cậu có đang ngồi chờ thật không đấy hả? Đã trễ lắm rồi biết không?"
- Anh Sungchan à, chúng ta về thôi! - Jaemin mỉm cười quay sang nhìn Sungchan.

- À... ừ, để anh đưa em về! - anh gật đầu rồi nhanh chóng đứng lên.

- Anh có thể chở em... quay về trường được khônh? - Jaemin cũng đứng lên, bé con ấp úng hỏi anh.

- Giờ này sao? Đã 10h đêm rồi, em còn về trường làm gì? - anh mở to mắt hỏi ngược lại.

- Em... em để quên đồ ấy mà, chỉ 1 chút thôi! - Jaemin cúi mặt đáp, nhóc con lại đang nói dối nữa rồi.

- Uhm. Vậy anh sẽ đợi em ở cổng vậy! - anh gật đầu đồng ý.

- Cảm ơn anh ạ! - nhóc con cúi đầu lễ phép, trong lòng không hiểu sao cứ thấp thỏm điều gì đó không yên.

.

.

.

"Mày đúng là 1 tên đại ngốc, tại sao lại cứ phải tự dối lòng như vậy chứ! Mày biết là nhóc con sẽ không quay lại mà!" - hắn khẽ nhếch mép cười mỉa mai chính bản thân mình rồi chậm rãi đứng lên đi khỏi lớp, mà không biết rằng ở con đường phía sau kia, có 1 người vừa chạy bán mạng tới.

- Không có! - Jaemin chợt hụt hẫng khi không thấy ai trong lớp - "Cậu không chờ mình? Đã nói là sẽ chờ mà!" - nhóc con xun mặt nhìn khắp lớp lần nữa rồi lại lắc đầu nguầy nguậy

Đang tìm hắn thì chuông điện thoại của cậu reeng lên là từ Haechan

- Alo

- Anh à sao giờ này anh chưa về nữa, ba và mẹ đang rất lo lắng đó - giọng của kos cô cùng lo lắng

- Anh đi ăn với bạn, em nói với ba mẹ anh về ngay

- Ừm em biết rồi, anh đi đường cẩn thận đó

- Ừm - nói chuyện xong cậu nhìn kĩ lại một vòng lớp nữa

- "Aizzz ~ ngốc thật, tại sao cậu ấy phải chờ mình chứ? Vì muốn bắt mình ở lại nên mới nói vậy thôi. Chỉ có mình ngốc mới tin là thật!" - Jaemin tự đánh vào đầu mình rồi bỏ chạy.

Hai người... bước trên cùng 1 dãy hành lang... ngược hướng nhau... chỉ cần xoay người lại thôi mà......... nhưng sao lại khó đến vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #nomin