Chap28: Cạnh tranh

Jaemin sau một hồi phân tích dữ liệu mới hiểu được câu chuyện, nhóc con gãi đầu trấn an vô nhưng mới nhích khỏi chỗ được một chút thì giọng hắn lại vâng lên.

- Đi thôi nhóc con! - hắn đứng ở một khoảng khá xa lớn tiếng ra lệnh cho Jaemin.

Cậu ngẩng lên, chần chừ không biết làm sao, nửa thì sợ hắn nửa thì muốn an ủi Jenny, dù gì cũng là bạn cùng lớp mà.

- Còn không đi thì tôi sẽ đến bế em đấy! - hắn nhíu mày quát.

- Huh ~ tớ biết rồi! - Jaemin gật đầu lia lịa, rồi đưa nhanh mắt sang nhìn Jenny, nhóc con mím môi chạy đi.

.

.

"Chia tay rồi! Cuối cùng thì cũng chia tay rồi!... Haha ~ anh tưởng đá tôi dễ lắm sao, đừng tưởng bở... Tôi sẽ cho anh biết thế nào là đau khổ!... Còn mày Na Jaemin, thoát được một lần không có nghĩa là thoát được mãi mãi, bây giờ bên cạnh tao không còn là Jieun ngu xuẩn nữa đâu nhóc ạ! Cứ chờ xem" - ánh mắt Jenny ánh lên một sự chết chóc đáng sợ len lỏi giữa những giọt nước vô hồn.

–––

- Sao tự nhiên lại chia tay Jenny vậy? - Jaemin e dè nhìn Jeno, hắn quả thực kì lạ, đang yên đang lành khi không lại chia tay người yêu, lại còn chẳng chịu nói lí do.

- Không thích thì chia tay thôi! - hắn thản nhiên ngồi lật cuốn menu của cái căn tin tiêu chuẩn năm sao dành riêng cho giới quý tộc.

- Sao lại nói vậy, Jenny buồn lắm đấy! - Jaemin bĩu môi.

Hắn gấp cuốn menu lại, nhìn nhóc con định nói cái gì đó nhưng lại thôi và thay vào đó là một cái lí do vô cùng hợp tình nguoi.

- Không phải em nói em hiểu được con người của tôi sao? Jenny chỉ là tình nhân để tô điểm thêm vẻ ngoài cho tôi thôi, không chút tình cảm nào cả, bởi vậy chia tay càng sớm càng tốt. Vả lại... - hắn bỗng ngừng lại.

- Vả lại sao? - nhóc con tròn mắt nhìn hắn đầy tò mò, Jaemin muốn hiểu rõ bạn mình hơn.

- Vả lại tôi không muốn người tôi thích hiểu lầm nữa! - một cái nhếch mép tinh nghịch được vẽ lên môi hắn.

- Vậy sao? - Jaemin ngốc nghếch gật gù. - Vậy thì cũng tốt nhưng mà cậu nên lựa lời an ủi Jenny đi đã, người cậu thích chắc không hiểu lầm đâu mà!

- Ngốc, có biết tôi đang nói tới ai không mà dám khẳng định như vậy? - hắn hất mặt hỏi nhóc con, con người này có nói thẳng ra cũng chưa chắc đã hiểu nữa chứ huống hồ gì là úp úp mở nở như vậy.

- Người mà cậu thích làm sao tớ biết được, tớ chỉ nghĩ vậy thôi! - cậu lúc lúc lắc đầu rồi mở cuốn menu ra xem, bất chợt lại hét lên - AAAAA!!!

- Gì vậy? Ở đây không thiếu đồ ăn cho em đâu! - hắn cũng dần quen với tiếng hét này, tuy không lớn như tiếng của con héo bếu nhưng cũng đủ làm người ta thót tim.

- Ui ~ đồ ăn ở đây đắt quá à!

Jaemin nhăn mặt chỉ tay vào bảng giá nhưng hắn chỉ phì cười rồi quay sang gọi người phục vụ.

- Cho tôi mỗi món một phần!

- Jeno à... - Jaemin mở to cả mắt lẫn miệng ra nhìn hắn, hai tay cứ xua xua loạn xạ cả lên.

Hắn không thèm để ý mà ra hiệu cho người phục vụ cứ vậy mà làm rồi ngồi chống tay ngắm con người ngốc này đang lẩm bẩm tính tiền, miệng cười cười hết sức nham nhở. Hôm nay hắn cười nhiều thật đấy.

–––

- Aish ~ hai người mới bội thu mà, đãi tớ một bữa có chết ai đâu! - Haechan ra sức kéo Chohee và Seoyeon xuống căn tin.

- Bội thu gì chứ? Suýt tí nữa là phải làm bản kiểm điểm thứ 2000 rồi, vất vả lắm có biết không? - Chohee nhăn nhó nhưng vẫn để mặc Haechan kéo đi.

- Biết rồi mà, có gì lần sau tớ sẽ...

Haechan gật gù nhưng chưa kịp nói hết cAu thì Seoyeon đã nhảy vào.

- Cậu sẽ chuyển hàng giúp bọn tớ hả? - Vậy thì đỡ quá, cậu chạy nhanh lắm mà! - cô mỉm cười hạnh phúc.

- Không, tớ sẽ cầu nguyện cho hai cậu! - con heo trưng ra nụ cười đểu giả chưa từng thấy.

- Ai mà cần! - Seoyeon xụ mặt, cô thật sự mệt mỏi quá rồi nhưng vì đam mê nên phải chịu thôi, nhất định không từ bỏ.

Cứ thế, cả ba, một hớn hở, hai ảo não tiến thẳng đến căn tin. Nhưng vừa bước đến cửa, Haechan bỗng nhiên lại đứng khựng lại.

- Í, hình như anh Jaemin kìa! - nó nheo mắt nhìn cho kĩ để khẳng định rồi hớn hở kéo nhanh hai người về phía cái bàn trong góc cạnh cửa sổ, nơi mà cậu và hắn đang ngồi. - Tụi mình lại đó đi!

- Huh ~ hình như là Jeno! - cả hai đồng loạt ghì người lại.

- Sao vậy? - Haechan ngơ ngác.

- Bộ cậu không nhìn thấy Jeno sao? - Chohee chỉ chỉ tay về phía hắn.

- Thì sao? - mặt tỉnh bơ.

- Bọn tớ chưa muốn chết! - cả hai lại đồng thanh rồi dốc hết sức co giò chạt thật nhanh ra khỏi đó, mặc cho Haechan có gọi khản cổ cũng vô ích.

–––

- Nhóc con!

Jeno gắp thức ăn rồi ra hiệu cho Jaemin há miệng ra, bất chấp những người xung quanh đang dòm ngó.

- Không cần đâu, tớ tự ăn được mà!

Nhóc con đưa tay che miệng, đầu lắc nguầy nguậy làm hắn không hài lòng trừng lớn mắt.

- Há ra!

- Làm vậy thì người cậu thích sẽ hiểu lầm đấy! - vẫn ngoan cố lắc đầu.

- Thì tôi đang muốn người đó hiểu lầm mà! - vẫn lì lợm không chịu thôi.

- Gì mà kì vậy? - Jaemin nhăn mặt khó hiểu.

- Không nói nhiều nữa, một là há ra, hai là tôi sẽ cưỡng hôn lần nữa đấy! - hắn bặm môi đe doạ, đây là cách duy nhất để nhóc con chịu nghe lời.

- Được rồi, được rồi!

Quả nhiên trúng kế, Jaemin gật gật rồi há miệng để hắn đút thức ăn vào. Một cảnh tượng vô cùng lãng mạn dưới ánh nắng dịu nhẹ cuối thu bên cạnh khung cửa sổ trắng và tiếng nhạc du dương. Nhưng...

- Anh!!! - tên phá hoại đã xuất hiện. Haechan nhảy lại vỗ mạnh lên vai Haechan làm nhóc con suýt chết vì sặc.

- Haechan? - Jaemin giương mắt nhìn con heo, miệng vẫn còn đầy ắc thức ăn.

- Anh cũng ăn ở đây hả? - Haechan tự nhiên ngồi xuống cạnh cậu.

- Uhm. Là Jeno... - đang nói lấp lửng giữa chừng, Jaemin chợt quay sang hắn, mỉm cười nhìn cái nét mặt đang nhăn nhó khó chịu của hắn. - Jeno à, cậu mời Haechan ăn chung luôn nhé?

- Sao cũng e!

Câu trả lời cộc lốc của hắn làm Haechan khó chịu, nó bĩu môi thật dài nhìn hắn bằng nửa con mắt. Phải công nhận hắn còn khó ưa hơn cả tên sao chổi kia.

- Tôi chỉ muốn nói chuyện với anh tôi thôi, không dám ăn thức ăn cậu mời đâu, yên tâm!

- Em có chuyện gì hả? - Jaemin sốt sắng nhìn Haechan.

- À không, tại em nhớ anh ấy mà! - Haechan vòng tay ôm cứng người Jaemin nhưng mắt thì vẫn chằm chằm lấy haens đầy vẻ trêu chọc. "Nhìn là biết thích anh ta đến chết đi sống lại rồi, cho ngươi tức chết luôn này. Muahahaha."

- Hihi ~ em bị ấm đầu hả? - Jaemin khúc khích cười mà không để ý rằng phía đối diện mình đang đằng đằng sát khí.

Đôi mắt hắn chiếu thẳng vào Haechan đến nối những xung quanh có thể ngửi thấy cả mùi thịt heo nướng. Đập mạnh tay xuống bàn, hắn toan đứng lên đuổi nó đi nhưng...

- Anh Sungchan kìa!

Haechan đột nhiên reo lên kho thất Sungchan từ xa. Jaemin cũng đưa mắt nhìn theo, bất giác nhoẻn miệng cười định gọi anh nhưng lại nhớ đến cái tên dã man kia nên đành thôi. Chỉ mỗi con heo hồn nhiên không biết sợ, nó đứng lên vẫy tay kịch kiệt thay lời Jaemin muốn nói.

- Anh Sungchan!!

- Haechan! Jaemin! - vừa nghe tiến gọi, Sungchan lập tức quay lại, anh mỉm cười tươi rói tiến về bàn của họ, ấy thế mà nụ cười lại nhanh chóng trở nên mất tự nhiên khi anh nhìn thấy hắn. - Chào cậu Jeno!

- Không dám!

Hắn khoanh tay, tựa người ra ghế, hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ làm nhóc con cũng phải xụ mặt xuống mất vui. Thật chẳng hiểu Sungchan đã làm gì sai mà lại khiến hắn ghét anh đến vậy?

- Anh Sungchan đã ăn gì chưa? - Haechan kéo tất cả ra khỏi cái không khí ngột ngạt ấy.

- À, anh ăn rồi, chỉ xuống mua ly cà phê thôi! - anh mỉm đáp rồi quay ngay sang Jaemin - Jaemin à, sao dạo này không thấy em lên phòng anh học nữa vậy?

- Dạ, em... - dù rất rất rất muốn nói chuyện thật nhiều với anh nhưng vì ai kia mà Jaemin nãy giờ vẫn cứ im thin thít, hiện tại lại bị hỏi đột ngột ngư vậy không khỏi làm nhóc con có chút ấp úng.

- Chắc là bận quá đúng không?

Anh trả lời thay cậu, bàn tay còn thản nhiên đưa lên xoa rối mái tóc bồng bềnh. Jaemin cứng đờ người, ánh mắt theo phản xạ hướng thẳng đến haens, gương mặt hắn quả thực đang biến sáng thấy rõ. Bất thình lình đứng phắt dậy, hắn cố giữ bình tĩnh nhẹ nhàng nhìn nhóc con.

- Nhóc con, em cứ tiếp tục ăn đi, tôi ra ngoài một chút! - dứt lời còn không quên đưa mắt nhìn Sungchan ra hiệu cho anh đi theo mình.

- Thôi, anh cũng phải đi đây, tạm biệt hai đứa! - Sungchan chần chừ một chút nhưng cũng mỉm cười xoay lưng đi theo hắn. Đã khá lâu rồi hai người không nói chuyện riêng với nhau, có lẽ đây là một chuyện rất quan trọng.

–––

- Từ bây giờ phiền anh tránh xa Jaemin ra một chút! - hắn vào ngay vấn đề, thái độ vô phép như muốn ra lệnh cho Sungchan.

- Tại sao? - anh điềm đạm đáp lại.

- Vì tôi thích Jaemin! - hắn trả lời mà không cần suy nghĩ, bởi vốn dĩ hắn đã xác định từ lâu rồi.

- Nhưng Jaemin đã nói là cũng thích cậu chưa? - anh bật cười thành tiếng, có lẽ hắn đã sống quá lâu với cái bản chất bá đạo nên cứ đinh ninh bản thân muốn gì là phải có cho bằng được thứ đó.

Jeno không đáp, ánh mắt có phần hơi dao động, đúng thật là Jaemin có nói thích hắn nhưng chỉ trên phương diện bạn bè mà thôi.

- Nếu chưa thì cậu không có quyền ngăn cản anh, vì... anh cũng thích Jaemin! - anh tiếp tục với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

- Anh...

- Chúng ta hãy cạnh tranh công bằng đu. Nếu cậu thật sự thích Jaemin thì đừng dùng những trò đe doạ hay chiếm đoạt mà hãy tôn trọng quyết động của em ấy! - anh vẫn bình tĩnh nói, tính khí anh là vậy, không hề nóng nảy như hắn tí nào.

- Được thôi, vậy thì đừng trách tại sao tôi không niệm tình, chuẩn bị đón lấy thất bại đi!

Hắn nhếch mép đầy kiêu ngạo, tay vỗ lên vai anh vài cái rồi bỏ đi. Đương nhiên, Sungchan sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, lời nói vừa rồi không phải chỉ để chọc giận hắn...

–––

- Này, tên râu dê đó hình như là thích anh đó! - Haechan nhíu mày nhìn Jaemin, cái mỏ chu chu ra bắt đầu bình loạn đủ thứ.

- Không có đâu, bọn anh chỉ là bạn thôi, cậu ấy thích người khác mà! - Jaemin lắc đầu nguầy nguậy.

- Thôi đi, anh lại bị hắn dụ rồi, nhìn là biết hắn thích anh, cả anh cũng vậy, thích hắn rồi đúng không? - Haechan không từ bỏ, nó tiếp tục chỉ thẳng tay vào mặt cậu tra hỏi.

- Không có mà! - Jaemin xua tay lia lịa, rồi hơi cúi mặt xuống ngượng ngùng. - Anh đã nói là thích anh Sungchan mà!

Câu nói vô ý của nhóc con đúng lúc lọt vào tai Jeno ngay khi hắn vừa bước vào, trái tim bất giác đau thắt lại, sắc mặt hắn hoang mang không còn chút tự tin.

- Nhưng anh có chắc không? Thích là thích như anh trai, như một người bạn hay người yêu? - Haechan tỏ vẻ thông thái.

- Anh... - Jaemin ấp úng, cậu thật sự cũng không biết nữa. Cảm giác ở cạnh Sungchan hoàn toàn khác với khi ở cạnh Jeno.

- Sao hả?

- E hèm!

Haechan đang nghiêng đầu chờ đợi câu trả lời từ anh mình thì lại bị tiếng hắng giọng của Jeno cắt ngang. Bước tới đặt một ít tiền xuống bàn rồi kéo Jaemin đi, hắn không muốn nghe đáp án cuối cùng của cậu.

- Nhóc con, chúng ta lên lớp thôi!

- Huh ~ anh! - Haechan đứng dậy gọi với theo nhưng vô ích, chỉ một buổi trưa mà đến hai lần nó bị bỏ rơi.

–––

- Jeno à, câu sao vậy? - Jaemin lon ton cố bắt kịp những bước chân thật dài của hắn, nhìn cái nét mặt này là lại thấy soẹ rồi.

- Em lên lớp đu! - hắn bất chợt đứng lại, xoay mặt về phía nhóc con.

- Cậu không lên sao? - tròn mắt.

- Tôi bảo lên thì cứ lên đi! - hắn bỗng gắt lên làm cậu giật mình, gương mặt sợ sệt thấy rõ.

Im lặng nhìn nhóc con thêm một lúc, hắn thở hắt ra rồi bỏ đi. Mặc kệ cậu đang đứng tiu nghỉu ở sau lưng, cứ thế lại một mình tìm lên sân thượng.

–––

Hoàng hôn dần buông xuống giữa cơn mưa chiều tầm tã. Bầu trời ảm đạm cũng khiến lòng người nặng trĩu. Jaemin đưa tau hứng những giọt nước đang rơi xuống từ mái hiên trạm xe buýt, tâm tìm không hiểu vì sao lại có chút không vui.

*Két*

Một chiếc audi đen bất chợt thắng lại trước mặt cậu và Haechan làm cả hai tròn mắt ngạc nhiên Jeno chậm rãi hạ thấp kính xe, gương mặt hằm hằm ra lệnh.

- Lên xe đi!

- Xe ở đâu vậy? Không phải lúc sáng cậu không có xe sao? - Jaemin cúi người nhìn hắn.

- Mới gọi người mang tới, lên mau đi!

- Không cần... A!

Hắn trả lời với cái thái độ bất cần làm cho người ta khó chịu. Jaemin tự ái đứng thẳng người lên lắc đầu nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị thằng em bán đứng ấn mạnh vào trong xe.

- Aish ~ đừng khách sáo nữa, mưa to rồi kìa!

Nếu đối với Jaemin ai cũng là người tốt thì đối với Haechan ai cũng có thể lợi dụng được. Nhưng rất tiếc Jeno là một ngoại lệ, nó còn chúa kịp lên xe thì hắn đã với tay đóng rầm cửa lại và nhấn ga chạy mất hút.

- Ơ... này ~

Sau một hồi ngơ ngác, Haechan mới hoàn hồn mà hét ầm lên, lần này con heo hại anh mình rồi.

–––

- Haechan vẫn chưa lên xe mà!

Jaemin xoay người nhìn ra sau, còn tau thì đập đập vào lưng người phía trước, nhóc con có chút hốt hoảng khi nhìn thấy rm mình bin bỏ lại. Jeno không đáp, hắn đột ngột đạp thắng rồi xoay người nhìn nhóc con, giống điệu nhẹ nhành hơn lúc nãy rất nhiều.

- Lên đây ngồi đi!

- Hả? - Jaemin ngơ ngác nhìn hắn.

- Lên đây ngồi với tôi này!

Nhẹ ngàng hơn nữa, hắn rướn người xuống nắm tay kéo nhóc con chen vào khoảng giữa hai ghế ngồi rồi ấn cậu vào cái ghế bên cạnh mình. Vươn tay sang kéo sợi dây an toàn, hắn làm Jaemin không dám nhúc nhích, toàn thân cố ép sát vào thành ghế và có thể cho là nín thở luôn rồi.

Không nói thêm gì nữa, hắn mỉm cười rồi quay lại đề máy xe, thật chậm để nó lăn bánh chạy đi...

–––

- Cái đồ râu xanh chết tiệt, dám đụng đến anh Jaemin thì ta sẽ không tha cho mi đâu! - Haechan bặm môi lẩm bẩm một mình, hiện tại nó đang vô cùng lo lắng cho Jaemin.

*Két*

Lại một chiếc xe khác bỗng nhiên thắng gấp trước mặt. May thật, người kia không ai khác chính là Sungchan.

- Haechan, Jaemin đâu mà em đứng đâu có một mình vậy? - anh loay hoay tìm kiếm xung quanh con heo.

- Anh bị râu xanh... à không Jeno bắt cóc rồi anh ạ! Anh mau đi cứu anh Jaemin đi! - nó gấp gáp cầu cứu Sungchan.

- Jeno? - hơi nhíu mày một chút, anh nghĩ ngợi gì đó rồi chợt mỉm cười nhẹ, ngước mắt nhìn nó. - Jaemin sẽ không sao đâu, em đừng lo... Thôi, anh về trước nhé!

Dứt lời, lại nhẫn tâm lái xe chạy mất không thèm để ý đến nó nữa. Haechan lần thứ hai bất động, sau một khoảng thời gian dài gấp đôi lần đầu, nó mới có thể bắt đầu hoạt động cơ miệng trở lại.

- Yaaa ~ sao lại có thể dửng dưng vậy chứ? Cho dù chắc rằng anh ấy không sao thì cũng phải cho mình quá giang chứ, vậy mà là ga lăng ấy à? Không biết anh ấy thích anh ta chỗ nào nữa!

*ÀO*

Này gọi là quả báo, nó đang mắng anh kịch liệt thì bị làm cho nín bặt, vũng nước trên đường đã di cư lên người nó bởi một chiếc xe đê tiện nào đó.

- Huéc ~ sao số con khổ vậy nè trời! Người ướt hết thế này... Hức ~ hết mưa thử coi có chết ai không?

Nó tuyệt vọng cúi đầu nức nở nhưng... hình như ông trời đã nghe thấu, mưa thật sự dứt rồi, mấy giọt nước lạnh lẽo ấy không còn đập vào người nó nữa. Mừng thầm trong bụng, nó hớn hở ngẩng đầu lên... ấy thế mà... là một cây dù.

- Minhyung? - Haechan quay phắt lại phía sau.

- La lối như vậy không sợ trời đánh sao? - anh mỉm cười trêu chọc.

- Yah ~ anh Jaemin về rồi, khỏi phải hỏi! - tức giận vô cớ, nó quay mặt đi chỗ khác, không thèm ngó ngàng tới anh nữa.

- Tôi có hỏi gì đâu!

Haechan xoay lại nhìn anh một hồi rồi lại ngại ngùng khi biết mình bị hố. Nó đỏ mặt gãi gãi đầu không biết nói gì, cũng may Minhyung tốt bụng giúp nó gỡ rối.

- Lên xe đi, tôi chở cậu về! - anh mỉm cười phát biểu một câu làm con heo muốn rụng rời. Đây mới thực sự là ga lăng đây.

Héo mím môi cố nhịn cười rồi đi theo anh lên xe. Nó thì chẳng từ chối ai đâu, nhất là những người đẹp trai.

–––

- Ướt hết rồi, lai đỡ bằng cái này đi!

Minhyung lôi trong xe ra một hộp khăn giấy đưa cho Haechan, một tay anh cũng tích cực lau phụ nó khi cả hai đã ngồi thảnh thơi trong xe.

- Không... không cần đâu, để tôi tự lau được rồi! - nó cúi đầu giấu đi khuôn mặt đang bắt đầu đỏ nhừ lên.

- Ngại ngùng gì chứ, đã hơn nhau rồi còn gì! - Anh mỉm cười nhìn cái dáng vẻ tròn tròn hồng hồng ấy.

Câu nói đùa của anh làm Haechan khựng lại, nó ngước mắt lườm anh vài giây rồi ném tờ khăn trong tau đi, nhíu mày xoay người ra cửa, vô tình làm bung ra một cái cúc áo chật khít.

- Đừng có nói đến việc đó nữa! - chỉ là hôn thôi mà, làm gì mà cứ nhắc hoài thế.

Minhyung không đáp, mà nói đúng hơn là không nghe thấy gì để đáp. Ánh mắt anh đang bị thu hút bởi làn da trắng mịn thấp thoáng dưới lớp áo sơ mi ướt nước của ai kia. Tự nhiên tim lại đập mạng thế này, cả người nóng ran khó chịu nhưng đôi mắt lại chẳng thể rời, nơi khuôn ngực phập phồng đang ẩn hiện một cách quyến rũ.

Không thấy anh trả lời cũng chẳng có chút động tĩnh, Haechan từ từ quay lại, đúng lúc lại bắt gặp ngay cái tình trạng hiếm có này.

- Này ~ tôi tự ý thức là mình rất đẹp nhưng cũng không cần nhìn dữ vậy đâu! - nó vẫn không hề hay biết, cứ ngỡ là anh đang đơ vì gương mặt đáng yêu của mình.

- À, không... áo cậu bị bết hết vào da rồi kìa! - anh nói tỉnh bơ.

Haechan theo phản xạ nhìn xuống người mình. Nhận thức được tình hình, nó hét lên một tiếng vâng dội rồi nhảy vào đánh Minhyung tới tấp, miệng không ngừng gào thét.

- YAH ~ CÁI ĐỒ HÁO SẮC, CẬU NHÌN CÁI GÌ VẬY HẢ?

- A ~ tôi không cố ý đâu mà! - anh lại cố chịu trận mà không đánh trả lại, lần này thì lỗi thật sự thuộc về anh.

- Cởi áo ra mau! - Haechan vẫn tiếp tục cào cấu khắp người anh.

- Cậu đừng gấp vậy mà! - Minhyung khổ sở cởi áo khoác của mình đưa cho con gấu.

Haechan nhanh chóng giựt lấy rồi đắp lên người, che kín đến tận cằm.

- Hức ~ đồ háo sắc! - nó lại rưng rưng.

- Xin lỗi, tôi không cố ý thật mà. Tôi cũng là đàn ông, bị quyến rũ như vậy thì đâu có gì là lạ... Mà nếu tôi có ý đồ thì đâu dại dột đi khai báo với cậu đúng không?

Anh cố gắng giải thích, sự thành khẩn khiến nó dịu lại một chút. Nhưng không đúng, mắt nhìn chăm chăm vào chỗ nhảy cảm của nó như vậy mà bảo là không có ý đồ thì có ma mới tim.

- Yah ~ đừng có biện hộ, tất cả những tên công tử nhà giàu các cậu đều là một lũ háo sắc, một đám dê xồm, lợi dụng! - nó nhắm chặt mắt rồi lại hét thẳng vào mặt Minhyung.

- Tôi không phải người như vậy - anh nhìn qua nó bằng cặp mắt châm thực - Tôi cho xe chạy đây

- ... Ừm

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #nomin