5
La Tại Dân vốn dĩ không biết hút thuốc, những sau khi tiếp quản tiệm đồ cổ, anh phải giao dịch với nhiều doanh nhân trong khu phố, số lần hút thuốc lá ngày càng nhiều hơn.
Có người nói rằng bộ dạng ông chủ La châm thuốc trông rất thuần thục, giống như một tay lão luyện vậy. La Tại Dân chỉ mỉm cười không phản bác, anh nhớ lại tường tận hơn mười năm ở Lý gia, anh ngoan ngoãn hay phản nghịch đều liên quan đến Lý Đế Nỗ, cũng là chính hắn dạy dỗ anh từng chút một.
Hôm đó là tiệc trưởng thành của Lý Đế Nỗ, Lý Bạch Quân rất yêu quý đứa con trai này của mình, gửi thiệp mời đến hơn một nửa gia tộc danh giá ở Đàm Thành, uống rượu xong, La Tại Dân bị gọi ra ngoài, nhìn thấy Lý Đế Nỗ đang tựa trên lan can sân thượng cùng mấy người khác nói cười, ánh mắt dò xét của các thiếu gia rơi vào chân La Tại Dân, nhìn từ trên xuống dưới, họ mỉm cười đầy ẩn ý rồi rời đi.
Lý Đế Nỗ vẫn kẹp điếu thuốc chưa cháy hết giữa đốt ngón tay, vẫy vẫy tay với La Tại Dân, hắn đang hút Black Label Seven Stars, mùi thuốc lá rất nhẹ, La Tại Dân cũng không chán ghét nó.
"Cậu biết hút thuốc không?"
Điếu thuốc được đưa tới trước miệng của La Tại Dân, anh gần như không suy nghĩ mà cắn lên điếu thuốc, giống như một con mèo bị ném lên mặt băng, không biết nên làm gì tiếp theo.
Để cậu hút, không phải là cắn, lúc Lý Đế Nỗ nói những lời này, trên mặt hắn không để lộ bất cứ biểu cảm gì, nhưng hắn không khỏi khiến cho La Tại Dân nghĩ đến một ý khác, để che đi vành tai đỏ bừng của mình, La Tại Dân cúi thấp đầu xuống và hút một hơi. Nicotin trực tiếp xuyên qua màng lọc đi vào cổ họng, Black Label có mùi thơm rất nhẹ, lúc này hoàn toàn bị vị cay che lấp.
La Tại Dân bị sặc đến mức ho khan, Lý Đế Nỗ thích thú cười rộ lên, kéo anh lại gần, gió trên sân thượng rất lớn, ngoại trừ tiếng cười trầm thấp của Lý Đế Nỗ, La Tại Dân còn nghe thấy tiếng gió rít bên tai.
Bả vai đột nhiên bị đè xuống, toàn bộ phần thân trên của La Tại Dân gần như bị đẩy ra ngoài sân thượng, chỉ có lan can phía sau làm chỗ dựa, hành động này khiến người ta thoáng thấy vòng eo của anh mềm mai đến mức nào.
"La Tại Dân, nếu cậu ngã từ đây, đoán xem-" Lý Đế Nỗ nhét hai chân vào giữa hai chân La Tại Dân và đỡ lấy phần thân trên đang run rẩy của anh, "Tôi sẽ cứu cậu chứ?"
Sân thượng nằm trên tầng 21 của khách sạn, nếu rơi xuống từ đây, ngay cả tổ tiên, huống chi là Lý Đế Nỗ, cũng không thể cứu được anh. La Tại Dân nhắm mắt lại, giọng nói nhỏ đến mức gần như vỡ vụn trong tiếng gió rít.
Cậu sẽ không làm vậy, thưa thiếu gia.
Cậu sẽ không, sẽ không cứu vớt tôi khỏi những tình huống không hề quan trọng. La Tại Dân thầm nghĩ, đôi mắt của anh rất sáng, Lý Đế Nỗ không xác định được có phải anh đang khóc hay không, nhưng lại có một sự khó chịu vô cớ đang dấy lên trong lồng ngực hắn.
Tiếng gió thổi bên tai đột nhiên yên tĩnh hơn, La Tại Dân bị kéo ngược trở lại.
Tôi sẽ không để cậu chết. Lý Đế Nỗ nói ra câu này liền quay người rời khỏi sân thượng, La Tại Dân biết rằng hắn rõ ràng đang tức giận, trong nửa năm tiếp theo Lý Bạch Quân ngày càng trở nên hà khắc hơn với La Tại Dân, thường xuyên phạt anh bằng cách nhốt dưới tầng hầm cả ngày, Lý Đế Nỗ bận rộn với việc nghiên cứu mấy cổ phiếu do Lý Bạch Quân tặng cho, số lần anh gặp hắn đếm được trên đầu ngón tay.
Thời điểm anh bị Lý Đế Nỗ gọi vào phòng hắn thì lúc đó đã là mùa đông, La Tại Dân dậy rất sớm, dùng kem che khuyết điểm mượn được để che đi vết sẹo trên cơ thể khi bị giam cầm, anh luôn hi vọng bản thân sẽ trông đứng đắn và đàng hoàng khi gặp Lý Đế Nỗ, thay vì lúc nào cũng luôn tỏ ra chật vật giống như trước kia.
Những người hầu trong hành lang nhìn thấy anh đều thân thiện chào hỏi La Tại Dân, sau khi ở cùng họ một thời gian, những ác ý trước kia đối với anh dần biến mất, La Tại Dân đáp lại từng người một và dừng lại trước cánh cửa gỗ sồi trắng.
Cửa không đóng, La Tại Dân đẩy nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Lý Đế Nỗ đang cởi khuy măng sét, hắn vừa cùng Lý Bạch Quân tham dự một buổi họp mặt xã giao, so với những người giàu kinh nghiệm trên bàn rượu như Lý Thái Dung và Lý Minh Hưởng thì tửu lượng của hắn thực ra rất bình thường.
"Cậu tìm tôi."
Lý Đế Nỗ còn đang loay hoay với khuy măng sét, khuy cài áo cuối cùng bị kẹt lại, La Tại Dân đi tới giúp hắn gỡ nó ra, chợt nghe thấy Lý Đế Nỗ trầm giọng nói:
"Nhẫn cũng tháo ra đi."
La Tại Dân sững sờ trong giây lát, chiếc nhẫn được khắc biểu tượng của gia tộc Lý, sẽ không thể tùy tiện mà tháo ra được, ngay lúc anh định vươn tay tháo ra lại bị Lý Đế Nỗ nắm lấy cổ tay.
Dùng miệng chứ không phải dùng tay. Lý Đế Nỗ siết chặt cổ tay anh, đôi mắt hắn được di truyền từ mẹ, La Tại Dân chưa bao giờ nhìn thấy người vợ thứ hai quá cố của Lý Bạch Quân, chỉ biết được từ lời của người hầu lâu năm trong nhà này thì bà ấy là người dịu dàng, tính tình mềm mỏng. Rõ ràng là đôi mắt giống nhau, nhưng đôi mắt của Lý Đế Nỗ chỉ đem đến cho anh nỗi đau vô tận.
So với lúc nhỏ La Tại Dân đã cao lên rất nhiều nên phải quỳ một chân xuống, há miệng nhẹ nhàng cắn lên chiếc nhẫn bạc.
Vì phải giữ một khoảng nhất định để tránh hàm răng chạm vào làn da trên đốt ngón tay của hắn, hàm trên của La Tại Dân lập tức cảm thấy đau nhức. Lý Đế Nỗ đột nhiên xoay cổ tay, đưa một ngón tay khác vào trong miệng anh, vặn vẹo chơi đùa với lưỡi của La Tại Dân.
La Tại Dân, sẽ tốt hơn nếu cậu đừng ngoan ngõan như vậy. Lý Đế Nỗ cúi đầu nhìn anh, La Tại Dân nhìn không rõ biểu tình trên khuôn mặt hắn, chỉ có thể để cho chiếc nhẫn lạnh dính vào chiếc lưỡi ấm nóng của mình hết lần này đến lần khác.
Khi ngón tay rút ra cũng kéo theo một sợi chỉ bạc dâm đãng, La Tại Dân lần đầu tiên bị hắn ấn lên cửa và đụ, khi hắn đút vào, mặt cậu liền tái nhợt vì đau đớn, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân gấp gáp của người hầu. Lý Bạch Quân bị bắn lén trong bữa tiệc khiến cho cả nhà đều hoảng loạn.
Thiếu gia, thiếu gia, xin cậu. La Tại Dân khẽ nức nở cầu xin sự thương xót, nhưng Lý Đế Nỗ đè lên người anh từ phía sau và lấy tay bịp miệng anh lại.
Lý Đế Nỗ ngậm dái tai của La Tại Dân trong miệng sửa lại lời nói của anh, phải kêu là tứ thiếu gia. Hắn có vẻ đã uống rất nhiểu rượu, vậy nên trong hơi thở hỗn loạn của hắn đều tràn ngập mùi rượu.
La Tại Dân há miệng thở dốc, tất cả những gì phát ra từ trong miệng anh chỉ là tiếng rên rỉ vì đau đớn và khoái cảm.
Lý Đế Nỗ mỉm cười, hắn bế anh đến bên bệ cửa sổ, gạt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của anh sang một bên và thì thầm, La Tại Dân, chúng ta thực sự đã thối nát rồi.
Ngày hôm sau La Tại Dân lại bỏ bữa sáng và bữa trưa, Lý Đế Nỗ đặc cách cho phép anh ngủ trong phòng của mình, giường trong phòng của hắn thoải mái hơn rất nhiều so với giường trên gác mái. Bởi vì hạ thân có chút đau đớn nên bước đi của La Tại Dân có chút lúng túng. Trên đường quay trở về gác mái lại va phải Lý Vĩnh Cầm.
Nhị tiểu thư. La Tại Dân lễ phép chào hỏi, Lý Vĩnh Cầm là đứa con gái duy nhất của Lý Bạch Quân nhưng thủ đoạn tàn nhẫn không kém gì nam nhân, cô ta nhanh chóng nhận ra điều khác thường ở La Tại Dân nên đã kéo anh lại và kéo cổ áo anh ra.
Cần cổ thon dài cùng xương quai xanh của anh đều rải rác những dấu hôn dày đặc, Lý Đế Nỗ có vẻ như rất thích gặm cắn cần cổ của anh.
Lý Vĩnh Cầm sắc mặt đỏ bừng, giơ tay tát La Tại Dân, to tiếng muốn đuổi kẻ ngỗ ngược này ra khỏi Lý gia.
"Cậu muốn trèo lên giường để vuốt râu hùm lấy lòng sao!" Lý Vĩnh Cầm dường như vẫn chưa hả giận, cô ta kéo La Tại Dân đến cửa đại sảnh, "Tôi không thể để Lý Đế Nỗ chiều chuộng cậu như vậy được!"
Người quản gia vội vàng đi tới thì thầm vài lời với Lý Vĩnh Cầm. Nhị tiểu thư cuối cùng cũng kiềm chế được cơn tức giận của mình, trừng mắt nhìn La Tại Dân đang ong ong trong đầu.
Lý Đế Nỗ không hề tình cảm như cậu nghĩ, đừng trách tôi không cảnh cáo cậu trước. Lý Vĩnh Cầm sắc mặt phức tạp, bỏ lại những lời này và một mình đi vào trong đại sảnh. Vào buổi tối dưới lầu truyền đến tiếng hét cuồng loạn của một người phụ nữ, La Tại Dân đi theo mọi người đến tiền sảnh, anh nhìn thấy Lý Vĩnh Cầm đầu tóc rối tung, đầu ngón tay sơn màu đỏ chỉ thẳng vào mặt Lý Đế Nỗ và hét lên rằng hắn là kẻ lừa đảo, là một kẻ phản bội.
Có người xác nhận tại tiệc tối hôm đó, người bắn Lý Bạch Quân chính là Lý Vĩnh Cầm, đứa con gái thứ hai của Lý gia, bữa tối hôm đó có sự tham dự của các gia tộc quyền quý, nếu bây giờ xử lý cô ta luôn thì sẽ chỉ khiến người ngoài nhìn vào mà đồn đoán. Lý Bạch Quân tức giận đến mức ngay lập tức quyết định gả Lý Vĩnh Cầm cho một doanh nhân người Bồ Đào Nha giàu có.
Lý Đế Nỗ nghiêng người né tránh cú đánh của cô ta, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Chị hai, lên đường vui vẻ."
Lý Vĩnh Cầm tức giận đến mức ngất đi, đại sảnh hỗn loạn, người thì an ủi Lý Bạch Quân, người thì đến đỡ lấy Lý Vĩnh Cầm và xem xét vết thương trên mặt Lý Đế Nỗ... tất cả đều túm tụm lại một cách ầm ĩ...
Tim của La Tại Dân suýt chút nữa nhảy ra ngoài cổ họng khi anh vô tình đối mắt với Lý Đế Nỗ trong hỗn loạn, hắn chỉ đứng yên một chỗ, xoay xoay chiếc nhẫn bạc trong tay.
Đi vào trong phòng của tôi. Lý Đế Nỗ dùng khẩu hình miệng để nói với anh.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top