năm © dày xéo
đình hựu về đến phòng của mình, em cứ ngỡ chúng nó sẽ tha cho em, nhưng em đã lầm. hai thằng lính mau chóng cột tay em vào đầu giường, một thằng kiềm em, thằng còn lại thoăn thoát trói tay.
"này! sẹo, tuấn! hai thằng bay làm trò gì đấy? thả cậu ra!"
thằng tuấn mặt trông áy náy lắm, nhưng tay cứ càng siết càng chặt sợi dây, nó mếu máo.
"cậu lớn, con xin lỗi. cậu doanh bắt chúng con phải làm thế. mà mệnh cậu, con thấp hèn nào dám cãi ạ"
thằng sẹo kiểm tra xem dây đã đủ chắc chưa, nó vỗ vai thằng tuấn bồm bộp để nhắc khéo. chúng lẩm bẩm mấy câu xin lỗi đình hựu rồi cong giò chạy mất.
"này!"
em gọi với theo, nhưng rồi từng câu từng chữ phát ra như bị chặn lại khi em thấy cậu, kim đông doanh. hỏi đình hựu sợ không? sợ, em sợ chứ, sợ cậu đánh em, làm đau em, sợ nhỡ đâu cậu giận em...
đông doanh tiến lại gần. ánh mắt cậu lạnh nhạt biết nhường nào. có lẽ cậu chưa từng xem trọng em, xem em là vật đáng để trong tâm, đáng để ghi lại bóng hình. đông doanh nâng cầm em, trông cậu thư thả đến lạ.
"thưa cậu, sao cậu lại lệnh trói em lại ạ?"
"tôi đã nói rằng em phải bị phạt đúng không?"
"dạ thưa phải, nhưng hà cớ gì cậu lại trói em?"
"nhỡ đâu em trốn tội thì sao?"
"van cậu, cởi trói cho em. em sẽ không chạy đâu, em thề"
"nghe này đình hựu, em chỉ được van nài khi tôi cho phép, rõ chưa?"
kim đông doanh gằn giọng, cậu kề sát đầu mình vào hõm vai em, đặt lên cần cổ một nụ hôn phớt rồi từ từ chuyển thành những vết cắn hằn sâu trên nước da nõn nà của đình hựu, em khó chịu cựa quậy, dứt khoát rút người tránh đi cái hôn của đông doanh.
"cậu doanh, xin đừng làm vậy. em van cậu"
"tôi đã nói rằng em không được phép van nài tôi. ai cho em né tránh cái hôn đó? hả? hay lại định nói hết thương tôi à?"
"em thương cậu, em thương cậu nhiều lắm. nhưng đã bao giờ cậu thương em? em không muốn cậu hôn em chỉ vì những cái sắc dục, xin cậu..."
"kim đình hựu, tự biết giới hạn của mình đi. ai đã nài nỉ tôi hãy cưới em? đừng lải nhải những điều vô nghĩa"
đông doanh bóp cằm em, cậu tát mạnh lên má trái và bảo rằng em đáng bị như thế. vâng, đình hựu có thể làm gì đây? em vẫn còn sống trong những ngày tăm tối nhất, không chỉ dưới áp ách bức của bọn thực dân pháp, mà thậm chí là cậu doanh: người chồng mà đối với em xem ra còn tồi tệ hơn với người dân nước lã...
"là lỗi của em, thưa cậu"
"tốt, ngồi im"
em như tấm giấy mặc cậu dày xéo, mặc cậu đặt lên da chi chít những vết nồng đỏ lựng. đình hựu khó chịu, dẫu cậu biết em thương cậu nhiều, dẫu có biết cậu vẫn chọn làm ngơ tấm chân tình của em. cậu đã nói đến thế thì em nào có còn dám tơ tưởng, mộng mị về những ngày tháng tựa hoa tựa mật? chung sống với cậu mà đôi khi em lại thấp thỏm, liệu bản thân có vẹn toàn qua nỗi con trăng này...
vì em thừa biết, đông doanh không phải dạng người dễ bị cái sắc đẹp khiến cậu mê muội nhất thời lường gạt, hay cũng chẳng phải kẻ đào hoa sẽ mang một vũ nam hay một ả đào từ gánh hát, từ lầu xanh nào đó về để làm dâu ở phủ. nên việc đình hựu bàng hoàng tột độ khi em nghe cái tin cậu cưới la tại dân là cái điều không thể tránh khỏi. nhưng rồi em cũng chỉ có thể lẳng lặng đồng ý với lựa chọn của đông doanh. vâng, em tin vào mắt nhìn người của cậu, và rằng tại dân là một cậu bé tốt. người mà em biết rõ sau này sẽ sánh đôi cùng đông doanh như một đôi uyên ương tài sắc vẹn toàn.
lòng em dấy lên nỗi buồn man mác dù cậu đang ở ngay đây, bên cạnh ôm em, hôn em, chạm vào da thịt em. nỗi cô quạnh vẫn luôn bám riết lấy tâm trí đình hựu, và rồi để em chợt rơi lệ khi gục mặt vào tấm lưng vững chãi của cậu, em thút thít những tiếng nhỏ xíu trong cổ họng, đủ để đông doanh có thể nghe thấy.
"cậu, cậu ơi...cậu cởi trói cho em nhé? em muốn ôm cậu, chỉ một chốc thôi..."
âm thanh của em đứt quãng và run run vì tiếng nấc mỗi khi khóc. nó khiến đông doanh như bị thôi thúc, ma xui quỷ khiến chỉ trong một khắc sợi dây đã được nới lỏng, nhưng điều đấy không phải là quan trọng nhất, đình hựu chỉ chờ giây phút này và rồi nhanh chóng choàng tay mình ra sau, để em có thể ôm đông doanh thật nhẹ nhàng...
sự vỗ về của em làm đông doanh ngây người, cậu lặng thinh vùi đầu vào hõm cổ em. khắc nào đó em đã nghĩ trông cậu giống như một thằng nhóc tì ngô nghê vô hại. rồi đình hựu chợt dừng cái ôm ấm áp của mình, em dần rụt tay lại và không có ý định chạm vào cậu thêm dù chỉ một chút. đông doanh cũng vì vậy mà nhấc đầu khỏi vai em, vẻ mặt lộ rõ sự thắc mắc
"không muốn ôm nữa à?"
"không phải thưa cậu, em muốn. nhưng em đã nói chỉ ôm cậu một chốc thôi, em sẽ không đòi hỏi thêm đâu ạ."
"tôi cởi trói chỉ để em ôm một tẹo như này thôi à?"
"...em biết phải làm gì hơn đây ạ?"
"chậc"
đông doanh khó chịu chậc lưỡi, cậu đã nghĩ ít ra đình hựu phải thật lòng và tham lam hơn. chứ không phải một kẻ ngốc xít, vờ vịt như thế này. đông doanh cầm tay em, cậu đã định bụng sẽ làm một lần cho ra trò, nhưng rồi câu chuyện lại bị cắt ngang bởi tiếng đập cửa cành cạch. đông doanh cau mày, khó chịu vì cụt hứng trong khi đình hựu lại như vừa thoát khỏi quỷ môn quan, nhanh chóng giằng tay mình về.
"giỏi nhỉ? giằng tay cơ à?"
nét cau có trên mặt cậu doanh khiến đình hựu không khỏi e sợ, em nắm chặt tay căng thẳng ngồi im vờ giả chết, chờ kim đông doanh cao giọng bảo vào đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
bấy giờ một thằng độ mười chín, hai mươi đẩy cửa cúi người đi vào. thì ra là thằng lẹm, cũng một chân thân cận của đông doanh. chạy tin trong phủ nó mà nhì thì chẳng ai dám giành nhất.
"dạ con chào hai cậu. thưa cậu doanh, có người đến tìm gặp cậu, đang đợi ở sảnh trước ạ. chúng con đã cố gắng chặn lại vì hắn ta mặc quân phục pháp, nhưng bất thành ạ..."
"mẹ nó, rách cả việc. quân phục pháp gì? thằng nào cơ?"
"d-dạ cậu đừng nóng. con thưa, hắn tự nhận mình là bạn chí cốt của cậu, tựa lý tên đế nỗ ạ."
"lý đế nỗ?"
"dạ vâng ạ."
_______
baeheun:
hi chào mn, tròn một tháng rồi các bạn nhỉ? hjc mình thật lòng xin lỗi vì sự chậm trễ này. mong các bạn thứ lỗi ạ. chap này anh nỗ xuất hiện rồi nè bis bis, mà mình đọc cmt thấy cũng ít bạn hỏi anh nỗ đâu, hình như là không có lun kkkk sao vậy taa.
à nếu có bạn thắc mắc tại sao chương trước là tôi-cậu, giờ lại tôi-em thì thật ra là đông doanh không muốn xưng hô thân thích với đình hựu trước mặt người khác, còn chỉ hai người thì tôi-em là thường xuyên nhé ạ >< (mà xưng thì xưng thế thôi chứ không phải yêu thương gì nhau đâu)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top