Chap 6: Bắt nạt
Kết thúc cuộc thi thử mà trường tổ chức, Jaemin đặt bút xuống ngước nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ. Trời rất lạnh, chỉ cần đi ngoài đường một chút là mũi, tai lẫn mặt sẽ đỏ bừng lên. Cơn gió lạnh ôm lấy cậu, rồi như một sinh linh tự do mà biến mất.
"Ê Jaemin!" Lớp trưởng kêu cậu.
"Sao thế?"
"Mày đang quen với Jeno sao?"
Cô ta sà qua, bộ ngực cỡ đại lúc lắc lúc lắc rồi hạ xuống bàn của cậu, cục gôm đáng thương mất dạng dưới hai con thỏ size khủng kia.
"Tôi với cậu ấy ở cùng một căn chung cư."
Lớp trưởng cười khinh một cái rồi thầm thì nói, "Vậy cũng tiện. Mày kêu cậu ấy tham gia buổi ăn mừng cuối năm của lớp dùm tao. Tao nói hoài mà cậu ấy không đồng ý."
Jaemin bị sai bảo đương nhiên là khó chịu, trên đời chỉ có bà và Jeno mới có thể sai bảo được cậu mà thôi.
"Chúng tôi cũng không thân quen cho lắm, tốt hơn là bạn tự nói với cậu ấy đi."
Cô ta mất kiên nhẫn đứng lên, hất hết sách vở trên bàn Jaemin xuống, muốn túm lấy cổ áo đã tẩy đến sờn ra của cậu nhưng không được.
"Mẹ nó, đúng là một thằng con hoang vô dụng"
Ánh mắt Jaemin sa sầm, Jeno từ ngoài cửa lớp bước về phía cậu.
Khí thế hùng hồn của nữ lớp trưởng yếu hẳn, cô ta đẩy Jaemin loạng choạng rồi mềm mại tươi cười với Jeno.
"Oh, Jeno, Jeno đó à."
Hắn không lên tiếng, mi mắt cũng không động một cái, nhìn sách vở ngổn ngang dưới đất.
"Cô bắt nạt cậu ấy?"
Lời này đương nhiên hỏi cô ta, vừa lạnh lẽo lại mang thêm chút lưu manh. Lớp trưởng tim đập thình thình, sắc mặt khó coi ngay lập tức.
"Chẳng qua tôi nhờ cậu ấy giúp một chuyện mà thôi..."
"Muốn nhờ gì thì đi mà nhờ trực tiếp cậu ấy kia kìa, liên quan gì tới tôi chứ." Jaemin thẳng thừng nói, "Không phải cô được dạy bảo kỹ lưỡng hay sao? Sao thái độ lại mất dạy giống mấy người đầu đường xó chợ vậy?"
Jeno nghe xong, trong lòng cũng buồn cười trước câu nói móc mỉa của Jaemin rồi nhìn nữ lớp trưởng rồi giễu cợt nói.
"Cô không có miệng hay sợ tôi từ chối? Cành vàng lá ngọc không chịu nổi loại đả kích tới lòng tự tôn nên kêu người khác đi thế mình đúng không?"
Tất cả mọi người trong lớp đều nhìn về phía này, bầu không khí lạnh như băng. Lớp trưởng mặt đỏ bừng, tôn nghiêm như tờ giấy bị Jeno xé nát, hoàn toàn rơi vào thế hạ phong chật vật. Cô ta khóc lớn rồi chạy về chỗ, một đám người tụ lại dỗ dỗ dành dành.
"Em nhìn gì vậy?" Jeno duỗi chân ra, bàn ngay lập tức phát ra tiếng động lớn, cả lớp liền liếc dồn về phía này.
Một ánh mắt lạnh lẽo của Jeno bắn tới, cả lớp quay đầu lên trên như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Jaemin lắc đầu, cắn cắn môi rồi chụp mũ của áo hoodie kín đầu quay đi hướng khác. Áo này là Jeno cho cậu, trên đó có mùi của hắn rất nhẹ nhàng. Jeno nghiêng đầu rồi tới gần, vạch mũ áo ra, đôi mắt ướt nhèm của cậu ngay lập tức lộ diện.
Hắn thấp giọng hỏi, "Cô ta mắng em cái gì?"
Dưới bàn sách vở ngổn ngang giống như một bãi chiến trường. Hắn dắt tay cậu ra ngoài, Jaemin níu tay hắn lại.
"Đồ con hoang vô dụng. Cô ta mắng tôi là đồ con hoang vô dụng..."
Jeno nâng cằm cậu lên, hôn lên giữa trán.
"Em biết không phải vậy mà."
Sau đó Jaemin dùng thanh âm như muỗi kêu phát ra mấy tiếng.
"Cảm ơn cậu..."
Jeno chấp nhận lời cảm ơn này, hôn một cái lên má cậu nữa.
"Em đã có chút động lòng nào với tôi hay chưa?"
Hẳn là có rồi. Người này luôn bảo vệ cậu trước mọi công kích từ cuộc đời.
Jaemin không trả lời, giống như con đà điểu lẩn đi chỗ khác. Jeno bật cười, nắm tay cậu về lớp.
Kỳ thi cuối học kì một chấm dứt, quỹ đạo của học kì hai năm mười hai bắt đầu có dấu vết.
Jaemin ngồi sau xe của Jeno, rà chân xuống tuyết lạnh. Thời tiết dần ấm lên, tuyết cũng bắt đầu tan ra dính vào để giày.
Jeno lần này chở cậu rất chậm, đường về nhà vô thức dài ra.
"Hết năm nay tôi phải rời đi rồi."
Đột nhiên hắn nói, Jaemin nghe xong liền căng thẳng trong lòng.
"Đi đâu? Không phải cậu mới chuyển trường sao... Sao lại chuyển nữa rồi?"
"Học bạ tôi vẫn còn ở trên thành phố, tôi chỉ tới đây học nội trú trong một khoảng thời gian thôi. Chậc, dù sao ở cái xóm nhỏ này cũng chẳng có gì để tôi lưu luyến, đi sớm tốt sớm."
Jaemin mắt cay xè, Jeno mới vừa dừng xe mà cậu đã nhảy ào, té thẳng xuống tuyết lạnh. Jeno hết hồn chạy tới, đôi giày mới mua dính đầy bùn tuyết rồi bực bội mắng.
"Đầu óc em sao thế hả?"
Jaemin khóc, không biết là khóc do té đau hay vì lí do gì mà khóc. Cậu khóc, khóc nức nở.
Trước đây cậu làm gì yếu ớt như vậy, ở chung với Jeno một thời gian thì mới bị hắn cưng chiều đến đổi tính.
Nghĩ đến đây, nước mắt cậu lại càng chảy dài hơn nữa. Jeno đúng thật là xấu xa, hư hỏng như vậy, tại sao ngay từ đầu cậu không nhận ra cơ chứ?
"Anh mới là đồ có bệnh!"
Jaemin vừa khóc vừa mắng, giọng khàn đi như uống nước đá quá nhiều.
Jeno chẳng hiểu mô tê gì, chống chân quỳ trước mặt cậu rồi đưa tay lau nước mắt: "Em khóc xấu kinh khủng luôn ấy. Không phải ở trên giường thì khóc cái gì mà khóc cơ chứ."
Jaemin chán ghét, hất tay hắn ra, "Anh đừng có động vào em. Dù sao anh cũng có coi em ra gì đâu, đi sớm tốt sớm..."
Jeno nín cười, cầm tay cậu lên, "Không phải em không thích anh hay sao? Anh còn mặt dày ở lại đây chi chứ, chính em mới là người không coi anh ra gì."
"Em, em không có..." Jaemin ngước mắt lên, trên lông mi khẽ chớp ướt đẫm nước mắt, "Chẳng qua em không hiểu tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy. Chuyện này giống như tiền trao cháo múc, em cầm tiền của anh mà bán thân... Bẩn như vậy... Với lại... Nam với nam thì có thể đi được tới đâu..."
"Em đọc sách nhiều mà sao thiển cận quá vậy," Jeno kéo cậu đứng lên, vỗ tuyết trên mông cậu cho rớt xuống, "Đây chỉ là một loại tính hướng mà thôi, đi đến đâu thì phải đi mới biết được chứ. Người xưa có long dương hảo, đoạn tụ chi phích* đấy, chẳng lẽ em chưa từng nghe nói tới sao?"
*Thành ngữ cổ "Đoạn tụ chi phích" (mối tình cắt áo) cũng bắt nguồn từ thời nhà Hán. Nam sủng của Hán Ai Đế là Đổng Hiền, hắn được Hoàng đế sủng hạnh vô cùng, có thể nói là "sống thì cùng giường, chết thì cùng huyệt".
Jaemin chưa biết nói thế nào, cậu nhỏ giọng hỏi, "Thế anh còn nuôi em không?"
Đuôi mắt cậu đỏ lên vì khóc giống như hồ ly tinh vậy.
Jeno chớp mắt, im lặng một hồi lại hung hăng mắng một câu, "Thật không có tiền đồ!"
Cũng không biết câu này mắng ai nha...
Hai người nấp vào góc tường, rải những nụ hôn vụn vặt lên nhau. Bên ngoài mặt trời đang dần xuống núi, như một bếp lửa tỏa sáng. Jaemin ngước mặt lên, nhỏ giọng kêu tên Jeno giống như một giáo đồ thánh khiết xưng tội, vì giữa ban ngày ban mặt cậu lại cứng lên vì hành động của Jeno.
Tay của hắn hoàn toàn luồn vào bên trong áo hoodie, giở áo đồng phục bên trong lên. Đầu ngón tay xoa nắn viên thịt trước ngực đang cứng lên, dần dần xoa nắn thành ngắt nhéo khiến cậu rên rỉ ra tiếng.
Jaemin bị Jeno trêu đùa đến chảy mồ hôi, bên kia tường còn có tiếng người đạp tuyết mà đi. Hắn không để tâm mà tiếp tục vùi đầu hôn môi.
Jeno liếm môi trên của cậu, mắng cậu là hồ ly dâm đãng. Thế mà tay hắn lại không ngừng sờ từ bụng đến eo cậu, nụ hôn ẩm ướt vừa hoang dại lại xen lẫn dịu dàng. Hắn đè hai tay cậu lại rồi dịu dàng nói, "Em tham gia chương trình của ba anh, mang cả bà nội lên nữa, chúng ta sẽ cùng lên thành phố. Sau này anh sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi em."
Jaemin nhích mũi tới gần, hơi thở ấm áp phả ra. Hai người nhìn nhau, hòa hợp lạ kỳ. Vốn lờ mờ sau lớp sương mù, cái gọi là tình yêu rốt cuộc cũng dần dần hiện rõ trước mắt.
"Vâng." Jaemin lặng lẽ gật đầu, hạnh phúc nho nhỏ bắt đầu đâm chồi nảy lộc trong trái tim cậu.
Có lẽ đây là bí mật cả đời của cậu với Jeno…
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top