Mẩu nhỏ 1

Youngie mơ màng mở mắt. Ơ... Đây là đâu sao trông lạ quá vậy? Bé chớp chớp mắt lục lại trí nhớ. A, nhớ ra rồi! Là nhà bà ngoại.

Mọi người đang thắc mắc là sao đùng một cái bé đã ở nhà bà ngoại hả
Không nói cho mọi người đâu 。◕‿◕。.

Hihi đùa các cô chút thôi, bé về quê ngoại để ăn tết đó. Vì công việc cuối năm bận rộn nên mãi khuya hôm qua hai ba con mới về tới nhà. Giờ mở mắt ra thì mặt trời đã lên cao lắm rồi. Ơ! Đợi đã! Vậy tức là muộn lắm rồi hả?! Nhưng bé muốn đi chợ với bà ngoại mà!

Bé vội vàng chạy lật đật ra phòng khách. Đúng như dự đoán bà ngoại đã đi mất. Bé phụng phịu quay lại phòng ngủ, chui vào trong chăn lầm bầm giận dỗi. Tính làm mình làm mẩy chút ai dè giường êm quá bé ngủ mất tiu. Lần nữa mở mắt ra thì ánh mặt trời rực rỡ đã được vầng trăng tròn êm dịu. Thôi chết ngày cuối cùng của năm mà bé chỉ dành để ngủ thôi sao?!

Bé vừa định chạy ra khỏi phòng thì ba bước vào.

" Youngie dậy rồi sao? Mau thay đồ rồi ăn cơm nào. "

Ba đã chuẩn bị cho bé một bộ đồ truyền thống đẹp lắm luôn. Sau đó bé được ba dẫn ra ngoài, nơi ông bà đang cười hiền hậu nhìn bé cùng với một bàn đầy ắp những món ăn ngon miệng. Bé đã ăn tới mức bụng căng tròn lên, biết sao được ai bảo đồ ăn ngon quá mà.

Bưa ăn kết thúc cũng là lúc mọi người quây quần bên nhau cùng chờ đón giây phút thiêng liêng nhất của một năm - năm mới.
Bé đột nhiên thấy buồn man mác. Dù có ba và ông bà bên cạnh, có đủ loại bánh trái, quà mừng xung quanh nhưng bé vẫn không thể vui nổi... Bởi vì không có bố Jeno và em Jaeyeon.

Ban đầu cả nhà vốn định ở lại kí túc xá ăn tết cùng nhau. Khổ nỗi bố mẹ nào mà không mong con, ông bà nào mà không nhớ cháu. Ông bà hai bên cứ gọi điện giục mãi. Cuối cùng cả hai quyết định mỗi người dắt theo một bé về cho trọn vẹn đôi bên. Giây phút chia tay hai anh em khóc muốn lụt kí túc xá, dỗ dành thế nào cũng không nín. Chưa nói đến việc xa bố và ba, đây là lần đầu tiên cả hai xa nhau lâu đến thế. Trước đây cùng lắm là chỉ rời nhau một ngày thôi mà bé đã nhớ em gái da diết rồi. Giờ tận bốn năm ngày làm sao bé chịu nổi đây.

Huhu không nhắc đến thì thôi, nhắc đến lại thấy sầu dễ sợ. ಥ_ಥ

Bé cứ ngồi một góc bó gối sầu đời mà không biết ánh mắt ba người trong phòng đã hướng về mình từ bao giờ. Jaemin nhìn con trai hết mếu máo rồi lại thẫn thờ thì thấy thương quá đỗi. Chắc là nhớ em với bố đây mà. Haizz, buồn cũng đúng thôi cậu còn thấy nhớ nói gì là bé con. Mà nhà nội cũng lạ thật đấy. Nhà ngoại nhớ nhà nội gần chết mà nhà nội ngay cả một tin nhắn cũng không thấy vậy? Không nhớ nhà ngoại à? Hay là vui quá quên nhà ngoại luôn rồi?

Giận thì giận mà thương thì thương, người ta không tới thì để mình tới vậy, chứ nhớ quá biết sao giờ. Cậu xin phép bố mẹ rồi bế Youngie về phòng. Chưa đợi vào phòng đã vội nhấn nút gọi người kia. Đáp lại sự nhớ nhung của cậu là những âm thanh máy móc lạnh lẽo. Cậu thất vọng nhìn màn hình, tại sao lại không nghe máy. Jaemin nhìn con số hiển thị trên màn hình ' 23:45 ' giờ này còn có thể làm gì mà không bắt máy cơ chứ. Đầu cậu bắt đầu nghĩ ra hàng ngàn lí do, cái thì khiến cậu tức giận, cái thì khiến cậu hoảng sợ. Cuối cùng cậu quyết định dừng việc suy nghĩ lại và cố gắng đặt sự chú ý của mình vào những chùm pháo sớm ngoài kia.

" Jeno gọi nè Nana mau nghe máy đi~ Jeno gọi nè... "

Giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên khiến cậu giật nảy mình, bé con cũng bị làm cho ngơ ngác. Jaemin không kìm được bật cười, sao mà ấu trĩ quá đi mất, nhưng mà đáng yêu ghê.

" Gọi gì hả? "

Cậu cũng không hiểu nổi mình luôn, rõ là nhớ người ta muốn chết mà vẫn mạnh mồm.

" Anh nhớ bạn quá nên gọi á. "

" Ờ thế thôi tắt đây. "

" Đừng mà! Bạn giận anh đấy à? Anh xin lỗi, hôm nay anh bận quá nên không gọi bạn được. Anh xin lỗi~ xin lỗi mà~ Jaemin đừng giận anh nữa nha. "

" ... "

" Anh thật sự nhớ bạn lắm... "

"...Giá mà được cùng bạn đón năm mới thì tốt biết mấy nhỉ...  "

" Em cũng nhớ bạn... "

Jaemin nhìn người bên kia màn hình đang không ngừng thủ thỉ những lời tâm tình, lòng bỗng quặn thắt. Tới khi được nhìn thấy anh nhưng chạm vào lại là cảm giác lạnh lẽo mà không phải hơi ấm quen thuộc cậu mới nhận ra rằng mình nhớ anh tới mức nào.Từng tế bào trong người cậu như đang kêu gào cái tên Lee Jeno một cách tuyệt vọng. Chưa bao giờ cậu khao khát được lao vào vòng tay ấy đến thế.

" Em nhớ bạn... Lee Jeno...em nhớ bạn .. hức...em thật sự rất nhớ bạn..huhu tại sao bạn không ở đây hả? Cái đồ đáng ghét này..."

" Ơ, bạn đừng khóc mà, nín đi, nín đi. Anh thương mà, bé yêu đừng khóc nữa. Ngoan, nín đi con cười kìa. "

" ... "

" Ngoan, không khóc nha. Nhìn bạn khóc anh xót lắm... Chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi mà... "

" Ừm "

Jaemin khóc xong một trận thì cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào. Giờ phút này cậu tham lam nhìn từng đường nét của người kia như để khoả lấp nỗi nhớ cho tới ngày gặp lại.

" À bạn có chuẩn bị quà năm mới cho anh không đấy. Anh đã chuẩn bị một món quà siêu to khổng lồ cho bạn và con rồi đó! "

" Cái gì mà thần bí thế? "

" Bí mật! Cơ mà bạn mau trả lời anh đi, quà của anh đâu. "

" Ờm... Ờ thì... "

" Không có chứ gì, dỗi bạn luôn. "

Jaemin nhìn anh ở bên kia giận dỗi liền cuống cả lên. Không phải cậu không chuẩn bị quà, chỉ là món quà này...có chút khó nói. Nghĩ đến món quà, hai đám mây hồng đã xuất hiện trên má cậu từ bao giờ.

" Ủa 23:58 rồi á! Jaemin bạn mau mau ra nhận quà đi! Nhanh lên! Nhanh lên! Nhớ dẫn Youngie theo, quà ở trước cửa nhé. Mau mau lên! "

Cậu dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trước sự thúc giục của anh vẫn vội vàng dắt theo Youngie lao ra cửa chính. Cánh cửa bật mở, Jaemin thấy tim mình hẫng một nhịp. Cậu ngỡ ngàng tới ngơ ngác. Chỉ tới khi vòng tay kia dang rộng cùng đôi mắt cười xuất hiện cậu mới oà khóc nức nở lao vào lòng người kia. Cậu ôm siết lấy anh, buồng phổi không ngừng bơm lấy mùi hương quen thuộc. Cậu mặc kệ tất cả, vồn vã tìm đến môi anh không ngừng dây dưa.

Không biết qua bao lâu, tưởng như là vô tận, tiếng đếm ngược râm ran vọng lại. Cậu mơ màng tách khỏi đôi đôi môi người thương. Giây phút này lòng cậu mới thực sự hân hoan cảm giác năm mới đang đến gần.

3...

" Cảm ơn vì đã yêu anh..."

2...

" Anh yêu bạn... "

1...

" Chúc mừng năm mới Jaeminie! "

Ngàn bông hoa rực rỡ nở bung trên bầu trời giây phút thiêng liêng này, cũng không đẹp bằng nụ cười ai kia.
.
.
.
.
.
.
Sau khi thực hiện vài nghi thức chuyển giao giữa năm cũ và năm mới, mọi người đều quay về phòng nghỉ ngơi.

Hai bé con đã chìm vào giấc ngủ, Jeno cũng dần mơ màng chỉ còn Jaemin vẫn nằm ngắm anh. Trước khi Jeno chìm sâu vào giấc ngủ, anh nghe bên tai có tiếng thì thầm khe khẽ, một vật gì đó được đặt vào tay, anh vô thức siết lấy.

" Quà năm mới của anh đây, đừng có giận dỗi nữa nhé anh bố b.... "

Mặc dù rất tò mò về món quà nhưng Jeno thực sự quá buồn ngủ, mắt cũng mở không rồi. Thôi, quà ở đấy chứ có chạy được đi đâu mà lo, mai xem.
.

.
Lee Jeno khẽ chớp mắt. Ba giờ sáng. Sao anh lại thức dậy nhỉ? Anh lắc đầu, kéo chăn lên muốn tiếp tục giấc ngủ. Chợt anh nhớ tới lời cậu ban nãy. Hmm... Em ấy tặng mình cái gì đây?

" Aa- "

Anh vội vàng bịt miệng mình lại, mắt trừng lớn nhìn vật trong tay. Jeno bật dậy như cái máy. Vừa định lay em người yêu nằm bên cạnh lại thấy em ngủ dễ thương quá, không nỡ gọi. Cuối cùng có người chỉ đành ngồi ôm gối gào thét trong im lặng cho tới sáng...

--------------------------------------------------------

🎇🥳Chúc mừng năm mới hai sếp, chúc mừng năm mới các nộm! 🥳🎇

Cảm ơn các nộm đã đồng hành với sốp trong năm vừa qua, cảm ơn các nộm rất nhiều 🙇🙇🙇. Sốp thực sự rất vui khi có thể chia sẻ giây phút đặc biệt này cùng các khách iu.😘

Năm mới chúc hai sếp NamMinh nói riêng và toàn thể các chị em nộm nói chung luôn bình an, hạnh phúc, vạn sự như ý và đặc biệt là luôn mạnh khỏe. Mong trong năm tới các nộm con ngày càng thâm độc và múa lửa hăng hơn nữa để cháy cùng hai sếp.💅

Mãi iu hai sếp, mãi yêu các nộm💖

À mà có ai đoán được lì xì của sếp Minh tặng sếp Nam là gì hong nè? 😉

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top