Chương 1: Bệnh nhân nhỏ đặc biệt


Tại bệnh viện Nhã Đức, Tần Thành

Đêm khuya, Tần Dĩ Duyệt vội vàng chạy lên phòng làm việc trên tầng thì giật mình sửng sốt trước cảnh tượng trước văn phòng của mình.

Hành lang bệnh viện vốn dĩ rất rộng rãi, lúc này chật kín bởi gần mười người đàn ông thân hình cao lớn, mặc nguyên bộ tây trang đen kết hợp kính râm, sắc mặt nghiêm trọng, bộ dáng như đang lâm phải đại địch.

Bác sĩ trực ban cùng y tá nhìn thấy Tần Dĩ Duyệt đến, lập tức nhẹ nhàng thở phào. Bọn họ nhanh chóng gọi cô với vẻ mặt như muốn khóc "Bác sĩ Tần, cô cuối cùng cũng đến rồi."

Tần Dĩ Duyệt nhìn bọn họ gật gật đầu rồi nhìn về phía hành lang chật kín người, nói: "Mời các vị tới trước cửa khu vực chờ bên ngoài, ở đây quá ồn ào sẽ ảnh hưởng tới công việc của nhân viên y tế."

Tần Dĩ Duyệt sau khi nói xong, không nhìn lại bọn họ mà đi luôn vào văn phòng.

Vào bên trong liền nhìn thấy một mớ hỗn độn. Lọ hoa, hồ sơ ca bệnh, bút, giấy, ly nước trong phòng đều rơi rơi rớt tan tác.

Trên mặt đất còn vương lại vết trà, cà phê mỗi thứ 1 ít.

Chỉ có chiếc sofa nhỏ còn sạch sẽ, trên đó có một cậu bé ngồi đưa lưng về phía cô.

Tần Dĩ Duyệt không cần nghĩ cũng biết cả phòng này tại sao lại hỗn độn như vậy.

Trong lòng cô bỗng chốc nổi lên một trận tức giận, rất muốn giáo huấn đứa trẻ hư này một chút.

Nhưng nghĩ đến những người mặc tây trang đeo giày da bên ngoài kia, cô lập tức thức thời mà điều chỉnh sắc mặt, thanh âm hòa hoãn hỏi: "Xin chào, bé con tên gì? Cảm thấy trong người chỗ nào không thoải mái sao?"

Cậu bé nghe xong, thong thả quay người lại.

Tần Dĩ Duyệt bị khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của cậu bé chấn động một chút.

Một cảm giác thân thiết bỗng dưng toát ra từ trong lòng, đem tức giận trong lòng cô tiêu biến sạch sẽ.

Cậu bé chỉ lẳng lặng mà nhìn cô, không nói gì.

Đôi mắt đen trong trẻo như hai viên thủy tinh, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Tần Dĩ Duyệt không kiêng dè gì mà đánh giá bé con, phát hiện cậu bé nắm tay nhỏ mum múp thịt thành quyền, để ở trên bụng.

Tần Dĩ Duyệt tươi cười ôn hòa: "Bảo bối, bác sĩ không phải con giun trong bụng con mà có thể thông qua vẻ mặt đoán ra con có nơi nào không thoải mái. Nếu con không muốn nói chuyện thì dùng ngón tay chỉ tới chỗ không thoải mái được không?"

Tần Dĩ Duyệt nói xong, liền mỉm cười nhìn bé.

Bé con trước mặt cũng nhìn lại cô.

Trong văn phòng bỗng chốc yên tĩnh.

Lúc mà Tần Dĩ Duyệt cho rằng đứa bé sẽ không đáp lại lời nói của cô thì bé lại chậm rãi vươn tay nhỏ mum múp thịt, chỉ vào bụng.

Tần Dĩ Duyệt theo tay bé sờ lên chiếc bụng nhỏ, cách lớp quần áo nhẹ nhàng ấn nhẹ hai cái, "Là bụng không thoải mái?"

Bé con nhìn Tần Dĩ Duyệt, lại nhìn xuống tay cô đang đặt ở trên bụng mình mà chậm rãi gật đầu.

Tần Dĩ Duyệt đứng lên, chưa kịp để bé con phản ứng lại đã bế lên đi đến phòng khám, đặt bé lên trên giường rồi làm kiểm tra một cách kỹ càng tỉ mỉ .

Bé con bị cô đột nhiên bế lên, hoảng sợ, ngơ ngác mà ôm lại cô.

Trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo, non mềm không có nửa điểm biểu tình.

Ở cửa phòng khám, quản gia thăm dò tiến vào quan sát tình hình, nhìn thấy tiểu thiếu gia ngoan ngoãn ở trong lòng ngực Tần Dĩ Duyệt thì kinh ngạc không thôi.

Nhà bọn họ tiểu thiếu gia trừ lúc cùng thiếu gia thân cận, còn lại không có cùng những người khác thân cận quá.

Ngay cả ông đã chăm sóc tiểu thiếu gia 5 năm, cũng không có cơ hội bế tiểu thiếu gia.

**
Một chiếc Maserati mới tinh ngừng ở bãi đỗ xe trống rỗng của bệnh viện, quản gia lập tức bước nhanh đi lên đón, "Thiếu gia."

Từ trên xe, một người đàn ông khuôn mặt thanh nhã, y phục bất phàm từ trên ghế bước xuống.

Đường cong đẹp trên môi mím chặt, để lộ ra chủ nhân giờ phút này đang bất mãn.

Hạ Kiều Yến lạnh giọng hỏi: "Tiểu Bảo đâu?"

"Tiểu thiếu gia ngủ ở chỗ bác sĩ Tần rồi."

"Bác sĩ Tần?" Hạ Kiều Yến nghi hoặc nói, dẫn đầu đi ở phía trước.

"Là một vị nữ bác sĩ bệnh viện. Lúc cô ôm tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia cũng không bài xích." Quản gia nói có chút kích động.

Lông mày Hạ Kiều Yến hơi hơi nhăn lại, chân bước nhanh hơn.

Quản gia ở một bên dẫn đường, dẫn Hạ Kiều Yến tới văn phòng của Tần Dĩ Duyệt.

Đến tầng lầu của văn phòng Tần Dĩ Duyệt, Hạ Kiều Yến ra lệnh dừng lại. Quản gia lập tức không tiếng động mà dừng lại.

Hạ Kiều Yến đi đến mở cửa văn phòng, thấy rõ cảnh tượng trong văn phòng.

Ánh mắt anh chợt dừng lại.

Trong văn phòng một lớn một nhỏ đang ngủ dựa đầu vào nhau.

Tiểu Bảo giống như búp bê vải tinh xảo ngoan ngoãn mà dựa vào trong lòng ngực Tần

Dĩ Duyệt, trên khuôn mặt nhỏ mũm mĩm không chút bất an.

Hạ Kiều Yến khi nhìn thấy Tần Dĩ Duyệt, trong mắt chợt hiện lên một tia kinh ngạc.

Tần Dĩ Duyệt trước giờ luôn nhạy cảm, nhận thấy được có người nhìn mình cô lập tức tỉnh lại.

Nhìn thấy người đàn ông đang đứng trước mặt, cô bỗng ngẩn người.

Tần Dĩ Duyệt chớp mắt vài cái, phát hiện Hạ Kiều Yến vẫn ở đó.

Tần Dĩ Duyệt nhận ra Hạ Kiều Yến, không phải là do cô chú ý nhiều đến tin tức kinh tế tài chính mà do hộ sĩ cùng bác sĩ trong bệnh viện mỗi ngày đem ba chữ "Hạ Kiều Yến" treo bên miệng, hận không thể tôn anh ta thành nam thần.

Cô muốn không biết cũng không được.

Hạ Kiều Yến, 3 chữ này ở một mức độ nào đó chính là đại biểu cho địa vị tầng cao nhất ở Tần thành.

Hơn nữa Hạ gia ở Tần thành rất có tầm ảnh hưởng.

Người Hạ gia tùy tiện dậm một dậm chân cũng có thể khiến toàn bộ Tần thành đều phải rung theo.

Tiểu Bảo hình như là đã nhận ra cảm xúc của Tần Dĩ Duyệt, chậm rãi tỉnh lại, mơ hồ nhìn xung quanh.

Lúc nhìn thấy Hạ Kiều Yến, bộ dáng ngây thơ mà vươn ra cánh tay nhỏ bụ bẫm.

Hạ Kiều Yến duỗi tay ôm bé, "Bụng con hết đau chưa?"

Tiểu Bảo không tiếng động gật gật đầu, đem đầu nhỏ tiến sát cổ Hạ Kiều Yến.

Bàn tay to của Hạ Kiều Yến vỗ nhẹ tiểu bảo bối, ánh mắt như thạch đen, dừng lại trên mặt Tần Dĩ Duyệt.

Tần Dĩ Duyệt tâm hồn từ trên mây lấy lại tinh thần, ho nhẹ một tiếng, dặn dò nói: "Hiện tại đã quá muộn, quầy thuốc đã đóng cửa rồi, tạm thời chưa lấy được thuốc. Anh đem bé trở về trước, đêm nay quan sát tình hình, ngày mai nếu vẫn không thoải mái thì tôi sẽ kê thêm thuốc sau."

Hạ Kiều Yến nhàn nhạt mà gật đầu, cho là trả lời.

Sau đó, cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Tần Dĩ Duyệt nhìn văn phòng rỗng tuếch, mắt trợn trắng.

Có nhiều tiền ghê gớm lắm à? Anh ta làm cái quái gì thế?

Tần Dĩ Duyệt nghĩ như vậy, tắt đèn văn phòng, về nhà đi ngủ.

**

Hôm sau.

Tới giờ tan tầm buổi trưa, điện thoại trên bàn làm việc của Tần Dĩ Duyệt vang lên.

Tần Dĩ Duyệt lập tức nghe điện thoại.

"Xin chào, tôi là bác sĩ Tần của bệnh viện Nhã Đức."

Đầu điện thoại bên kia không có tiếng gì.

Tần Dĩ Duyệt nhíu nhíu mày, cảm thấy có chút không thể hiểu được, muốn dập máy.

Ngay khi chuẩn bị tắt máy, cô bỗng nghe được hai tiếng đánh rất nhỏ.

Tay Tần Dĩ Duyệt cầm điện thoại ngừng lại, một lần nữa đem điện thoại tới bên tai.

Lần này cô nghe được đầu bên kia điện thoại có tiếng hít thở nhẹ, hình như là cậu bé hôm qua.

Tần Dĩ Duyệt trong đầu nhanh chóng phác họa ra bộ dáng của Tiểu Bảo, không khỏi dịu dàng nói, "Con là cậu bé nhỏ tối hôm qua tới khám bệnh sao?"

Trong điện thoại truyền đến một tiếng đánh thanh nhẹ nhàng.

"Bụng vẫn không thoải mái sao?"

Lần này là hai lần đánh thanh.

Tần Dĩ Duyệt khóe miệng hơi hơi cong lên, nhưng bỗng nghĩ đến bố của Tiểu Bảo thì thiếu chút nữa sự dịu dàng đó tiêu tan mất.

"Không có việc gì thì tốt. Thân thể của con tố chất thực sự không tồi, phải giữ gìn cho tốt nhưng đừng thường xuyên tới bệnh viện."

Trong điện thoại lại truyền đến một tiếng đánh thanh.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top