1. Ánh trăng sáng trong bóng tối
"Hyung dạo này anh sao vậy, anh giận em sao hyung?"
"Em nói vớ vẫn gì vậy, anh nào có giận em. Do anh ốm tí thôi..."
Anh muốn yêu em còn không hết, sao anh có thể ghét em chứ Jungkook
Giá như em đừng cứu rỗi anh thì bây giờ sẽ không đau như vậy...
-------------------------'
Jimin vẫn nhớ rất rõ những ngày đầu tiên trong cuộc sống thực tập sinh, những ngày mà anh và Jungkook cùng nhau trải qua bao khó khăn và thử thách. Cả hai giống như hai ngôi sao lạc lối trong bóng tối, chưa thể chạm đến giấc mơ của mình, nhưng luôn có nhau để tiếp thêm sức mạnh. Jungkook là ánh sáng duy nhất khiến Jimin cảm thấy vững vàng hơn trong suốt hành trình dài đầy gian nan đó.
Đêm hôm đó, trong căn phòng luyện tập u ám với ánh đèn mờ, Jimin cảm thấy cơ thể mình như kiệt sức. Một ngày luyện tập không ngừng nghỉ, từ sáng sớm cho đến tận khuya. Mồ hôi nhễ nhại, mắt nhắm lại vì mệt mỏi, nhưng không thể nào ngừng lại được. Anh có thể nghe thấy những tiếng thở gấp của các thành viên khác, nhưng tâm trí lại không thể tập trung vào họ. Mọi suy nghĩ đều hướng về một điều duy nhất: sự thất bại.
"Hyung... anh ổn chứ?" Một giọng nói nhẹ nhàng cắt ngang những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu Jimin. Là Jungkook, đứng ngay cửa phòng tập, nhìn anh với ánh mắt lo lắng.
Jimin miễn cưỡng mỉm cười, gượng gạo gật đầu. "Không sao đâu, Kookie. Anh chỉ... hơi mệt thôi."
Jungkook bước vào, không nói gì mà chỉ lặng lẽ đưa cho anh một chai nước. Ánh mắt cậu dịu dàng, nhưng lại có gì đó như muốn nói, như muốn thấu hiểu hết mọi điều mà Jimin không thể thổ lộ.
"Cảm ơn em," Jimin thì thầm, nhận lấy chai nước từ tay Jungkook, rồi lại quay về phía gương để nhìn lại bản thân mình. Gương mặt anh nhợt nhạt vì kiệt sức, những đường nét không còn sáng sủa như mọi khi.
Jungkook không rời mắt khỏi anh, nhìn thấy nỗi buồn và áp lực rõ rệt trong ánh mắt của Jimin. Cậu biết, người anh em của mình đang phải gồng mình chịu đựng tất cả, từ áp lực công ty cho đến những kỳ vọng không ngừng từ các fan. Nhưng Jimin chưa bao giờ thừa nhận điều đó với bất kỳ ai. Và điều đó làm trái tim Jungkook đau nhói.
"Em biết anh rất cố gắng," Jungkook lên tiếng, giọng nói đầy chân thành. "Nhưng đừng cố làm tất cả một mình. Anh không cần phải chịu đựng mọi thứ thế đâu."
Jimin quay lại nhìn Jungkook, đôi mắt anh ánh lên sự bất ngờ, như thể không thể tin được rằng có ai đó thực sự quan tâm đến anh như vậy. "Em sao lại... nghĩ thế?"
Jungkook cười nhẹ, rồi bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh Jimin. "Anh là anh mà, hyung. Anh đẹp lắm cũng không mập nên đừng nhịn đói nữa. Anh hát rất hay, là do tai của họ bị điếc nên mới không cảm nhận được thôi. Anh nhảy lại càng giỏi, do thói quen khi còn học múa đương đại nên động tác của anh rất uyển chuyển, làm anh có nét riêng. Nên đừng tự ti nữa, anh rấy tuyệt theo cách riêng của anh."
Đó là lần đầu tiên trong suốt nhiều tháng qua, Jimin cảm thấy một chút ánh sáng lóe lên trong lòng mình. Những lời nói của Jungkook như ánh trăng xuyên qua màn đêm tối tăm của Jimin, chiếu rọi một phần nào đó trong trái tim anh. Cậu không nói quá nhiều, nhưng mỗi câu nói lại như một phép màu, giúp Jimin cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
“Cảm ơn em, Kookie,” Jimin thì thầm, nhưng trong lòng anh lại lặng lẽ cảm thấy có một thứ gì đó đang lớn dần lên – thứ tình cảm mà anh chưa từng nhận ra trước đây.
Jungkook nhìn Jimin, ánh mắt ấy lấp lánh như ánh trăng trong đêm tối. Cậu biết Jimin là người không bao giờ dễ dàng bộc lộ cảm xúc, nhưng điều đó không có nghĩa là Jimin không cần được giúp đỡ. Cậu muốn là ánh sáng trong bóng tối của Jimin, muốn là người duy nhất có thể khiến anh cảm thấy an toàn, dù cho thế giới ngoài kia có khắc nghiệt đến đâu.
"Hyung, em sẽ luôn ở bên cạnh anh," Jungkook nói, giọng cậu nhẹ như cơn gió thoảng qua. "Dù thế nào đi nữa, em sẽ luôn là người ở đây, để anh không phải một mình."
Jimin không thể ngừng nhìn vào đôi mắt của Jungkook. Đó là những lời nói đơn giản, nhưng lại chứa đựng cả một trời tình cảm mà Jimin chưa bao giờ dám tưởng tượng. Lòng anh bối rối, lạ lẫm, và một cảm giác ấm áp trào dâng trong lồng ngực.
Không phải lần đầu tiên Jimin cảm nhận sự ấm áp từ Jungkook, nhưng lần này, nó thật sự khác biệt. Một sự gần gũi, một sự dịu dàng mà anh chưa từng cảm thấy trước đây. Và có lẽ, đó chính là khoảnh khắc bắt đầu của điều gì đó lớn lao hơn, điều mà Jimin không hề chuẩn bị trước.
Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu rọi vào phòng, làm nổi bật những đường nét của Jungkook, như thể cậu chính là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời Jimin, giúp anh tìm thấy sự bình yên trong những ngày tháng đầy áp lực và lo âu.
Jimin nhẹ nhàng cầm lấy tay Jungkook, cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay cậu. "Cảm ơn em... thật sự cảm ơn em."
Jungkook mỉm cười, đôi mắt ấm áp không rời khỏi Jimin. "Vì anh là hyung của em, nên em sẽ luôn ở đây."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top