NHỮNG NGÀY THÁNG KHÔNG MÙI
Chờ mãi cũng đến mùa tía tô tím. Thấy siêu thị bày bán, cô vơ vội 2 bịch tía tô tím to đùng dù giá cũng không lấy gì làm rẻ cho lắm. Ở Nhật người ta thường ăn sashimi - món cá sống với tía tô xanh. Dường như tía tô xanh được bán quanh năm trong các siêu thị. Ấy vậy nhưng tía tô tím lại chỉ được bán trong vài tuần mỗi năm khi đến mùa. Thường thì cuối mùa mơ là đến mùa tía tô. Người Nhật có lẽ cũng chỉ dùng tía tô tím để ngâm mơ và sấy khô để làm đồ rắc cơm thôi thì phải. Ngoài ra cũng không thấy họ dùng nhiều trong đồ ăn.
Nhanh thật, mới năm kia cô cũng ngâm một bình mơ muối tía tô tím. Thi thoảng mùa đông ho hắng chút thì mang ra pha nước ấm uống. Kể ra mà nói màu tím của tía tô làm bình nước mơ ảo diệu thật chứ! Ngày ở nhà cô vốn là tín đồ chuyên chế kháng sinh tự nhiên từ ba cái rau, cỏ Việt Nam. Nhiều khi cô cũng thắc mắc mình nên là thầy lang mới phải chứ nhỉ? Dù sao thì mọi người vẫn gọi cô là: "lang băm" đấy thôi. Vậy cũng tạm được an ủi chút chút! Năm ấy thi Đại học cũng nộp hồ sơ vào trường Dược HN chứ đâu. Chẳng qua học ngu quá nên tạch. Cuộc đời lại đưa đẩy vào Kinh tế! Kinh tế thì kinh tế, không điều chế được thuốc cho người, cô vẫn điều chế thuốc cho mình và người thân dùng! Trộm vía cũng ra gì phết. Có bao giờ cô phải uống viên thuốc kháng sinh nào vào người đâu. Hơn nữa còn khiến những người thân yêu giảm bớt được thói quen hơi hiu hiu cái là vã kháng sinh! Tạm xem là thành công của bản thân rồi!
Nhân tiện mùa tía tô, mỗi ngày cô đều đun một bình nước tía tô đem đi làm uống! Nghe đâu nó làm trắng da, mát gan, ngăn ngừa lão hóa bla...bla... gì gì đó nhiều lắm! Đại loại nghe đến mát gan là thích lắm vì cô cũng hay bị nóng trong người. Nước tía tô cũng không dễ uống cho lắm nên có thể cho thêm 1 chút chanh và muối cũng được. Rồi tha đi làm!
Chắc mẩm bình tía tô đã nguội, cô rón rén mở nắp ra uống. Nếu còn nóng thì mùi sẽ bay khắp công ty mất! Khổ ghê, chỉ là uống nước thôi nhưng cũng sợ ảnh hưởng đến người khác vì nó có mùi khá là hắc! Người Nhật có vẻ nhạy cảm về mùi lắm nhé! Hồi trước cô có thói quen dùng nước hoa. Rất thích mấy mùi nhẹ nhẹ, mát mát. Ngày sang Nhật cũng tha theo bằng được bộ nước hoa anhbanthan tốn bao công mới tặng được cho cô nhân ngày sinh nhật. Những ngày đầu đi làm cũng ăn mặc chỉn chu, nước hoa thơm phức. Tưởng thế là ngon rồi. Ai dè một lần đi mua đồ với chị đồng nghiệp chơi cùng, đến quầy nước hoa, tiện miệng hỏi chị hay dùng loại nào? Chị bảo ngày trước chị cũng dùng nhưng giờ không dùng nữa vì công ty không có thói quen ấy, nếu dùng sợ mọi người khó chịu! Cô nghe thấy vậy như sét đánh ngang tai!!! Từ ngày sang, ngày nào cũng dùng! Ôi chao! chắc không ít người "ngứa mũi" vì mùi nước hoa của cô cũng nên. Tai hại! Nghĩ đi nghĩ lại thì đúng là chưa từng thấy ai dùng nước hoa ở công ty. Từ đó cô đành bỏ xó bộ nước hoa, thi thoảng mang ra lau lau rồi hít hít chút sau đó lại cất vào hốc tủ. Uổng ghê!
Lúc đầu cũng hơi có chút không thoải mái và nghĩ mọi người khó tính ghê! Nhưng thôi cũng cắn răng bỏ thói quen nước hoa. Đến bây giờ ở Nhật gần được 2 năm! Rõ ràng mọi thứ chẳng có gì đáng nói ngoài cái mũi của cô, nó đã trở nên nhạy cảm thái quá với các loại mùi. Điều tệ hại là nó ghét tất cả những thứ có mùi và ưa tất cả những thứ không mùi! Oimeoi! Nhiều khi đi ngang qua ai đó dùng mỹ phẩm hoặc kem dưỡng tay mùi hơi nồng nặc chút là lặp tức khó thở, buồn nôn một cách khó hiểu? Mùi nước rửa tay cũng khiến cô khó chịu, mùi đồ ăn, mùi nước rửa chén, nước giặt, nước xả vải... Thành thử ra cô trở nên khó tính hơn với các loại mùi! Toàn bộ đồ dùng hiện tại hầu như là không mùi. Một vài món có chút mùi oải hương nhẹ nhẹ, thoang thoảng rất rất nhẹ! Nhưng cũng chỉ dám để ở nhà dùng. Chứ mang đến công ty, sợ các bác bên cạnh lại âu yếm nhìn với ánh mắt mình viên đạn thì nguy!
Tinh hoa của đồ ăn Việt nằm ở các loại gia vị truyền thống...nặng mùi! Một đứa ưa nấu ăn như cô giờ lại sợ sờ vào mấy đồ gia vị Việt. Quyết tâm cai tỏi mấy lần rồi mà bất thành. Tại tỏi là nguồn kháng sinh tự nhiên dễ nạp nhất mà! Thôi đành chỉ dám ăn tỏi vào bữa tối hoặc cuối tuần. Thật sự mỗi sáng dậy nấu ăn đem đi làm mà mùi đồ ăn nó bám vào người thì thôi xác định cả ngày hôm đó cô sẽ khó chịu, nôn nao và chỉ muốn lao ngay về nhà, cởi phăng cái bộ đồ đang mặc rồi tắm lâu thật lâu!
Hôm đó, cô và mấy đồng nghiệp đi ăn mỳ Udon ở quán nổi tiếng gần công ty. Lúc ra ngoài, cô liên tục ngửi tay rồi ngửi người mình, sau đó lại kêu ca rằng mùi Udon bám đầy người rồi!! Ông sếp cười cười bảo mũi cô thính quá rồi, ông không ngửi thấy gì cả! Thế đấy! Chính người Nhật đã dạy cho cô về sự nhạy cảm với các mùi. Vậy mà có lẽ nào giờ cô còn khó tánh hơn cả người Nhật rồi sao? Ít nữa về nhà không biết sao nhỉ?
Một người vốn dĩ đã rất nhạt nhẽo như cô, ăn đã không vị rồi giờ lại thêm thói quen không mùi nữa. Chắc về nhà chỉ còn cách sống ven biển để mặn mòi trở lại mà thôi! Ôi những tháng ngày không mùi!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top