ĐI HOANG

Nhật Bản đang rộ hoa anh đào. Đúng là hoa đẹp thật, nhưng gần đây việc những người Nhật xung quanh mình ngày nào cũng hỏi xem mình đã đi ngắm hoa anh đào chưa làm mình bỗng dưng lại thấy có chút nhàm chán. Nhất là khi mình hỏi lại là họ đã đi chưa thì câu trả lời nhận được đều giống nhau là chưa! Trên hội nhóm, cộng đồng ở Nhật thấy mọi người chụp ảnh và hay chú thích kèm thông tin: "chủ yếu là người nước ngoài!". Ô kỳ lạ nhỉ? Có thể ở Nhật nhiều người nước ngoài hoặc cũng có thể sự hiếu kỳ mang tính tranh thủ của những người không phải người Nhật. Phải rồi, nhân lúc còn đang ở Nhật, ta sẽ tranh thủ làm thật nhiều những điều mà chỉ ở Nhật mới có! Nhưng đấy - là người ta nghĩ, còn mình thấy mọi thứ khá hời hợt. Ngắm hoa chút chút được rồi, đi chơi chút chút được rồi! Mặc dù nói là do dịch bệnh chẳng muốn đi tới chỗ đông người dẫu cho hoa anh đào có đẹp. Thế nhưng mà sự thật là, bản tính con người vốn dĩ không thích chốn bon chen trong mình khiến mình không lang thang mấy nơi đẹp đẽ mà đông đúc quá đà đến như vậy. Dịch bệnh cũng chỉ là cái cớ nho nhỏ thôi!

Người Nhật cái gì cũng giỏi và giỏi nhất chính là màu mè mọi thứ lên hơi quá đà khiến một con người bình thường cũng hay câu nệ tiểu tiết như mình lắm lúc còn: "chán chả buồn nói!". Nếu đã tôn thờ cái gì đó, họ làm cho nó bật hẳn lên một tầng siêu cấp vũ trụ luôn. Hàng ngàn hàng vạn cái tên mỹ miều được gắn với từng hành động của hoa anh đào, đọc đến cũng thấy được tình cảm của người Nhật dành cho loại hoa này. Quả đúng là quốc hoa có khác! Tự nhiên lại nhớ mùi hương sen! Mình cũng chẳng có bộ ảnh nào với mấy em sen mà đã có vài chiếc ảnh xinh xắn với em anh đào rồi đó! Đúng là xa thương gần thường là có thật! Có chết cũng không hết được cái tính sính ngoại!

Đợt xa nhà lần này quả nhiên là một cơ hội trải nghiệm quý báu nhất trong suốt cuộc đời của mình. Nhận ra những thứ quan trọng, những điều nên trân trọng và nhất là nên đối đãi với cuộc đời bằng thái độ sống như thế nào! Ai rồi cũng khác, chỉ là khác theo cách nào mà thôi. Mỗi người sinh ra trên đời đều mang trong mình một sứ mệnh cả! Chỉ có điều không phải ai cũng đủ may mắn để nhận ra được ý nghĩa cuộc đời của mình. Thậm chí có những người loay hoay mãi, vật vã mãi trong một vòng tròn luẩn quẩn không hồi kết.

Thực ra mình cũng đang trầy trật vật lộn trong vũng nước của chính mình. Chỉ có điều mình luôn biết mình đang cần gì và muốn gì. Những thứ mình đang tìm hiểu, con đường mình đang đi, nếu đủ duyên ắt sẽ rẽ theo một hướng mới toanh mà khiến không ít người giật mình! Nhưng làm người khác trầm trồ vốn dĩ không phải sở trường của mình rồi! Ở thời điểm hiện tại chắc chưa đủ mộ đạo....mặc dù vai trò của một thầy tu vẫn là thứ mà mình luôn tìm kiếm! Sao cũng được, miễn thấy an nhiên giữa cuộc đời mình là được! Hàng ngày vui vẻ, ăn ngon, tập thể dục, làm việc, học tập và quan tâm đến cảm xúc của bản thân mình một chút là vừa đủ! Cánh chim nào rồi cũng tìm được nơi trú ngụ mà thôi! Hãy cứ để tâm hồn đi hoang nhưng đừng đi xa quá...lạc đấy!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top