Nơi ta tìm thấy nhau II - One Short


"Anh xin lỗi...vì đã không thể cùng em thực hiện lời hứa của chúng ta...""Anh đừng tưởng có thể trốn được em, anh đã nói sẽ không bao giờ để em phải cô đơn nữa...Anh đã nói sẽ cùng em thực hiện lời hứa còn dang dở mà...""5000 năm sau anh sẽ tìm em...nhất định là thế...""Tạm biệt anh...chúng ta sẽ gặp lại...tại nơi ta tìm thấy nhau..."SHADE.Mùa hè năm đó, tuyết rơi dày đặc bao trùm khắp Wonder Planet.Nhưng.Những khóm hoa trên cánh đồng ngày đó vẫn nở rộ đẹp nhất trong mùa...Tokyo - 5000 năm sau...Những tia nắng đầu tiên của buổi sớm xuyên qua khung cửa kính trong suốt nhẹ nhàng đáp lên đôi mi nặng nề. Cô giật mình tỉnh giấc, nước mắt thấm ướt cả gối. Giấc mộng này rất sâu và thực, hai năm qua nó vẫn luôn hiện diện trong mỗi giấc mơ của cô. Tưởng chừng đã bị chôn vùi vào dĩ vãng của 5000 năm trước, cuối cùng hôm nay nó cũng đã quay lại tìm cô.Đó là một giấc mơ buồn, một giấc mơ mà cô không dám nhớ đến. Cô rất sợ, cô sợ không thể chịu đựng sự hối hận và tự trách chính mình, cô sợ chính mình không đủ can đảm để chấp nhận điều đó. Cô sợ bị tổn thương, cô càng sợ vết thương chưa lành kia lại bị đâm thêm một nhát nữa. Cô thật là kẻ hèn nhát.Đau đớn và hối hận.Những cảm giác của kiếp trước cứ từng chút, từng chút quay lại trong trí nhớ cô, buộc cô phải đối diện với nó một lần nữa. Kiếp thứ nhất, cô và cậu phải yêu nhau trong thầm lặng, gạt bỏ đi hạnh phúc của mình vì tình yêu mãnh liệt của Fine đối với Shade. Bất kì ai cũng cảm động trước tình yêu của Fine và cô cũng không ngoại lệ. Cô có hi sinh cũng không hối tiếc, chỉ cần Fine hạnh phúc là đủ.
Kiếp thứ hai. cô và cậu là những hậu duệ của kiếp trước để thực hiện lời thề nguyện của 5000 năm trước. Trớ trêu thay cả hai lại vướng phải bản hôn ước của cậu và Fine, đến khi tìm thấy nhau thì chỉ còn "kẻ sống, người chết", một mình cô đơn độc mà sống hết quãng đời còn lại.Cả hai kiếp đều không thể bên nhau.Cả hai kiếp đều không thể thực hiện lời hứa.Liệu kiếp này...còn có thể ?Quá khứ luôn song hành với thực tại. Và cuộc sống của cô đang diễn ra như thế.Cô luôn ước mong rằng sau mỗi giấc ngủ, người đầu tiên cô thấy sẽ là cậu, người cô muốn nở nụ cười thật tươi và nói "Chào buổi sáng" sẽ là cậu, người cùng cô nhâm nhi tách cà phê nóng buổi sáng cũng là cậu. Cùng cậu sống một cuộc sống giản dị và hạnh phúc đến cuối đời.
Nhưng, đó chỉ là "ước" mà thôi, hiện thực của cô hoàn toàn ngược lại.Sau giấc ngủ mệt mỏi, cô vẫn ở trong căn phòng này - căn phòng sang trọng bậc nhất nằm trong căn biệt thự nguy nga của thủ đô Tokyo. Nhưng nó chẳng hề xa xỉ đối với cô, cái điều có vẻ như hào nhoáng, cao quí ấy lại đem đến cho cô cảm giác quá đỗi cô đơn. Cô đơn đến đáng sợ.Gạt đi những giọt nước mắt còn đọng lại nơi khóe mi, đưa chân bước xuống giường, nền hoa cương lạnh ngắt khiến đôi chân của cô trở nên tê buốt. Nhẹ nhàng đẩy tấm cửa kính ra, như một thói quen từ kiếp trước, cô đưa tay ôm lấy đôi vai trắng mịn của mình mặc cho khí trời se lạnh của buổi sớm đang vây lấy cơ thể nhỏ nhắn. Ánh mắt thờ thẫn nhìn ra thế giới bên ngoài từ chiếc cửa sổ nhỏ bé, cố tìm cho mình bóng dáng thân thuộc trong cái thành phố lạc lõng này.Tiếng gõ cửa bất chợt vang lên như kéo cô về với thực tại. Một cô hầu bước vào nghiêng mình kính cẩn. _ Thưa cô, ông chủ gọi cô xuống dùng bữa._ Nói ông ấy tôi không ăn. - Đôi mắt lục lam vẫn chăm chú nhìn khung cảnh bên ngoài, lạnh lẽo đáp._ Vâng!Cô tựa đầu bên khung cửa nhìn xuống thành phố. Có lẽ là cô không được mạnh mẽ như cái vỏ bọc của mình, vì vậy mà cô đã cố gắng biết bao để có thể kiềm được những giọt lệ cho đến giờ phút này.Cô hầu vừa đi khỏi không lâu sau thì cánh cửa lại mở ra lần nữa nhưng không kèm theo tiếng gõ. Bước chân của người đàn ông đã ngoài bốn mươi nhưng đường nét trên mặt có vài phần khá giống cô, đặc biệt là đôi mắt lục lam. Trên người mặc âu phục đen tiến về phía cô, đôi mắt lục lam đượm màu mệt mỏi nhìn cô một lúc lâu rồi mới lên tiếng._ Con tính đem bộ mặt đưa tang đó ra làm mất mặt bố sao?Đáp lại lời ông là sự im lặng cùng đôi mắt vô hồn của cô._ Bố làm vậy cũng vì thương con thôi. Nỗi lo lắng duy nhất của bố mẹ là con và Fine nhưng bây giờ mẹ và Fine đã không còn, bố phải có trách nhiệm lo cho tương lai của con._ Trách nhiệm của bố là đặt con vào một cuộc buôn bán hôn nhân?_ Buôn bán hay không là do con nghĩ. Cậu Bright cũng đã hơn ba mươi rồi, cậu ấy muốn tìm một người sinh con đẻ cái chăm sóc, lo lắng gia đình. Bright cũng là thương con thật lòng nên mới xin hỏi cưới con. Nghe lời bố, con sẽ không phải thiệt thòi._ Giàu có ? Sung sướng ? Con không cần! Bố nghĩ sao nếu phải chung sống với người mình không hề có tình cảm ? Bố muốn con gái bố phải sống trong đau khổ đến cuối đời sao ? Vậy thì để con uống vài viên thuốc để kết liễu đời mình còn tốt hơn...
_ Rein! Bố đã nói hết lời với con rồi. Con đã về đây thì đừng nhiều lời nữa, quên cái thằng sinh viên nghèo không có nghề nghiệp ổn định như nó đi. Thế giới này hết đàn ông để con yêu rồi sao ?
_ Bố ra ngoài đi. Con muốn được một mình.Tiếng thở dài của ông Truth lan tỏa khắp căn phòng, đôi mày chau lại hiện rõ những nếp nhăn của một người từng trải. Ông lẳng lặng nhìn cô của mình thêm một lúc rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng trả lại con cho con gái chút yên bình cuối cùng trước khi lên xe hoa. Đây cũng có lẽ là sự nhượng bộ đầu tiên ông đối với cô bởi vì ông biết cô chấp nhận trở về Nhật Bản đồng nghĩa với việc cô đã đồng ý cuộc hôn nhân này.Cánh cửa khép lại, cô ngồi bệt xuống sàn đá lạnh lẽo, ôm nỗi cô đơn sợ hãi nép mình vào góc tường, một mình chống chọi với nỗi sợ vô hình này. Cô hướng ánh mắt về một khoảng không vô định, thoáng tìm lại trong trí nhớ mình những ký ức ngọt ngào về cậu.Lần đầu tiên cô và cậu gặp nhau chính là vô tình đi chung trên một chuyến bay đến với xứ sở hoa oải hương. Cậu đến Pháp du học nhờ học bổng nhận được sau ba năm cấp ba miệt mài học tập không ngừng nghỉ, còn cô trong lúc chán nản với cuộc sống gò bó của mình mà đến đây để thay đổi không khí. Điều đáng ngạc nhiên là không những cô và cậu đi cùng trên một chuyến bay, lại học cùng một trường, cùng sở thích...
"Giữa họ có quá nhiều sự trùng hợp đến ngẫu nhiênVà người ta gọi đó...là định mệnh."Lâu dần sau nhiều ngày làm quen và tiếp xúc, khi trái tim của họ hòa chung cùng nhịp đập thì cũng là lúc những kí ức xưa cũ đã thức tỉnh. Về câu chuyện của 10000 năm trước, về hai kiếp dang dở, về chàng hoàng tử Shade lạnh lùng và nàng công chúa Rein cao quý của ngày trước tại cánh đồng hoa oải hương trên đất nước Pháp thơ mộng.Có những buổi sáng khi mặt trời vẫn chưa lên cao, cậu đã đứng trước cửa nhà cô cất giọng hát bài "Sớm mai của bé" ầm ĩ với giọng ca đến cả Chaien trong "Đôraemon" còn phải kính nể vài phần. Dù vậy nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy chán ghét cái bài hát cùng với giọng ca "kinh khủng" ấy mà ngược lại nó thật ngọt ngào và trong sáng như chính tình yêu giữa cô và cậu.Đến ngày cuối tuần, cả hai lại cùng nhau dạo chơi trên chiếc xe đạp đôi đến cánh đồng hoa oải hương. Cô thích hoa lắm, và cậu cũng vậy._ Shade anh biết không? Ngoài oải hương em còn thích nhất là cẩm tú cầu. Khi mẹ em còn sống, bà ấy có trồng một chậu tú cầu nhỏ. Tuy bây giờ bà ấy đã mất những em vẫn thay mẹ chăm sóc nó.
_ Tú cầu sao ?_ Phải! - Cô ngây ngô gật đầu.
_ Trước khi gặp em anh cũng đã từng mơ thấy một người con gái trên tay cầm một bó tú cầu, cất tiếng gọi tên anh. Đúng là em rồi. - Cậu cười nhẹ, ấm áp nhìn người con gái trước mặt.Cẩm tú cầu tượng trưng cho lòng biết ơn và những cảm xúc chân thành. Người ta thường gọi nó là loài hoa của tình yêu.Oải hương mang ý nghĩa của sự thủy chung và nó còn mang ý nghĩa khác đó là "chờ đợi tình yêu".Hai loài hoa này tượng trương cho câu chuyện của riêng họ. Cũng chính nó đã kéo cả hai tìm về nhau sau 5000 năm trên Trái Đất rộng lớn này.
Dưới ánh chiều tàn của hoàng hôn trên ngọn đồi hướng về phía đồng hoa, cô tựa người trong vòng tay cậu, vu vơ hỏi những câu vớ vẩn._ Nếu như một ngày nào đó hai ta vô tình lạc nhau giữa biển người thì anh có thể tìm được em không ?Cậu nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, véo nhẹ cái mũi nhỏ xinh của cô, mỉm cười dịu dàng ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn vào lòng._ Chỉ cần em cầm một bông tú cầu thì dù có là hạt cát lạc đến tận bờ biển xa xôi, dù cho có phải mất thêm cả ngàn năm nữa, anh vẫn sẽ tìm ra em. Bởi vì em là duy nhất, là hạt cát quý giá nhất đối với anh....Chỉ những cử chỉ dịu dàng, ấm áp của cậu như vậy thôi cũng đủ để khiến trái tim cô phải rung động vì cậu.
Rồi một ngày, bố cô - chủ tịch Truth của tập đoàn Sunny đột ngột xuất hiện trước nhà cô khi cả hai đang tay trong tay trở về từ trường học. Gương mặt ông lộ rõ vẻ khó chịu khi nhìn thấy con gái của mình đang bên cạnh một tên sinh viên nghèo tầm thường, ông đến để thông báo về việc kết hôn của cô khi cuộc gặp gỡ với người chồng sắp cưới ấy chỉ thoáng qua ba năm trước và buộc cô phải lựa chọn.Một, cô phải ngoan ngoãn dừng việc học ngay lập tức, trở về nước kết hôn và làm tốt vai trò của một người vợ.Hai, cô vẫn sẽ ở lại Pháp làm những điều mình thích và chứng kiến sự suy sụp của cậu.Cô biết với một người tiền-tài-danh-vọng đều có như ông thì việc khiến cho cuộc đời của một ai đó phải sụp đổ thì không là khó khăn gì. Nhưng người ông muốn hủy hoại là cậu, là người cô yêu nhất thì đó lại là chuyện khác.
Cô đã khóc, khóc đến sưng cả mắt khi nghĩ đến việc cậu vì cô mà bị đánh mất cả tương lai. Sau nhiều đêm trằn trọc vùi mình vào dòng suy nghĩ, cô đã nghĩ rất nhiều, cậu trẻ trung, cậu tài năng, còn cả một quãng đường tương lai đang chờ đợi ở phía trước, cô không thể vì lòng ích kỉ của bản thân mà làm liên lụy đến cậu.
Một tuần sau, cô đã gọi cậu đến nhà và nói cho cậu nghe về quyết định của mình trong nước mắt, về hai chữ "chia tay" tưởng chừng có thể nói một cách dễ dàng nhưng sao lại khó khăn đến thế. Đêm hôm ấy, cậu không hề rời khỏi nhà cô. Trên chiếc giường trắng êm ái, cậu ôm cô thật chặt và chìm vào giấc ngủ khó nhọc vì sợ chỉ một chút lơ là của mình, cô sẽ buông tay và rời xa cậu mãi mãi. Trong màn đêm tĩch mịch leo loét ánh sáng lam từ chiếc đèn ngủ, cô nhắm mắt nằm trong lòng cậu, lắng nghe từng nhịp đập, từng hơi thở của cậu. Có lẽ đây sẽ là lần cuối cô được nghe thấy những âm thanh quen thuộc này để về sau cô sẽ đem nó cất giữ trong tim như một kỉ niệm đẹp.Nước mắt cô lại rơi xuống, từng giọt mặn chát thấm đẫm bờ áo.Thật nhẹ nhàng và thầm lặng...Kéo chiếc vali đem theo tất cả những thứ mang tên mình rời khỏi ngôi nhà ấy, rời khỏi đất nước in dấu tình yêu của họ. Cô chọn cách ra đi như vậy, trong nước mắt, trong nỗi đau cào xé, chỉ mình cô. Và cô đã tự hứa, đó sẽ lần cuối cùng nước mắt cô rơi. Bởi cô chỉ có thể yếu đuối khi có cậu - người cô yêu. Cô không thể để mình rơi nước mắt vì bất kỳ một người đàn ông nào khác.Người ta nói rằng thứ tình cảm éo le giữa họ là có duyên...mà không có phận... Mẹ cô - phu nhân Elsa cùng cô con gái út vừa tròn tám tuổi là Fine đã qua đời vào chuyến tai nạn định mệnh ấy. Là do quá đau lòng, không muốn phải nhớ đến người vợ và con gái xấu số của mình nên bố cô - ông Truth đã cố gắng xây dựng và điều hành cái tập đoàn hùng mạnh bậc nhất ấy, chăm sóc và dạy dỗ cô khôn lớn nhưng vô tình, những thứ ông cho cô đối với cô là quá dư thừa. Cái cô cần chính là "tình thương" của ông. Cólẽ suốt cả đời này ông cũng không thể biết được điều đó. Nếu như mẹ còn sống thì có lẽ bà sẽ hiểu cho nỗi lòng của cô...
Bất kỳ ai ở cái thủ nhộn nhịp này đều biết hôm nay là ngày trọng đại của cô - tiểu thư Rein cao quí của tập đoàn lớn nhất nhì Nhật Bản. Một đám cưới linh đình có sự tham gia của giới truyền thông đã được bố cô sắp đặt từ trước khi cô được báo tin. Trong căn phòng rộng lớn, cánh cửa thông ra ban công được mở to mang theo hương thơm dìu dịu của hoa tú cầu ập vào khứu giác của cô. Khoác trên người chiếc váy cưới trắng cầu kì xa hoa, eo nhỏ được đính một hàng đá shappire lam tinh xảo, chân váy gắn đầy những viên pha lê lớn nhỏ, tỉ mỉ vô cùng.Cô ngắm nhìn diện mạo của mình trong gương, trong chiếc gương ấy là hình ảnh một cô gái xinh đẹp trong chiếc váy cưới lộng lẫy như một nữ hoàng. Trông cô thật đẹp nhưng sâu thẳm trong đôi mắt lục lam kia lại là một nỗi đau vô hình đang ngự trị lấy trái tim cô.Chiếc áo cưới này rất đẹp. Người mặc nó cũng rất đẹp. Nhưng người sẽ nắm tay cô trước lễ đường không phải là cậu. Và rồi cô sẽ trao lời thề trước Chúa với một người đàn ông mà cô không hề có tình cảm. Gọi người đó là chồng, chôn cất tình yêu dang dở để an phận thủ thường suốt cuộc đời bên cạnh một người xa lạ.Cánh cửa chợt mở ra cũng là lúc các cô nhân viên trang điểm hoàn thành công việc của mình. Bright - người chồng tương lai của cô bước vào trong bộ vest trắng lịch lãm, dù tuổi đời vẫn còn khá trẻ như ở anh vẫn thể hiện rõ vẻ phong độ của một quý ông thành đạt. Anh đến gần cô, nởi lỏng chiếc cà-vạt trên cổ áo, đăm chiêu nhìn cô trong chiếc váy cưới mà anh đã đặt làm từ một nhà thiết kế lừng danh người Ý, mỉm cười tỏ vẻ hài lòng._ Tôi không nghĩ cô dâu của mình lại đẹp đến như vậy ? Trông em rất xinh đẹp.Cô im lặng, đôi mắt vô hồn hướng đi chỗ khác. Bright vẫn tỏ ra khá bình tĩnh trước hành động của cô, nhẹ nhàng đặt tay lên bờ vai gầy trắng mịn, giọng nói từ tốn nhưng lại đầy sự dứt khoát, kiên định._ Em nên nhớ, những vị khách trong tiệc cưới của chúng ta đều là mối quan hệ lớn của tôi và bố em. Tất cả họ đều không muốn thấy gương mặt vô hồn này của em đâu, cô dâu của tôi!Dứt lời, anh bước ra khỏi phòng để lại cô một mình đối diện với chiếc gương lớn chiếm một góc phòng. Đôi bàn tay thon dài siết chặt lấy gấu váy, bất giác cắn lấy cánh môi mỏng của mình đến bật máu. Màu đỏ tươi của máu hòa lẫn cùng với màu son trên môi, chẳng thể phân biệt được đâu mới là màu của nỗi đau. Cô từng đọc rất nhiều tiểu thuyết, những bộ phim tình cảm yêu nhau nhưng bị gia đình ngăn cấm, phải lấy một người mình không yêu làm chồng. Lúc đó cô đã nghĩ "Số phận của họ thật đáng thương." Nhưng giờ đây, nhìn mình trong gương với chiếc váy cưới trắng, nụ cười nhạt nhẽo hiện diện trên môi, cô có nên vinh hạnh khi được làm nhân vật chính trong câu chuyện đó không ? Cộc! Cộc! Cộc! _ Thưa cô, đã đến giờ rồi ạ! Cô vẫn ngồi đó, bất lực và chấp nhận mọi thứ trước mắt đang diễn ra là sự thật. Những cô phù dâu lạ mặt giúp cô chỉnh sửa lại váy áo trước khi bước ra ngoài. Những bước chân vô thức chậm rãi rời khỏi phòng. Bờ vai mảnh khảnh khẽ run lên từng đợt theo từng bước chân nặng nề. Cô không khóc, vẫn gương mặt lạnh lùng, vẫn đôi mắt vô hồn không cảm xúc khiến bất cứ ai nhìn vào đều phải ám ảnh. "Người ta thường lấy duyên phận gắn bó làm cái cớ để gần gũi, lấy vô duyên làm những lời giả dối để chấm dứt tình ý. " Không gian tiệc cưới khiến bất kỳ ai bước vào đều phải trầm trồ trước sự nhẹ nhàng của những cánh hoa hồng khắp nơi, toát lên sự xa hoa, tráng lệ như cuộc sống của chính những con người đang có mặt trong buổi tiệc này. Cả thánh đường ồn ào, háo hức bàn tán về cô dâu chưa từng gặp mặt này nhưng rồi sau đó mọi âm thanh đều đột ngột biến mất. Tất cả ánh mắt của họ đều đổ dồn về phía cửa vào của khán phòng. Người con gái xinh đẹp khoác trên người bộ váy trắng cầu kì, tay cầm bó tú cầu lam bước ra, mang theo bao cánh hoa hồng bay trong gió. Cô xuất hiện lộng lẫy trước những lời khen ngợi trầm trồ không ngớt, nổi bật hơn hẳn những phù dâu bên cạnh. Tiếng nhạc nổi lên, những bước chân vốn nặng nề của cô bây giờ càng trở nên khó khó hơn. Không gian lãng mạng là vậy, tiếng violin ngân nga vui tươi là vậy nhưng cô lại có cảm thấy như chính mình sắp phải rơi xuống một vực thẳm không đáy, một vực thẳm được bao phủ bởi một màu đen đáng sợ. Bất giác, bước chân cô bỗng chùn lại, sự sợ hãi dường như đang vây hãm lấy tâm hồn cô. Cô sợ. Sợ những ánh mắt soi mói xung quanh, sợ những tiếng cười đùa như thể họ đang cười vào nỗi đau của cô, sợ ánh mắt của bố và sợ người đàn ông sắp trở thành chồng của cô trong ít phút nữa. Run. Tất cả khách mời ở hai bên đều nhận thấy bó tú cầu trên tay cô dâu run lên một cách tội nghiệp. Cả thánh đường lại im lặng, tất cả nhìn cô, họ không hiểu điều gì lại khiến cô có hành động như vậy. Là do cô quá hạnh phúc nên vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để đón nhận nó... Hay có lẽ cô thật sự sợ hãi trước cuộc hôn nhân này... _ Cô ơi! Khi sự đau khổ vẫn còn ngự trị thì đâu đó tiếng gọi của một cô hầu cùng cùng chiếc điện thoại trên tay thu hút sự chú ý của mọi người đang vội vã chạy vào khán phòng, tiến thẳng đến nơi cô đang đứng. _ Cô ơi! Có điện thoại gấp lắm. Bố cô rời khỏi ghế vội vàng bước đến, thần thái tức giận vô cùng nhìn cô hầu. _ Ai cho phép cô vào đây ? HẢ ? _ Nhưng...thưa ông...có một người gọi đến rất nhiều cuộc nói rằng nếu không đưa điện thoại cho cô chủ thì không chắc hôn lễ có được diễn ra suôn sẻ... - Cô hầu ấp úng, sợ hãi nhìn ông. _ Đồ ăn hại! Có chuyện gì thì phải thông qua ta đầu tiên. Mau cút xuống! - Ông tức giận quát, trên gương mặt hằn lên những sợi gân xanh trông vô cùng đáng sợ. Nghe đến đây, cô vội cầm lấy chiếc điện thoại trước khi cô hầu bị đuổi ra ngoài. Chiếc điện thoại trên tay cô rung liên hồi, cô bắt máy, trong lòng cảm thấy có chút gì đó hồi hộp đến kỳ lạ. _ Ai vậy ? "Em đang rất sợ đúng không ?" Đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc từ lâu cô chưa được nghe. Bó tú cầu trên tay cô vô thức rơi xuống, tay che miệng lại, cố ngăn những giọt nước mắt sắp trào ra. Những khách mời hiếu kỳ im lặng theo dõi từng hành động nhỏ của cô. Cùng chung với những khách mời, cách đó không xa, chú rể Bright đang đứng trên lễ đường, trong ánh mắt hiện lên những tia khó chịu hướng về cô. Bên kia điện thoại lại là tiếng thở dài xót xa. "Đúng là cô gái của anh đang rất sợ...đến cả khóc cũng không dám..." Đôi mắt cô đỏ hoe, bàn tay run rẩy khiến chiếc điện thoại như thể sắp rơi xuống. Đúng rồi, chính là giọng nói này. Là giọng nói mà cô đang mong nhớ bao tháng ngày qua. Có nhớ...nhớ rất nhiều... Những giọt lệ trong suốt suốt bao nhiêu ngày che giấu giờ đã được giải phóng, chảy dài trên gương mặt xinh đẹp ấy. _ Shade...
"Em nhìn xem trong biển người ở đây em có thấy một chàng trai anh tuấn nào đang cầm những bông oải hương nhìn em không?" Đôi mắt lục lam vội đảo xung quanh tìm kiếm bóng hình quen thuộc trong biển người bao la. Vì thánh đường rất rộng nên cô đã khá vất vả để tìm ra những đóa oải hương trên tay cậu. Chợt. Trái tim rỉ máu như được sống lại lần nữa. Cô nhìn thấy cậu ở hàng ghế khách mời, vẫn chiếc áo sơmi đen kết hợp với quần tây đen cùng màu toát lên vẻ bí ẩn, lạnh lùng đến đáng sợ nhưng ánh mắt cậu cậu lại nhìn cô đầy trìu mến, nụ cười ấm áp hiện diện trên gương mặt băng giá kia. Là nụ cười đã luôn ám ảnh cô trong những giấc ngủ bao đêm. Rời khỏi hàng ghế của mình trước những ánh nhìn kinh ngạc của bao nhiêu người, tay cầm đóa hoa oải hương, vẫn cầm chặt chiếc điện thoại trong tay, giọng nói dịu dàng đầy yêu thương đi về phía cô. Mặc cho đôi mắt hằn gân máu của vị chú rể kia đang nhìn mình. "Anh đã nói, chỉ cần trên tay em cầm một hoa tú cậu, anh sẽ tìm được em dù em ở bất kỳ nơi đâu...Đóa oải hương này đang chờ những bông hoa tú cầu trên tay ai kia để chúng có thể trở thành một cặp. Em biết không ?" _ Đồ ngốc! Anh đến đây làm gì ? Anh sẽ bị nguy hiểm anh biết không ? - Giọng cô run lên trong tiếng nấc nghẹn. "Anh biết nhưng với anh không quan trọng." _ Anh sẽ phải hối hận đấy...mau về đi...em xin anh... "Anh sẽ không hối hận, tuyệt đối và mãi mãi cũng sẽ không hối hận...hôm nay là ngày 15 tháng 11, là tròn 15000 năm lời ước hẹn của chúng ta bắt đầu...em nhớ chứ ?"
Cánh tay cô buông xuống. Đúng rồi, hôm nay là ngày mà 15000 năm trước cô và cậu bắt đầu lời ước hẹn ngàn năm đó, đến cả cô cũng không thể nhớ rõ, cậu vẫn còn nhớ sao ? Bước chân họ không còn cách nhau là bao nữa. Nhưng điều này chẳng còn quan trọng nữa, bởi vì trái tim của cô đã gần bên cậu rồi. Gần đến nỗi cô có thể nghe được giọng nói ấm áp của cậu, nhìn thấy cậu sau bao tháng ngày xa cách cứ ngỡ là đã hàng thế kỷ trôi qua. "Điều anh hối hận nhất chính là không nắm lấy thời cơ này để giữ lấy em, liệu kiếp sau bi kịch sẽ không tiếp diễn ?!? Trong tay anh là hai chiếc vé máy bay đang chờ một đôi tình nhân trẻ ở sân bay...Anh đếm đến ba, chúng ta lại chơi trò đuổi bắt nhé ?!?" Cô gật đầu nhìn cậu chỉ cách mình tầm bốn mét. Cậu buông điện thoại, bước chân vẫn chậm rãi, ánh mắt nhìn cô không rời như để nói rằng cậu đã nhớ cô đến nhường nào. Một. Hai. BA!!! Trong nháy mắt, cậu đến bên và nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô chạy thật nhanh ra khỏi lễ đường. Mọi thứ quá đột ngột và bất ngờ, khiến ông và mọi người xung quanh không thể nào tin được lại có một màn cướp dâu diễn ra ngay trước mắt. Gương mặt chú rể Bright hằn lên những đường gân máu đáng sợ. Anh vốn là người gia trưởng và quy củ, việc cướp dâu này không khác gì bôi nhọ vào chính thể diện của anh. Bright hét lên, đập đổ mọi thứ rồi sai người đuổi theo cô và anh. Ngày hôm ấy là một ngày rất đỗi bình thường như bao ngày. Nhưng... Có lẽ đối với những con người đang đi lại trên con đường tấp nập của thủ đô Tokyo phồn vinh này sẽ không thể quên được hình ảnh một chàng trai nắm tay cô gái chạy qua bao con đường để thoát khỏi đám người đuổi theo phía sau. Chẳng ai biết họ là ai. Nhưng họ biết rõ cả hai người họ đang rất hạnh phúc. Được cậu nắm lấy bàn tay, dù khóe mi vẫn còn vương những giọt nước mắt không ngừng tuôn nhưng trên đôi môi anh đào của cô gái lại là nụ cười vỡ òa trong hạnh phúc. Một nụ cười đã làm tan chảy trái tim băng giá của cậu.
"Dù em ở bất cứ nơi đâu, anh vẫn sẽ tìm em...chỉ cần có em bước cùng anh trên con đường này, mọi khó khăn ta vẫn sẽ vượt qua..." 15000 năm sau...ngày 15 tháng 11...họ đã chính thức tìm thấy nhau...mãi mãi...
~END~A/N: Đây là lần đầu tiên viết OneShort của Aoki nên không tránh khỏi thiếu sót mong các nàng thông cảm~Nếu có lỗi ở đâu xin các nàng cứ nói thẳng a~ta sẽ sữa ngay nạ~cuối cùng là cảm ơn các nàng đã luôn ủng hộ cho tác phẩm của ta cũng như của Di phi a~


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: