Chương 3: Đầu dây bên kia, không phải anh
Xế chiều, Dạ Diệp tươi cười đứng trước bàn bảo vệ luận án tiến sĩ, trên hai tay là những bó hoa rực rỡ đủ sắc màu. Đợi đến khi mọi người đã rời khỏi hết, cô mới thở phào một hơi rồi buông mình ngồi xuống ghế.
Nhìn ra khoảng sân nhuộm sắc cam đỏ của hoàng hôn, cô bất giác mỉm cười rồi tự thì thầm với chính bản thân mình:
" Kình Nghiêu, em làm được rồi đấy."
Nếu anh ở đây, anh hẳn sẽ thản nhiên nói:
" Tất nhiên rồi. Em là học sinh của Hoắc Kình Nghiêu tôi, chẳng có lí do gì để không thành công cả."
Nhưng cuối cùng khi về nhà, anh sẽ mua một chiếc bánh kem nhỏ đưa cho cô, sau đó ngạo mạn ngụy biện:
" Tiện tay thôi."
Dạ Diệp vẫn nhớ như in mùa đông năm ấy khi cô thông báo kết quả môn thi Ngữ Văn cho anh, anh đã đối xử với cô hệt như vậy. Điểm thi Văn của cô đứng đầu toàn khối, và đó toàn bộ là công lao của anh. Sau khi ăn mừng xong bằng cái bánh kem, anh đã giữ cô lại và nói thế này:
" Mùa đông lạnh rồi, em chạy đi chạy lại thế này cũng không tiện. Hay chuyển qua chỗ tôi luôn đi."
" Vậy tại sao anh không theo em về kí túc xá nữ chứ?" - Cô gân cổ lên cãi như vậy.
Đáp lại cô, anh chỉ bật cười một cách ngạo nghễ:
" Tốt thôi. Đến lúc đó chỉ sợ em ghen đến trào máu họng."
Kết quả là cô chuyển về sống với anh đến hết mùa đông. Sang đến mùa đông năm sau, cô cũng chẳng còn ở kí túc xá nữa. Đến hiện tại cô vẫn ở căn nhà ấy của anh.
Nhiều lúc Dạ Diệp cảm thấy gia đình của Kình Nghiêu có chút không bình thường. Trong đám tang của anh, ngoại trừ cô em gái đến khóc lóc vật vã thấu đến 9 tầng mây thì hầu như chẳng còn người thân nào đến dự. Điều đáng nói hơn chính là toàn bộ đám tang của anh đều do cô em gái ấy tổ chức, và khi đó cô ta mới chỉ hơn 18 tuổi một chút, thậm chí còn nhỏ hơn Dạ Diệp 2 tuổi. Đến khi đám tang kết thúc, hỏa táng xong xuôi, cô ta cũng không lấy hũ tro của anh trai mình về, chỉ buồn bã nói với cô:
" Chị dâu, cái này... em không đem về được... Em đã dự sẵn một mảnh đất ở đây, chúng ta chỉ có thể an táng anh ấy ở đó..."
Mảnh đất mà cô em gái kia nói đến chính là một nơi đặc biệt tốt, phải tốn rất nhiều tiền mới có thể mua được. Không những thế còn phải đặt trước, còn những cái chết do tai nạn như vậy hoàn toàn không thể có suất. Nhưng điều kì lạ là cô ta xử lí mọi chuyện rất nhanh, và cũng chỉ có cô ta đứng ra xử lí mọi chuyện. Nếu Dạ Diệp nhớ không lầm, cô gái đó tên Hoắc Lưu Anh. Có vài lần họ gặp nhau, nhưng cô cũng không có ấn tượng gì mấy, chỉ biết đó là em gái phiền phức của Kình Nghiêu. Mỗi lần gặp anh, không phải khóc lóc thì cũng cầu xin van vỉ gì đó. Nhưng những chuyện này, Kình Nghiêu chưa từng kể cho cô. Dạ Diệp đôi khi cũng hờn giận vì cô nghĩ anh không tin tưởng cô, không muốn đem cô đi ra mắt với gia đình mình, nhưng anh thì luôn đáp lại sự giận dữ ấy bằng lời ngon ngọt rằng:
" Nếu em muốn hiểu thêm về anh như vậy, sao không mau mau gả cho anh?"
" Ai thèm gả cho anh? Em còn chưa học xong..."
" Vậy đợi em học xong, gả cho anh rồi; cái gì em muốn biết anh sẽ đều nói cho em biết."
Yêu nhau hơn 5 năm, Kình Nghiêu chưa khi nào nhắc đến gia đình mình. Có lần về nhà, cô thấy anh đang nói chuyện với một người phụ nữ cao quý nào đó. Đến khi xong xuôi, cô thấy bà ta bước ra với vẻ tức giận ngùn ngụt, dọa cô còn chẳng dám bước vào. Nhưng khi người phụ nữ ấy rời đi rồi, cô vẫn thấy anh bình thản làm cơm tối. Đáp lại câu hỏi người phụ nữ đó là ai của cô, anh cũng chỉ thản nhiên đáp:
" Mẹ anh."
Có nhiều khi cô cảm thấy không hiểu nổi lí do anh đối xử với cha mẹ mình như thế là có ý gì, lúc nào cũng tỏ thái độ lạnh nhạt, bất cần; thậm chí khoảng thời gian đầu cô còn nghĩ anh không có cha mẹ. Kình Nghiêu, suy cho cùng thì cô cũng chẳng biết chút gì về anh cả. Tất cả những gì cô nắm được chính là: Hoắc Kình Nghiêu - một giáo sư tài ba trẻ tuổi; nghề tay trái là viết Văn, và tác phẩm của anh từng nhận được khá nhiều giải thưởng; cũng gặt hái được nhiều thành công. Và anh chính là người đàn ông cô yêu suốt 6 năm ròng rã, tính đến thời điểm này.
Càng nghĩ về những chuyện xảy ra trong quá khứ, khóe mắt cô càng nóng lên. Tất cả những gì diễn ra trong tâm trí cô ngày hôm nay và trong cả giấc mộng của cô ngày hôm qua hiện lên đều quá đỗi chân thật, quá đỗi thân quen. Cô có cảm giác những chuyện ấy chỉ vừa mới xảy ra, và giờ này nếu cô có chạy về nhà thì anh cũng đang ở đó đợi cô về ăn cơm tối. Nhưng Dạ Diệp biết, anh đã đi được 1 năm rồi. Sự thật phũ phàng đó là thứ khiến cô căm hận. Giá như ngày hôm đó, cô không nằng nặc đòi anh đưa cô vè nhà ra mắt, mọi thứ đã không tồi tệ đến vậy...
Đúng lúc những suy nghĩ trong đầu cô đang trải dài miên man thì chiếc điện thoại trong túi rung lên. Cô bạn thân Đường Đường gọi đến.
" Tiểu Diệp! Hôm nay bọn mình đã đặt bàn ở quán chú Phong rồi! Cậu nhất định phải đến đấy. 7 giờ không có mặt, mình đến tận nhà lôi cậu đi!"
Và thế là cô nàng cúp máy, không để cô nói bất cứ lời nào.
Dạ Diệp đành thở dài, đứng dậy thu dọn đồ đạc. Trong lúc đó, cô vô tình làm rơi một cuốn sách. Bức hình trong cuốn sách ấy rơi ra.
Là hình của anh và cô cùng nhau chụp - bức ảnh đầu tiên có mặt cả hai người. Dạ Diệp sững lại vài ba giây, sau đó ngơ ngẩn cất tấm hình đi rồi bước ra khỏi nơi bảo vệ luận án tiến sĩ.
Bước trên đoạn đường nhuộm sắc đỏ rực, cô lại không thể ngăn mình suy nghĩ miên man. Cô và anh cũng từng bước đi cùng nhau trên con đường như vậy. Dừng chân lại, hướng mắt về quả cầu lửa đang rực cháy nơi chân trời, cô bất giác nghĩ ngợi:
" Đến một ngày nào đó, em sẽ quên anh. Nhưng không phải hôm nay, khi bao nhiêu mệt nhọc đang chất chồng trên đôi vai em, khi bao nhiêu nước mắt chỉ trực tuôn ra khỏi khóe mắt, khi em đang điên cuồng muốn gặp lại anh giữa thế gian xô bồ rộng lớn này. Và, không phải khi trái tim em vẫn đang rỉ máu vì sự ra đi của anh."
Đã có ai đó nói với Dạ Diệp rằng: " Cầm được thì buông được. Yêu được thì bỏ được. Không có gì đáng phải lưu luyến cả." Nhưng đối với cô, Kình Nghiêu là ngoại lệ. Anh vô tình bước vào cuộc sống không màu không sắc của cô, rồi lại lẳng lặng bước ra khỏi cuộc sống ấy như thể chưa từng tồn tại. Không nói một lời nào, anh biến mất. Anh bỏ cô một mình giữa dòng người đông đúc ấy, bỏ mặc cô trong một thế giới ồn ã nhưng cô độc.
Đối với cô, Kình Nghiêu là một cái gì đó xa xôi lắm. Anh giống những ngôi sao trên bầu trời đêm rộng lớn, tỏa sáng thật đẹp, cứ ngỡ vươn tay ra có thể chạm tới, nhưng hóa ra đến cùng lại không thể.
Ngẩng lên nhìn những đám mây nhuốm sắc đỏ dần phai mờ rồi hòa vào làm một với mảng tối nơi chân trời, trái tim cô nhói lên một nhịp. Đau. Buốt. Nhưng lại không thể ngăn lại.
Chợt, cô muốn gọi điện cho anh.
Không cần anh nói gì hết, chỉ cần anh nghe thôi, cô đã hạnh phúc rồi. Nhưng đau lòng thay, cô biết ước nguyện của cô không ai có thể toại nguyện. Nó giống như ước mơ hái sao trên bầu trời, mãi mãi không thành hiện thực. Dù biết vậy, nhưng hôm nay cô muốn nói chuyện với anh, muốn nghe giọng nói của anh.
Dạ Diệp không nhận ra cô đang dừng lại giữa dòng người đông đúc. Trong dòng người đang vội vã lướt qua cô, không có hình bóng của anh.
Nhìn vào màn hình đang sáng lên trong tay, cô mơ hồ gõ vào những con số trên màn hình điện thoại. Từ ngày anh đi, cô đã xóa hết số điện thoại của anh. Suốt 1 năm đằng đẵng, Dạ Diệp đã cố gắng không liên lạc với anh, hi vọng bản thân có thể bớt yêu anh hơn một chút. Không ngờ điều khiến cô thất vọng nhất chính là cô vẫn còn nhớ như in số điện thoại của anh, giống như một thói quen, cũng như một loại phản xạ... Dạ Diệp biết anh không có ở đó, càng không thể nghe điện thoại của cô. Nhưng hôm nay cô cần anh.
Những tiếng tút dài nơi đầu dây bên kia dường như khiến trái tim cô nhảy lên từng nhịp. Cô biết, anh sẽ không nghe. Nhưng khi cô sắp cúp máy trong sự thất vọng đến bất lực, phía bên kia lại vang lên một giọng nam trầm thấp:
"Alo?"
Thời gian như ngưng đọng lại. Cô không còn nghe được bất cứ âm thanh nào khác nữa.
Giữa ranh giới của hoàng hôn đỏ rực và màn đêm đen thẳm, cô tự hỏi: Phải chăng đây là chiếc điện thoại có thể nối máy với Thiên Đường?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top