Chương 8: Sư phụ của thần nhưng vẫn phế
THIÊN HẠ CƯỜI TA, CHỬI PHẾ VẬT
PHỤ TỬ QUAY LƯNG KHÔNG NHẬN MẶT
GIA TỘC RUỒNG BỎ ,TÌNH DUYÊN ĐOẠN
BAO NỖI TƯƠNG TƯ, BAO NỖI SẦU
Có thể nói ta đúng thật là phế vật, sinh ra đã là thiếu chủ của lam điên bá vương tông, cha ta là tông chủ của tông môn, một vị phong hào đấu la chân chính, vốn tưởng rằng con vua thì vẫn làm vua, ta vô tư sống trong sự cung kính của người trong tông, sự ngưỡng mộ của bao nhiêu bạn bè cùng trang lứa, nhưng.
Cái ngày mà ta mong chờ, hy vọng, để rồi cũng khiến ta bắt đầu những chuỗi ngày bất hạnh, ta sáu tuổi theo như luật lệ của gia tộc ,ta được đích thân tộc trưởng tiến hành giác tỉnh võ hồn, để rồi từ hi vọng của gia tộc, của cha mẹ, cũng như của chính ta, võ hồn ta giác tỉnh lại là một thứ kì dị, thứ mà sau này ta gọi là biến dị võ hồn, phế võ hồn.
Võ hồn không phải là long tộc như cha ta ,nó chỉ có hình dạnh như con chó nhỏ béo ú, với hồn lực một cấp, cha ta người mà ông yêu thương kỳ vọng bao nhiêu, lại khiến ông thất vọng bấy nhiêu, thân là tộc trưởng một vị cường giả, điều ông phải đối mặt là lời nói của tộc nhân, những trưởng lão tông tộc.
Ông hối thúc cho ta tu luyện ,cho ta dùng tất cả các tiên thảo, chỉ mong ta sớm ngày hoá rồng thăng thiên, nhưng trái lại với nỗ lực của ta, hồn lực vẫn tăng một cách chậm chạp
Rồi ngày mà ta khổ sở chờ đợi đã đến hồn lực ta cũng đã mãn cấp, ta được phép phụ gia hồn hoàn, ngay cả cha ta cũng rất háo hức, ông luôn hy vọng ta có thể mạnh mẽ hơn nữa, nhưng khi liệp sát hồn thú, phụ gia hồn hoàn, ta nhận được gì, một vũ hồn la tam pháo, không có khả năng công khích, mà điều đau đớn hơn nữa đó là hồn kỹ của ta, chắc có lẽ ông trời chêu đùa lòng người, hồn kỹ mà ta vấn vả mới có được lại là thả pháo.....
Từ đó ta được người trong tông gọi là phế vật, là đồ bỏ đi, cho đến khi ta gặp nàng, người con gái với mái tóc vàng nhẹ hơi xoăn, lúc nào cũng hồn nhiên ngây thơ, nàng luôn bên ta lúc mọi người ruồng bỏ, những lúc tu luyện khô khan. Nhưng có lẽ ý lão thiên căm gét ta chăng nàng lại là thiên tài của vũ hồn điện, thân mang trong người song sinh vũ hồn là người mà ngay cả giáo hoàng cũng muốn nâng niu.
Ta tự nghĩ bản thân thật không sứng với nàng, với thân phận nàng, vì vậy ta lại càng điên cuồng tu luyện nhưng ở đời đâu có gì như ý muốn, ngày mà nàng nhục nhã ta sai người đuổi ta ra khỏi vũ hồn điện, ta chỉ muốn nói cho nàng biết, người mà nàng từ bỏ rồi có ngày sẽ trở thành cường giả, Bỉ Bỉ Đông nàng đã sai rồi.
Ta ra đi với trái tim rạn nứt ta lang thang ko biết bai nhiêu nơi, gặp biết bai nhiêu kẻ, để rồi hội ngộ với đại ca và tam muội, hai người mà sau này ta luon tự hào vì là huynh đệ của mình, cùng nhau luyện cấp, tăng hồn lực,và điều mà ta hạnh phúc nhất là có thể sử dụng được võ hồn dung hợp kỹ với ba người bọn ta, tình cảm càng ngày càng gắn bó để rồi, một ngày cả ta và đạu ca cùng thích liễu muội,
Liễu Nhị Long là một người con gái khá thẳng thắn tính cách nông nổi đáng yêu, đù cho mọi người gọi nàng là long nữ hay mụ rồng cái rồi cái ngày chúng ta cùng thổ lộ với nàng cũng đến, nàng lựa trọn ta thay vì Phất lang Đức điều này càng làm cho ta điên dại, ta muốn trở nên mạnh mẽ để che trở nàng để nàng có thể làm điều mình thích, được vô tư thể hiện bản thân, được nhõng nhẽo nhưng, cái lúc nàng đưa cho ta lệnh bài của gia tộc tim ta như bị đâm nát, nàng lại là đường muộn của ta, là con gái của chú ta, và điều mà ta không muốn nhất lại sảy ra, chúng ta chung huyết thống, bị cấm đoán từ gia đình, ta lại một lần nữa tuyệt vọng gia đi
Nhưng ông trời cho ta gặp đường tam để ta có thể thay đổi bản thân giúp cho thiên hạ nhìn lại ta không phải phế vật, ta cũng có dạy đỗ ra một cường gi, sự phấn khởi chưa bai lâu ta nghe tin nàng cho người diệt tộc ta, giết cha ta, ta như điện dại tìm đếm bỉ bỉ đông để hỏi nàng vì sao, vì sai lại làm vậy.
Nhưng chả lời ta nàng chỉ nói rằng đó vị nàng vì tham vọng của nàng, ta đã thề sẽ vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho nàng
Còn nhị long ta lại găp lại nàng có lẽ âu cũng là cái số cho chúng ta bên nhau, nàng chờ đợi ta 20 năm lẽ bóng, ta nhận ra rằng có lẽ, ta đã sai để một người con gái cô đơn đợi chờ ta tận từng ấy năm.
Ngày mà bỉ bỉ đông chết, ta như điên dại ta không biết rằng nàng lại yêu ta nhiều như vậy, chịu nhiều tủy nhục như vậy, điên dại như vậy, có thể cả thiên hạ phụ ta, nhưng nàng không phụ ta.
Cả cuộc đời này có lẽ ông trời phụ ta ko cho ta một thân cường giả, nhưng lại để cho ta phụ hai bóng hồng nhan, một người vì ta điên dại khiến vạt người lầm than, là tội đồ thiên cổ, một người vì ta mà điêu đứng nhân sinh đoạn tuyệt tình thân hủy bỏ thanh xuân chờ đợi ta
,Ngọc Tiểu Cương ta có cái giác khiến cho họ phải chả giá như vậy, liệu có đáng không.
[Đứng đó trăm năm có thấy đau lòng
Chỉ cần một nụ hôn ái ân vẹn nguyên
Đau vẫn đau mà thương vẫn thương
Chữ tình in dấu đậm sâu] Ost phượng khấu
["Hai mươi năm đã qua, Bỉ Bỉ Đông ngươi vẫn đẹp như xưa, nhưng ta lại già rồi. Nếu hôm nay người mà bị uy hiếp tánh mạng là ngươi, ta cũng sẽ có phản ứng như vậy. Dù sao, ngươi là người đầu tiên ta yêu."]
[Tiểu, Tiểu Cương, thật là ngươi sao?Ta không phải là đang nằm mơ chứ?"Thanh âm nhu mỹ liên tiếp hỏi tới hai lần, thanh âm nàng lúc này cũng kịch liệt run rẩy,nước mắt không chịu khống chế đã chảy xuống khuôn mặt đã tái nhợt.Toàn thân lâm vào trạng thái vô cùng kích động.]
[Phất lão đại, ngươi cho rằng để cho ta lại nhìn thấy hắn, hắn còn có khả năng trốn thoát nữa hay sao? Lần này, cho dù có phải dính hắn lại, ta cũng muốn đem hắn dính chặt bên thân ta."]
[Tiểu tam, người có phải là muốn hỏi, ta cùng với nhị long cuối cùng là có quan hệ như thế nào, tại sao lại phải giống như bây giờ, tại sao sao ta phải tránh nàng suốt 20 năm có phải không?"]
[Hơn 20 năm trước, một gã thanh niên xuất than từ danh môn, bởi vì bản thân võ hồn sinh ra biến dị khác thường mà thay đổi, không có năng lực kế thừa võ hồn truyền thừa của bổn môn mà bị gia tộc sở viện bài xích. Vì để chứng minh bản than mình, hắn khổ học và nghiên cứu thật sâu về phương diện hồn sư, mong có một ngày có thể bằng vào hiểu biết để cho thế nhân chấp nhận chình mình. Trong khi hắn ở bên ngoài, gặp một hồn sư trẻ tuổi cùng chí hướng, hai người quyết định cùng nhau đặt chân vào hồn sư giới.]
" [Tại trước khi chúng ta kết hôn, ta cùng Nhị Long, Phất Lan Đức trên đại lục trở thành bằng hữu, chưa từng bao giờ hỏi về thân thế của đối phương. Đó là việc riêng tư của mỗi cá nhân. Ta bởi vì gia tộc sở viện nên không nói, phất lan đức xuất thân từ gia đình bần dân, mà Nhị Long cũng chưa bao giờ chủ động nhắc qua về thân thế của mình. Mục đích mà vị nhị thúc này của ta tìm tới chính là làm thân hôn (người bên nhà gái). Nhị long, nhị long chính là nữ tư sinh (con gái riêng)của y."]
" [Sao lại thế này? Ngươi tại sao lại có thể gả cho tên phế vật này?" ]
[Huynh muội kết hợp. Chuyện tình này thế nhân không thể chấp nhận. Cho dù là ta không để bụng, nhưng Nhị Long lại là nữ nhân, ta làm sao có thể để cho nàng chịu điều tiếng như thế này được chứ. Càng huống chi ta chỉ là một phế vật vô dụng, Nhị Long cùng ta một chỗ, ta thậm chí ngay cả năng lực bảo vệ nàng, người con gái ta yêu cũng không có. Nàng vốn là không nên thuộc về ta]
- [Tiểu Cương, ngươi vốn hận ta lắm phải không? Tuy rằng ngươi không có nói ra, nhưng mà ta biết rất rõ. Lúc trước, ta đã làm cho ngươi tổn thương, ngươi làm sao lại có thể tha thứ cho ta cơ chứ? Nhưng mà, ngươi biết không, ngươi chính là nam nhân mà ta yêu nhất trong cả đời mình. Trước kia như vậy, bây giờ cũng vậy, mà vĩnh viễn cũng là như vậy.]
[Ngươi nói dối, nếu như ngươi thật sự thương hắn, ngươi vì sao lại hủy đi Lam Điện Bá Vương Long Gia Tộc chúng ta, giết tất cả thân nhân của chúng ta?]
[Ngươi nghĩ rằng ta cũng giống như ngươi, yếu đuối như vậy sao? Tiểu Cương bị gia tộc khinh bỏ, bị gia tộc làm cho nhục nhã, ngươi không biết sao? Ngươi đã làm được gì cho hắn? Chuyện ngươi không thể làm, ta thay Tiểu Cương làm. Bất kể là ai dám làm cho hắn thống khổ, làm cho hắn nhục nhã, khinh thường hắn, ta cũng sẽ không tha. Lam Điện Bá Vương Long gia tộc không còn, sự phiền não của Tiểu Cương cũng sẽ không còn nữa, chẳng lẽ là không đúng sao?]
[Vừa nói, nàng đột nhiên nở nụ cười vui vẻ, từ trên khóe miệng nàng, chảy ra một dòng máu tươi màu tím đen.]
[- Ngươi là người điên
Thanh âm Đại Sư có chút run rẩy, hắn rốt cuộc cũng đã mở miệng.]
[ Đúng vậy, ta là ngươi điên, nhưng mà, Tiểu Cương, ngươi có biết vì sao ta lại nổi điên hay không? Ngươi còn nhớ hay không, lúc trước khi chúng ta còn ở bên nhau, ta đã có bộ dáng như thế này hay sao?]
[Năm đó ta và Tiểu Cương vốn là yêu nhau tha thiết, mặc kệ là hắn không có võ hồn cường đại hay là có trí tuệ mà người khác không có được. Ngươi xem, hiện tại khuôn mặt của hắn cứng ngắc như vậy, ta biết là tại sao, bởi vì từ khi ta rời khỏi hắn, nụ cười cũng không còn xuất hiện trên mặt hắn nữa. Vào ngày đó, ta nhớ rất rõ ràng, lúc đó là ban đêm, tinh quang ảm đạm. Sư phụ ta đột nhiên đến. Hắn hỏi ta và ngươi có quan hệ thế nào. Tiểu Cương, ngươi biết không, sư phụ ta chính là người mà ta tôn kính nhất, hắn chẳng những là Giáo hoàng của Vũ Hồn Điện, đồng thời cũng là người truyền cho ta tất cả các tri thức.]
[Cho nên, ta đối với Sư phụ cũng không hề giấu diếm gì, đem quan hệ của chúng ta lúc đó nói lại cho hắn. Lúc ấy, sắc mặt của sư phụ rất khó coi. Hắn nói, ta là tuyệt thế kỳ tài của Vũ hồn điện trăm năm khó gặp, có được Song Sinh Vũ Hồn, quyết không cho phép ta cùng với nam nhân bên ngoài phát sinh tình cảm, càng không thể cùng với Lam Điện Bá Vương Long gia tộc có quan hệ gì cả, vĩnh viễn cũng không cho phép ta rời khỏi Vũ Hồn Điện. Trong lòng ta cũng chỉ có ngươi, cho nên, ta cùng với sư phụ đã tranh cãi rất nhiều, càng lúc càng gay gắt. Ta nói cho hắn biết, ta yêu Tiểu Cương tha thiết, cho dù phải rời khỏi Vũ Hồn Điện, ta cũng phải ở cùng một chỗ với ta. Sư phụ đột nhiên điên lên, một chưởng đánh tới, đã đánh ta ngất xỉu. Đến khi ta tỉnh lại, chỉ thấy toàn thân đau nhức, thân thể nát nhừ nằm trong mật thất của Vũ Hồn Điện. Hắn ta, tên cầm thú đó, đang ngồi bên cạnh ta, ngươi có biết, hắn nói với ta cái gì không? Hắn nói là, cho dù dùng phương pháp xấu xa nhất cũng phải giữ ta lại trong Vũ Hồn Điện. Hắn còn nói với ta, thân thể ta đã không hề sạch sẽ, thân thể ta đã thuộc về hắn, ta còn mặt mũi nào mà gặp lại nam nhân mà ta yêu nhất cơ chứ? Nếu mà ta còn không rời khỏi ngươi, hắn sẽ lập tức giết ngươi.]
[Lúc đó, chuyện đầu tiên mà ta nghĩ đến là tự sát, nhưng mà ta lại không thể chết được, ta hiếu hắn rất rõ, nếu như ta chết, hắn nhất định sẽ đem toàn bộ lửa giận trút hết lên người của ngươi, hắn sẽ giết ngươi. Ta không thể không là ra bộ dáng tuyệt tình đến gặp ngươi, nói cho ngươi biết, ta ở bên cạnh ngươi chỉ vì phần trí tuệ kia của ngươi mà thôi. Bởi vì chỉ có như vậy, ta mới có thể bảo vệ được ngươi, nam nhân mà ta yêu nhất.]
[Ngươi vì sao không có sớm nói cho ta biết tất cả mọi chuyện? Ngươi đã sớm giết chết hắn, vì sao lại không đem hết tất cả mọi chuyện này nói lại cho ta biết?]
[Có một điều hắn nói rất đúng, cơ thể của ta đã ô uế, không thể dùng xác thịt đã nhiễm bẩn của ta làm bẩn đến ngươi. Tiểu Cương, đừng vì ta mà khổ sở, có thể đem tất cả những chuyện này nói hết cho ngươi, lại có thể một lần nữa chứng kiến ngươi vì ta mà rơi lệ, có thể trước khi chế có thể nắm lấy tay ngươi, ta đã thỏa mãn rồi. Cả đời này của chúng ta, đều đã vô cùng khổ sở. Hãy đáp ứng ta, từ nay về sau cùng với Liễu Nhị Long sống thật vui vẻ. Nàng ta bất quá cũng chỉ là em họ của ngươi mà thôi, hiện tại ngay cả Lam Điện Bá Vương Long gia tộc cũng đã không còn, các ngươi cũng không cần cố kỵ gì nữa. Liễu Nhị Long, ngươi đến đây.]
[Liễu Nhị Long, ta chết oán thù của chúng ta cũng sẽ chấm dứt. Tiểu Cương vì yêu ngươi mà mở hết tất cả những gông xiềng của thế tục, cho dù là hắn cũng muốn chân chính cùng với ngươi ở cùng một chỗ. So với ta, ngươi may mắn hơn rất nhiều. Ít nhất ngươi còn có thể cùng hắn ở cùng một chỗ. Giúp ta sau này chiếu cố cho hắn tốt một chút, được không?]
[Ngươi cũng là một nữ nhân đáng thương.]
Đại Sư- Tiểu Cương
Sự phụ hải thần nhưng vẫn là phế vật
MỖI NGÀY MỘT NHÂN VÂT MỖI NHÂN VẬT MỘT CÂU TRUYỆN
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top