Chương 45: Lần thứ hai phá cổng thành

Những anh em không vượt được qua cây cầu bốc cháy tất nhiên rồi cũng lần lượt bị quân địa ngục đánh gục hoặc bắt giữ. Nhưng vì có đống lửa, quân địa ngục cũng không thể vượt qua cầu, vì thế những người đã qua cầu trước đó có thể rảnh rang chạy mà không bị ai đuổi. Theo chỉ dẫn từ trước của Ma Hiệp, họ cùng nhau hướng tới vị trí của bức tường thành. Cũng giống như đợt nổi dậy trước, họ nhằm thẳng vào vị trí cổng thành mà tấn công. Khi vừa thấy dấu hiệu của quân nổi dậy, những tên lính gác đứng trên chòi đã hô báo động:

- Báo động! Báo động!... có địch tấn công từ phía trong thành... báo động!

Gần như ngay lập tức tên Cung Đội Trưởng đã có mặt dưới chân thành. Hắn nhướn mắt nhìn về phía xa xa trong thành, rồi gắt lên có vẻ tức tối:

- Mẹ kiếp! lại có nổi loạn nữa rồi. Chẳng hiểu mấy bố trong ngục canh giữ cái kiểu gì.

Sau Cung Đội Trưởng, các tay cung khác trong đội của hắn cũng lần lượt xuất hiện, dần dần xếp thành hàng đứng chắn trước cổng hướng vào trong. Rồi một người mặc đồ giáp trụ cầm giáo cũng đi tới, vừa đi vừa nghênh ngang nói:

- Mẹ cái bọn tù khốn kiếp! lại giở trò rồi. Lần này có ta ở đây xem có tên nào thoát được không.

Rồi một đội quân cầm giáo nối đuôi nhau rầm rập chạy tới. Thì ra sau lần trước bị đẩy vào thế bị động, quân địa ngục đã tăng cường lực lượng túc trực phòng thủ tại bức tường thành. Một đội quân cầm giáo cũng khoảng 100 tên đã hạ trại đóng quân ngay bên cạnh trại của đội cung. Giờ thì cả hai đội đã xếp thành những hàng nối ngay ngắn đứng sẵn sàng nghênh địch, quân cầm giáo đứng trước, quân bắn cung đứng sau.

Khi quân nổi dậy bắt đầu tiến tới tầm bắn, Cung Đội Trưởng hô to:

- Tất cả chú ý! Chuẩn bị cung tên!.... Bắn!

Vút vút vút...

Một trăm tên lính bắn cung trong đội hình cùng những tên đứng trên mấy chiếc chòi gần đó cùng bắn một lượt. Những mũi tên đồng loạt rơi xuống đầu đoàn quân nổi dậy. Một số anh em có vũ khí có thể gạt tên ra, một số anh em thì trúng tên nằm xuống, tuy nhiên chẳng đáng là bao so với tổng số hơn 2000 người đang xông lên. Những loạt tên khác lại liên tiếp được bắn tới, mỗi lần như vậy lại có những người ngã xuống nhưng tốc độ di chuyển của đoàn người không hề chậm lại. Tới khi hai bên chỉ còn cách nhau vài chục mét, những người đi đầu hàng cùng nhau hô lên đầy khí thế:

- XÔNG... LÊN... YAAA!

Phía bên kia, tên đội trưởng cầm giáo cũng hô lên:

- Toàn đội chú ý! Triển khai đội hình mũi tên!

Lập tức những tên đứng giữa hàng ngang tiến lên phía trước, những tên đứng liền kề ở hai bên cũng lần lượt tiến lên ở mức thấp hơn tạo ra một đội hình đứng quân như một mũi tên đâm vào đội hình đối phương. Tên nào tên ấy cầm chắc cây giáo chĩa về phía trước.

Hự... hự... chat... keng... keng...

Một loạt người lao thẳng vào những mũi giáo và gục xuống ngay lập tức, nhưng cũng có một số người vẫn đứng vững và có thể đánh trả. Có điều đội hình quân địa ngục vẫn giữ nguyên hàng nối, chỉ hơi xô lệch một chút. Với cách bố trí đội hình như một mũi tên chắc chắn, đoàn người nổi dậy không thể lấy số đông mà đẩy bung đội hình quân địa ngục ra được. Ngược lại, quân nổi dậy bị phân tán hướng di chuyển sang hai bên cánh của quân địa ngục, lực tấn công được chia đều tới hầu như tất cả các vị trí lính cầm giáo. Trong khi đó, lính bắn cung đứng đằng sau vẫn có thể tiếp tục dùng cung bắn vào khu trung tâm quân nổi dậy chứ không phải gác cung mà rút kiếm đánh cận chiến. Với cách đánh này, chỉ sau một lúc quân nổi dậy đã nằm xuống vô số. Tuy vậy số lượng quân nổi dậy quá nhiều nên vẫn còn là rất đông. Lính cầm giáo cản được những đợt tấn công đầu tiên của quân nổi dậy nhưng những đợt dâng lên tiếp theo lại quá dày đặc vì tốp đầu chỉ có những người chạy nhanh nhất còn phần đông thì lại di chuyển đồng đều nhau ở tốp sau. Lính cầm giáo đâm không xuể, để quân nổi dậy tràn được tới cả vị trí của lính cung. Đến lúc này lính cung buộc phải đồng loạt bỏ cung mà rút kiếm ra ngăn cản không cho quân nổi dậy tới được cổng thành. Cuộc chiến ngày càng trở lên rối loạn tuy nhiên quân địa ngục vẫn có ưu thế và giữ được đội hình ổn định vì thực ra quân nổi dậy từ đầu tới cuối chỉ có khoảng 100 người thực sự có khả năng chiến đấu, bằng một nửa quân địa ngục, còn lại các linh hồn yếu sức chỉ chạy qua chạy lại làm phân tán sự tập trung của đối phương. Đúng lúc ấy thấy có tiếng hô hoán từ một cái chòi ở xa xa vọng đến:

- Báo động! Báo động!... có địch tấn công từ ngoài rừng đá...

Đang chiến đấu, Cung Đội Trưởng ngẩn người nhìn về phía phát ra tiếng báo động, nói:

- Hả? Thôi chết bỏ mẹ rồi! Sao đúng lúc thế nhỉ?... Giờ làm thế nào được bây giờ?

Cách đó không xa, đội trưởng cầm giáo cũng chửi thề:

- Khốn nạn! sao lại thế được? chẳng nhẽ chúng có liên lạc với nhau hay sao mà đến cùng lúc được?

Cung đội trưởng cố sức gạt đối thủ đang đánh với mình ra để lùi hẳn mấy bước về đứng sát bên cánh cổng thành, rồi hô to:

- Tất cả chú ý! Cố gắng quay lại giữ cổng thành!

Tuy nhiên cũng chỉ có vài tên lính lùi lại được như hắn vì phần lớn đều đang bận đánh với kẻ địch phía trước mặt. Một lúc sau thì nghe thấy cánh cổng rung lên bần bật và phát ra những tiếng kêu chắc nịch:

Huỵch... huỵch... huỵch...

Phiến quân từ ngoài rừng đá đã sử dụng một khối đá lớn để đập cửa. Cung đội trưởng và mấy tên lính đi theo ra sức tì vai vào cánh cửa để giữ. Tuy nhiên lực giữ như thế là quá ít ỏi.

Huỵch... huỵch... huỵch... RẦ ẦM!

Cuối cùng thì cánh cửa đã bật mở. Cung Đội Trưởng và đám lính bị đẩy ngã rúi rụi vào trong. Khoảng một trăm người từ bên ngoài ùa vào, dẫn đầu chính là Lính Đen. Đội quân này như hổ đói lâu ngày vớ được mồi ngon, lao vào chiến đấu rất dũng mãnh. Quân địa ngục trước đó đang có lợi thế giờ lại hoàn toàn bị động, đang phải lo đối phó với địch phía trước lại gặp phải một đội quân hùng hổ ập tới tấn công từ phía sau, không biết phải chống đỡ thế nào. Lính Đen, cu Zin, Hỏa Bối, Hà Tuất sát cánh bên nhanh sát cánh bên nhau đâm thẳng vào giữa đội hình quân địch, xé toang hàng ngũ địch. Họ đi đến đâu là hàng loạt quân địch gục xuống tới đó. Khi gặp được những người anh em từ trong ngục ra, Lính Đen tranh thủ vừa chiến đấu vừa hô lên:

- Các anh em, chúng tôi là quân của Ma Hiệp đến hỗ trợ anh em. Không biết Ma Hiệp có đi cùng anh em không?

Những thông tin giới thiệu của Lính Đen sớm truyền đi làm anh em nổi dậy yên tâm và họ cũng sớm thông tin lại là Ma Hiệp không có ở đây. Chẳng mấy chốc toàn bộ quân địa ngục đã bị đánh gục. Sau khi tên lính địa ngục cuối cùng nằm xuống, tất cả anh em cùng vui sướng vẫy tay lên trời hò reo tưng bừng.

Chờ cho anh em bớt hưng phấn một chút, Lính Đen hướng về phía các anh em nổi dậy từ trong ngục ra hô to:

- Các anh em nổi dậy nghe đây! Ta là phó tướng của Ma Hiệp, các anh em muốn gia nhập quân Ma Hiệp thì hãy theo ta, rút thật nhanh về căn cứ.

Những người từ trong ngục ra ai nấy đều sung sướng vỗ tay hưởng ứng. Lúc đó, Hỏa Bối đứng gần Lính Đen nói:

- Đại ca, chúng ta vào đây rồi hay là đánh tiếp vào trong giải cứu thêm người đi.

Hà Tuất cũng đứng gần đó nói:

- Phải đấy đại ca, chúng ta năm lần bảy lượt phá cổng thành không được, giờ phá được cổng rồi phải đánh phá tan tành cái ngục này cho chúng biết chứ.

Lính Đen cảm thấy lưỡng lự, chưa biết nói sao. Cu Zin đứng cạnh Lính Đen xua tay, nói:

- Không được đâu. Đây chỉ là lực lượng bảo vệ vòng ngoài của chúng, quân chủ lực bên trong chúng ta không đánh được đâu. Mau rút nhanh đi không chúng đến bây giờ thì không kịp đâu.

Lính Đen nhìn quanh một lượt rồi quay sang cu Zin hỏi:

- Không lẽ phá cổng xong không làm được gì khác nữa sao?

Cu Zin ngó qua ngó lại một chút rồi chỉ tay về một phía nói:

- Theo tin trinh sát thì gần đây nhất chỉ có một mỏ đá nhỏ, nếu không vội chúng ta có thể đến cứu một số anh em ở đó, còn những chỗ khác đều xa, cố đánh sẽ rất mất thời gian.

Lính Đen lại hỏi:

- Mỏ đá này có khoảng bao nhiêu anh em đang bị nhốt?

Cu Zin trả lời ngay:

- Khoảng 100 người. Và chỉ có 10 lính canh.

Lính Đen gật đầu:

- Được. Vậy chúng ta cứu thêm 100 anh em nữa rồi rút lui ngay nhé.

*

* *

RẦM...

Chúa Ngục tức tối dậm chân xuống sàn trong sảnh chầu khiến sàn lát đá vỡ toác. Điện chầu vốn không bố trí cái bàn nào trước mặt chúa ngục nếu không hẳn là ông ta đã đập tan nó ra.

- Các ngươi làm ăn cái kiểu gì mà để tù nhân cứ nổi loạn hết lần này tới lần khác thế hả? Cả mấy nghìn tên trốn thoát. Có cái ngục nào như cái ngục này không hả?

Đám quần thần đứng dưới im thin thít, không ai dám ngẩng mặt lên, thậm chí chẳng ai dám chớp mắt nữa. Sự im lặng khiến Chúa Ngục càng thêm bực mình, ông ta nhăn nhó quát:

- Lê Vinh, ngươi chịu trách nhiệm giữ cổng thành, sao để bọn chúng phá cổng ra được hả?

Từ trong đám quần thần đang đứng cúi đầu, Lê Vinh vội vàng đứng ra giữa sảnh rồi quỳ rụp xuống nói:

- Dạ, thần không hoàn thành nhiệm vụ, thật đáng tội chết ạ. Nhưng mong Chúa Ngục xem xét. Thần chính là người đưa ra ý tưởng xây lên bức tường thành này là để phòng thủ các đợt tấn công từ ngoài rừng vào chứ không có chuẩn bị cho các đợt tấn công từ phía trong ra. Giả sử như trước đây không có bức tường thành thì cũng chẳng có cách nào ngăn được đám quân nổi loạn đó. Như vậy trách nhiệm trong việc này phải thuộc về lực lượng canh gác trong ngục. Mong Chúa Ngục soi xét ạ!

Lê Vinh đổ lỗi cho lực lượng canh gác trong ngục, mà lực lượng này vốn không có người đứng đầu, chỉ là lực lượng lưu động được giao cho các Pháp Quan sử dụng để giữ an ninh trong ngục, mà số Pháp Quan thì quá đông, chẳng có riêng ai phải chịu trách nhiệm cả và cũng chẳng có Pháp Quan nào được tham dự vào buổi chầu. Nhưng nếu phải tìm một người chịu trách nhiệm cho những rắc rối xảy ra trong ngục thì đó không ai khác ngoài Phạm Thanh – Thượng Thư Bộ Hình, người có nhiệm vụ giữ an ninh nội bộ trong ngục. Vì vậy, nghe thấy Lê Vinh nói thế, Phạm Thanh sợ sẽ động đến mình nên đáp trả:

- Lê Vinh, quân lực trong tay ông cả. Chứ lực lượng canh gác làm sao chống lại được mấy nghìn người một lúc? Ông còn định thoái thác trách nhiệm cho ai?

Lê Vinh chưa kịp đáp lại thì Chúa Ngục lại quát:

- Thôi im đi! Các ngươi lại đùn đẩy trách nhiệm à? Ta nghe đến chán ngấy rồi. Để xảy ra những việc như vậy không biết đường mà cùng nhau giải quyết còn quay ra cắn lẫn nhau nữa. Các ngươi nói thử xem, làm sao để xảy ra việc này? Làm thế nào để không lặp lại việc này?

Phạm Thanh liền đứng ra bên cạnh Lê Vinh, quỳ xuống nói:

- Dạ, thần trộm nghĩ ngục Đại Ngàn bao lâu nay chưa từng xảy ra những cuộc nổi loạn quy mô lớn như thế này, nay bị như vậy chẳng qua là do cái tên Ma Hiệp lộng hành thôi. Tên này khôn ranh lại hành động to gan, táo tợn. Lần trước hắn gây ra vụ nổi loạn lớn như vậy thì ai cũng nghĩ hắn phải theo đám tù trốn ra ngoài rừng rồi vậy mà không ngờ hắn vẫn còn lẩn quất trong này làm lại việc đó lần nữa. Cũng may trận vừa rồi tuy chúng ta để mất mấy nghìn tên tù nhưng đội trưởng đội thanh tra của Bộ Hình là Trương Tư đã bắt được tên đầu sỏ Ma Hiệp, đó cũng là một thắng lợi đấy ạ.

Vừa nói Phạm Thanh vừa quay sang nhìn Trương Tư đang đứng ở vị trí ngay sau lưng y. Vốn dĩ những câu hỏi chung chung như vừa rồi của Chúa Ngục sẽ không có kẻ nào dại gì mà đứng ra trả lời vì việc chung tức là không phải việc của mình, nhưng lần này Phạm Thanh lại đứng ra nói vậy chủ yếu là để khoe công trạng của bộ Hình thôi. Thấy vậy, thượng thư bộ Kiến cũng đứng ra nói:

- Dạ, đúng vậy. Tên Ma Hiệp này hoành hành bấy lâu nay đã nhiều phen làm chúng ta khốn đốn, tìm đủ mọi cách chưa bắt được hắn. Giờ Trương Tư đội trưởng bắt được hắn thật đúng là đã lập đại công rồi đấy ạ.

Thấy vậy Chúa Ngục dịu giọng nói:

- Ừ, ta cũng đã nghe báo cáo. Các ngươi đã xác thực chưa? Có chính xác là Ma Hiệp không?

Trương Tư vội vã đứng ra giữ sảnh, phía sau lưng Phạm Thanh, quỳ xuống nói:

- Dạ, Chúa Ngục. Chắc chắn là hắn rồi ạ. Khi hắn còn ở phủ Phó Ngục thần đã gặp nhiều lần nên nhận ra ngay. Vừa rồi bắt được hắn giam lại trong phủ bộ Hình, thần đã đưa tên Khát Máu của bộ Kiến đến xác minh lại. Khát Máu trước đây đã giao chiến với hắn nhiều lần trong rừng nên không nhầm được. Hơn nữa chẳng cần tra khảo thì hắn cũng đã tự nhận chính là Ma Hiệp ạ.

Chúa Ngục gật đầu:

- Ừ, nói như vậy tên này đúng là có liên quan đến Thái Yên à? Hừ, tiếc là không bắt được hắn sớm... phải chi còn giữ được mụ ta ở đây thì... hay là đưa hắn đến Trung Diệm làm chứng nhỉ?...

Lê Vinh đang quỳ dưới điện lên tiếng:

- Dạ, thần nghĩ là không nên. Chúng ta bắt được hắn nhưng còn đồng đảng của hắn ở ngoài rừng rất đông vẫn chưa dẹp được. Nên giữ lại hắn để chiêu dụ đám đồng đảng kia thì hơn. Với lại, chưa biết đưa hắn đến Trung Diệm có kết tội được Thái Yên không mà đường đi đến đó thì xa, ngộ nhỡ có kẻ nào đánh chặn ngang đường cứu được hắn thì nguy.

Chúa ngục vẫn trầm ngâm:

- Cũng phải... vậy theo các ngươi thì ta nên xử lý hắn thế nào bây giờ?

Phạm Thanh lại lên tiếng:

- Chúa Ngục, chi bằng cứ để hạ thần thử chiêu dụ hắn xem.

- Chiêu dụ ư?

- Dạ, bọn chúng làm loạn chẳng qua là vì muốn thoát khỏi cực hình thôi. Nếu chúng ta thu nhận hắn, hứa cho hắn một chức quan nào đó ắt là hắn sẽ nghe theo. Khi đó chỉ cần hắn nói một lời thì đám đồng đảng kia ở trong rừng cũng sẽ theo về đây hết. Đã về đây rồi, nếu quy thuận thì chúng ta dùng, mà có ý bất tuân thì chúng ta tiêu diệt cũng dễ như trở bàn tay.

Chúa Ngục im lặng suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên bật lên tiếng cười lớn:

Ha ha ha! Phạm Thanh, quả nhiên vẫn là ngươi cónhiều quỷ kế. Hay! Hay lắm! vậy ta giao cho ngươi việc này, cứ thế mà làm đi!Ha ha ha! 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top