Chương 5: Mục Tiêu

Quay về cuộc sống thường nhật, Hạ Vũ bắt đầu tìm hiểu về ngành Y, về trường Y, và về bệnh viện Đa khoa An Ninh.

Một lần tình cờ mẹ xem TV, trên TV chiếu chương trình tuyển sinh tốt nghiệp trung học phổ thông sắp tới, những logo của các ngôi trường hàng đầu nước được hiện lên màn hình trong đó có Trường Đại Y Thủ Đô.

Được biết trường gắn liền với Bệnh viện Đa khoa An Ninh, bệnh viện được xem là tốt nhất nhì nước, với công nghệ kỹ thuật chữa bệnh tiên tiến và đội ngũ y tế vô cùng tài giỏi. Được vào bệnh viện làm việc cũng là đều khó khi nơi đây chỉ tính về chất lượng chứ chẳng xem về số lượng. Nhưng dù là vậy, số lượng bác sĩ của bệnh viện vẫn chiếm một khoảng nhất định, và đặc biệt chẳng phải người tầm thường.

Bệnh viện có một trường đại học đào tạo y khoa vô cùng nỗi tiếng là trường Đại học Y Thủ Đô. Cái tên này Hạ Vũ cũng tìm hiểu qua, vì trường đào tạo y khoa được xây dựng với quy mô lớn ở thành phố Thủ Đô của nước. Gắn ghép lại gọi là trường là Y Khoa Thủ Đô.

Trường rộng lớn nằm ở vị trí đắc địa của thành phố. Ngoài ra, cơ sở vật chất của trường thì khỏi phải bàn, chỉ có thể nói là tuyệt vời. Đương nhiên cái gì cũng phải có cái giá của nó, muốn học ở một nơi tốt có tiếng, đổi lại phải có cái giá đắt.

Hằng năm điểm đầu vào phải nói là cao ngất ngưởng, chỉ cần lơ là thiếu một phẩy thôi là hẹn bạn phấn đấu lần sau.

Lúc coi điểm Hạ Vũ cũng khá sốc, nhưng rồi cô nghĩ, muốn theo đuổi người tài giỏi thì bản thân cũng phải tài giỏi nốt. Có câu "mây tầng nào gặp mây tầng đó." Nên nhất định phải đứng chung vị trí với anh mới có tiếng nói chung.

Thế rồi cô quyết tâm bản thân phải thật chăm chỉ cho năm tới, cũng chính là năm lớp mười hai đầy nhiệt quyết này. Phải cố gắng đến cùng, để xem, người con gái mang cả thanh xuân, ước mơ, nhiệt huyết của tuổi trẻ có thể bay xa đến đâu.

Xem lại điểm năm lớp mười và lớp mười một của cô tốt, nhưng so ra vẫn chưa đáng kể, buộc phải phấn đấu cho năm nay xuất sắc hết cả các môn. Hạ Vũ bắt đầu cho những chuỗi ngày học hè, tự tìm hiểu trước cho chương trình mười hai, để khi học chính thức thì đã nắm chắc những thứ cơ bản cho việc tiếp thu vượt trội hơn.

Tháng tám, tháng của những cơn mưa. Đến ngày tựu trường, cơn mưa lớn đêm hôm sáng ra vẫn còn lâm râm những hạt mưa nhỏ. Hạ Vũ thay một chiếc áo trắng tinh khôi, quần tây chỉnh tề rồi đứng trước gương tém tóc máy buộc lên cao thành đuôi ngựa.

Thường ngày hay để máy ngang, nhưng dần lại chẳng muốn để nữa, cứ để tóc mái dài qua mắt rồi tém qua một bên, sau một thời gian cũng ra dài đủ để buộc ra phía sau. Tóc buộc cao gọn gàng, giờ chỉ còn những sợi tóc mai rơi xuống trong năng động, xong mọi thứ, cô đeo balo nhỏ lên vai rồi đến trường.

Cứ như những dịp tựu trường mọi năm, chẳng có gì mới mẻ cũng chẳng có gì háo hức, vẫn là lớp cũ, chỉ có đều giáo viên chủ nhiệm thay đổi. Thay đổi cũng chẳng ai lạ đâu xa, ngày ngày đi học cũng gặp quen mặt những giáo viên trường mình.

Nhưng riêng lần tựu trường này cũng là lần cuối cùng của thời học sinh, trong lòng Hạ Vũ nôn nao đến lạ. Có chăng ngày này cô đã mong chờ lâu lắm rồi, mong chờ buổi tựu trường của năm cuối cấp để bắt đầu cho một cuộc hành trình học tập mới, bắt đầu chuẩn bị hành trang để theo đuổi ước mơ đã chọn điểm đích phóng đi. Nhưng đích đến này xa quá, nếu không nổ lực thì mũi tên chẳng đủ sức mà ghim đến hồng tâm.

Tháng chín, tháng mười, rồi tháng mười một... Do chẳng để ý đến mà thời gian trôi qua như gió thổi ngoài ô cửa, thổi qua cái vèo rồi cuốn đi luôn thời gian.

Cuối tháng năm, tháng của nàng Hạ ghé qua, nắng vẫn như cái lò than hắt xuống mặt đất, chỉ cần ra ngoài một lúc là mồ hôi mồ kê đổ khắp người.

Trong lớp có quạt trần, nhưng cái nóng cũng chẳng bị xua đi hết. Vì thế ai đến lớp đều trang bị một cái quạt mini hoặc quạt cầm tay, dẫn đến hình ảnh bàn nào cũng có cái để tiếp sức trong những ngày nắng oi ả.

Thời gian này, chẳng ai than thở về bài vở mà đâu đâu cũng chỉ nghe họ than phiền về cái nóng. Nhớ đâu năm ngoái trời không nóng như thế, thỉnh thoảng còn trút xuống cơn mưa mát mẻ, vậy mà hơn tháng này năm nay, nắng gắt đến mức cả tháng chẳng có giọt mưa nào rơi xuống.

"Các bạn đã làm xong câu hỏi trong đề cương chưa?"

"Rồi ạ."

"Vậy chúng ta cùng giải từng câu để hiểu vì sao chúng ta nên chọn đáp án đó nhé."

Giáo viên đứng trên bục giảng, chiếc áo sơ mi màu xanh sọc của thầy đã sẫm màu vì mồ hôi. Nhưng thầy mặc kệ mà giảng bài trong nhiệt huyết biết lắm, vì vậy cả lớp chẳng còn ai mở lời than vãng cho cái nắng này nữa, buông lơi nó đi mà chăm chỉ lắng nghe lời giảng dạy một cách đầy đam mê ấy.

Đề cương toán toàn là trắc nghiệm, nhưng để chọn được đáp án đúng phải giải đề. Đề toán hiện tại không khó, nếu hiểu thì chỉ cần áp dụng mấy công thức ngắn là ra.

Cả tiết toán chỉ tập trung vào giải đề cương, thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, chưa gì mà chuông reo lên báo hiệu tạm dừng tiết học.

"Các em về nhà tiếp tục làm mười câu tiếp, tiết sau chúng ta tiếp tục giải, sau đó thầy sẽ cho làm bài kiểm tra thử."

Tiếng úp sách vang lên khắp cả lớp, kèm theo tiếng lá cây xào xạc ngoài cửa sổ, nghe mà êm tai. Tranh thủ thời gian rảnh rỗi, người ngồi trước lại quay về bàn ngồi sau, rồi tụm lại thành một nhóm nhỏ thì thầm tám chuyện. Có thể là những câu chuyện vui vẻ nào đó bắt gặp được rồi kể nhau nghe, cũng có thể là những ước mơ về ngành nghề được kể một cách hài hước, vâng vâng và mây mây, những câu chuyện xù xì ấy chưa bao giờ hết chủ đề để nói.

Lời tám chuyện râm ran trong lớp học, thêm cái khí trời màu nắng óng ả, rồi tiếng cười lâu lâu lại vang vọng lên, tạo nên một bức tranh nhẹ nhàng ngọt ngào của tuổi trẻ.

Gần đến mùa tốt nghiệp, trên TV và khắp mọi nơi đều có băng gon và tờ rơi đăng tin tuyển sinh, cũng không ít những trường đại học xuống trường cấp ba tuyển sinh, nhưng sự mong ngóng từ ngôi trường yêu thích lại chẳng có. Cũng chẳng hi vọng gì khi mọi năm Trường Y Thủ Đô có bao giờ xuống tận nơi đây mà chỉ đâu đó tuyển sinh trong những ngôi trường cấp ba lân cận.

Nhưng những trường đại học y khác xuống tuyển sinh cũng khiến lòng Hạ Vũ nôn nao đến lạ, trong đầu cũng chỉ luôn nghĩ về ngôi trường rộng lớn nằm đắc địa ngay thành phố Thủ Đô phồn hoa xinh đẹp.

Mấy ai hiểu niềm khát khao cháy bổng trong lòng Hạ Vũ lớn như thế nào. Nếu như, chỉ là nếu như năm nay Hạ Vũ không thể đậu vào trường ấy, thì cũng đã dự định hết mọi tình huống, cô sẽ tiếp tục ôn thi chờ đến năm sau tiếp tục thực hiện mục tiêu dang dở của mình.

Nổi niềm này Hạ Vũ cũng có chia sẻ với gia đình, nhưng thật mai Hạ Vũ có người mẹ luôn ủng hộ con gái vô điều kiện.

Nhưng tận sâu trong lòng rất tiếc nuối, vì cô đang rất mong chờ để gặp lại bóng dáng người xưa trong tầm kí ức. Nếu lần này bản thân không đậu được, thời gian học lại để thi lại kéo dài ra một năm.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #hocduong