Chương 3

Chương 3.1

Star là khách sạn cao cấp mà vừa được xây dựng trong thời gian qua. Mọi người đều biết chủ sở hữu của Star là thiếu gia Vĩnh tắc. Vĩnh gia nhiều đời làm nghề y, làm chủ không biết bao bệnh viện trên toàn quốc thế nhưng Vĩnh thiếu gia lại đam mê kinh doanh mà không theo nghề truyền thống, vì thế đã tách riêng ra độc lập tạo dựng sự nghiệp cho mình. Tuy nhiên Star lại là dự án lớn nhất từ trước đến nay của anh nên trong giới thương nhân đã có không ít sự chú ý đến Star.

Nhưng điều gây nên sức ảnh hưởng nhất đến với giới truyền thông là sự có mặt lần này của Thủy tiểu thư - Thủy Thanh Liên, thiên kim tập đoàn Thánh hằng, công chúa quý giá của hoàng gia Anh quốc. Thủy tiểu thư vốn là con gái của Thủy phu nhân và Chủ tịch Trịnh nhưng vì hai người đã ly hôn nên cô theo mẹ và từ nhỏ đã xuất ngoại Anh quốc, thế nên giới truyền thông luôn cố tìm tòi thông tin về cô công chúa thần bí tôn nghiêm này.

Thật ra Thủy phu nhân trước đây là vợ chồng kết tóc se tơ của chủ tịch Trịnh từ khi ông còn tay trắng lập nghiệp. Thủy phu nhân xuất thân từ gia đình quân nhân truyền thống - Thủy gia. Bố bà là Tư lệnh Thủy Quân, biết được mối tình của con gái và Chủ tịch Trịnh ngày trước đã hết sức ngăn cản nhưng không lay chuyển được ý định của con gái yêu nên đành mặc kệ. Về sau, khi Trịnh thị thành lập, Chủ tịch Trịnh cùng vợ lúc ấy đã có Trịnh Thiên, gia đình vô cùng hạnh phúc. Nhưng khi Thủy Thanh Liên vừa ra đời, Thủy phu nhân phát hiện chồng mình và thư kí trong một lần say rượu mà đã có với nhau đứa con 2 tuổi. Vô cùng đau khổ vì bị lừa dối bấy lâu nhưng Thanh Liên còn quá nhỏ nên bà chịu đựng cuộc sống sống đau khổ. Đến khi cô vừa tròn 5 tuổi bà đã dứt khoát ra đi. Chủ tịch Trịnh sau đó một năm đã lấy thư ký của mình - Trần Hoa, tuy nhiên vì cảm thấy tội lỗi với người vợ cũ đã cùng kết duyên gần hai mươi năm, lại không thể bỏ mặc đứa con của Trần Hoa nên ông đành chỉ chấp nhận hai mẹ con cô, nhưng đứa bé không được mang họ của ông mà tên cũng chỉ lấy một chữ Lệ.

Thủy Thanh Liên từ rất nhỏ đã biết được khiếm khuyết của gia đình mình, thế nhưng cô không vì vậy mà oán trách ai, ngày hôm xuất ngoại tại sân bay, cô đã thấy bố mình đến tiễn đưa, ông nhìn cô và cô thấy trong ánh mắt ấy vô vàn điều hối hận ăn năn, nhưng cô chỉ nhìn lại ông bằng ánh mắt hờ hững như những người xa lạ. Nếu không có lửa làm sao có khói, nếu không phải bản thân ông không tự chủ được thì có lẽ sẽ không để Trần Hoa chuốc rượu, hủy đi gia đình của cô. Cho nên đứa bé Thanh Liên 5 tuổi ấy đã sớm có tư tưởng trưởng thành hơn người.


Lần này về nước chưa được 3 tháng, Thanh Liên đã bị giới truyền thông bắt gặp trong một lần dạo phố cùng Vĩnh Tắc, vì vậy mà có tin đồn hẹn hò giữa cô và cậu ấy trong khi hai người vốn là bạn thân khi còn học chung đại học. Vậy nên lần này cô xuất hiện trong buổi tiệc khai trương của Star gần như khiến giới truyền thông chắc chắn hơn về mối quan hệ giữa bọn cô. Có thể nói Star và Thanh Liên là sự kiện gây nhiều sự chú ý nhất trong giới thương nhân cũng như truyền thông năm nay, không ít báo chí đã sớm đến túc trực để đưa tin về Thủy tiểu thư thần bí.

16 giờ, lúc này bữa tiệc đã chính thức bắt đầu, khách mời là những thương nhân hàng đầu cùng những nhân vật quan trọng trong giới chính trị, điều này khẳng định cho bước tiến xa của Star trong tương lai. Không ít thiên kim tiểu thư trong những bộ lễ phục sang trọng cao quý làm cho bữa tiệc thêm phần linh động màu sắc.

Chủ tịch Trịnh cùng gia đình mình vừa được bảo vệ hộ tống xuống xe đã hút không ít ánh đèn flash. Trần Hoa - Trịnh phu nhân cùng con gái Trần Lệ vừa đón nhận ánh đèn, vừa mỉm cười nhẹ nhàng, đặc biệt là Trần Lệ, mọi camera gần như tập trung chỉ vào mình cô.

Trần Lệ trong bộ lễ phục màu đỏ hở vai, ở eo được đính một bộ đóa tường vi đỏ bằng vải nở rộ trông như thật. Mỗi bước cô đi, đóa tường vi lại khẽ đung đưa như phất phơ theo ngọn gió. Trước đây có một vị đạo diễn có tiếng trong giới đã mời cô đóng phim nhưng cô từ chối, ông còn không tiếc lời bình luận, gương mặt của cô mà không để công chúng biết đến quả thực đáng tiếc. Trần Lệ quả thật rất đẹp, nét đẹp quyến rũ chín chắn của người phụ nữ gần như được tỏa ra vô cùng thu hút trên người cô. Cô không cần dùng nhiều mascara vì hàng mi dài cong vút khẽ chớp như cánh bướm nhẹ vỗ, môi màu đỏ tươi thắm càng làm tôn them làn da trắng mịn không tỳ vết của cô. Cả người cô tựa như một đóa tường vi quyến rũ, cuốn hút mọi ánh nhìn.

Trần Lệ đứng đó, mỉm cười trước ống kính, nhìn mọi người khẽ ngây trước sắc đẹp của mình, cô khẽ nhếch môi coi thường, ánh mắt thêm phần cao ngạo.

Đột nhiên một phóng viên chợt đẩy micro đến trước mặt cô, hỏi vô cùng sắc bén:

"Trần tiểu thư, lần này Thủy tiểu thư về nước, cô có cảm nhận gì không? Cô không sợ Thủy tiểu thư sẽ cướp mất vị trí hiện tại của cô sao?"

Liếc nhìn phóng viên trước mặt, trước câu hỏi đặt ra đã có không ít người chú ý về phía này, Trần Lệ mỉm cười dịu dàng.

"Vị phóng viên này, câu hỏi của anh thật khiến tôi bối rối đấy. Thật ra lần này Liên nhi về nước chúng tôi rất vui mừng. Liên nhi từ nhỏ đã xuất ngoại, vì vậy mà lần này chúng tôi rất mong em ấy sẽ đón tiếp gia đình, đón tiếp người chị này."

Lời vừa dứt, cô đã để lại một nụ cười dịu dàng rối nhấc nhẹ váy cất bước vào trong, không ai biết hai tay cô đã cấu chặt làn váy, dưới nụ cười dịu dàng vừa rồi, cô đã gần như phải nghiến răng để ngăn mình tát vào mặt tên phóng viên vừa rồi. Thủy Thanh Liên, vì sao đã ra đi bao nhiêu năm mà cô cũng không buông tha chúng tôi, muốn về sao, phải xem bản lĩnh của cô đến đâu! Trần Lệ tôi sẽ không để cô cướp mất vị trí này đâu, thiên kim của Trịnh thị chỉ có thể là tôi!

Trần Lệ vừa đi, đã có một chiếc xe Mercedes dừng lại, một cậu nhóc xinh xắn bước xuống xe, kế đó, một đôi giày da bóng lộn cao cấp cũng theo sau bước xuống. Ngay lập tức toàn bộ phóng viên đã lia ống kính về phía này. Người đàn ông vừa bước xuống xe nhìn xuống cậu bé bên cạnh, môi khẽ nhếch, cả gương mặt ngập tràn yêu thương, nhưng khi nhìn về phía phóng viên đã khôi phục dáng vẻ lạnh lùng khiến cho không gian phút chốc chợt lắng đọng.

Chỉnh sửa cuối: 18/1/15

TiinhTiinh

Chương 3.2

Mặc Hàn lạnh lùng nhìn mọi người, sau đó thản nhiên bước vào hội trường. Nếu không phải Mặc Hạo có hứng thú với cô gái Thủy tiểu thư nào đó thì có lẽ anh đã không hủy một cuộc họp quan trọng để đưa cậu đến đây. Cậu bé Mặc Hạo nhìn thấy bố mình lại khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày khiến cho đám phóng viên sợ run không khỏi cảm thấy tự hào, theo bố vào trong.

Đến khi Mặc Hàn cùng Mặc Hạo đi khỏi, phóng viên không khỏi giật mình tỉnh lại, vừa rồi là Mặc tổng a, thật soái, thật lạnh a, không hổ danh là ông vua trong giới doanh nhân, còn trẻ vậy mà đã khiến cho Space trở thành tập đoàn lừng danh khắp Châu Á, còn vang danh sang cả Châu Âu.

Mặc Hàn vừa bước vào đã có không ít người đến chúc rượu. Chủ tịch Trịnh đang hàn thuyên với đối tác cũng phải liếc nhìn về phía cậu, không khỏi âm thầm đánh giá. Trần Lệ cùng mẹ đang trò chuyện cùng mấy vị phu nhân nhàm chán chợt nhìn về phía này mà ngây người. Nguyên lai Mặc tổng lại là người đàn ông vô cùng thu hút sự chú ý kia. Trên người là bộ vest cao cấp làm tôn thêm dáng vẻ cao lớn anh tuấn của anh. Ánh mắt lạnh nhạt nhìn hết thảy mọi người, đôi môi nhếch nhẹ tạo thành nụ cười hoàn mỹ, cả người anh như toát ra sự cao quý mà không người nào có được, tựa như một quốc vương cao sang và quyền lực. Trần Lệ cô từ trước nay người theo đuổi có thể nói xếp hàng dài khiến cô càng thêm cao ngạo không để ai vào mắt, nhưng người đàn ông kia, khí phách trên người anh khiến cho mọi phụ nữ như mê dại, khiến cho Trần Lệ cô vốn không để đàn ông vào mắt cũng muốn vì anh mà dâng cả tấm lòng, cũng chỉ muốn được một ánh mắt quan tâm của anh.

Ánh mặt si mê của cô không lọt khỏi ánh mắt của Trần Hoa, bà nhìn về phía Mặc Hàn, càng nhìn càng không khỏi hài lòng, vì vậy mà kéo tay cô đi về phía đó.

"Nguyên lai là Mặc tổng, bảo sao chúng tôi từ xa cũng thấy phía này nhộn nhịp đến vậy."

Mặc Hàn đang cùng Chu tổng bàn luận công việc, chợt nghe thấy giọng nói mềm mại của phụ nữ vang lên, quay lưng chợt thấy Trịnh phu nhân cao sang bước đến, phía sau còn có một cô gái đi theo sau, khẽ nhíu mày.

"Trịnh phu nhân."

Chỉ chào hỏi một câu đơn giản khiến cho các cơ mặt Trần Hoa cứng lại, bà có cảm giác bị người ta xem thường. Nhưng vì tương lai con gái sau này nên đành nhịn lại.

"Mặc tổng, thật ra ông nhà tôi vẫn thường không ngớt lời khen về cậu, còn nhỏ tuổi mà đã vô cùng xuất sắc, thật là, cậu xem, trường giang lớp sau xô lớp trước, chúng tôi thực đã già rồi, không bằng thanh niên tài ba các cậu."

"Mẹ, mẹ không già chút nào đâu, người ta chẳng nói chúng ta như chị em đấy thôi."

Một giọng nói làm nũng khẽ vang lên cắt ngang câu chuyện của bà. Mặc Hàn liếc mắt sang nhìn thấy Trần Lệ đang làm nũng lắc tay mẹ mình, nhưng ánh mắt cứ chốc lại lén nhìn anh, hai má ửng hồng, khiến ánh mắt anh nhìn cô càng thêm lạnh lùng. Trần Lệ thấy anh không để ý bất chợt xấu hổ không nói thêm lời nào. Trần Hoa thấy con gái khó xử vội lên tiếng:

"Lệ Lệ, mẹ và Mặc tổng đang nói chuyện sao cho phép con xen vào. Cậu xem đấy, đứa trẻ này được nuông chiều quá nên bị dạy hư mất rồi. Đây là Lệ Lệ, con gái tôi, Lệ Lệ, con mau chào Mặc tổng đi."

"Mặc tổng, xin chào."

Được mẹ khích lệ nên cô không còn e dè nữa, ngước mắt nhìn anh, nở nụ cười đã khiến bao chàng trai ngất ngây. Nhưng Mặc Hàn cũng chỉ nhìn cô rồi gật đầu thay cho lời chào rồi như chợt chú ý đến điều gì, đánh mắt nhìn về phía của ra vào.

Lúc này toàn bộ sự chú ý của mọi người đều dồn về đây. Chiếc xe Porches sang trọng vừa được nhân viên phục vụ mở cửa, ánh đèn flash khắp nơi đã dồn về đây. Một đôi giày cao gót đưa ra, đến đôi chân thon dài và cuối cùng là gương mặt tinh túy như được các thiên thần đặc biệt ưu ái. Chiếc váy màu đen tuyền huyền bí ôm lấy cơ thể với những đường cong nóng bỏng, làn da trắng trẻo mịn màng dường như có thể bóp ra nước. Chiếc vòng cổ cùng vòng tay và đôi hoa tai là sộ trang sức kim cương trân quý hoàn toàn được làm thủ công vừa được mang đi đấu giá tối qua với giá cao nhất từ trước nay bởi một người giấu mặt. Lúc này được đeo trên người cô như mang lại sức sống cho nó, lung linh rực rỡ trước ánh đèn.

Thủy Thanh Liên vừa bước xuống xe phóng viên đã ập đến, người không biết còn nghĩ cô là đại minh tinh màn bạc, nhưng thực ra, so với đại minh tinh cô còn ngời sáng và rực rỡ hơn ngàn lần. Mọi người như choáng ngợp trước vẻ đẹp của cô mà không thể dời mắt đi nơi khác. Nếu trước đây họ nhìn Trần Lệ với ánh mắt thèm thuồng ngưỡng mộ thì lúc này đây, trước Thanh Liên họ cảm thấy vẻ đẹp thanh khiết không nhiễm bụi trần của cô, một vẻ đẹp trong sáng thơ ngây của cô thiếu nữ nhưng trong đó lại vô tình phát ra nét quyến rũ cao sang của người phụ nữ. Ánh mắt của cô trong trẻo mà lạnh lùng, như hồ nước trong vắt gợn sóng, hàng mi dài cong vút khiến cho mọi cô gái phải ghen tị ngưỡng mộ. Làn da mịn màng chỉ trang điểm nhẹ, đôi môi đỏ tươi quyến rũ khẽ mím, cả người toát lên sự cao quý và thanh thoát tựa đóa liên hoa tinh khiết trong đất trời. Mỗi bước chân của cô như mang lại làn gió mát, thanh lọc tâm hồn.

Trịnh Thiên ngước nhìn cô mà khẽ thở dài, vì cô đến trễ hơn nửa tiếng nên mới gây thêm sự chú ý như vậy, nhưng bất kể lúc nào và ở đâu đi nữa, cô vẫn luôn là tâm điểm của sự chú ý. Anh chợt lo lắng không biết đây là điều tốt hay sẽ gây hại đến cho cô.

Chỉnh sửa cuối: 18/1/15

TiinhTiinh

Chương 3.3

Thanh Liên vừa bước vào đã không ít người ngắm nhìn cô, trong đó ánh mắt si mê của đàn ông như dán chặt lên người cô, còn các thiên kim tiểu thư không ít người chán ghét. Bất chợt, một bóng nhỏ màu đen hướng về phía cô với tốc độ vô cùng nhanh, mọi người còn chưa kịp nhìn ra đó là gì thì đã vang lên tiếng nói thanh thúy của trẻ nhỏ:

"Cô xinh đẹp, cô là Thủy tiểu thư phải không?"

Nguyên lai là Mặc Hạo, con trai của Mặc tổng, mọi người vừa nhìn về phía này, vừa lén nhìn phản ứng của Mặc tổng, chỉ thấy anh khẽ nhíu mày, nhàn nhạt nhìn Mặc Hạo cùng Thủy Thanh Liên.

Thanh Liên cuối xuống nhìn Mặc Hạo, cậu bé ngước đôi mắt to tròn lanh lợi nhìn cô, chớp chớp hàng mi, bộ dạng đáng yêu vô cùng. Cô là người nhỏ tuổi nhất trong nhà, ngay cả cô chú bên đó cũng toàn sinh con trai nên cô như viên trân châu quý báu được mọi người nâng niu, vì thế mà cô luôn mong được có em trai để yêu thương. Nhìn thấy Mặc Hạo xinh xắn đáng yêu, thực sự là khơi dậy trong cô bản tính muốn che chở thương yêu của người mẹ. Trước đây cô đã từng tiếp xúc không ít trẻ nhỏ tại các viện mồ côi, nhưng đứa trẻ trước mắt lại khơi dậy trong cô sự yêu thương sâu sắc nhất. Nghĩ vậy, cô giơ tay nhấc làn váy sang một bên mặc kệ nó sẽ bị bẩn hoặc nhăn đi, đối diện với cậu bé, cô nở nụ cười dịu dàng thuần khiết.

"Đúng vậy, gọi cô Thanh Liên đi. Con tên gì, nói cho cô nghe được không?"

Giọng nói mềm mại dịu dàng của Thanh Liên cất lên tựa như người mẹ hiền từ, khiến cho mọi người nhìn cô với con mắt khác. Thì ra Thủy tiểu thư không kiêu ngạo lãnh băng như lời đồn mà với trẻ nhỏ hết mực thương yêu.

Mặc Hạo nhìn người phụ nữ từ ái trước mặt, thật muốn được cô ôm vào lòng.Cô không giống bất kỳ người phụ nữ nào trước đây, họ luôn nịnh bợ nói yêu thương cậu nhưng cậu không cảm nhận được sự yêu thương đó, họ chỉ muốn dùng cậu làm phương tiện để được bố chú ý đến. Tuy nhiên người phụ nữ trước mắt đã cho cậu cảm nhận tình yêu thương từ sâu tận ánh mắt, sự ấm áp từ cô đã cho cậu cảm nhận được tình yêu của mẹ mà bấy lâu nay cậu thiếu vắng, thật muốn ôm cô và gọi cô là mẹ mặc dù chỉ là lần đầu gặp mặt, nhưng cô đã cho cậu biết đến tình thương chân thật nhất.

"Mặc Hạo, con tên Mặc Hạo. Cô à, cô thật xinh đẹp! Bố con cũng rất đẹp trai nha, cô à, cô và bố thật xứng thật xứng."

Lúc nhắc đến người bố này, trên gương mặt cậu toát lên vẻ vô cùng sùng bái ngưỡng mộ, tuy nhiên lời nói ngây thơ của cậu bé khiến cô không khỏi bật cười. Ghép đôi cô và bố cậu bé như vậy có lẽ cậu bé mất mẹ từ nhỏ hoặc mẹ bỏ đi, nghĩ vậy khiến Thanh Liên càng yêu thương cậu hơn, bất giác muốn chọc cậu.

"Vậy sao? Vậy bố con nhất định rất đẹp rồi."

"Đúng vậy, đúng vậy. Cô biết không, bố rất oai phong nên luôn có tiểu cường* bám theo, suốt ngày không biết xấu hổ cứ bám theo bố như vậy thật đáng ghét."

*tiểu cường: con gián

Người nói vô ý, người nghe hữu tình. Trong buổi tiệc hôm nay có không ít thiên kim tiểu thư liếc mắt đưa tình với Mặc Hàn nhưng đều bị anh lạnh nhạt mặc kệ, nay nghe thấy lời nói của Mặc Hạo không khỏi đỏ mặt. Tệ nhất là Trần Lệ đang đứng bên cạnh anh, không khỏi chột dạ xấu hổ, nhưng khi nhìn thấy Thanh Liên thì vẻ căm ghét hiện lên rõ rệt.

Thanh Liên nghe thấy Mặc Hạo nói mà kinh ngạc, nguyên lai đứa trẻ mới 3, 4 tuổi mà có thể nói vậy xem ra hoàn cảnh cậu cũng không dễ chịu. Đang định mở miệng trả lời thì có một giọng nói trầm ấm vang lên. Cô ngẩng đầu nhìn thì thấy một người đàn ông tiêu sái bước đến. Giây phút nhìn thấy anh, cô chợt nghĩ, xem ra yêu nghiệt có đối thủ rồi.

"Mặc Hạo, con lại làm gì vậy?"

Giọng nói của anh thực ra rất dễ nghe, như một loại rượu ngọt khiến người ta đắm chìm, nhưng trước Thanh Liên điều đó lại không hiệu nghiệm. Nhìn lại Mặc Hạo và người đàn ông kia, thấy họ giống nhau đến bảy tám phần, xem ra chính anh ta là người bố oai phong của cậu bé rồi.

Mặc Hạo nhìn thấy Mặc Hàn bước đến không khỏi run sợ, mặc dù bố rất yêu cậu, nhưng bố cũng rất nghiêm khắc, xem ra cậu lại chọc giận bố rồi, bố mà giận lên sẽ không để ý cậu nữa, sẽ không dẫn cậu đi chơi nữa. Trái tim nhỏ bé của cậu run lên, vì thế mà trong vô thức cậu dựa sát vào Thanh Liên dựa dẫm. Thanh Liên bật cười trước phản ứng của cậu, mới vừa rồi còn hùng hồn tuyên bố bây giờ đã như chú chim sẻ nhỏ khẽ nép vào cô.

Nụ cười của cô khiến Mặc Hạn bất ngờ, nụ cười ấy vô cùng tinh khiết, vô cùng dịu dàng. Trước giờ phụ nữ đến bên anh luôn nở nụ cười nhẹ nhàng, đoan trang giả tạo khiến anh chán ghét. Nhưng người phụ nữ đối diện lại cười tươi vô cùng thoải mái, cô không vì mọi người xung quanh mà tỏ vẻ khép nép đoan trang, ngược lại, phong thái tự nhiên từ trên người cô lại là điểm cuốn hút nhất. Nụ cười của cô tựa như ánh nắng buổi sớm mai tinh khôi và thuần khiết, nghe như tiếng chuông bạc vui tai khiến vạn vật cũng theo đó mà tràn đầy sức sống. Anh đã gặp qua rất nhiều cô gái, nhưng có lẽ cô là người duy nhất khiến cho anh không biết phải làm gì, cô tựa đóa hoa sen cao quý thanh sạch.

Chợt nhận ra mình đã thất thần, Mặc Hàn cảm thấy không tự nhiên, anh khẽ ho khan dấu đi tâm trạng. Thanh Liên nhàn nhạt nhìn người đàn ông trước mặt, anh rất đẹp nhưng không phải đẹp như yêu nghiệt mà nét đẹp của anh rất lãnh, nhưng như thế lại càng làm tôn lên thần thái của anh.

Lúc này hai người nhìn nhau tầm đánh giá đối phương, từ xa nhìn thấy như một gia đình nhỏ ấm áp khiến cho mọi người không khỏi ngạc nhiên. Hóa ra Thủy tiểu thư cùng Mặc tổng đứng chung một chỗ lại rất hòa hợp, tựa như họ được sinh ra để dành cho nhau. Riêng Trần Lệ không giấu đi sự căm ghét từ trong ánh mắt, người đàn ông mà cô nhìn trúng lại bị Thủy Thanh Liên cướp mất, cô cảm thấy người con gái thanh cao trong mắt mọi người không khác gì bọn con gái đê tiện chuyên bám lấy đàn ông, bàn tay bất giác nắm chặt khiến móng tay đâm vào da thịt đau đớn.

Đột nhiên một giọng nói non nớt vang lên kéo mọi người ra khỏi liên tưởng.

"Bố, bố không phải đang bàn việc sao?"

Mặc Hạo lên tiếng khiến cho Mặc Hàn khẽ nhíu mày, vừa rồi anh bị kéo đi khiến nên bảo cậu về phòng chờ, ai ngờ cậu lại chạy ra đây gây chuyện, thật là quá nuông chiều nên cậu không sợ gì nữa rồi.

"Mặc Hạo, có phải nuông chiều con quá nên con không sợ gì nữa phải không?"

Hai cha con trước mặt cô chợt trở nên thật trẻ con. Thanh Liên cảm thấy mình nên đi nên nói lời tạm biệt.

"Bố con đến rồi, cô có việc đi trước nhé, có duyên chúng ta sẽ gặp lại, được không?"

Nói rồi hướng cậu bé cười, khi nhìn Mặc Hàn chỉ nhẹ gật đầu.

Nhưng khi cô vừa bước được hai bước, chiếc váy bỗng nhiên bị kéo về khiến cô không kịp phản ứng đã ngã về phía sau. Ngay lúc nguy hiểm nhất, một bàn tay đã kéo cô về, va chạm phải lồng ngực ấm áp khiến Thanh Liên bất ngờ, nguyên lai vì vừa nãy Mặc Hạo dựa vào cô đã vô tình dẫm lên váy, mà cô thì không biết cứ thế bước đi, may mà Mặc Hàn đỡ kịp nên giờ cô đang nằm trong vòng tay của anh. Mọi người xung quanh ồ lên, Trần Lệ nghiến chặt răng.

"Con xin lỗi, con không cố ý." Phát hiện mình đã thực sự gây nên rắc rối, cậu bé Mặc Hạo cuối đầu, nhỏ giọng xin lỗi.

Lời xin lỗi của cậu thức tỉnh Thanh Liên, khi cô ngước lên bắt gặp ánh mắt ấm áp của Mặc Hàn, mặt không khỏi đỏ lên trông vô cùng đáng yêu, khiến cho Mặc Hàn lần nữa thất thần. Đến khi người trong lòng khẽ vùng ra, anh mới buông tay.

"Thủy tiển thư, thất lễ."

"Không sao, cảm ơn anh."

Thanh Liên vì xấu hổ mà không ngẩng đầu nhìn anh, lời vừa nói xong đã kéo váy bước đi, Mặc Hàn nhìn cô thật lâu cho đến khi cô khuất bóng sau ngã rẽ.

Chỉnh sửa cuối: 18/1/15

TiinhTiinh

Chương 3.4

Về đến phòng nghỉ, Thanh Liên ngồi phịch xuống sô pha, gọi điện:

"Tiểu Vy, lấy cho tôi bộ lễ phục khác, nhẹ nhàng chút."

Không hỏi nguyên nhân, 3 phút sau Tiểu Vy đã mang đến một bộ lễ phục khác. Chiếc váy vai trần màu xanh đậm điểm xuyết những hạt nhỏ lấp lánh như một vũ trụ thu nhỏ. Mỗi bước cô đi, làn váy khẽ đung đưa nhìn như những vì sao lấp lánh xoay quanh cô, đẹp không tả xiết. Nếu nói chiếc váy vừa rồi là màu đen huyền bí quyến rũ, thì chiếc váy bây giờ là lung linh ánh sao, càng làm nổi bật gương mặt tinh tế xinh đẹp của cô. Tiểu Vy nhìn Thanh Liên đã thay váy mà ngẩn người, thốt lên.

"Tiểu thư, cô thật đẹp nha."

Thủy Thanh Liên khẽ cười, hệt như vì sao chiếu rọi, khiến vạn vật không rượu mà say. Chợt có tiếng gõ cửa, người chưa thấy thì tiếng đã vào

"Liên nhi, Liên nhi, vừa rồi nghe nói em ngã, không sao chứ."

Trịnh Thiên vọt vào phòng, kiểm tra Thanh Liên từ trên xuống dưới, đến khi thấy cô thật sự không có việc gì, mới thở phào nhẹ nhõm. Vĩnh Tắc một bên đứng xem, miệng không ngừng làu bàu.

"Tiểu tổ tông, bà cô của tôi ơi. Cậu vừa về nước đã gây scandal với mình, vừa rồi còn gây sự chú ý như vậy, cậu muốn ngày nào mình cũng cùng cậu lên trang bìa sao. Còn nữa còn nữa, điện thoại mình bị mấy vị hoàng gia công tước của cậu tra đến muốn nổ tung rồi. Cậu xem, như vậy sao mình còn đi tán gái được nữa. À, còn việc này nữa..."

Một ánh mắt sắc lạnh ném tới, Thanh Liên cười lạnh nhìn Vĩnh Tắc.

"Cậu nói thêm một câu nữa xem."

Lời nói ra đến cửa miệng chợt khựng lại, nuốt xuống, Vĩnh Tắc ngước ánh mắt đầy ai oán nhìn Thanh Liên, hệt như chú chó nhỏ đáng thương bị chủ vứt bỏ. Đáng tiếc người nào đó không thèm nhìn anh đã cất chân ngọc bước ra ngoài, trước khi ra cửa khỏi còn để lại một câu:

"Tiện thể nhắc cậu luôn, cậu muộn 3 phút rồi đấy, trừ 30% tiền lương tháng đầu của cậu."

Vĩnh Tắc nghe xong hoàn toàn hóa đá tại chỗ. Cái gì trừ 30% chứ, lương anh còn chưa nhận được, việc gì cũng chưa làm nha. Mọi người bên ngoài ai cũng nghĩ Star là do anh dốc hết lực tạo dựng, nhưng thực ra chủ nhân ngầm của Star lại là cô gái người chọc người chết kia, anh thì bù đầu làm việc cho cô, còn cô lại nhàn hạ ngồi xem, thỉnh thoảng lời vàng thốt ra mấy câu đã khiến anh gần như chết ngộp. Tựa như việc vừa rồi, anh vì muốn xem bộ dạng cô, lỡ miệng nói vài câu, nên trễ giờ chương trình, vậy mà, vậy mà, ôi tiền lương! Một người yêu tiền như mạng là anh sao có thể không đứt ruột mà tiếc nuối chứ. Thật là khóc không ra nước mắt.


Trịnh Thiên và Thanh Liên vừa ngồi xuống hàng ghế khách quý đã chuẩn bị trước, cũng vừa lúc buổi lễ bắt đầu. Thật khéo làm sao, bên trái cô là Mặc Hàn cùng Mặc Hạo, bên phải cô vừa tốt lại là Chủ tịch Trịnh và mẹ con Trần Hoa. Vào lúc này cô cũng hóa giải được vì sao từ khi vừa bước vào đã có ba đạo ánh mắt nóng bỏng dính chặt lấy cô. Nguyên lai đạo ánh mắt mong chờ khát khao kia của Chủ tịch Trịnh, còn hai đạo ánh mắt tóe lửa ngập tràn căm ghét, không nói cô cũng biết đến từ ai. Nhếch miệng, cô nở nụ cười chào họ, nhưng người có mắt đều thấy được trong đó là sự dửng dưng và khinh thường, cô cười nhưng ánh mắt lại sắc lạnh hơn bao giờ hết. Thực ra mẹ cô không phải đi dự buổi Fashion Show nào cả, chỉ vì bà không muốn nhìn những người này nên lấy cớ lánh mặt. Cô biết tất cả, nhưng không muốn vạch trần, chỉ là, nếu họ lần nữa động đến gia đình cô, thật không biết họ còn muốn thấy ánh sáng buổi ban mai nữa hay không.

Nghĩ đến đây, Thanh Liên nhàn nhã ngồi xuống ghế, khẽ trò chuyện với cậu bé Mặc Hạo, không nhìn họ thêm lần nào nữa. Trong suốt buổi tiệc, hai tay Trần Lệ nắm chặt đến mức nổi gân xanh. Từ nhỏ cô đã thấy mẹ lén lút thế nào khi gặp bố nhưng đều bị thái độ lạnh nhạt của ông ghét bỏ. Cô luôn tự hỏi chính mình tại sao cùng là con của bố nhưng đối với Thanh Liên ông thương yêu nuông chiều hết mực, còn với cô ngay cả ánh mắt cũng chưa bao giờ có. Cô luôn thấy mẹ ôm lấy mình và bật khóc mỗi khi khuất bố, cô đã bao lần chứng kiến mẹ say xỉn trong đau khổ và truyền vào đầu óc cô gia đình kia đáng ghét như thế nào, rằng bố chỉ tạm thời không nhận ra hai mẹ con họ, rằng sẽ có lúc ông bỏ mặc gia đình kia và đến bên họ, rằng điều đó sẽ đến nhanh thôi, rất nhanh. Cuối cùng thì điều mà họ mong chờ bấy lâu đã thành hiện thực, người đàn bà kia vì sự tự tôn mà bỏ đi, đứa con gái đáng ghét kia cũng xuất ngoại sang Anh, bố vì trách nhiệm và dư luận mà cưới mẹ cô. Nhưng điều đó vẫn không thay đổi được gì, ông vẫn lạnh nhạt với hai mẹ con cô, người người nói mẹ cô bất chấp leo lên vị trí Trịnh phu nhân có biết bao vui sướng nhưng thật ra đêm nào cô cũng thấy mẹ đưa tay gạt nước mắt, vị trí trịnh phu nhân ấy của mẹ có biết bao đau khổ.

Mấy năm gần đây, bố cô cuối cùng cũng đổi ý mà quay về bên mẹ cô, đó cũng là lần đầu cô thấy nụ cười hạnh phúc trên gương mặt mẹ. Tuy nhiên dạo gần đây tin tức Thanh Liên trở về thường xuyên xuất hiện trên báo khiến ông thay đổi. Đã mấy đêm liền thức trắng, ông nhốt mình trong thư phòng, ngẩn ngơ nhìn cuốn album gia đình của họ với vẻ mặt hoài niệm và tội lỗi. Mẹ cô cũng vì đó mà lần nữa phiền lòng, cô biết, ông dù vẫn săn sóc hai mẹ con như trước nhưng trong tâm ông vẫn còn vướng víu, và cô còn biết, bữa tiệc hôm nay người ông mong không chỉ có Thủy Thanh Liên mà còn có người đàn bà kia, Thủy Dao. Vì vậy, cô căm ghét bà ta, căm ghét hơn nữa là Thủy Thanh Liên đã cướp đi tình yêu thương của bố mà cô đã mãi chẳng cảm nhận được.

Nhìn người phụ nữ trước mắt, cô ta trở lại khiến cô chỉ hận không thể tống cô ta đi thật xa, thật xa ra khỏi cuộc đời cô. Ánh mắt Trần Lệ lóe lên tia cay nghiệt, với tay lấy ly rượu từ người phục vụ, nhấc váy bước đến gần Thanh Liên.

Chỉnh sửa cuối: 18/1/15

TiinhTiinh

Chương 3.5

Thanh Liên đang vui vẻ trò chuyện cùng Vĩnh Tắc, chọc anh ta đen đến nửa mặt mới cười hả dạ, Tiểu Vy cũng khẽ mỉm cười, cậu bé Mặc Hạo lại trốn bố mà quấn lấy cô, thỉnh thoảng chen vào mấy câu khiến sắc mặt Vĩnh Tắc vốn đã đen nay càng đen hơn, bầu không khí vì vậy mà thật hài hòa, không chút nào mang vẻ xa cách của tiệc rượu. Lúc này một giọng nói sắc bén vang đến, mùi nước hoa trên người cô ta khiến Thanh Liên nhíu mày, lùi về sau một bước. Trần Lệ thấy biểu hiện của Thanh Liên khiến cô càng thêm chán ghét, lại bước gần hơn một bước, giả tạo cười:

" Liên nhi, chào mừng em trở về. Ly này chị cạn, em tùy nhé!"

Nói rồi thật sự cạn ly, đưa ánh mắt khiêu khích nhìn Thanh Liên. Thanh Liên đương nhiên biết ý cô ta, nếu cô uống cạn chứng tỏ cô và cô ta đều giả tạo như nhau, vờ làm gia đình thân thiết lấy điểm trước công chúng, nhưng nếu cô không uống thì cô là người hẹp hòi, coi thường người chị dịu dàng ẩn nhẫn kia. Hừ! Thanh Liên cười lạnh, đang định tiếp lời thì chợt nghe thấy giọng nói non nớt của trẻ con khiến cô không khỏi kiềm nén bật cười thỏa mãn.

"Cô xinh đẹp, cô ngửi thấy mùi gì không? Thật khó ngửi nha, hình như từ trên người xấu xí kia. Cô xinh đẹp, vẫn là cô tốt nhất, thật thơm, Mặc Hạo rất thích."

Nói rồi còn hào sảng kèm theo minh họa, giơ hay tay ôm lấy Thanh Liên hít hà, để chứng minh cậu không hề nói dối. Mọi người đứng xung quanh nghe thấy mà cả gương mặt cứng đờ, Trần Lệ gương mặt thoắt xanh thoắt đỏ, cuối cùng là trắng bệch. Riêng Thanh Liên nghe thấy mà vui vẻ bật cười, nụ cười tươi tắn không vì bầu không khí mà có chút cứng nhắc nào, ngược lại đôi mắt càng long lanh tỏa sáng. Xoa đầu Mặc Hạo, cô vờ giảng giải:

"Hạo nhi, mùi con ngửi thấy là mùi nước hoa. Nước hoa được chế tạo ra để làm bật lên hương thơm của người phụ nữ. Tuy nhiên nếu một số trường hợp không biết chừng mực mà dùng sai lượng cần thiết, sẽ khiến cho mọi người xung quanh khó chịu."

Lời cô nói vô cùng thỏa đáng, tuy nhiên nếu nghe kĩ có thể nghe ra chút ý tứ xem thường trong đó, nhưng từ đầu đến cuối cô đều cười dịu dàng cùng Mặc Hạo giảng giải, không hề nhìn ai, vì vậy mà mọi người đều xem như cô cùng trẻ con nói chuyện, không tỏ thái độ gì. Riêng Trần Lệ đứng bên cạnh nghiến răng trừng mắt nhìn Thanh Liên dường như muốn bóp chết cô, vì cô biết, người 'không biết chừng mực' kia là cô.

Chợt thấy người phục vụ sắp đi đến, khóe mắt Trần Lệ lóe ra tia sáng. Mắt thấy cậu ta chỉ cách hai người chừng 20cm, cô nhấc nhẹ váy thần không biết quỷ không hay, gạt chân cậu ta. Vốn cô và Thanh Liên đứng gần nhau, nên cô khẽ lách người qua, mâm rượu sắp tới, tất nhiên sẽ đổ hết lên người cô ta, đến lúc đó không biết ai mới là người bị mất mặt.

Thanh Liên vừa cùng Mặc Hạo nói chuyện xong, vui vẻ đứng lên, còn chưa kịp đứng vững đã nghe thấy mọi người hô "Cẩn thận", nhìn lại thấy cậu phục vụ kia dường như sắp ngã, mà quan trọng là cậu ta hướng cô ngã. Tránh không kịp, Thanh Liên đứng bất động đó, một tiếng vang thật lớn cùng tiếng ly thủy tinh vỡ vang lên. Đến khi Thanh Liên mở mắt ra, cô không phải đang ngã trên sàn nhà, càng không phải bị rượu làm ướt người, mà cô đang an ổn trong một vòm ngực vững chãi, cảm nhận sự ấm áp trong vòng tay của người nào đó, cô còn nghe rõ tiếng tim đập thình thịch, chỉ là không biết tiếng tim của cô hay của anh ta, hay là tiếng tim hai người hòa chung nhịp đập.

Bầu không khí thật yên tĩnh, đến khi có người vội lên tiếng.

"Liên nhi, em không sao chứ?"

"Tổ tông ơi, cô lại chọc đến ai bị trả đũa sao?"

Người thứ nhất dĩ nhiên là anh trai thân ái, còn người thứ hai không ai khác ngoài tên mồm thối Vĩnh Tắc, đến Tiểu Vy dù không nói gì nhưng cũng giương mắt lo lắng nhìn cô.

Tiếng nói của họ thức tỉnh Thanh Liên, cô nhẹ vùng ra khỏi vòng tay Mặc Hàn, tuy nhiên, anh chỉ để cô xoay người, bàn tay vẫn như cũ đặt lên eo cô như một sự bảo vệ. Thanh Liên vì chú ý đến Trịnh Thiên cùng Vĩnh Tắc mà không để ý đến điều đó. Nhẹ cười trấn an, trước khi dời mắt còn không quên liếc Vĩnh Tắc một ánh mắt khiến anh ta rùng mình.

Dời mắt nhìn về phía Trần Lệ, cô thấy trong ánh mắt cô ta ngoài sự kinh ngạc còn có căm ghét, càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình, sắc bén nhìn cô ta, hỏi thăm:

"Trần tiểu thư, vừa rồi cô không bị thương chứ?"

"Không, không sao."

Sắc mặt Trần Lệ tái nhợt, dĩ nhiên cô không thể ngờ tới Mặc Hàn vốn đang tiếp chuyện lại đến đây, vừa kịp lúc cứu Thanh Liên.

Cậu nhân viên phục vụ vì sự việc vừa rồi mà kinh hãi không dứt, luôn miệng nói lời xin lỗi, Vĩnh Tắc tính đến đuổi việc cậu nhưng vì cái liếc mắt của Thanh Liên mà không cam lòng chỉ trách nhẹ rồi cho qua. Sự việc vì vậy mà chấm dứt, nhưng đối với Thanh Liên cô, xem ra cuộc vui đã bắt đầu.

Ghé đầu nói nhỏ vài câu với Tiểu Vy, chợt nhìn thấy vẻ mặt ái muội của Vịnh Tắc cùng ánh mắt oán thoán của Trịnh Thiên, cô cau mày không hiểu hỏi:

"Có chuyện gì sao? Sao nhìn em như vậy?"

Vừa hỏi xong cô chỉ thấy Trịnh Thiên xoay mặt đi giận dỗi, còn Vĩnh Tắc lại không sợ chết mà cười hắc hắc.

"Cái kia, bà cô à, xem ra mùa xuân của cậu đến rồi. Hắc hắc, cô nói xem Tiểu Vy Vy, bọn họ thật đúng là duyên trời định, lần đầu gặp ôm nhau, lần hai gặp cũng ôm nhau."

Vĩnh Tắc một bộ mặt vô lại vừa cười vừa nói khiếc cô chẳng hiểu gì, đến khi thấy ánh mắt anh ta ái muội nhìn chằm chằm eo cô, chợt giật mình nhận ra thì ra nãy giờ hơi ấm truyền đến từ eo cô là từ bàn tay của Mặc Hàn. Hai má cô chấc lát ửng hồng rồi đỏ bừng cả gương mặt, dưới ánh đèn trông diễm lệ, đáng yêu vô cùng. Mặc Hàn dịu dàng nhìn cô, bàn tay dời đi vô cùng tự nhiên, khẽ cười.

"Thủy tiểu thư, lần nữa thất lễ, mong cô bỏ qua cho."

Thanh Liên cúi đầu không dám nhìn anh, chợt Mặc Hạo từ lúc nào lên tiếng.

"Cô xinh đẹp, sao mặt cô đỏ vậy, cô bị sốt sao?"

Lời Mặc Hạo vang lên càng khiến cô đỏ mặt hơn, ai biết hơn hai mươi năm nay, cả lần đầu và lần thứ hai cô đều bị người lạ mắt mới quen ôm vào lòng chứ. Bước lùi về sau một bước, trấn tĩnh lại bản thân, cô mỉm cười nhẹ.

"Mặc tiên sinh, vừa rồi thật cảm ơn anh."

"Không sao, chỉ mong Thủy tiểu thư không có việc gì." Nói rồi dắt tay Mặc Hạo đi mất, không để cho cô phải lúng túng.

Dõi mắt theo bóng hình Mặc Hàn một đoạn, trong lòng cô chợt nhớ lại ánh mắt ấm áp vừa rồi từ trong lòng anh, cô cảm nhận rất rõ sự lo lắng và quan tâm trong đó, trong trái tim cô như có gì đó thật ngọt ngào, khẽ cười nhẹ, khiến cả gương mặt trông thật nhu hòa.

Chỉnh sửa cuối: 18/1/15

TiinhTiinh


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #sung