Chương 1

Chương 1

Mặt trời từ lâu đã lên cao, ánh nắng lay lắt khẽ rọi vào căn phòng tinh tế qua những tia nắng nhỏ. Thế nhưng người trên giường tựa hồ ngủ rất say, mái tóc xoăn dài nhẹ xõa trên gối như dòng suối dịu êm, hé lộ gương mặt tinh xảo tựa như được tạc từ bàn tay của ngững thiên thần, thanh khiết không tỳ vết.

Trên giường lúc này, Thủy Thanh Liên vẫn chìm trong mộng sâu, cả người như được ánh nắng bao phủ mơ hồ như thiên sứ mỏng manh xinh đẹp. Cô an tĩnh ngủ, nét ngây thơ trong sáng lấp ló nét quyến rũ của người phụ nữ, một sự kết hợp tưởng như bất đồng thế nhưng trên người cô lại phát huy vô cùng hài hòa.

Cửa phòng khẽ mở, một người đàn ông nhẹ bước đi vào, đôi mắt phượng chăm chú nhìn vào bóng hình nhỏ nhắn đang chui rúc trong chăn, môi khẽ nhếch.

"Liên Nhi, con heo nhà em còn chưa chịu dậy sao?"

Thế nhưng lời nói vang lên lúc lâu mà người trên giường vẫn không có động tĩnh, Trịnh Thiên bất lực khẽ thở dài. Không ai hiểu con bằng cha mẹ, tuy nhiên anh lại là người hiểu cô nhất, đứa em gái này cùng anh sống chung hơn hai mươi năm nay, mọi cử chỉ, suy nghĩ của cô tựa như cùng anh linh thông không nói cũng hiểu. Thanh Liên từ nhỏ chỉ biết đến anh và mẹ, không cảm nhận được tình thương của cha, vì vậy cả mẹ và anh đều thương yêu cô vô cùng, cầm trên tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan, yêu chiều cô, đáp ứng mọi điều cô muốn, vì cô mà cố gắng tận tâm lấp đầy chỗ trống tình thương. Tuy nhiên Thanh Liên không như mọi nhà tiểu thư khác mà sinh kiêu, cô rất tĩnh, từ nhỏ đến lớn vô cùng đúng mực, không gây ra phiền toái như các thiên kim tiểu thư nhà giàu cùng tuổi, cũng không vì thân phận đặc biệt mà xa lánh coi thường người xung quanh, vì thế mọi người luôn yêu thương cô tựa như công chúa nhỏ trong tòa lâu đài tráng lệ.

Thanh Liên rất giống tên cô, như một đóa liên hoa thanh khiết, tinh tế. Khuyết điểm duy nhất của cô có lẽ là bản tính ngủ nướng này, bất quá không ai vì vậy mà chê cười cô, ngược lại còn cảm thấy đó là nét đáng yêu. Tuy nhiên lại không ai dám đánh thức cô vào lúc này, vì khi cô tức giận, không cần nói cũng biết sẽ mang đến cho bọn họ món quà nào đặc biệt. Cô như nàng thiên sứ nhỏ dịu ngoan nhưng nghĩ đụng đến cô, thật sự là muốn tìm chết mà.

Bởi vậy mà sứ mệnh vinh quang này rơi vào đầu Trịnh Thiên, mọi người đều biết tình cảm anh em của hai người vô cùng tốt, ai không biết còn tưởng rằng họ là một cặp đôi vô cùng ăn ý.

Bình thường không ai làm phiền đến giấc ngủ của Thanh Liên, cô muốn ngủ đến ba ngày ba đêm cũng không ai dám đánh thức, thế nhưng hôm nay là ngày quan trọng a, không thể không gọi cô dậy, thế nên bây giờ Trịnh Thiên đứng trước giường ngủ của cô mà vô cùng khó xử. Mẹ vừa sang Anh tối qua để hai ngày nữa tham gia bộ sưu tập mới của Channel nên giờ chỉ còn anh thôi, thở dài.

"Liên nhi, mau dậy nào, Liên nhi, mau dậy mau dậy, không dậy anh đánh mông nhỏ của em."

Cứ cách vài giây âm thanh phiền phức ấy lại vang lên, trong mơ Thanh Liên chợt trông thấy một chú heo vô cùng mập mạp, lắc lắc mông nhỏ, chun mũi mà gọi cô mau dậy, giọng nói tựa hồ rất giống anh trai.

Cô gái xinh đẹp trên giường khẽ chau đôi mày thanh tú cho biết cô đang vô cùng khó chịu, cuối cùng đành đầu hàng trước âm thanh như gọi hồn ấy, nhẹ mở mắt.

Đôi mâu quang trong suốt như viên pha lê trân quý khẽ phát ra tia sáng lạnh nhạt quét khắp căn phòng rộng lớn, chợt trông thấy gương mặt vô cùng yêu nghiệt của Trịnh Thiên phía cuối giường, mày khẽ nhướng, môi nhếch một độ cong nhỏ.

Trịnh Thiên nhìn thấy cô đã tỉnh, không khỏi run rẩy nhưng vẫn cố giữ nụ cười ngọt ngào.

"Liên nhi, mau dậy a, hôm nay Star khai trương, em không đến thì phải làm sao đây. Thong thả chuẩn bị rồi xuống, anh đợi em..."

Lời còn chưa nói hết thì một cái gối thêu hình chú ong nhỏ chuẩn xác bay đến mặt của Trịnh Thiên, rồi chậm chạp tiếp xúc mặt đất. Trịnh Thiên biết mình đã làm cho em gái nhỏ tức giận rồi vậy nên cuối đầu ngậm miệng không dám nói nữa, cũng không dám đi lại lung tung, chỉ sợ lại chọc giận cô thì lần sau không phải chỉ gối thôi đâu. Yên lặng trôi qua chỉ vài giây mà tựa hồ như mấy chục phút trong hầm băng, cuối cùng giọng nói trong trẻo của Thanh Liên nhàn nhạt lên tiếng.

"Mấy giờ rồi?"

Ngẩng đầu lên thấy cô đã bình tĩnh lại, chỉ là đôi mắt vẫn phát ra ánh sáng lành lạnh, Trịnh Thiên run lên trong lòng, lần này xác thật đã đụng phải họng súng của cô rồi.

"Liên nhi, Star khai trương lúc 16 giờ, bây giờ đã 14 giờ rồi, chỉ còn một tiếng nữa thôi."

"Anh trai, tối qua anh ngủ ngon lắm phải không? Có cần em bảo người hầu thay đổi phong cách trong phòng một chút cho anh ngủ thoải mái hơn?"

Lời vừa dứt, Trịnh Thiên đã vội chạy biến khỏi phòng, lúc ra đến cửa còn không quên quăng lại một câu:

"Em gái ngoan a, anh đợi em dưới sảnh nhé!" Nói xong người đã không thấy đâu.

Nếu còn ở lại, chỉ sợ mạng anh không còn nữa. Lần trước vì một cuộc điện thoại bảo họp mà vô tình đánh thức cô, thế là buổi tối tất cả giường chiếu, thậm chí một chiếc sô pha trong phòng cũng không còn, hại anh phải nằm co ro dưới đất cả đêm, cả người đau nhức còn bị cảm lạnh ba hôm liền, Liên nhi mới chịu tha cho anh. Lần này mà anh không chạy nhanh chỉ sợ phòng cũng không còn mà ngủ nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #sung