Nếu em chết...em có thể chết trên vai anh không?

Tite : Nếu em chết...em có thể chết trên vai anh không?

Author : songschallenge.

Pairing : Thiên Yết - Xử Nữ.

-=OoO-=OoO=-OoO=-

"Yết ca ! Mỗi ngày em có thể tựa vào vai anh 15 phút được không?"

"Sao lại 15 phút?"

"Em chỉ cần 15 phút thôi, được không?"

"Ừ, tuỳ em."

"Bắt đầu từ bây giờ nha"

"

Ừm."

Xử Nữ là một cô nhóc kì lạ, kì lạ từ cái ngày đầu tiên tôi gặp em....em hỏi tôi đủ mọi chuyện trên đời như : "Nếu trái đất này gặp thảm hoạ, tôi có dẫn em theo không? Nếu em chết, tôi có đem hoa đến đám tang em không? Tôi trả lời : "Có" như muốn trêu chọc em, vậy mà em vẫn giữ trên môi một nụ cười và nói cảm ơn tôi.

Suốt hai năm qua, sau mối tình đầy tan vỡ đây là lần đầu tiên tôi khẽ rung động trước một cô gái khác, hay nói đúng hơn là tôi đã yêu cô gái ấy, một cô nhóc ngốc nghếch.

Một ngày, trong chuyến ngoại khoá dành riêng cho CLB Nhiếp ảnh trước kì nghỉ hè, tôi đã gặp em. Khi đó tôi đang lang thang du ngoạn thiên nhiên hữu tình thì va phải em làm em té xuống đất. Tôi vội vàng nhặt đồ lên giúp em, có lẽ do mãi nhặt đồ cho nên tôi không để ý em mấy, nhưng khi phủi bụi trên người em tôi mới thấy em rất xinh. Mái tóc màu nâu xoả dài, đôi mắt to tròn long lanh, sống mũi cao thanh tú và đôi môi đỏ mọng chúm chím. Hai má em thoáng ửng hồng khi tôi đưa lại đồ cho em và tay tôi vô tình chạm vào tay em.

- Em không sao chứ? Xử Nữ.

- Ưm, em không sao - em nhìn tôi giống như cái kiểu em mới là người có lỗi - Nhưng sao anh biết tên em?

- Có đui mới không nhìn thấy bảng tên trên áo em - tôi nói và không quên đưa mắt tới cái bản tên bị lệch trên áo em.

- À, em là Xử Nữ, mới chuyển từ Anh về, có gì thiếu sót mong anh chỉ dạy - em cuối gặp người, lễ phép chào hỏi.

- Còn tôi là Thiên Yết.

- Ưm, em có nghe nói về anh trước rồi, anh là trưởng CLB Nhiếp ảnh, là...hot boy...là... - chưa kịp để em nói hết câu tôi đã cắt ngang lời vì mấy cái lời thoại cũ rích này tôi đã nghe nhàm lỗ tai rồi.

- Tôi biết, em không phải nói, tôi là người làm cho bao nhiêu cô gái tự tử vì vẻ đẹp của mình.

Và từ cái ngày đầu gặp gỡ ấy đến giờ cũng đã gần nửa năm, chúng tôi xem nhau như bạn, tôi luôn cất giấu cái tình cảm mà tôi dàng cho em, tôi không dám nói vì lại sợ tan vỡ....tôi là một thằng con trai hèn nhát, chỉ vì đau một lần mà sợ hãi trốn tránh.

- Yết ca, anh đang nghĩ gì vậy?

- Đâu có - tôi giật mình trở về thực tại.

- Hết 15 phút rồi, em về nha, mai gặp lại anh - em cười mà tay thì vẫn nắm chặt lấy tay tôi như không muốn rời.
Dường như em cũng yêu tôi, tôi hiểu nhưng tôi lại không dám mở lời....vì tôi sợ....Và mỗi ngày, chúng tôi lại chỉ gặp nhau 15 phút để em thoả mãn tựa vào vai tôi.

.-.*.-.*.-.*.-.*.-.*.-.

Một năm trôi qua

- Yết ca nè ! Anh có thích được người khác tựa vào vai không?

- Nếu người đó là em.

- Anh ngốc quá, nhưng mà Yết ca, nếu như em chết, em có thể chết trên vai anh không?

- Xử nhi à, em nói gì vậy? Ai cho em chết? Em điên hả?

- Không có gì đâu, anh à, anh hãy tìm một người thật lòng yêu anh nha.

- Em sao vậy? Sao lại nói như thế?

- Ưm. Không có gì đâu.

- Tùy em - nói xong, tôi đẩy em ra, đứng phắt lên và lớn tiếng nói - Đi về.

Hình như đôi mắt em ngấn một chút nước mắt thì phải, tôi mặc kệ, hoá ra trước giờ em chưa từng yêu tôi, vậy mà tôi cứ tưởng....tôi là một thằng điên mà. Chở em về rồi tôi chạy thẳng vào nhà, không thèm nhìn em vào nhà an toàn như lần trước, tôi tuyệt đối sẽ không nhắn tin hay gọi điện cho em trước.

Nếu em chết....em có thể chết trên vai anh không???

1 ngày.

2 ngày.

3 ngày.

.................

Một tuần rồi, không tin nhắn, không điện thoại, tôi đành phải chịu thua. Tôi gọi điện cho em.

"- Alo."

- Sao một tuần nay em không nhắn tin hay gọi điện cho anh? Biết anh lo cho em lắm không?

"- Xin lỗi, cậu là ai vậy?"

- Tôi là bạn của Xử nhi, anh là....?

"- Tôi là anh trai nó, nó đang ở bệnh viện, nó nhập viện được một tuần rồi."

Tôi vội vàng cúp máy, đầu óc tôi trống rỗng....tôi phóng như bay đến bệnh viện, đầu tôi văng vẳng câu nói của anh cô ấy :

"Nó bị bệnh tim đã hai năm rồi, có lẽ không còn sống được bao lâu. Cậu là bạn thân của nó à? Mong cậu đừng bỏ rơi nó lúc này nhé."

Có thứ gì đó lăn dài trên má tôi, câu yêu em tôi còn chưa nói nữa mà, sao em lại có thể bỏ tôi mà đi....phải nhanh lên, tôi phải gặp em, tôi phải nói là tôi rất yêu em.

.-.*.-.*.-.*.-.*.-.*.-.

Dường như biết điều tôi sắp nói, em kéo tôi xuống ngồi cạnh và lại tựa vào vai tôi.

- Em sắp phải đi rồi Yết ca.

- Không. Em sẽ không đi đâu hết, em không được đi, em không được rời bỏ thế giới này, em còn gia đình,còn bạn bè, và còn có.....

- Yết ca, nếu em chết, em có thể chết trên vai anh không?

- Em điên quá, anh nói là em sẽ không chết mà.

- Ừm. Thôi anh về đi.

Rồi mỗi ngày, tôi vẫn đều đặn vào thăm em ấy, em ngày càng hồng hào hơn, chỉ thế thôi là đủ rồi, nhìn thấy cô ấy vui vẻ là tôi hạnh phúc lắm rồi.

- Dẫn em đi chơi đi - em nhìn tôi nói.

- Làm sao dẫn....?

- Trốn viện.

Tôi dẫn em đi ngắm cảnh mà trước đây em rất thích - Hoàng hôn trên biển.

- Xử nhi ! Nếu lạnh thì....thì em phải nói đó.

- Em biết rồi, anh cho em cảm giác bình yên một chút đi.

Tôi đưa vai cho em tựa, ánh hoàng hôn hắt màu lên bãi biển, một gam màu buồn như chuyện tình của hai chúng tôi.

- Nếu em chết...em có thể chết trên vai anh không?

Em lại hỏi tôi câu hỏi đó. Nhưng tôi không trả lời câu hỏi ấy, tôi cúi đầu xuống nhìn gương mặt em, trao cho em một nụ hôn và nói :

- Anh yêu em.

Em bắt đầu khóc, nước mắt rơi ướt đẫm vai tôi.

- Em không muốn chết.

Màu hoàng hôn đỏ rực như máu, hơi thở của người tôi yêu nhất đang yếu dần và tắt lịm.

Em đã ra đi như thế....trên vai tôi - một người rất yêu em.

The end.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #virgo#xunu