EIGHT

Anh Rex trở về nhà lúc trời đã tối mịt. Người duy nhất đi đứng loạng choạng hơn cả kẻ phải dùng nạng như tôi chính là anh Rex lúc anh phê thuốc. Tôi nghe thấy tiếng anh va phải tủ trưng bày ở phòng khách, nhầm tưởng nó với 1 người tên là Jeremiah rồi đe doạ đá đít nó. Tôi đang chuẩn bị sẵn tinh thần để can thiệp, bởi nếu anh đấm xuyên qua lớp kính, tôi sẽ phải chở anh ấy đến phòng cấp cứu, nhưng rồi cánh cửa phòng ngủ của anh đóng sầm lại.

Bố về còn muộn hơn. Bố thường di chuyển như 1 bóng ma trong chính ngôi nhà của mình: im lìm, nhưng hiện hữu khắp nơi. Bố bước nhẹ lên tầng, tôi phóng lên giường ngay khi bố lén nhìn vào phòng tôi. Tôi giả vờ đang hít thở đều đều trong cơn ngủ. Cái nhìn chằm chằm của bố giống như 1 cái vít chặt cho đến khi tôi sắp sửa hét lên, nhưng rồi bố rời đi, khẽ khàng đóng cửa.

Tôi lướt điện thoại dưới lớp chăn. Eliot là số liên lạc đầu tiên tôi thêm vào sau nhiều tháng trời. Tôi gõ 'chứng rối loạn khiến bạn không thể cảm nhận được đau đớn' vào trình duyệt Safari và sau 10' tìm hiểu, tôi đang liệt kê tất cả những bộ phận còn lành lặn của mình có thể đánh đổi để rút lại câu nói rằng cậu ấy thật may mắn.

Hơn nửa số người mắc bệnh tử vong trước độ tuổi lên 3. Số còn lại thường không sống thọ quá 25...

... không thể cảm nhận được nóng, lạnh, do đó thường xuyên bị sốc nhiệt và co giật do sốt...

Hầu hết người mắc chứng CIPA có vấn đề nhẹ nào đó về tâm thần, nhưng không phải tất cả...

... theo thống kê là loại bệnh gây tử vong cao nhất trong 7 loại rối loạn hệ thần kinh tự chủ và cảm giác di truyền...

Chẳng có gì ngạc nhiên khi cậu ấy tuyên bố không muốn trở nên già đi. Có lẽ như thế dễ dàng hơn so với việc phải đối mặt với thực tế rằng mình không có lựa chọn nào

Tôi dành 1' tự căm ghét bản thân một cách mãnh liệt. Và rồi tôi gõ tên đầy đủ của cậu ấy trên Google. Tôi bị sốc bởi một bài viết đính kèm hình ảnh của 1 cậu bé tóc đen với 1 bên mắt sưng vù và cánh tay đeo băng. Thằng bé cười toe toét như thể vừa mới chiến thắng trận đánh

Cậu bé 6 tuổi Eliot Rowe là một trong khoảng 100 người trên thế giới bị mắc căn bệnh rối loạn di truyền hiếm gặp khiến cậu bé không cảm thấy đau...

"Nhiễm trùng, bị thương... chúng tôi không bao giờ biết có chuyện gì không ổn với thằng bé trừ khi nó thể hiện rõ ràng ra bên ngoài" Mẹ cậu nói "thằng bé từng bị gãy khuỷu tay và chúng tôi đã không phát hiện ra trong suốt 2 ngày trời. Có 1 lần thằng bé gần như cắn đứt lưỡi mình. Chưa kể đến tất cả các loại kiểm tra... nó quá mức mệt mỏi"

Khi còn nhỏ, cậu bé rất hiếm khi khóc. Các nhà nghiên cứu đã tìm hiểu và đang cố gắng phát triển những loại thuốc giảm đau hiệu quả hơn thông qua cấu trúc gen.

"Thật thú vị khi chúng tôi được quan sát mối quan hệ giữa đau đớn về thể xác và đau đớn cảm xúc" Một nhà tâm lí học làm việc với gia đình lưu ý "liệu sự phát triển về mặt cảm xúc của cậu bé có bị kìm hãm không?"

Anh trai của Eliot, 16 tuổi, đã trả lời "khi con chó của chúng tôi bị xe cán qua, em tôi đã khóc suốt 1 tuần"

"1 đứa trẻ bình thường nếu chạm vào bếp lò nóng 1 lần sẽ không bao giờ làm vậy lần 2" mẹ cậu bé tiếp tục "Eliot không hiểu được vấn đề là gì. Thằng bé nhìn chúng tôi như thể chúng tôi bị điên khi bảo nó không được làm thế nữa"

Trẻ em mắc bệnh này thường bị thương liên tục. Đau đớn nhằm phục vụ 1 mục đích tiến hoá quan trọng: nó dạy chúng ta phải tránh những việc làm có hại.

"Cháu nghĩ gì khi nhìn thấy ai đó bị đau đớn?" Chúng tôi hỏi Eliot. Cậu bé nhún vai và nói "Ối"

"Tại sao 'ối'?"

Sau khi có vẻ suy nghĩ kĩ càng, cậu bé vẫn không thể cho chúng tôi câu trả lời.

Ôi, Eliot.

Tôi nhắn tin cho cậu ấy ngay: tôi xin lỗi

Sau vài giây, cậu nhắn trả lời: không sao

Mẹ và anh trai cậu ấy trông thế nào? Hiện giờ anh trai cậu đã 27 tuổi. Rõ ràng họ chưa bao giờ tìm ra cách giữ Eliot an toàn. Có lẽ là không thể

Tôi tìm kiếm cụm từ 'Myers-Briggs' trên Google. Tôi được yêu cầu đoán tính cách của Eliot, nhưng tôi thậm chí còn không nhớ nổi những chữ cái đó viết tắt cho từ nào. Tôi tìm thấy 1 infographic (đồ hoạ). E là viết tắt của Extraversion (hướng ngoại), I là Introversion (hướng nội). S là Sensing (giác quan), hình như nó mang nghĩa là bạn thích những thứ cụ thể, đối lập so với N là Intuition (trực giác), nếu bạn thích hình tượng hơn... tôi dụi mắt. Dù thế nào đi nữa, Eliot chắc chắn là hướng nội. Rồi T là Thinking (lý trí) và F là Feeling (cảm xúc)...

Cậu ấy nói tôi thuộc kiểu nào nhỉ... ISFJ? Tôi đọc mô tả: Trung thành, có trách nhiệm, khoan dung, thích xen vào chuyện người khác. Người chăm sóc tận tuỵ thích giúp đỡ.

Nghe có vẻ giống chị gái tôi hơn là tôi. Hoặc ít nhất là kiểu người chị ấy muốn trở thành. Tất cả các tóm tắt này nghe như cái cách mà mọi người muốn nhìn nhận chịn bản thân vậy. Chẳng có gì ngạc nhiên khi mọi người yêu thích các kiểu tính cả cả. Có lẽ thật dễ chịu khi bắt gặp điều gì đó tốt đẹp và biết được đó là con người bạn.

Eliot đã bắt gặp điều gì đó tốt đẹp trong tôi, hình như thế. Nhưng cậu ấy không hiểu tôi. Tôi đọc lướt qua những mô tả xem có cái nào chính xác hơn không, nhưng không có. Có loại tính cách nào cho người phải kiểm tra thần kinh và luôn trong tâm trạng xấu không?

Tôi không thể kết luận nhóm tính cách nào là của Eliot. Có lẽ vì tôi cũng không hiểu cậu ấy.

Nhưng tôi biết 1 điều, đó là sự trống trải mà tôi thường cảm thấy đã biến mất từ giây phút tôi ngồi vào xe cậu và nó sẽ không bao giờ quay trở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top