Ch10: Xanh lam
Kisaki Tetta , từ nhỏ đã sống trong tình yêu thương của mẹ, luôn cảm nhận được sự chăm sóc và quan tâm sâu sắc từ bà, luôn là người bầu bạn, là người an ủi và là nơi để cậu dựa dẫm mỗi khi gặp khó khăn. Tuy nhiên, cuộc sống của Kisaki không hoàn toàn là những ngày tháng hạnh phúc. Cha cậu, là chủ tịch của một tập đoàn lớn , nắm trong tay quyền lực và địa vị , đối với ông ta mọi thứ phải thật hoàn hảo , thế nên ông đã đặt nhiều kỳ vọng vào đứa con trai duy nhất . Ông Tetta luôn yêu cầu Kisaki phải sống theo những tiêu chuẩn cao và làm theo ý muốn của mình, khiến cậu cảm thấy mình không bao giờ được tự do.Sự áp đặt và thiếu quan tâm từ người bố đã khiến Kisaki phải trưởng thành hơn tuổi. Cậu không được phép thể hiện cảm xúc thật sự của mình.
Mẹ là người duy nhất thấu hiểu và đồng cảm với Kisaki, nhưng sự an ủi này không kéo dài mãi. Khi mẹ cậu qua đời vì căn bệnh, mọi thứ hoàn toàn đổi thay. Kisaki chìm vào nỗi đau sâu sắc và mất mát. Cha cậu,ngày càng ít về nhà và cấm cậu được khóc, chỉ vì ông ta không cho phép cậu thể hiện mặt yếu đuối, mà ông coi là thảm hại .Dần lâu, Kisaki trở nên vô cảm và thờ ơ trước cảm xúc của bản thân.Năm tháng trôi qua, Kisaki lớn lên trong môi trường lạnh lẽo, nơi mà con người chỉ quan tâm đến lợi ích cá nhân. Những người có quan hệ hợp tác với cha cậu thường xuyên xuất hiện, đeo lên mình những nụ cười xảo trá và nói những lời nịnh nọt giả tạo. Những cuộc gặp gỡ này càng khiến Kisaki cảm thấy cô đơn và lạc lõng , không còn biết cảm xúc thật sự là gì.
Và ngày Takemichi xuất hiện tựa làn gió đầu hè thoảng qua , Kisaki đã gặp Takemichi, một cậu bé tươi sáng và đầy nhiệt huyết. Ngay từ lần đầu gặp mặt, cậu đã cảm nhận được sự ấm áp và quan tâm chân thành từ Takemichi. Không giống như những kẻ khác, nụ cười ấm áp và rạng rỡ đó khiến cậu say đấm trong lần đầu , cả hai kết thân rồi trải qua đem giao thừa cùng nhau . Kisaki đã giữ trọn khoảng khắc này trong tâm trí cậu ta.
Màn đêm đã buông xuống, và không gian xung quanh được bao phủ bởi sự yên tĩnh của đêm giao thừa, chỉ còn những tiếng cười, trò chuyện và những tiếng pháo hoa nổ lẻ tẻ từ xa. Bầu trời tối đen được thắp sáng bởi những vệt sáng nhiều màu sắc, như những dải lụa lấp lánh vẽ nên những hình thù kỳ diệu. Mỗi lần pháo hoa nở rộ, ánh sáng lung linh của nó phản chiếu trên gương mặt của người bên canh(Michi), lấp lánh trong đôi mắt người ấy một cách kỳ diệu, và cậu không thể rời mắt khỏi vẻ đẹp đó. Đôi mắt của người kia ánh lên sự ngạc nhiên và thích thú, những tiếng pháo nổ và những màu sắc chói lọi khiến mọi lo âu, mọi áp lực trong cuộc sống Kisaki như tan biến, chỉ còn lại sự hiện diện của nhau. Thời gian như ngừng lại khi pháo hoa tiếp tục nở, và cậu cảm thấy mình đang sống trong một khoảnh khắc vô giá, nơi mọi thứ đều trở nên hoàn hảo. Ánh sáng của pháo hoa không chỉ chiếu sáng bầu trời, mà còn làm cho trái tim cậu bừng sáng với niềm hạnh phúc đơn giản nhưng chân thành.
Sau buổi tối mùa hè xúc động , Kisaki và Takemichi trở thành bạn bè. Mỗi cuộc trò chuyện, mỗi lần gặp gỡ với Takemichi đều khiến Kisaki cảm thấy như mình đang được trở về với chính mình. Cậu bắt đầu cảm nhận lại những cảm xúc mà mình đã quên lãng từ lâu. Takemichi giúp Kisaki dần quen với nỗi đau, đồng thời mang lại cho cậu cảm giác bình yên mà cậu đã mất .Những ngày tháng bên Takemichi đã thay đổi cuộc sống của Kisaki. Cậu không còn phải che giấu cảm xúc, và dần dần tìm lại được niềm vui và sự an ủi. Takemichi đã xuất hiện trong những lúc tăm tối nhất, một ánh sáng nhỏ có thể làm thay đổi cuộc sống của Kisaki sau này.
Mùa hè ở Nhật Bản thường nở rộ trong sự tươi mới của những ngày dài và ánh nắng vàng rực rỡ. Nhưng hôm nay, trong một góc yên tĩnh của thành phố, không khí nóng bức ngoài trời dường như bị thay thế bằng sự mát mẻ và thanh bình của thư viện lớn, nơi cánh cửa kính rộng mở chào đón những bước chân hiếm hoi vào không gian tĩnh lặng của nó.
Kisaki và Takemichi bước vào thư viện, ánh sáng vàng nhẹ từ các khung cửa kính lớn chiếu sáng từng ngóc ngách của nơi đây. Hương thơm của giấy mới và mực in hòa quyện với hương của những cây xanh tươi mát quanh khu vực, tạo nên một cảm giác thư thái và dễ chịu. Thư viện hiện ra trước mắt như một thế giới bí ẩn và đầy mê hoặc, nơi mỗi kệ sách đều như mở ra một cánh cửa mới.
Takemichi, với ánh mắt sáng rực của sự tò mò và háo hức, nhìn quanh với vẻ ngạc nhiên. Đối với cậu, thư viện không chỉ là nơi lưu giữ sách, mà còn là một khám phá thú vị. Mỗi bước chân của cậu vang lên những âm thanh nhẹ nhàng trên sàn gỗ, và cậu không ngừng quay đầu lại để quan sát những kệ sách cao lớn và các dãy bàn đọc sách. Hơi thở của mùa hè dường như bị chặn lại khi cậu cảm nhận được sự yên tĩnh của không gian này.
Kisaki, với thái độ bình thản nhưng ẩn chứa sự quan tâm, dẫn dắt Takemichi vào giữa thư viện. Cậu không nói nhiều, nhưng sự ấm áp trong ánh mắt khi nhìn Takemichi thể hiện rằng cậu rất vui khi được chia sẻ nơi này với người bạn của mình. Kisaki chọn một bàn đọc gần cửa sổ, nơi ánh sáng mặt trời chiếu qua các tán cây xanh mướt, tạo ra những vệt sáng lấp lánh trên mặt bàn.
Takemichi dạo bước đến những kệ sách gần đó, tay chạm nhẹ vào những cuốn sách, như thể cậu đang chạm vào những món báu vật chưa khám phá. Cậu dừng lại trước một kệ sách về cá cảnh, với những cuốn sách có bìa đầy màu sắc và hình ảnh những loài cá đẹp mắt. Cậu đưa tay lấy một cuốn sách, mắt sáng lên khi nhìn thấy những hình ảnh sắc nét và những mô tả chi tiết về các loại cá. Cậu cảm thấy như mình vừa tìm thấy một kho báu mới, và nhanh chóng ngồi xuống một chiếc ghế gần đó, mở cuốn sách ra với sự hào hứng không thể giấu nổi.
"Wow, cậu biết không? Đây là lần đầu tiên mình thấy nhiều sách như thế này!" Takemichi nói, giọng nói tràn đầy sự thích thú. "Nhìn những hình ảnh trong cuốn sách này, mình như đang ở dưới nước cùng những con cá!"
Kisaki chỉ mỉm cười và bắt đầu tìm kiếm cuốn sách luyện thi tốt nghiệp mà cậu đã nhắm đến. Đối với cậu, thư viện là nơi để trốn tránh những áp lực và tìm kiếm sự tập trung. Cậu chọn một bàn đọc gần cửa sổ lớn, nơi có ánh sáng tự nhiên chiếu vào, và trải ra cuốn sách của mình. Những trang giấy của cuốn sách chứa đầy kiến thức và các bài tập luyện thi, khiến cậu cảm thấy sự bình yên khi tập trung vào những mục tiêu học tập.
Trong khi Takemichi đắm chìm trong thế giới của những loài cá, Kisaki chăm chú đọc sách với những dòng chữ sắc bén và các phép toán khó khăn. Đôi lúc, Takemichi quay sang nhìn Kisaki với ánh mắt tràn đầy sự kính trọng và đôi chút ngưỡng mộ. Sự chăm chỉ và nghiêm túc của Kisaki là điều mà cậu vô cùng tôn trọng.
Tiếng lật giở của những trang sách và những tiếng thì thầm nhẹ nhàng của những người đọc xung quanh tạo nên một bản giao hưởng yên bình trong không gian thư viện. Những chiếc bàn đọc sách được đặt gần nhau nhưng đủ xa để mỗi người có không gian riêng, tạo nên một môi trường lý tưởng để tập trung và thư giãn.
"Cậu có biết không, Kisaki?" Takemichi hỏi khi ngẩng lên từ cuốn sách của mình. "Mình nghĩ rằng cá cảnh thật tuyệt vời. Nó có thể sống trong những môi trường rất đa dạng, từ những bể nhỏ đến những hồ lớn. Mình đã luôn mơ ước có một bể cá riêng!"
Kisaki nhướng mày và nhìn về phía Takemichi, nở một nụ cười nhẹ. "Thực ra, nuôi cá cảnh có thể là một cách tốt để học cách chăm sóc và kiên nhẫn. Nếu cậu thực sự muốn, mình có thể giúp cậu tìm hiểu thêm."
Khi Takemichi chỉ vào bức ảnh của chú cá betta màu xanh biển trong cuốn sách, đôi mắt cậu sáng lên với vẻ hứng thú và niềm ao ước. "Mình muốn nuôi một con cá như thế này," Takemichi nói, giọng nói đầy mong mỏi và sự thích thú. Chú cá betta màu xanh biển trong cuốn sách , nó bừng sáng với vẻ đẹp không thể rời mắt. Thân cá phủ một lớp xanh sâu thẳm, như bầu trời đêm vẫy gọi từ dưới mặt nước. Màu xanh này chuyển động mượt mà từ xanh đậm ở thân đến xanh lợt hơn ở các vây và đuôi, tạo thành những dải lụa lấp lánh. Đuôi và vây xòe rộng như những dải vải mềm mại, uốn lượn trong ánh sáng như những viên pha lê đang tỏa sáng. Đôi mắt xanh ánh bạc của chú cá như những viên đá quý, lấp lánh đầy tò mò và sự thông minh. Khi bơi, chú cá tạo ra những vệt sáng lung linh, như những gợn sóng nhỏ trong làn nước trong suốt, mang đến một vẻ đẹp thanh thoát và quyến rũ.
Kisaki chỉ đáp lại bằng một âm thanh nhỏ, "Ừm." Nhưng cậu đã quyết định. Dù không nói ra, một ý định đã hình thành rõ ràng trong đầu Kisaki: cậu sẽ tặng chú cá betta này cho Takemichi. Cảm giác ấm áp và niềm vui nhẹ nhàng tràn ngập trong lòng Kisaki khi nghĩ đến việc mang đến cho người bạn của mình một món quà đặc biệt, như một phần của sự kết nối giữa họ, và là cách cậu thể hiện tình bạn chân thành của mình.
Ánh sáng mặt trời từ cửa sổ tạo ra những vệt sáng trên mặt bàn, chiếu sáng cả không gian và khuôn mặt của cả hai . Không khí mùa hè bên ngoài dường như không còn quan trọng nữa. Kisaki và Takemichi tiếp tục chìm đắm trong thế giới sách của mình, cảm nhận được sự bình yên và hào hứng mà thư viện mang lại. Khi buổi chiều dần tắt, ánh sáng trong thư viện chuyển từ vàng cam sang một màu xanh mờ nhạt, và cả hai cùng cảm nhận được sự hài lòng khi chia sẻ một ngày đầy ý nghĩa trong không gian yên tĩnh này. Họ biết rằng, mặc dù thời gian có thể trôi qua, nhưng những khoảnh khắc như thế này sẽ mãi ở lại trong trái tim họ, như một phần của những ký ức đẹp đẽ mà họ đã cùng nhau tạo dựng.
/ Hiện tại/
Ánh chiều tà trải dài trên đường phố, nhuộm không gian bằng sắc vàng cam mờ nhạt. Trong khung cảnh yên bình của buổi chiều muộn, Kisaki vội vã chạy đến ngôi nhà của Takemichi, ôm theo một lọ thủy tinh chứa chú cá betta màu xanh biển mà cậu đã định tặng cho bạn mình. Những bước chân của Kisaki gấp gáp, như thể cậu đang chạy trốn khỏi một nỗi sợ hãi khôn cùng đang cuộn trào trong lòng. Mọi thứ xung quanh dường như trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại hình ảnh của Takemichi và ý tưởng về việc có thể mất đi người bạn quý giá nhất.
Tâm trí Kisaki đầy ắp những câu hỏi lo âu. Mỗi bước chân của cậu như một nhịp đập lo lắng, không ngừng vang lên những lo lắng về việc không thể gặp lại Takemichi. Hình ảnh mẹ cậu, người đã rời bỏ cậu mãi mãi, tràn về trong ký ức, làm cho nỗi sợ hãi càng thêm dữ dội. Cảm giác như vận mệnh đang một lần nữa kéo cậu vào cơn bão của sự mất mát, khi cậu phải đối mặt với viễn cảnh không có Takemichi bên cạnh.
Kisaki đến trước ngôi nhà của Takemichi, đôi chân mỏi mệt và hơi thở nặng nhọc. Trong sự tĩnh lặng của buổi chiều tàn, cậu hét lên tên Takemichi với tất cả sức lực còn lại. "Takemichi!" Giọng nói của cậu vang vọng trong không gian như tiếng kêu của một linh hồn lạc lõng. Mỗi tiếng gọi đều chứa đầy sự tuyệt vọng và nỗi đau đớn không thể diễn tả. Nhưng không có phản hồi nào từ người bạn mà cậu khao khát gặp lại. Sự tĩnh lặng nặng nề của buổi chiều như một nhát dao lạnh lẽo chặt đứt hy vọng cuối cùng của Kisaki. Cảm giác sợ hãi và lo âu trào dâng, như thể từng nhịp tim của cậu đang bị đè nén bởi một khối đá khổng lồ.
Cảnh tượng xung quanh trở nên mờ nhạt trong mắt Kisaki, khi cậu cảm nhận được sự vắng lặng và nỗi sợ đang bao phủ toàn bộ tâm trí mình. Trong lúc tuyệt vọng, một cánh cửa lớn của ngôi nhà mở ra, và Seigi, quản gia của Takemichi, bước ra với khuôn mặt đầy sự thông cảm và buồn bã. Trái tim Kisaki như ngừng đập khi nhìn thấy Seigi, một cảm giác bất lực tràn ngập. Cậu không thể nói nên lời, chỉ đứng đó với đôi mắt đầy lo lắng.
Seigi không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa cho Kisaki một bức thư, bức thư từ Takemichi. Kisaki nhận bức thư với đôi tay run rẩy, cảm thấy như thế giới xung quanh mình đang sụp đổ. Cậu mở thư ra, và những giọt nước mắt không thể kìm nén được tuôn trào. Trong bức thư, Takemichi viết bằng những con chữ quen thuộc nhưng đầy xúc động:
Kisaki thân mến,
Nếu như cậu đang đọc những dòng chữ này, có lẽ tớ đã không còn ở đây để nói lời tạm biệt trực tiếp. Tớ biết rằng sự rời đi của tớ có thể là một cú sốc lớn đối với cậu, và thật sự xin lỗi vì không thể gặp cậu để chia tay vì sức khỏe của tớ không cho phép. Tuy nhiên, tớ muốn cậu biết rằng dù tớ không còn ở đây, tình bạn của chúng ta vẫn sẽ luôn sống mãi trong trái tim tớ.
Kisaki, mình biết rằng cuộc sống của cậu không hề dễ dàng, và những áp lực từ cha cậu có thể vẫn đang đè nặng lên cậu. Nhưng Kisaki mà tớ biết là người mạnh mẽ , thông minh và tình cảm .Đừng bao giờ quên rằng sự chân thành và sự mạnh mẽ của cậu chính là điều quý giá nhất trong cuộc sống. Dù ở bất kỳ đâu, tớ luôn mong mọi điều tốt đẹp nhất cho cậu và hy vọng rằng cậu sẽ tiếp tục tìm thấy niềm vui và sự bình yên trong cuộc sống. Và tớ tin rằng một ngày nào đó, chúng ta sẽ gặp lại nhau, ở một nơi không còn nỗi buồn, chỉ còn lại niềm vui và tình bạn chân thành. Hơn hết cậu xứng đáng được hạnh phúc và yêu thương. Tớ sẽ luôn giữ những kỷ niệm về cậu trong trái tim mình và hy vọng rằng cậu cũng sẽ làm như vậy.
Chúc cậu mọi điều tốt đẹp nhất.Với tất cả lòng chân thành và sự yêu mến,
Takemichi
Kisaki đọc xong bức thư, nước mắt lăn dài trên má. Những dòng chữ từ Takemichi như vết dao cắt vào lòng cậu, đồng thời mất mát này, giống như sự ra đi của mẹ cậu, là một đòn giáng mạnh mẽ vào trái tim vốn đầy tổn thương của cậu. Kisaki cảm thấy như mình vừa mất đi một phần quan trọng của cuộc sống, một người bạn không thể thay thế. Dù Takemichi không còn ở đây, cậu vẫn cảm nhận được sự hiện diện của cậu qua từng chữ trong bức thư. Trong khoảnh khắc này, Kisaki cảm thấy mình đang đứng trước một ngã ba đường, lạc lối ,chẳng có đích đến và nơi cậu phải tìm cách tiếp tục sống một cuộc đời không còn ánh sáng của Takemichi.
Bức thư của Takemichi, như thể đó là sợi dây cuối cùng nối cậu với những khoảnh khắc hạnh phúc mà cậu đã chia sẻ với người bạn quý giá. Trong ánh chiều tà dần tắt, Kisaki cảm thấy nỗi đau này sẽ còn lâu mới nguôi ngoai, và ánh sáng của Takemichi giờ chỉ còn là một ngôi sao xa vời trong bầu trời ký ức.
Trong sắc chiều chạng vạng mỗi tối , lặng lẽ nhuộm màu vàng cam trên những cánh đồng chờ đợi của sân bay, khi cơn gió nhẹ lướt qua làm lay động những tấm biển quảng cáo lấp lánh. Dưới sắc thái hoàng hôn u ám, hình ảnh một cậu bé ngồi cô đơn trên băng ghế sân bay hiện lên rõ nét. Cậu bé, với đôi vai gầy gò và khuôn mặt nhợt nhạt, ôm chặt trong tay một lọ thủy tinh nhỏ bé chứa chú cá betta màu xanh biển—món quà cuối cùng của người bạn mà cậu đã mất.
Bức thư từ Takemichi, dù đã bị nắm chặt đến mức nhăn nhúm và nhòe đi phần lớn những dòng chữ, vẫn nằm lặng lẽ trong tay Kisaki. Những giọt nước mắt đã khô lại trên má cậu, để lại những vết đỏ hằn sâu, đôi mắt cậu giờ đây chỉ còn những vết chai sạn của những đêm không ngủ và những lần chùi nước mắt không ngừng. Trong ánh sáng mờ nhạt của buổi tối, Kisaki trông như một thân ảnh nhỏ bé và cô đơn, đau đớn và đầy nỗi khổ sở.
Sân bay, vốn là nơi của những cuộc chia ly và gặp gỡ, giờ đây nó trở thành một chứng nhân cho nỗi đau sâu thẳm của Kisaki. Mỗi tiếng động, mỗi cơn gió thoảng qua đều như nhắc nhở cậu về sự vắng mặt của Takemichi—người đã rời bỏ cậu giống như một cơn gió mùa hè, để lại chỉ sự trống vắng và những ký ức không thể quên.
Kisaki nhìn ra xa, nơi những ánh đèn sân bay bắt đầu chớp nháy và những chiếc máy bay bắt đầu lướt qua bầu trời đêm. Cảm giác lạnh lẽo và cô đơn bao trùm, như thể ánh sáng cuối cùng của ngày đã tắt lịm, để lại cậu một mình trong bóng tối. Đôi tay cậu run rẩy khi cậu siết chặt lọ thủy tinh, lòng cậu tràn đầy sự khao khát và tuyệt vọng. Cậu không còn sức lực để khóc nữa; những giọt nước mắt đã cạn kiệt, chỉ còn lại cảm giác như một vực sâu không đáy.
Kisaki cảm thấy như mùa hè, cùng với Takemichi, đã ra đi, mang theo ánh sáng và niềm vui mà cậu đã tìm thấy. Sự hiện diện của Takemichi trong cuộc đời cậu đã tạo nên một mùa hè rực rỡ, nhưng giờ đây mùa hè ấy đã biến mất, để lại một mùa thu lạnh lẽo và tĩnh mịch. "Takemichi, tại sao? Tại sao cậu lại rời bỏ tớ như thế? Đến rồi đi như một cơn gió, mùa hè cũng rời đi cùng cơn gió đầu hè là cậu..."
Nhưng giờ đây, một cảm giác mới mẻ đã chiếm lĩnh tâm trí Kisaki. Khi nhìn thấy lọ thủy tinh, cậu chợt nhận ra rằng tình cảm của cậu dành cho Takemichi không còn đơn thuần là tình bạn. Những cảm xúc mà cậu đã giấu kín, những trái tim bồi hồi và nhịp đập mạnh mẽ mỗi khi đứng gần Takemichi, giờ đây bùng lên rõ rệt trong lòng cậu. Những gì cậu cảm nhận giờ đây không phải là sự thân thiết của một người bạn, mà là một tình yêu sâu đậm mà cậu không thể nào che giấu nữa.Kisaki cảm thấy mình đang đối diện với một sự thật đau đớn. Cậu yêu Takemichi, và nỗi đau khi nhận ra điều đó là không thể chịu nổi. Tình yêu không chỉ là sự khao khát có người bên cạnh, mà còn là sự chấp nhận và chờ đợi trong sự cô đơn, là việc không ngừng tìm kiếm ánh sáng trong bóng tối.
Kisaki ôm chặt lọ thủy tinh vào lòng, như tìm kiếm chút an ủi từ món quà cuối cùng của Takemichi. Cậu thì thầm, giọng nói của cậu gần như bị nghẹn lại trong cổ họng: "Mày cùng tao đợi cậu ấy về, mày sẽ không rời bỏ tao đúng chứ... [xanh lam]."
Những từ ngữ như một lời hứa, một cam kết không lời giữa cậu và chú cá betta. Trong khoảnh khắc này, lọ thủy tinh và chú cá xanh lam không chỉ là món quà cuối cùng gửi người bạn cũ, mà còn là biểu tượng của hy vọng và kiên nhẫn. Kisaki quyết định sẽ đợi—đợi cho đến khi Takemichi trở về, bất chấp thời gian và khoảng cách. Dù nỗi đau có thể tiếp tục gặm nhấm trái tim cậu, cậu vẫn quyết định giữ vững niềm tin rằng một ngày nào đó, ánh sáng mà cậu đã mất sẽ quay trở lại.
Cảnh tượng xung quanh dần trở nên mờ nhạt khi đêm buông xuống, nhưng trong trái tim Kisaki, sự quyết tâm và hy vọng vẫn sáng rực, giống như ánh sáng của những vì sao trên bầu trời đêm. Cậu tựa đầu vào băng ghế, đôi mắt mở to nhìn vào bầu trời, và một nụ cười nhẹ nhàng nở ra trên môi, mặc dù đầy sự đau đớn. Trong lòng cậu, Kisaki vẫn giữ chặt một niềm tin rằng một ngày nào đó, mùa hè sẽ trở lại, và cùng với nó là sự trở lại của ánh sáng—Takemichi, người bạn mà cậu yêu thương hơn bất kỳ điều gì khác trong cuộc đời này.
/Nếu nỗi nhớ và tia nắng cùng trở về, và lời hứa của cậu vẫn được cất giữ trong lá thư, cùng thời gian trôi qua từng chút, liệu tớ có thể gặp lại cậu không?/
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top