Oneshot
"A Hân, tớ yêu cậu."
Lần đầu tiên.
Hứa Dương Ngọc Trác treo trên người Trương Hân, người tới kêu nàng rời giường, mơ mơ màng màng mà nói một câu, Trương Hân cười vỗ vỗ nàng lưng.
"Tớ cũng yêu cậu, mau rời giường a, bằng không chúng ta đi làm trong chốc lát là sẽ đến muộn."
"Vậy đến trễ hảo."
"Sẽ bị trừ tiền lương a!"
"Hừ!"
Hứa Dương Ngọc Trác lúc này mới rầm rì mà buông ra đối phương, ngồi ở trên giường phát ngốc.
Hứa Dương Ngọc Trác cùng Trương Hân luyến ái gần một tháng, nhưng là tuần trước mới chuyển đến sống cùng Trương Hân.
Nàng lấy cớ là.
"Đương nhiên là ở cùng một chỗ chúng ta mới biết đối phương mỗi một ngày động thái a!"
Trương Hân không rõ cho lắm nhưng vẫn là đáp ứng rồi.
"Tớ yêu cậu, tớ yêu cậu, tớ yêu cậu."
Lần thứ 10, lần thứ 11, lần thứ 12.
Ngồi xuống bàn và chuẩn bị ăn bữa sáng do Trương Hân chuẩn bị, Hứa Dương Ngọc Trác nói tớ yêu cậu.
Trương Hân bất lực nhìn cô.
"A Dương, cậu không cần kiên trì như vậy, không cần nói cũng không sao, cậu cứ như vậy chiếu lệ."
Người đối diện nghe vậy lập tức đặt đũa xuống, nghiêm túc nhìn Trương Hân.
"Tớ yêu cậu."
Lần thứ 13.
Trương Hân lập tức mặt đỏ tới rồi cổ, khẩn trương cầm đũa gắp cho cô.
"Được rồi, ăn sáng đi."
Hứa Dương Ngọc Trác nhìn dáng vẻ chật vật của người bên kia, cảm thấy rất đáng yêu, tâm tình cười sảng khoái.
Từ khi mới yêu, Hứa Dương Ngọc Trác đã có một sự cố chấp kỳ lạ, là phải nói với Trương Hân rằng tớ yêu cậu chín mươi chín lần mỗi ngày.
Trương Hân lúc đầu sẽ bối rối và mờ mịt, hỏi cô ấy tại sao.
"Bảo bối tình yêu của giáo sư Tiểu Dương."
"Làm ơn đi, chúng ta yêu nhau không bao lâu, có cần phải như vậy không?"
"Yêu nhau bao lâu không quan trọng! Bắt đầu càng sớm càng tốt!"
"Rồi rồi rồi."
" Tớ yêu cậu, tớ yêu cậu."
Về sau, Trương Hân cũng dần quen, nhưng một lần đột nhiên bị so sánh với bên kia.
Lúc đó họ chưa ở chung, hẹn gặp lại sau thì mỗi người một nơi mà về nhà.
"Tớ đã tính nghiêm túc, cậu hôm nay mới nói 98 lần."
"Ừm?"
Hứa Dương Ngọc Trác đối diện đang loay hoay với lời bài hát, không phản ứng lại một lúc.
"Đó là ... cậu phải nói 99 lần một ngày ..."
"Cái gì?"
"Ừ, tớ yêu cậu."
Hứa Dương Ngọc Trác có thể nghĩ đến khuôn mặt người đối diện đỏ bừng, nở nụ cười rất vui vẻ.
"Rõ ràng là đã 99 lần rồi! Cậu bây giờ gọi điện thoại chỉ là muốn tỏ tình với tớ!"
"Tớ không! Chỉ 98 lần!"
"Chính là nó!"
Trương Hân ngày hôm sau còn muốn đi làm, Hứa Dương Ngọc Trác không có cùng nàng nhiều tranh luận, dỗ nàng treo điện thoại tiếp tục viết ca từ, ngoài miệng lại trước sau treo như có như không tươi cười.
"Tớ đi đây, cậu ở nhà phải ngoan."
Trương Hân đang đứng ở hành lang và thay giày, Hứa Dương Ngọc Trác lập tức dựa vào cửa và xem xét kỹ quần áo của cô ấy.
"Sao hôm nay trông cậu đẹp thế?"
"Làm ơn, tớ hầu như mặc như thế này mỗi ngày."
"Nhưng là hôm nay nhìn đẹp hơn, cho nên tớ rất muốn hôn cậu."
Hứa Dương Ngọc Trác làm theo lời cô ấy nói, kéo cà vạt buộc Trương Hân cúi đầu xuống và đặt lên miệng Trương Hân một nụ hôn.
"Được, vậy cậu không cần lo lắng. Mau đi làm đi."
Trương Hân lắp bắp nói đỏ cả tai.
"Ô ô ô."
"Và ôi, tớ yêu cậu."
Lần thứ 30.
Sau khi Hứa Dương Ngọc Trác viết xong lời bài hát, thấy vẫn còn sớm, cô quyết định đi ăn cơm cùng Trương Hân, sau khi mua đồ ăn, cô đến chỗ làm của Trương Hân để tìm cô ấy.
Trương Hân là một nhân viên kỹ thuật ánh sáng trong rạp hát, xung quanh cô chắc chắn có rất nhiều cô gái xinh đẹp, tuy rằng nói là Hứa Dương Ngọc Trác không phải không yên tâm nàng, nhưng là vẫn khó tránh khỏi không có người không biết tốt xấu hướng lên trên cọ a, cho nên nàng thường thường có rảnh liền đi thăm Trương Hân biểu thị công khai chủ quyền.
Quả nhiên không thích hợp.
Hứa Dương Ngọc Trác đứng ở không xa địa phương thấy Trương Hân đang chỉ huy công nhân điều chỉnh vị trí thời điểm, có cái thật lạ mặt nữ nhân vẫn luôn đứng ở bên người nàng, động tác còn rất thân mật.
Nàng nheo nheo mắt, theo tiểu Dương giáo sư phân tích, lúc này tuyệt đối không thể giáp mặt chất vấn đối phương, vì thế nàng kêu lên Trương Hân.
"Cậu như thế nào tới rồi."
"Tớ tới cho cậu đưa cơm a, biết cậu luôn là bởi vì công tác vội vã muốn chậm trễ ăn cơm, này không thể được ai."
"Chúng ta tiểu Dương thật tốt."
"Vậy thân thân cậu tiểu Dương đi."
Trương Hân nhìn nhìn bên cạnh, kỳ thật mọi người đều biết các nàng đang yêu nhau nhưng là Trương Hân khó tránh khỏi vẫn là sẽ có chút ngượng ngùng, nghĩ xong liền đi tới hôn Hứa Dương Ngọc Trác.
"Ác, hôm nay Trương Hân cẩu cẩu thật chủ động a. Tớ yêu cậu tớ yêu cậu."
Lần thứ 32. Lần thứ 33.
Nhưng Hứa Dương Ngọc Trác cau mày khi nhìn Trương Hân ăn.
Sao hôm nay cô ấy lại chủ động như vậy.
Chột dạ? Áy náy?
Sau khi Hứa Dương Ngọc Trác quay về, cô ấy đã suy nghĩ rất lâu và cảm thấy rằng không tốt cho lắm nhưng cô ấy vẫn phải quan tâm.
Buổi tối chờ Trương Hân về nhà, nhìn người nọ cũng mệt mỏi không muốn hỏi thêm.
Khi hai người nằm trên giường vào ban đêm, Hứa Dương Ngọc Trác quay sang bên cạnh nhìn Trương Hân đang nghỉ ngơi, liếc mắt.
"A Hân, hôm nay trông cậu mệt mỏi quá."
"Đúng vậy, bởi vì gần đây rạp có buổi diễn mới, lại đang chỉnh lại đèn, rất mệt."
"Ồ, nhanh lên nghỉ ngơi đi. Sáng mai tớ sẽ gọi một bữa sáng ngon, để cậu ngủ thêm một lát."
"Cảm ơn A Dương, ngủ ngon."
"Ngủ ngon A Hân."
Sau khi Hứa Dương Ngọc Trác chắc chắn rằng người bên kia đã thực sự ngủ trong bóng tối, cô ấy mím chặt miệng, như thể đã hạ quyết tâm.
Hứa Dương Ngọc Trác có thể vào cõi mộng của người yêu. Cô cũng cảm thấy khó tin khi nghe mẹ kể lần đầu tiên, nhưng khi mẹ cô cho cô xem vào ngày hôm sau và tìm thấy quỹ đen của cha cô qua giấc mơ, cô đã tin rằng nó là sự thật.
Mẹ cô nói rằng đây là khả năng rất đặc biệt của họ để kiểm tra xem người yêu có trung thành với mình hay không.
"Nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có mặt khác tác dụng."
Mụ mụ đếm trong tay tiền, nhìn nàng nhướng mày.
Hứa Dương Ngọc Trác vốn dĩ không muốn làm chuyện như vậy với Trương Hân, cô cảm thấy sự nghi ngờ của mình đối với Trương Hân rất không tốt, nhưng hôm nay sự khác thường của Trương Hân khiến cô phải chú ý.
Sau khi xác nhận rằng Trương Hân đã thực sự ngủ, Hứa Dương Ngọc Trác bước vào giấc mơ của người bên cạnh theo lời giải thích của mẹ cô.
"Oa, hôm nay Hân Hân nguyên lai là có như vậy một giấc mộng."
Tôi có thể nhìn thấy biển ở bên cạnh, hoàng hôn màu cam và có một cơn gió nhẹ thổi qua.
Hứa Dương Ngọc Trác nhìn cảnh này trong lòng cảm thấy rất ấm áp, nhưng cô cũng không quên mục đích của mình, nhìn xung quanh một lúc lâu, cô thấy Trương Hân đang ngồi trong quán trà sữa.
Và bản thân mình đang ở bên cạnh cô ấy.
Từ xa, cô dường như đã thấy mình đang để Trương Hân uống trà sữa của chính mình, Trương Hân không thể từ chối và sự miễn cưỡng của cô ấy khiến cô bật cười.
Trương Hân chưa bao giờ thích uống đồ ngọt, ngược lại cô thì rất thích đồ ngọt, có lúc lại làm chuyện xấu xa như vậy, để Trương Hân uống trà sữa của chính mình.
Cô đứng quan sát một lúc và sau khi chắc chắn rằng không có người khả nghi, cô hài lòng đi ra khỏi giấc mơ của cô ấy.
Cô xoa xoa người bên cạnh trong bóng tối và chìm vào giấc ngủ một cách mãn nguyện.
Khi nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức vào ngày hôm sau, cô đã tắt nó đi, và đợi đến khi bữa sáng được giao tới mới gọi Trương Hân dậy.
Cô nhận ra đã chạng vạng, Hứa Dương Ngọc Trác nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ chợt nhớ đến giấc mơ đêm qua của Trương Hân, cô nghĩ đến chuyện đó và như đã lâu rồi không đi mua sắm với đối phương nên cô ngay lập tức thu dọn và đi ra ngoài.
"A Hân!"
Sau khi nhìn thấy Trương Hân bước ra, cô rất vui vẻ vẫy tay với cô ấy, người bên kia nghe thấy vậy liền chạy đến và chào tạm biệt những người xung quanh.
"Hôm nay sao lại nghĩ tới đón tớ?"
"Tôi chỉ nhớ cậu và muốn đi mua sắm với cậu."
"Ồ, giáo sư Tiểu Dương muốn đi mua sắm."
"Vâng, giám đốc Trương có sẵn lòng đồng hành cùng tôi không."
"Đương nhiên là sẵn lòng rồi."
Trương Hân vừa đi vừa nói về công việc trong khi nắm tay cô.
Hứa Dương Ngọc Trác lắng nghe, cô quay đầu lại nhìn vào lông mày của người bên kia.
"Tớ yêu cậu."
Lần thứ 69.
Trương Hân chạm vào đầu cô.
"Tớ cũng yêu cậu."
Hứa Dương Ngọc Trác dần dần yêu giấc mơ của Trương Hân, cô không có ý gì khác, mà muốn xem đối phương sẽ có những giấc mơ gì.
Trong giấc mơ của cô ấy sẽ có một vũ trụ vô tận, sẽ có những con phố ồn ào và cũng sẽ có những rạp chiếu phim hẻo lánh, nhưng cho dù giấc mơ là gì, cô ấy vẫn có thể nhìn thấy chính mình, người luôn ở bên cạnh Trương Hân.
Trương Hân không thể nhìn thấy chính mình trong giấc mơ.
Thỉnh thoảng cô ấy muốn chia sẻ quan điểm của mình về giấc mơ của Trương Hân với Trương Hân vào ngày hôm sau, nhưng cô ấy không biết phải giải thích như thế nào với người kia. Vâng, làm thế nào để giải thích. Hãy nói với người kia, vì tôi muốn xem có phải cậu chỉ yêu tớ nên chạy vào trong giấc mơ của cậu và sau đó tớ đã yêu cảm giác này.
Bất cứ ai cũng nghĩ rằng nó là vô nghĩa và bị xúc phạm.
"Làm sao vậy? Giáo sư Tiểu Dương sáng sớm đã bơ phờ."
Trương Hân nhận thấy sự khác lạ của người kia sau khi ăn sáng.
"Không có, tớ vừa rồi ngủ không ngon."
"Thật sự là thật đáng tiếc, tối hôm qua tớ ngủ rất ngon, tớ cũng có một giấc mộng rất thú vị..."
Hứa Dương Ngọc Trác lắng nghe người kia chia sẻ với cô những giấc mơ mà cô đã thấy đêm qua và cô cảm thấy rằng cô đã nhìn thấy thần Cupid đã tự bắn mình cách đây rất lâu vào sáng nay giống như thường lệ.
Cô cảm thấy mình thực sự yêu tên thẳng nam ngốc nghếch mà thỉnh thoảng ngồi đối diện cũng không thấy buồn chán.
Cô cười híp mắt, nhìn người đối diện, cô cảm thấy người kia đúng là một cẩu kim mao ưa nhìn.
"Chú ý đến an toàn tại nơi làm việc."
"Ừ."
Trương Hân hôn cô, cô ấy chủ động với Hứa Dương Ngọc Trác lúc nào không biết.
"Nếu em ngủ không ngon thì nên ngủ tiếp một giấc."
Hứa Dương Ngọc Trác không bao giờ bước vào giấc mơ của Trương Hân nữa, vì Trương Hân đã yêu thích cảm giác được chia sẻ giấc mơ với cô ấy sau đó. Mặc dù nhiều chi tiết sẽ bị bỏ qua, vì thường quên giấc mơ là gì là việc mỗi người đều mắc phải, Trương Hân vẫn sẽ cố nhớ lại một chút, nếu cô áy thực sự không nhớ, chỉ cần tạo ra một giấc mơ.
Dù sao thì Hứa Dương Ngọc Trác sẽ không để ý rằng Trương Hân đang nhìn người đang cẩn thận lắng nghe cô nói và nghĩ có một chút tự hào.
"Tớ đã trở lại!"
Trương Hân vừa mở cửa đã thấy đối phương đã ngủ say trên sô pha, cô đặt đồ trong tay xuống, nghiêng người đánh thức nàng một chút.
"Hứa Dương, mau tỉnh lại, tớ trở lại."
"A? Mấy giờ rồi? Sao về sớm vậy?"
Hứa Dương Ngọc Trác thất thần, tìm kiếm điện thoại khắp nơi, cố gắng xem mấy giờ rồi.
"Vì hôm nay là kỉ niệm 100 ngày chúng ta yêu nhau."
Hứa Dương Ngọc Trác ngừng tìm điện thoại, nhìn hoa và bánh ngọt do người kia mang về trên bàn ăn sau lưng, đột nhiên cảm thấy rất có lỗi, cô đã quên mất do bận rộn phát hành những bài hát mới.
Cô ấy nhìn người yêu đang tươi cười trước mặt, đôi mắt bỗng đỏ hoe, chắc cô ấy nghĩ nếu mình gặp cô ấy ở cửa thì cô ấy về nhà vui lắm, nhưng hình như mình không chuẩn bị gì cả.
"Xin lỗi, Xin lỗi, tớ quên mất."
"Không sao, tớ chỉ là đột nhiên nhớ tới."
Tình yêu không có điểm cộng hay điểm trừ, bao nhiêu năm tháng đã quên, bỏ qua, chỉ cần ai đó nhớ, chỉ cần cậu vẫn đứng bên cạnh tớ, điều đó không quan trọng.
Trương Hân an ủi Hứa Dương Ngọc Trác, chuẩn bị bữa ăn với cô ấy, và nhìn người kia thổi nến.
"Tớ hy vọng chúng ta sẽ yêu nhau mãi mãi."
Hứa Dương Ngọc Trác mở mắt và nói với cô.
"Tớ yêu cậu."
Lần thứ 89.
Sau khi tắt đèn, Hứa Dương Ngọc Trác cảm giác được người kia chủ động tiếp cận, không biết tại sao mình vẫn có chút mất hứng, vì sao hôm nay lại quên mất.
"Thôi, không sao, lần sau nhớ tới, lần sau chuẩn bị bất ngờ."
Trương Hân dường như cảm nhận được sự xúc động của người kia, xoa đầu cô và ôm cô vào lòng.
"Nhưng tớ..."
Trương Hân không cho đối phương cơ hội tiếp tục nói chuyện, dùng phương pháp hữu hiệu nhất khiến cô ấy ngậm miệng lại, buông ra khi cảm thấy đối phương không thở nổi.
"Cậu không muốn lãng phí thời gian cuối cùng để tự kiểm điểm vào ngày này đi."
Hứa Dương Ngọc Trác không phản ứng lại sự chủ động của đối phương, thở hổn hển không nói.
"Biện pháp khắc phục tốt nhất là lãng phí thời gian qua cho tớ."
Trương Hân nói một lời khác vào tai cô.
Vầng trăng ngoài cửa sổ bị mây che khuất, có những chú chim không biết từ lúc nào đã rời khỏi và bay đi.
Trong lúc rung động, có cả trăm lời yêu thương, hứa hẹn được truyền tai nhau.
"Tớ yêu cậu ... ờ ..."
Lần thứ 96.
"Ha... Trương Hân... Tớ yêu cậu..."
Lần thứ 97.
"Tớ yêu cậu......"
Lần thứ 98.
Khi Hứa Dương Ngọc Trác đã ngủ, Trươn Hân quay trở lại giường sau khi thu dọn đồ đạc, Trương Hân nhớ đến phản ứng vừa rồi của Hứa Dương Ngọc Trác và mỉm cười.
"Lần này tớ đếm được, rõ ràng chỉ có 98 lần, hôm nay muốn phủ nhận cũng không được."
Cô nằm xuống bên cạnh và ôm cô ấy một lúc.
"Nhưng không sao, tớ sẽ giúp cậu bù đắp."
"Tớ yêu cậu."
Lần thứ 99.
The End!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top