01
Không biết tuổi thơ của mọi người như thế nào chứ tuổi thơ của t không được màu hồng cho lắm
T là một đứa không có ba, ba bỏ mẹ con t từ khi t còn trong bụng mẹ kìa
Từ nhỏ đến lớn t cũng có hỏi là ba đâu nhưng người lớn cứ giấu t không à
Nên t cũng không muốn hỏi nữa
T nghĩ t sẽ ở với mẹ như vậy luôn nhưng mà năm t 7 tuổi
Thì bữa đó t còn đang đi hc về nhà không thấy mẹ t cũng không nghĩ nhiều đâu tại t nghĩ là mẹ tăng ca nên về trễ
Nhưng qua đến ngày hôm sau vẫn không thấy mẹ về t lại không nghĩ nhiều thường là mẹ sẽ chở t đi hc nhưng hôm nay ông ngoại lại chở t, cứ nói trong lòng là mẹ đi làm sớm hôm nay không không chở t đi được
Nhưng mọi thứ không như t nghĩ t về vẫn không thấy, t đi hỏi ngoại thì nghe ngoại nói là mẹ m bỏ m rồi
T không đâu nhưng qua mấy ngày sau thì câu nói ngoại nói là thật
T buồn lắm t nghĩ ba bỏ mk rồi giờ chỉ còn mẹ mà mẹ cũng bỏ mk đi
Tại hồi nhỏ hiểu chuyện nhanh lắm
Trong thời gian đó t ghen tị với em họ t lắm thấy nó được mẹ quan tâm được mẹ yêu thương lúc đó t tủi thân lắm
Rồi mẹ đi nửa năm rồi mẹ quay về lúc đó t đang ở trên trường trưa về thì ra thấy mẹ t vui lắm
Mẹ t về thì thấy có một người đàn ông ngồi trong nhà đang nói chuyện với ông bà ngoại t cũng không quan tâm thấy mẹ là vui rồi
Qua mấy ngày hôm qua thì mẹ về ở lại với t luôn nhưng có người đó nữa
Rồi t nghe người lớn nói là người đó là ba mới của t đó
Lúc đó t không chịu đâu nhưng t nghe người lớn giải thích cho t hiểu thì t cũng hiểu cho mẹ
Mẹ ở vậy với mk quài cũng không được phải cho mẹ một người ở bên cạnh chăm sóc mẹ chứ
Người lớn kêu t là gọi người đó là ba đi, mà mọi người cũng biết một đứa từ bé đến lớn chưa gọi một chữ ba một lần nào bây giờ lại kêu t gọi thì cũng bị ngượng t cũng cố kêu thì cũng nói được nhưng bây giờ t gọi vẫn còn ngượng nên t cũng ít nói chuyện với ba lắm
Rồi mẹ t có em bé t cũng vui lắm nhưng từ khi em t ra đời thì cuộc sống của t bị đảo lộn lên hết
Nhà t có công chuyện nên phải chuyển nhà nhưng từ lúc chuyển nhà thì t mới có chuyện
Mọi yêu thương cưng chiều điều chuyển qua cho em t hết
T ở chính trong căn nhà của t, mà t thấy t bị lạt lỏng cô đơn lắm
Lúc đó là t 10 tuổi rồi hiểu nhiều hơn rồi nhưng t muốn được quan tâm chỉ cần hỏi hang t thôi cũng được nhưng không có
Lúc đó t còn ngủ với ba mẹ nhưng t thấy t lạt lỏng lắm
Rồi t được ngủ riêng rồi ông bà ngoại cũng qua ngủ với t
Rồi từ đó là t bắt đầu bị trầm cảm 2 năm
T không đam nói với ai hết t sợ sẽ làm phiền người khác
2 năm đó t giành dặt bản thân mk tự làm khổ chính mk
T khóc nhiều lắm nhưng không dám cho người khác biết chỉ biết khóc trong im lặng thôi
Nhiều lúc t không chịu nổi nữa t có ý định tự tử nghĩ mk chết đi cho rồi sống chi nữa chỉ làm khổ cho người khác thôi
Nhưng lúc t định làm rồi thì trong đầu t lại nghĩ đến mẹ
Mẹ khổ vì t quá nhiều khóc vì t quá nhiều nếu t đi rồi thì mẹ sẽ đau vì sẽ áy náy bản thân mk vì giữ được t ở lại
T sợ mẹ t khóc lắm sợ mẹ buồn vì t lắm
Nên thôi không làm nữa nhưng nhiều lần có ý định trong đầu lại nghĩ đến mẹ
T lấy mẹ để t sống tiếp, t khó khăn lắm mới hết bệnh đó
Nếu không có mẹ t thì bây giờ không có mấy cái fic này đâu
Năm t 13 tuổi thì t chuyển về quê ở với ngoại
Bây giờ cuộc sống nó ổn hơn hồi đó nhiều rồi nhưng t khóc rất nhiều buồn nữa
Cứ tối đến nằm rồi nghĩ lại những chuyện đã xảy ra với mk rồi khóc, t nghĩ nhiều lắm
Không biết mọi người như thế nào từ khi t trầm cảm đến hiện tại như bây giờ dù t đã hết nhưng t vẫn có cái thối nói chuyện một mk
Cảm giác nói chuyện một mk nó thoải mái ấy không làm phiền tới ai
Hỏi những câu hỏi dù biết sẽ không có câu trả lời nhưng vẫn ngang bướng
Thôi cũng dài rồi ha tới đây thôi
Pái pai mọi người nhé
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top