39
Đông Hách "..."
Đúng là chuyện hiếm có khó tìm, Sun thế mà cũng đòi từ chức! Phải biết rằng anh ta là mẫu người cho dù có bị giám đốc Dụ đe dọa sa thải đủ 365 ngày thì cũng chưa có nổi một ngày thành công!
Cơ mà từ chức cũng đúng. Con người mà, tính nhẫn nại của ai mà chả có giới hạn? Hầu hạ phải một tên kiêu căng phách lối, rời đi sớm thì được tái sinh sớm thôi chứ sao!
Đông Hách không những không tội nghiệp lão Cá, mà thậm chí, cậu còn khá hả hê "Chuyện này không phải vừa đúng ý cậu hay sao?"
Dụ Tinh Triết ngàn lần không ngờ "nhóc đáng yêu lương thiện" nhà mình thế mà lại hết sức "tuyệt tình", sau khi vào nhà liền bắt đầu kêu gào "Đúng ý tôi cái gì! Anh ta sao mà đi được? Nhiều việc như vậy, anh ta đi thì ai làm?"
Đông Hách hờ hờ hờ nói "Không phải ngày nào anh cũng đòi sa thải anh ta à?"
Giám đốc Dụ già mồm cãi láo "Giống nhau chắc? Tôi sa thải anh ta với anh ta tự mình nghỉ giống nhau chắc!!"
Đông Hách "..." Hừ, quá đáng, đã thế lần này tôi đứng về phía Sun.
Dụ Tinh Triết cũng biết mình lỡ lời, vì thế sửa miệng nói "Cậu cũng biết là tôi toàn nói đùa thôi mà, làm gì có chuyện tôi sa thải anh ta thật chứ? Cơ mà chả hiểu sao anh ta lại vô cớ từ chức!"
Đông Hách biết Dụ Tinh Triết đúng là đang rất lo lắng, cho nên không thèm chấp anh ta nữa, hỏi "Cậu còn không đi nói chuyện với anh ta đi?"
Dụ Tinh Triết uể oải "Tôi gọi điện cho anh ta rồi, còn nói sẽ tăng thêm phúc lợi cho anh ta..."
"Anh ta nói sao?"
"Anh ta nói, anh ta chẳng cần gì cả, anh ta không muốn làm nữa, kể cả mấy căn nhà với mấy cái xe tôi cho anh ta, anh ta cũng trả lại rồi..."
Đông Hách kinh ngạc "Trả lại là ý gì? Lẽ nào anh ta đã muốn từ chức từ lâu?"
"Không..." Dụ Tinh Triết chậm chạp nói "Tôi cũng mới biết thôi, mấy thứ đó, căn bản là không có sang tên, từ trước đến nay vẫn luôn lấy danh nghĩa của tôi."
Đông Hách trợn mắt "Sun thực ngầu! Sống mà không hề vụ lợi tí nào!"
Việc này cậu rất hiểu. Vì cũng giống như sự thân thiết tín nhiệm giữa cậu và Tiểu Lưu, mỗi lần cậu tặng nhà cửa xe hơi cho Tiểu Lưu, cậu hầu như chỉ cần kí, còn thủ tục thế nào, Tiểu Lưu sẽ tự mình đi làm hết, cho nên bây giờ, Dụ Tinh Triết không biết vụ có sang tên hay không cũng là điều dễ hiểu.
Dụ Tinh Triết lo lắng muốn chết "Làm sao đây? Sun đi rồi tôi biết làm sao đây?"
Đông Hách giúp anh ta gỡ rối "Cậu nghĩ kĩ một chút, xem gần đây cậu có làm gì khiến người ta buồn lòng không? Với cả, cái tính của cậu có thể sửa chút không? Cũng may tính tình Sun tốt, cho nên mới nhịn được cậu lâu như vậy. Thế nhưng ngày nào cậu cũng lải nhải muốn sa thải người ta, cậu nghĩ, người ta thật sự không để ý sao? Giờ người ta đi rồi đấy, cậu lại đến đây khóc lóc làm gì? Biết hai chữ đáng đời viết thế nào không?"
Dụ Tinh Triết nghe thế la lên "Ai khóc!" Bởi vậy mới nói, sĩ diện thì hại thân, không ai khác chính là lão Cá.
Đông Hách nói "Để tôi gọi thử cho Sun xem sao."
Dụ Tinh Triết giục "Ừ, ừ, ừ, gọi nhanh đi."
Do anh ta nói khá lớn tiếng cho nên đánh động đến Cố Khê đang thiu thiu ngủ.
Cố Khê đen mặt đi ra quát "Tên cá chết kia, cậu có thể cút đi không hả!"
Giám đốc Dụ ngẩn người "Sao anh lại ở đây?"
Cố Khê "Việc đếch gì đến cậu."
Dụ Tinh Triết không rảnh mà cãi nhau với anh ta, lòng như lửa đốt ngồi nghe Đông Hách gọi điện.
Đông Hách giơ điện thoại lên với Cố Khê, ý bảo mình đang nói chuyện.
Cố Khê cũng im lặng ôm con mèo đang cuộn mình trên ghế sofa lên rồi ngồi xuống.
Con mèo dụi dụi lòng bàn tay anh ta, ngủ tiếp. Cố Khê chọc chọc nó, thầm nghĩ làm mèo thực sướng!
Bởi hỏi là hỏi giúp, cho nên Đông Hách bật loa ngoài, giọng nói của Sun cứ thế mà quanh quẩn khắp phòng.
"Cậu Lý, thực xin lỗi, thế nhưng, công việc này tôi không thể làm tiếp được."
Đông Hách "Tại sao? Anh không hài lòng chỗ nào? Dụ Tinh Triết rất cần anh đấy."
Sun nhỏ giọng bật cười, bất đắc dĩ nói "Cậu ấy không cần tôi đâu. Hơn nữa, tôi càng ở lại, sẽ chỉ càng khiến cậu ấy bất hạnh thêm thôi."
"Tại sao?" Đông Hách không tài nào hiểu nổi.
Dụ Tinh Triết cũng không hiểu. Anh ta vểnh tai, nghe hết sức chăm chú.
Sun rốt cuộc cũng nói hết nỗi lòng của bản thân "Tôi thích A Triết, là kiểu thích mà muốn trở thành người yêu ấy. Lúc trước tôi biết cậu ấy thầm mến cậu, nhưng tôi vẫn nguyện ý chờ. Sáu năm, cậu ấy cuối cùng cũng từ bỏ. Thế nhưng, giờ cậu ấy đã có người bản thân thực sự yêu thích, lại còn ở cùng người ta..."
Giọng nói của anh ta vừa chán nản vừa chua xót. Cái cảm giác khàn khàn nặng nề giống như truyền qua microphone, lan khắp căn phòng.
"Tôi không thể ở lại, cũng không cần ở lại. Tôi hy vọng cậu ấy có thể hạnh phúc, nhưng tôi bây giờ sẽ chỉ phá hỏng hạnh phúc của cậu ấy."
Sun cúp máy, cả ba người bên này đều ngẩn ra.
Đông Hách "..."
Dụ Tinh Triết "..."
Cố Khê dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngu mà nhìn Dụ Tinh Triết "Cho cậu vênh váo này, cho cậu tác oai tác quái này! Dựa vào cái tửu lượng hai xu của cậu mà cậu cũng đòi uống rượu ấy hả? Say oai hùng thế nào cậu có biết không? Cái gì mà muốn nói cho cả thế giới biết là cậu thích tôi? Nói đi, nói tiếp đi!"
Dụ Tinh Triết ngây người nửa ngày mới lắp bắp "Tôi thật sự không biết Sun cũng là gay."
Cố Khê đảo mắt "Gay cái rắm! Thích cậu đúng là bất hạnh của anh ta, thôi thì cậu làm ơn làm phước, buông tha cho anh ta con đường sống đi!"
Dụ Tinh Triết vẻ mặt vẫn mê man không tỉnh, đầu óc mơ hồ, giống như đời này, anh ta chưa từng gặp phải chuyện nào rắc rối đến thế.
Đông Hách cũng thở dài nói "Cái đó, lão Cá, cậu đừng miễn cưỡng Sun nữa, nếu như anh ta đã có lí do như vậy, thì cậu nên để anh ta đi đi thôi."
Dụ Tinh Triết chậm rì rì đáp "Không được, anh ta không thể đi được..."
Không thể tưởng tượng sau khi anh ta đi, mọi chuyện sẽ thế nào... Không được.... Dụ Tinh Triết rốt cuộc tỉnh táo, chắc nịch nói "Tôi phải đi tìm anh ta quay về."
Cố Khê tà tà liếc mắt "Tìm kiểu gì? Nói với anh ta là cậu cũng thích anh ta à?"
Dụ Tinh Triết nháy mắt cứng đơ.
Cố Khê cáu kỉnh "Sống yên phận chút đi, không yêu thì đừng có tham, người ta là người tốt đó, hết lòng vì cậu rồi."
Cố Khê nói rất có lí, Dụ Tinh Triết hiểu, thế nhưng... Thế nhưng...
Cố Khê day day huyệt thái dương, ôm con mèo nhỏ đứng lên "Tôi đi ngủ đây."
Anh ta xoay người rời đi, Dụ Tinh Triết rốt cuộc không đi nữa, ngồi yên tại chỗ đờ ra.
Đông Hách còn biết làm sao? Bưng trà rót nước cho hai ông bác già thôi chứ còn làm sao?
Đông Hách lo lắng trạng thái tâm lí của Cố Khê và Dụ Tinh Triết, thế nhưng nhốt cậu trong nhà, cậu cũng thực buồn chán. May sao, đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên.
Là tin nhắn của Đế Nỗ "Đạo diễn Cố thế nào rồi?"
Đông Hách đơn giản tóm tắt chuyện kể lại hết một lượt.
Đế Nỗ một lúc mới nhắn lại "Em đừng lo lắng quá, đạo diễn Cố là người rất thấu tình đạt lí, sau khi hiểu rõ nguyên nhân, anh ta chắc chắn sẽ không bỏ lỡ một lần nữa đâu."
Đông Hách "Em thật sự không ngờ, năm đó, Thẩm Gia Trạch lại nghĩ như thế."
Đế Nỗ "Thích một người quá nhiều, thì chỉ là gió thổi cỏ lay thôi cũng đủ để suy nghĩ nhiều rồi."
Trong lòng Đông Hách bỗng dưng nhói lên, cậu đáp "Em sẽ luôn thích anh." Cho nên anh đừng có mà nghĩ nhiều.
Sau khi gửi đi, Đông Hách lại giật mình sợ hãi. Đây hình như là lần đầu tiên cậu chính thức thổ lộ!!!
Giờ rút lại cũng đã muộn, Đế Nỗ chắc chắn đã thấy rồi!
Đông Hách đỏ bừng mặt, thâm tâm vừa ngọt ngào vừa khẩn trương, bởi vì, cậu biết rõ, Đế Nỗ cũng thích cậu.
Lần này là một tin nhắn thoại.
Đông Hách mở ra, giọng nói dễ nghe của Đế Nỗ vang lên "Tiểu Hách, anh cũng thích em."
Đông Hách vội vàng che ống nghe, sợ bị lão Cá nghe thấy thì xấu hổ muốn chết!
May mà giám đốc Dụ hãy đang đắm chìm trong khủng hoảng, cho nên hoàn toàn không phát hiện thấy âm thanh bên cạnh.
Đông Hách lòng dạ ngọt lịm, lấy tai nghe ra nghe lại hết lần này đến lần khác... Một... Một lần cuối cùng nữa thôi!
Đông Hách đang nghe tin nhắn, Đế Nỗ bỗng nhiên lại gửi đến yêu cầu videocall.
Đông Hách nhanh nhẹn xoa xoa hai má, thế nhưng không hiệu quả lắm, mặt cậu vẫn đỏ bừng.
Đế Nỗ càng nhìn càng muốn gặp cậu "Buổi trưa đi đâu ăn không?"
Đông Hách cũng muốn gặp anh, nhưng cậu đâu thể bỏ rơi hai tên bạn tốt đang đau khổ? Vì thế nhỏ giọng nói "Có lẽ em ăn ở nhà thôi."
Trạng thái của lão Cố và lão Cá đều không tốt, có lẽ sẽ đều không muốn ra ngoài.
Đế Nỗ hỏi "Gọi đồ ăn ngoài à?"
Đông Hách "Ừm."
Đế Nỗ nở nụ cười "Hay anh đến nấu cho mọi người nhé?"
Đông Hách vui vẻ hô lên "Yeah"
Đế Nỗ hỏi tiếp "Liệu thế có ổn không?"
"Ổn ổn!" Đông Hách nhanh như chớp nói "Anh không bận sao? Đừng làm lỡ công việc của mình."
Đế Nỗ bận, nhưng anh càng muốn gặp Đông Hách. Nhìn khuôn mặt hơi hơi đỏ ửng của cậu, anh chỉ muốn khe khẽ hôn cậu.
"Không có chuyện gì quan trọng hết." Anh nói. Lão Dương ở bên nghe thế, chỉ biết lặng lẽ gạch hết lịch trình phía sau.
Đông Hách "Anh có cần nguyên liệu nấu ăn gì không? Để em bảo Tiểu Lưu đi mua trước?"
Đế Nỗ "Thôi, cứ để anh mang đến cho."
Đông Hách nheo nheo mắt, âm thanh không khống chế được mềm nhũn "Ừ."
Không bao lâu sau, chuông cửa đã vang lên. Lão Cá đang trong trạng thái chết lâm sàng nên không nghe thấy.
Đông Hách vội chạy ra, thấy Đế Nỗ đứng sau mắt mèo, cậu liền mở toang cửa.
"Anh tới nhanh thế." Đông Hách vui vẻ nói.
Đế Nỗ không trả lời, việc đầu tiên là đỡ lấy cổ cậu, hôn xuống.
Đông Hách xấu hổ vô cùng giục "Anh... Anh mau vào đi."
Lúc Đế Nỗ còn chưa vào hẳn nhà, Đông Hách lại nhỏ giọng dặn anh "Lão Cá cũng ở đây."
Đế Nỗ đáp "Vừa hay, anh mua nhiều nguyên liệu lắm, làm thêm mấy món nữa nhé."
"Ừ." Đông Hách thầm nghĩ, Đế Nỗ nhà mình quá tốt, quá tốt!
Đế Nỗ lên tiếng chào hỏi Dụ Tinh Triết, Dụ Tinh Triết cũng máy móc đáp lại, trạng thái giống như cũng chẳng biết rõ là ai đến.
Đông Hách kéo Đế Nỗ vào phòng bếp. Hai người vừa nấu cơm, Đông Hách vừa kể lại chuyện của Dụ Tinh Triết cho Đế Nỗ nghe.
Trong mắt Đế Nỗ lộ ra ý cười.
Đông Hách thở dài "Sun cũng thực đáng thương, thế mà lại đi thích cái con cá chết kia."
Đế Nỗ "Có lẽ Dụ Tinh Triết cũng thích Sun rất nhiều, chỉ là bản thân cậu ta không biết mà thôi."
Đông Hách "..."
Đế Nỗ nói tiếp "Điều này rất bình thường. Đối với người ngày nào cũng ở bên cạnh mình, mình sẽ không thấy quý trọng. Nhưng đợi người ta đi rồi, bản thân mình mới nhận ra là không thế thiếu."
Đông Hách lặng lẽ liếc mắt nhìn lão Cá "chả có gì đáng nhớ trong đời", thì thầm nói "... Có lẽ."
Đế Nỗ "Thế không tốt sao? Những người có tình sẽ thành gia đình với nhau." Trong điểm là tình địch sẽ thành gia đình với người khác!
Đông Hách "Ừm, nếu thật thì tốt."
Đế Nỗ "Nhưng mà em đừng nói ra, với tính cách của giám đốc Dụ, để cậu ta tự mình chiêm nghiệm ra có vẻ ổn hơn."
Kiêu ngạo phách lối là gì? Nói một đằng nghĩ một nẻo chính là một biểu hiện!
Nếu mà thật sự đi ra nói với anh ta: Bảo bối, có lẽ cậu thích Sun rồi! Vậy tên bảo bối kia còn không nhảy dựng lên đánh chết cũng không nhận?
Đông Hách đã từng được nếm trải mùi vị sâu sắc nói "Em hiểu mà."
Đế Nỗ làm cơm rất nhanh, chưa bao lâu đã bày hết ra bàn.
Đông Hách nói "Em đi gọi Cố Khê."
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Đế Nỗ đi ra mở cửa.
Thẩm Gia Trạch đứng ngoài, vẻ mặt khiếp sợ nhìn anh.
Thẩm Gia Trạch đến tìm Đông Hách.
Lúc cậu ta tỉnh lại không thấy Cố Khê, nghĩ đến chuyện đã làm tối qua, cậu ta thực sự không còn mặt mũi nào gặp lại anh nữa.
Đương nhiên, Cố Khê hẳn là cũng không muốn gặp lại cậu ta.
Thẩm Gia Trạch gửi tin nhắn cho Cố Khê. Nhưng Cố Khê không nhắn trả. Muốn gặp anh... Dù có thể không cách nào gặp được, nhưng cậu vẫn muốn nói với anh một câu xin lỗi.
Thẩm Gia Trạch không nghĩ được ai khác, đành đến tìm Đông Hách, hòng nhờ cậu chuyển lời.
Cơ mà, thực không ngờ, người ra mở cửa lại là Đế Nỗ.
Bọn họ ở chung rồi sao...
Thẩm Gia Trạch đã sắp không hiểu nổi những người này nữa rồi!
Cậu ta cố gắng giữ phong độ hỏi "Đông... Đông Hách có ở đây không?"
Đế Nỗ nhướn mày "Tôi tưởng cậu đến tìm đạo diễn Cố."
Thẩm Gia Trạch "!!!"
Tuy Đông Hách đã nói cho Đế Nỗ nghe chuyện của Thẩm Gia Trạch và Cố Khê, thế nhưng cậu không có nói chuyện mình và Cố Khê từng đóng giả làm một cặp để chọc tức người ta (cái này quá ấy ấy, Hách bảo bối làm gì dám nói?), cho nên, Đế Nỗ không hề biết bản thân mình đang là đối tượng ngoại tình của bạn trai cũ của bạn trai cũ của Thẩm Gia Trạch...
Thẩm Gia Trạch ngây ra một lúc lâu mới bừng tỉnh hỏi "Cố... Cố Khê có ở đây sao?"
Đế Nỗ cũng là có lòng tốt, thầm nghĩ muốn giúp bọn họ một tay, cho nên nói "Có lẽ anh ta dậy rồi đấy, cậu có muốn vào nhà ngồi trước không?"
Thẩm Gia Trạch không tin "Tôi có thể vào?"
Đế Nỗ trầm tư "Có gì không thể?"
Thẩm Gia Trạch "..."
Thật là loạn! Đầu thật là loạn! Tất cả đều thật là loạn!
Tại sao Cố Khê lại đến tìm Đông Hách? Mặc dù anh và Đông Hách chia tay trong hòa bình, nhưng hai người ở bên nhau nhiều năm như thế, tại sao anh lại có thể bình tĩnh tiếp nhận chuyện của Đông Hách và Đế Nỗ đến vậy?
Thế giới này... Rốt cuộc là sao?
Đáng tiếc, mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi!
Thẩm Gia Trạch mê man tiến vào, vừa vào, cậu ta liền thấy Dụ Tinh Triết so với cậu ta còn mê man hơn đang ngồi trên sofa.
Thẩm Gia Trạch "................................"
Tại sao bạn trai đương nhiệm của Cố Khê cũng ở đây? Rốt cuộc thì chuyện là sao!!!
Đông Hách vào phòng gọi Cố Khê, Cố Khê ôm mèo nhỏ ngủ đến là say sưa.
Đông Hách vừa vào, mèo con liền meo meo kêu lên đòi ăn.
Nó nhảy lên làm Cố Khê bừng tỉnh. Anh ta nhíu mày hỏi "Có chuyện gì thế?"
Đông Hách đỡ được mèo con, gãi gãi cằm cho nó nói "Ăn cơm đã rồi tối ngủ tiếp."
Cố Khê "Không đói!"
Đông Hách "Không đói cũng phải ăn!"
Cố Khê trở mình "Không!"
Đông Hách giận dữ mắng "Đế Nỗ vất vả nấu ra mà anh dám không ăn? Mau đứng dậy, mau, mau, mau, đừng để ba đây phải đánh anh!"
Cố Khê "..."
Anh ta nghe ra được điểm mấu chốt là Đế Nỗ làm đấy nhé!
Đúng là chưa ăn đã no!
Cố Khê hỏi "Sao Đế Nỗ lại đến đây?"
Đông Hách hơi hơi vênh váo nói "Anh ấy sợ chúng ta chết đói."
Cố Khê nghĩ thầm, e là cái từ "chúng" kia hơi thừa. Nhưng lúc này, anh chẳng thừa hơi đi dạy dỗ con trai nữa. Vì dù nhìn từ góc độ nào, Đông Hách cũng đáng tin hơn bản thân mình.
Đông Hách chờ Cố Khê rửa mặt xong mới cùng nhau đi ra, không ngờ vừa ra liền thấy ngay Thẩm Gia Trạch đang nghênh đón bọn họ.
Thẩm Gia Trạch và Cố Khê, Cố Khê và Đông Hách, Cố Khê và Dụ Tinh Triết, Đông Hách và Đế Nỗ...
Quan hệ này, chậc chậc, người bình thường e là cũng bị ép cho não cháy thành than!
Dụ Tinh Triết hốt hoảng hết nửa ngày, rốt cuộc cũng hồi thần. Anh ta liếc nhìn Thẩm Gia Trạch, phản xạ có điều kiện bay về phía Cố Khê, hùng hậu ôm lấy người nói "Khê Khê, anh dậy rồi à."
Những người có mặt "..."
Cố Khê đẩy anh ta ra, ghét bỏ nói "Còn chưa tỉnh rượu?"
Dụ Tinh Triết mặt nghệt ra, chả hiểu sao "bạn trai" mình bỗng nhiên lạnh lùng đến lạ!
Cố Khê nhìn Thẩm Gia Trạch, Thẩm Gia Trạch rũ mắt xuống, buồn bã nói "Ngại quá, quấy rầy rồi. Tôi... Tôi về đây."
Đông Hách có chút gấp. Lão Cá còn chưa biết chuyện giữa Cố Khê và Thẩm Gia Trạch cho nên vẫn nhiệt tình diễn xuất, nhưng cậu đã biết, cậu thấy Thẩm Gia Trạch đáng thương quá, cậu không muốn khiến cậu ta tiếp tục hiểu nhầm thêm nữa đâu!
Đế Nỗ lôi tay Đông Hách, Đông Hách đành im lặng.
Cố Khê đang ở đây, nếu như muốn giải thích, để anh ta giải thích là thích hợp nhất.
Cố Khê "Ăn cơm."
Cả đám "..."
Thẩm Gia Trạch không biết phải hình dung tâm trạng của bản thân mình thế nào. Cậu ta thầm nghĩ, xong rồi, xong hết rồi! Sau đó thất hồn lạc phách định rời đi. Nhưng Cố Khê đã gọi "Qua đây."
"Thẩm Gia Trạch, qua đây."
Không gọi giám đốc Thẩm, mà là Thẩm Gia Trạch.
Thẩm Gia Trạch chả dám nghĩ nhiều.
Cố Khê "Cùng ăn đi, nhiều món thế này, đều do Lý ảnh đế vất vả làm hết đấy." Nói xong trừng mắt nhìn Đông Hách.
Đông Hách giật mình "Đúng đúng, nhiều lắm, bốn người chúng tôi ăn không hết được, Thẩm Gia Trạch, cậu cũng ở lại đi." Lòng có chút xót xa vì thực ra Đế Nỗ đâu có làm nhiều lắm đâu!!!
Cả quá trình, lão Cá đều bị cho ra rìa. Chuyện gì đây? Sao lại muốn giữ Thẩm Gia Trạch lại? Không phải nên đánh đuổi cậu ta đi à?
Đông Hách trừng mắt liếc anh ta một cái. Lão Cá chết đành ổn định lại suy nghĩ.
Đế Nỗ đi lấy thêm bát đũa, nói "Mọi người ngồi đi."
Thẩm Gia Trạch do dự một chút, nhỏ giọng "Làm phiền rồi."
Cậu không bỏ được. Mặc dù mọi chuyện trước mắt đều rối bời, nhưng cậu không bỏ đi được, vì đây có lẽ là lần cuối cùng cậu được ngồi chung bàn với Cố Khê.
Bàn ăn nhà Đông Hách là kiểu bàn dài, mỗi bên ngồi hai người, hai đầu ngồi thêm một người là vừa xinh.
Đông Hách tất nhiên là muốn ngồi cạnh Đế Nỗ, cho nên chọn chỗ ngồi ở dìa bên. Cố Khê ngồi đối diện, Dụ Tinh Triết liếc liếc, cảm thấy bản thân hiện đang là "bạn trai" của đối phương, hẳn là nên ngồi cạnh, thuận tiện chọc tức chết cái tên cặn bã kia, cho nên bình tĩnh ngồi xuống.
Nhưng ai ngờ, Cố Khê lại liếc mắt gầm gừ "Ra chỗ khác." Anh ta còn hất hất cằm về phía đầu bàn đầy xa xôi.
Dụ Tinh Triết "..." Cái quỷ gì vậy?
Cơ mà, Dụ Tinh Triết cũng không nghĩ nhiều, đứng dậy đi ra đầu bàn ngồi xuống. Vì thế, vị trí ghế bên cạnh Cố Khê liền bị để trống.
Thẩm Gia Trạch dám đến ngồi không? Tất nhiên là không! Cậu ta ngoan ngoãn đi về phía một đầu bàn khác.
Cố Khê nhỏ giọng gọi "Qua đây."
Thẩm Gia Trạch "..."
Cố Khê đến mắt cũng không nâng "Thẩm Gia Trạch, qua đây."
Thẩm Gia Trạch xác định nửa ngày mới xác định mình không nghe nhầm.
Cậu ta có phần hồi hộp ngồi xuống. Cố Khê không nhìn cậu ta, chỉ chằm chằm soi mấy món ăn trên bàn, chậm rãi nói "Tay nghề của Lý ảnh đế thật tốt, Tiểu Hách đúng là có phúc."
Đế Nỗ cười cười.
Đông Hách sướng đến mức muốn bay lên, rụt rè đáp "Thường thôi, vẫn kém đầu bếp ba sao Michelin một tí tẹo nữa."
Còn thực sự coi là thật!
Đế Nỗ bị cậu chọc cười, xoa đầu nói "Chỉ cần em thích là đủ rồi."
Đông Hách nhìn anh "Em thích lắm, món nào anh làm em cũng thích."
Nè, đường nhìn của hai người đừng có mà ngọt ngào quá như thế!
Dụ Tinh Triết cảm thấy mình cũng nên chuyên nghiệp một chút. Thân là bạn trai của Cố Khê, phải tranh thủ chủ động.
"Anh nếm thử cái này đi." Dụ Tinh Triết gắp cho Cố Khê một đũa cá nướng, thâm tình nói "Em biết anh thích món này mà."
Anh ta có mà biết cái rắm chứ mà biết! Cơ mà không sao, với tư cách bạn hợp tác, cho dù đối phương không thích, cũng sẽ phải giả bộ thích, rồi sau đó hai người hỗ trợ nhau ngọt ngào một phen thôi mà!
Cứ nhìn Đông Hách ngu ngốc với tên lão thành tinh kia thì biết!
Dụ Tinh Triết nghĩ mình làm việc không một kẽ hở. Ai ngờ, bạn hợp tác của anh ta lại lật mặt nói "Tôi không thích ăn cá, nhất là loại cá này."
Dụ Tinh Triết "..."
Cố Khê gạt cá ra, vẻ mặt ghét đến không gì tả nổi.
Dụ Tinh Triết kiên nhẫn dịu dàng hỏi "Vậy anh thích ăn gì?"
Cố Khê nhìn món trước mặt Thẩm Gia Trạch "Bề bề."
Dụ Tinh Triết ngây ra "Để em bóc cho anh."
Cố Khê phải nói là tương đối không phối hợp "Cậu biết?"
Lão Cá đã đến sát biên giới bùng nổ, hai mắt chiu chiu bắn dao về phía Cố Khê.
Cố Khê nhỏ giọng "Thẩm Gia Trạch, tôi muốn ăn bề bề."
Tay Thẩm Gia Trạch rõ ràng run lên, lưng ngồi thẳng tắp.
Lúc bọn họ học Đại học, Cố Khê thích ăn món này, nhưng ngại phiền. Thẩm Gia Trạch vốn là một đại thiếu gia, căn bản cũng không rõ bóc thế nào. Nhưng sau đó lại cố ý đi học, cuối cùng cho ra tay nghề cực phẩm.
Tiếp đến, cậu ta bóc, Cố Khê ăn.
Cậu ta bóc vui vẻ, Cố Khê ăn cũng vui vẻ.
Đã bao lâu rồi? Kể từ sau khi chia tay Cố Khê, cậu ta chưa từng chạm tới thứ này thêm một lần nào nữa, hiện giờ cũng chả biết có còn nhớ cách bóc nữa hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top