Chương 9: Thói quen đáng sợ

Tuấn Anh giật lấy điện thoại, trên đó hiện ra hình ảnh của chính cậu và Thảo. Hai đứa trong ảnh vô tư dựa đầu vào nhau ngủ, Thảo tay ôm gấu bông, còn Tuấn Anh thì tay ôm trọn người Thảo. Ôi!

Chiếc điện thoại trong tay cậu rơi cạch xuống đất đầy bi thương và đau đớn. Chủ nhân của chiếc điện thoại đó là con Ngọc, nó cúi xuống nhặt điện thoại của mình, tiện tay vỗ bốp một bạt tai vào mặt thằng Tuấn Anh, gào lên:

- Iphone bố mày để mày ném à?

Tuấn Anh không để ý đến cái tát vừa rồi luôn, mặt nó nhăn nhó như chó đi đẻ, hai tay đưa lên đầu vừa vò vừa gãi tóc. Thôi chết cậu rồi, ảnh bị bọn nó phát tán lên khắp fanpage, confession của trường Ước Mơ. Ôi, còn Lê Gia Linh, Gia Linh sẽ giết cậu mất! Ai cũng biết Gia Linh là bà chúa ghen tuông, con bé sẽ không chịu nổi việc người yêu mình đi ôm cô gái khác. Ôi không, Tuấn Anh khổ sở đứng dậy, chạy ra chỗ Huy Minh, vừa ôm Minh vừa càu nhàu.

Tuấn Anh bắt đầu ghét Thảo, cậu phải tốn bao nhiêu nước bọt lẫn nhan sắc mới cưa đổ được hot girl đẳng cấp bậc nhất của trường - Lê Gia Linh. Cớ sao? Cớ sao con Thảo lại ngồi cạnh cậu? Có trách thì trách thói quen khó bỏ của Tuấn Anh, từ bé cậu đã quen với việc ôm cái gì đó đi ngủ, kể cả những hôm ngủ ké nhà Minh, cậu cũng phải ôm bằng được Minh mới có thể chợp mắt. Có những thói quen bình thường tưởng chừng vô hại nhưng ở một số trường hợp thì bất chợt trở nên đáng sợ.

Thảo có khấm khá gì hơn đâu, vừa bị sàm sỡ, vừa bị mang tiếng "Tuesday", quá mất hình tượng sang chảnh của ngọc nữ Hoa Anh Thảo lừng lẫy suốt một thời. Người ta chỉ biết chưa một chàng bạch mã nào tán đổ được Hoa Anh Thảo, người ta chỉ nghĩ Hoa Anh Thảo là cô gái trái tim băng giá, sẽ và sẽ mãi không yêu ai, vì người ta tin Hoa Anh Thảo vẫn thích Đoàn Đức Minh của hai năm trước. Còn bây giờ, người ta không cần biết lí do thế nào, người ta chỉ cần nhìn vào kết quả của ngày hôm nay để đánh giá rằng, Hoa Anh Thảo thực ra chỉ tự tạo nên một vỏ bọc thanh cao, thực ra chỉ là một đứa con gái xấu tính lăm le cướp người yêu của hot girl đẳng cấp bậc nhất Lê Gia Linh.

Nhưng không ai biết, tất cả là một sự cố. Tuấn Anh ghét Thảo vì tự tiện ngồi cạnh mình khiến cậu bị đánh giá lăng nhăng, mất trắng hình ảnh soái ca; còn Thảo thì gần như hận Tuấn Anh vì cậu ngang nhiên ôm Thảo mà không được sự cho phép, khiến Thảo trở thành một tiểu tam đáng ghét trong mắt mọi người. Vương Tuấn Anh và Hoa Anh Thảo hôm đấy, chính thức trở thành kẻ thù không đội trời chung.

Xuống xe, Thảo hai bên tay xách nách mang, mệt mỏi bước xuống. Thực chất có mỗi cái vali kéo nhẹ hều, còn thứ mà khiến Thảo phải tay xách nách mang như vừa nói là hai con mụ vợ dở hơi hai bên kia kìa. Lật mặt thì không ai giỏi bằng Châu, khua môi múa mép thì không ai sánh bằng Ly. Châu trên xe hắt hủi Thảo như nào thì xuống xe ôm vai bá cổ Thảo thắm thiết. Ly khoác vai nịnh vài câu:

- Trên facebook tao thấy fan của bạn Gia Linh chửi mày không ra gì, nhưng đừng quan tâm. Người có lỗi là thằng mất dạy Tuấn Anh ý, rõ mồn một nó là người chủ động ôm mày, vậy mà ai cũng hùa vào trách mày. Quá bất công!

Ly không hẳn là nịnh, bởi lẽ Tường Ly mọi ngày thích châm chọc người khác, nhưng Tường Ly khi thấy bạn mình có chuyện oan uổng thì miệng lưỡi cứng đến mấy cũng sẽ ngọt ngào. Thảo chẳng nói chẳng rằng, chắc vẫn còn suy nghĩ chuyện vừa rồi. Châu vỗ vỗ vai an ủi:

- Thôi kệ mẹ cái thằng hãm chó đấy đi! Ỷ lại là con trai bố Vương Minh Phong thì muốn lộng hành thế nào cũng được à? Biến thái ôm bạn tao đi ngủ mà mặt cứ câng câng lên, ngứa cả đít.

- Không, thật ra tao không để ý cái chuyện đấy. À mà thôi.

Thảo ấp úng nói, đúng là Thảo không nghĩ nhiều về cái vụ vừa rồi trên xe thật. Mà thật ra, chính bản thân Thảo cũng không hiểu mình bị làm sao nữa. Chỉ biết là, hiện tại bây giờ trong từ điển của cô chỉ tồn tại đúng ba chữ: Vương Tuấn Anh.

Sau khi để đồ đạc về chỗ nghỉ chung của cả lớp, từng nhóm học sinh bắt đầu tản ra đi chơi riêng. Ly kéo hai đứa Châu và Thảo ngay lập tức ra chỗ chơi tàu lượn siêu tốc. Ở đây công nghệ tiên tiến, các thiết bị mới cứng được làm rất công phu và hoành tráng. Đường ray của tàu cực xịn, mấy đoạn cua trên không trung vừa cao lại vừa nhiều vòng xoáy.

Thảo bị bắt đứng xếp hàng đang xoắn hết cả quẩy lên, nhìn cái trò này ghê bỏ xừ ra, chả biết có gì hay ho mà cả Ly lẫn Châu phải gạ Thảo chơi cho bằng được. Nhớ hồi lớp 7 đi Đảo Ngọc Xanh chơi thử trò này, Thảo lúc ấy vừa xuống tàu đã tìm nhà vệ sinh nôn lấy nôn để. Nghĩ lại thời khắc ấy là Thảo đã rợn hết cả người chứ nói gì là chơi.

Song cuối cùng vẫn bị bắt chơi, không thoát được. Ba đứa vốn định ngồi cạnh nhau nhưng từ khi thấy Huy Minh chiếm ngay vị trí ngồi đầu, Ly chỉ biết thở dài tiếc nuối. Ngồi hàng đầu chơi là sướng nhất rồi còn gì nữa, Ly là đứa háo hức nhất mà tự dưng thấy Minh ngồi chiếm chỗ bất giác thấy bực. Ly nhân tiện một phát đẩy Châu vào ngồi cạnh Minh.

Châu lúc ấy quê chết đi được, nhưng mà sau đó vẫn quyết định ngồi xuống cạnh Minh, vội tìm cái cớ giảo biện:

- Hông phải tao thích ngồi cạnh mày đâu, tại tao sợ con Thảo nôn lên người thôi.

Minh cười khổ, gật đầu cho qua:

- Ờ, thế à?

Minh lạ gì Châu, cái con bé thích cậu mấy năm toàn tỏ ra tình cờ mỗi lần cố ý tiếp cận cậu mà chẳng bao giờ chịu thừa nhận là chính nó đang theo đuổi cậu. Con gái đúng là phải giữ giá, chắc có lẽ bởi hơn một năm trước, khi Châu tỏ tình Minh, cậu hồn nhiên từ chối, có lẽ bởi thế mà từ đó tới giờ Châu không chủ động tán cậu nữa mà chuyển sang thả thính ngầm. Nhớ lại lúc ấy, Minh cười cười đầy gian ý, tự cảm thấy bản thân mình quá đẹp trai nên gái cứ xếp hàng nườm nượp. Thật ra Minh không ngại những ai thích mình, đặc biệt là Châu, lí do bí hiểm đằng sau là Minh cố tình tỏ ra kiêu để người ta nghĩ cậu không hề dễ dãi. Tuy nhiên trong thực tế, Minh lại chả sướng quá đi chứ, bao nhiêu người đòi yêu cậu ngoài kia cơ mà. Kim Bảo Huy Minh một lần nữa tiếp tục tự luyến rằng bản thân mình quá hoàn hảo, và quan trọng là mình đẹp trai vl.

Thấy thằng crush cứ khúc khích cười nãy giờ, Châu tỏ ra khó hiểu, trong lòng thầm nghĩ, chắc là Minh được ngồi cạnh gái đẹp đâm ra phởn. Sau đó cả hai đứa lại che miệng cười tiếp.

Minh và Châu thực sự là hai con người cực kì giống nhau, từ trình độ học vấn, độ kiêu căng cho đến độ ảo tưởng. Đúng là hai đứa dở hơi!

Lúc vừa cười xong thì không biết tàu đã khởi động từ lúc nào. Thảo và Ly ngồi ngay hàng thứ hai sau Châu và Minh.

Mẹ kiếp cái đoạn lên dốc, tàu đi dè dè chậm như tốc độ giải Toán của Hoa Anh Thảo ấy. Giời ơi chưa gì Thảo đã than trời than đất, than là đi chầm chậm kiểu này lỡ mắc kẹt trên đường ray thì chết à. Nhưng đến cái lúc phi xuống dốc, Thảo hú ầm trời lên, giọng hét thất thanh đầy sợ hãi ngân vang cả một góc trời. Ở dưới hầu như nghe tiếng hét của Thảo là rõ nhất, nó như lấn át tất cả tiếng hò reo của mọi người xung quanh.

Sốc hơn nữa, con người hét to chỉ sau Thảo lại chính là bạn Minh thân yêu của chúng ta. Không hiểu Minh ham hố ngồi hàng đầu làm chi rồi giờ ngoác mồm ra mà hét, hàng đầu là cái vị trí chơi mạo hiểm nhất thì cứ thích chiếm  cơ, cho chừa cái tội lanh chanh.

Ly mặt phê ơi là phê, chỉ tội nghiệp mỗi Châu và Ly, ngồi gần hai cái loa phát thanh ầm trời kia, chỉ hận không thể giơ tay lên bịt tai lại. Cái trò chơi này nó không kinh dị bằng việc phải hứng trọn tiếng hét đinh tai nhức óc của Thảo và Minh.

Thảo mặt đỏ lên, đôi mắt to tròn như búp bê nhanh chóng ngấn một hàng nước nặng nề, thứ chất lỏng trong suốt từ mắt chảy ra, tóc bay loà xoà bết vào hai hàng nước mắt. Cho dù khóc Thảo vẫn không quên hét, hét khản cổ họng vẫn tiếp tục hét:

- Mẹ ơi cứu connnn!

Xuống tàu, Ly đòi chơi thêm lượt nữa mà Thảo ứ chịu, ngúng nguẩy bỏ về. Thảo thề Thảo sẽ không bao giờ chơi lại cái trò này thêm một lần nào nữa. Ly thua, có gì phải sợ đâu mà con Thảo cứ làm quá, lố lăng dễ sợ. Nhưng dù sao thì nghe Thảo hét giải trí hơn cả chơi bất kì trò chơi nào.

Kệ cả Ly lẫn Thảo kì kèo nhau xem có nên chơi tiếp hay không, Châu đi đằng sau ngẩn ngơ không giấu được nét cười. Thì ra, Huy Minh là một con thỏ đế nhát gan không hơn không kém.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top