Chương 86: Tầm ngắm mới
Thảo nằm viện một đêm, tình trạng không xấu đến mức phải nghỉ học. Mọi thứ trở lại bình thường rồi. Đến lớp chạm phải ánh mắt ủ rũ đục ngầu của Tuấn Anh, Thảo bẫng đi như không để tâm. Chẳng hiểu sao không khí lớp học hôm ấy cứ đặc sệt mùi u ám. Tuấn Anh thì ngẫn như xác không hồn, còn Thảo thì im ru.
Tuấn Anh biết mình sai, cậu dẹp bỏ cái tôi của mình xuống, muốn lại gần bắt chuyện với Thảo trước để xin lỗi:
- Thảo ơi, tao...
- Không sao đâu.
- Tao chưa nói gì mà?
Thảo cắt ngang lời Tuấn Anh, mỉm cười lạnh nhạt, khách sáo bảo rằng:
- Mày không cần bận tâm chuyện đó nữa, tao vẫn ổn mà.
Tuấn Anh hơi sửng sốt. Sau ngày hôm qua, Thảo như biến thành người khác vậy, không còn trẻ con nữa mà ngược lại âm điệu khi nói chuyện cũng rất từ tốn, chững chạc, biết bao dung với người khác. Cậu thực sự không quen với điều này, thậm chí còn có cảm giác bất an. Tuấn Anh cũng vì thế mà giọng nói chùng xuống:
- Thật ra, hôm qua tao không...
- Tao đã bảo là không sao mà, mày không cần thấy có lỗi. Tao không quen một thằng Tuấn Anh khách sáo như mày đâu.
- Hình như mày giận tao à?
- Tao mệt rồi, mày tránh ra đi. Sắp thi nên tao không muốn dính dáng tới mày nữa. Tao muốn dừng lại, tao không muốn thích mày, tao mệt lắm rồi. Cuối cấp rồi đấy, mày làm ơn để tao tập trung học.
Thảo cáu, lục lọi hết sách vở trong balo vứt ra bàn để mà học, cắm tai nghe vào như không muốn nghe Tuấn Anh nói gì nữa. Tuấn Anh chết lặng. Thà là Thảo giận mà trách móc, chửi bới, đánh đập thì còn đỡ không? Chứ vì lí do gì lại khiến nó lạnh lùng, gai góc như thế này? Nó cứ như thay da đổi thịt sau một cuộc tình tan vỡ ấy. Thảo như vậy, thật sự làm Tuấn Anh thấy sợ hãi. Từ bao giờ nó còn bắt đầu nghĩ cho sự nghiệp mà tự động mở sách mở vở ra học bài như này chứ?
Ly ngồi cùng bàn với Thảo mà còn thấy sợ, không dám nói gì hết. Ly cũng rõ ràng biết tai nghe của Thảo không hề bật nhạc. Nó đang cố tình xua đuổi Tuấn Anh đấy. Thứ đáng sợ nhất trên đời này là sự vô tình. Vương Tuấn Anh, Ly bây giờ thấy cậu ta đáng thương, giống hệt một con cún bị chủ vứt bỏ. Nó dẹp bớt sự hống hách và cục súc ngày thường để hạ mình đi xin lỗi một cô gái, thế rồi mà bị đuổi đi, bị phũ. Ly lắc đầu bất lực. Ly cũng không dám hỏi Thảo xem hôm đó hai đứa đã xảy ra chuyện gì.
Sức sống của ngày đầu tuần may mà được cứu vớt lại bởi Nguyễn Trọng Tùng. Trống vào tiết, sao đỏ đi từng lớp kiểm tra. Tùng đi dọc một dãy hành lang, rất tự tin với cuốn sổ sao đỏ quyền lực tối cao mà mình đang nắm giữ. Có quyển sổ này, cậu sẽ dễ dàng thao túng cái lớp 12A2, đặc biệt cụ thể là một người nào đó.
Thực tế mà nói thì quy củ của trường Ước Mơ cũng không lỏng cho lắm nhưng nói chặt thì chả hẳn, thế nên học sinh tung hoành như giặc. Ngăn bàn lớp 12A2 hầu như lúc nào cũng rất lộn xộn, chứa đầy những vỏ hướng dương, vỏ kẹo, chai nhựa, thậm chí cả hạt ô mai đã ngậm,...Nhưng hôm nay, Ly vì rén Thảo nên đâu dám ăn uống gì, chỉ để quên mỗi tờ giấy bé xíu dưới ngăn bàn.
Vậy mà ai ngờ, giữa vô số các thể loại ngăn bàn bẩn như đống rác thì em Tùng thân yêu vẫn dừng lại ở ngăn bàn "khiêm tốn" của Ly mà ngó đầu xuống soi mói, sau đó ghi nhoay nhoáy vào sổ:
- Ngăn bàn Tường Ly có rác, trừ 1 điểm.
Chó má, Ly khinh, Ly thà ngậm đắng nuốt cay chứ không thèm chấp. Vì im lặng chính là sự khinh bỉ cao độ nhất. Mẹ thằng giặc, tóm lại nó ấn tượng với Ly ở điểm nào mà bám hoài như đỉa. Lần trước cũng là nó, vì nó, tại nó mà Ly bị trừ 5 điểm chửi tục, bị phạt trực nhật. Bây giờ lại tiếp tục là nó. Nói chung Tùng còn đáng sợ hơn bị duyên âm đeo bám.
Tùng váo vênh lộng quyền:
- Chị Lê-Thị-Tường-Ly có thái độ gì đây? Muốn chống đối sao đỏ à?
Bấy giờ nó nhấn mạnh cả họ cả tên của Ly cơ, Ly không chịu được mới gằn thành tiếng nơi cổ họng:
- Em rất phiền phức đấy Nguyễn-Trọng-Tùng ạ!
Bị Ly mắng rõ gắt, Tùng sau đó không dám mặt dày nữa, lủi thủi yên lặng bước về. Chị Ly giận thật nên cho tiền Tùng cũng không dám thọc gậy bánh xe. Nhưng Tùng càng thấy Ly bực bội thì cậu càng muốn đổ châm bật lửa lên dầu, thế mới kì lạ. Cậu vừa bước chân ra khỏi cửa thì nghe thấy Châu đùa:
- Hai tụi mày như chó với mèo!
Ly lại lắc đầu mệt nhoài:
- Tao không làm mèo đâu, bố mày sẽ là chó !
Câu nói ngây thơ này xuất phát từ tình yêu của Ly với mấy con chó, cũng vì thằng Tùng rất sợ chó. Biết được lí do từ phía Ly, Châu ngơ ngơ hỏi:
- Ủa Tùng thích chó mà? Nhà nó nuôi một đàn Béc giê cơ mà, mày có nhầm à?
Ly thảng thảng thốt thốt, giật mình đùng đùng, vội xới lại quá khứ. Chết mẹ, không lẽ lần trước nó nói sợ chó là nói điêu. Nó nói điêu để được Ly đi trước bảo vệ? Với đầu óc của một con người đọc ngôn tình nhiều như Ly, Ly đủ thông minh để nghi ngờ: lẽ nào Tùng thích mình? Dẹp cha đi, bà đây không yêu đương gì hết, không bao giờ tin vào đàn ông nữa. Một lần từng trải đối với Ly là quá đủ rồi !
Tùng đứng ngoài cửa dựa vai vào tường nghe ngóng rồi cười khúc khích. Đúng, đúng là lần đó cậu chỉ cố tình làm vậy để nấp sau lưng Ly. Nếu Ly thích chó, Tùng làm mèo cũng được.
Cậu tấm tắc cười một mình, vừa lúc Giang My đi qua đó. My thấy Tùng liền nhận ra ngay đây là em trai khối dưới với giọng nói chỉ cần nghe là trứng lập tức rụng, thêm cả nụ cười đốn tim của em ấy nữa. Trời ơi, My điên mất, hình bóng Tùng cứ quay cuồng trong tâm trí cô nhóc. Kể từ ngày Tùng xuất hiện, cuộc sống của My dường như có ánh nắng chiếu vào. Bây giờ ấy à, hình tượng Vương Tuấn Anh đã bị thổi bay theo hướng gió rồi, chỉ còn là tảng băng u ám mãi không bao giờ tan ở trong dĩ vãng. Mọi thứ liên quan đến Tanh Phượng Hoàng đối với Giang My giờ đã bị thiêu thành tro tàn, không còn sót lại gì. Vì đám tro bụi ấy đã bị nụ cười rực rỡ của Tùng đốt cháy. Ôi nụ cười này chính là chân ái, là ánh hào quang của cuộc đời Lê Giang My chứ còn gì nữa.
Thời khắc Tùng lướt qua ánh mắt say tình này, Giang My hoàn toàn gục ngã...!
Nhớ lần trước hai người va chạm nhau mà ngã, Tùng còn nợ My một bữa ăn. Giang My đắc ý, mượn cớ để ra nói chuyện:
- Em ơi, em Trọng Tùng 10D2 đúng không em, em nhớ chị chứ?
Tùng ngây cả người, mặt lạnh như dao găm. Hình như cậu từng va chạm một chị gái thắt nơ tím là Giang My, nhưng cậu không quan tâm lắm:
- Xin lỗi, em không biết chị.
Thằng nhóc vội vã bước đi nhưng cứ bị My níu giữ lại, nằng nặc khơi dậy chuyện xưa:
- Em ơi, em! Em nợ chị một bữa ăn đó, em không nhớ hả?
Tùng ngây thơ gãi đầu đầy bối rối:
- Xin lỗi, chị nhầm người rồi, em không biết chị, chị tránh đường giúp em.
Tùng phũ phàng chạy đi, bỏ mặc người con gái sau lưng với ánh mắt đầy tương tư. My nói to:
- Chị là Giang My em nhé!!!
Tùng thở phào, may quá tránh được cái bà già lắm chuyện. Trời ơi ở cái trường này không ai là Tùng không biết, nói gì là người thị phi như bà ý. Khi trước, đụng độ làm bà ý ngã nên Tùng phải giở trò thảo mai, thân thiện để lấy lòng chứ cậu có hám gì đâu mà xởi lởi với cái bà chị phiền phức đó. Giờ không cần lấy lòng nữa thì thôi kệ chị ta. Tùng là loại người đó đấy, bề nổi thì thân thiện nhưng bề chìm thì máu lạnh vô tình, nhất là với mấy người tơm tớp đang "thèm khát" cậu như chị kia. Tùng là Tùng biết hết nhá, Tùng biết Tùng ngon cơm rồi.
My hơi bỡ ngỡ nhẹ, so với lần đầu thì em ấy phũ hơn nha, lại phớt lờ một cô gái xinh đẹp tuyệt vời như chị My đây sao? Nhưng tuy nhiên, với chàng trai vừa ấm áp nhưng không hề dễ dãi như này, My lại càng thích hơn. My nhắm rồi nha. Tất cả là của My, của My!!!
My lục tìm khắp nơi trên Facebook để tra ra tài khoản của Tùng và chủ động addfriend ẻm. My nhắn tin làm quen với Tùng, nhưng mãi không nhận lại phản hồi. Facebook Tùng có nhiều ảnh và rất rất nhiều người theo dõi, nhưng danh sách bạn bè chỉ dưới 50 người. Trong cái danh sách vinh dự ấy, những cái tên tuổi nổi bật như: Vuong Tuan Anh, Huy Minh, Hoa Anh Thảo, TrọngSơn Nguyễn... Hầu như toàn là những người có tầm ảnh hưởng trong trường và có quan hệ mật thiết với Tùng, chỉ có điều cái tên "Ly Lee" hoàn toàn xa lạ lại nằm trong danh sách này. Nhấn vào xem tài khoản đó, My thấy ảnh đại diện con nhỏ này quen mắt lắm, là cái đứa hay đi cùng và ké fame Hoa Anh Thảo chứ ai, nhưng vì nó mờ nhạt và không cập nhật mạng xã hội gì cả nên My chả có chút ấn tượng.
Chưa hết, tài khoản ít tương tác nhưng tấm ảnh nào cũng có comment và cảm xúc "phẫn nộ" của "Tùng Trọng" Nhưng lí do gì mà được Nguyễn Trọng Tùng kết bạn đây? Tin nhắn của đại mĩ nữ Giang My thì Tùng không thèm trả lời nhưng spam liên tục bài viết của "Ly Lee" ? Giang My không cam tâm chuyện này.
Hơn nữa, con nhỏ đó rất quen, cái tên Ly cũng rất quen nhưng Giang My không sao nhớ ra nổi. Hình như con bé này từng một lần dính thị phi gì đó?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top