Chương 4: Mười nghìn một giờ
Thảo ngồi sau, sợ hãi nắm chặt cán ô, cô không dám vòng tay qua ôm eo Tuấn Anh bởi nó là hoa có chủ rồi, tránh càng xa càng tốt. Thảo từng chơi với Gia Linh người yêu nó nên Thảo biết thừa tính con nhỏ đó hay ghen tuông dỗi hờn. Ngồi sau tay lái của thằng điên này thực sự khiến người ta muốn khóc thét, đến vua tốc độ Huy Minh cũng không phi xe đạp với tốc độ bàn thờ bằng Tuấn Anh. Trời ơi Thảo vừa la vừa hét, càu nhàu tại sao con Ly lại đi vệ sinh đúng lúc như vậy? Tại sao Thảo lại phải cầm ô mà không phải Ly? Trời ơi cuộc đời này thật tàn nhẫn.
Thằng Tuấn Anh đi lượn lờ đánh võng nên Thảo không chịu nổi, buộc phải vòng tay qua eo nó, vục mặt vào lưng nó để che đi đỡ nhục. Bao nhiêu sĩ diện của Thảo phải vứt hết cho chó gặm để đổi lấy sự an nguy đối với tính mạng bản thân. Bao nhiều năm ngồi ô tô sướng đời không lo nghĩ, đùng một cái phải ngồi sau một tên đi xe nguy hiểm vãi linh hồn. Thần linh ơi xuống đây cứu tôi!
- Nóng! Đừng có chạm vào lưng bố mày!
- Phải che cái mặt tao đi để người ta không thấy tao đi cùng mày. Ngồi sau lưng mày là nỗi nhục nhã lớn nhất của đời tao chứ chả phải do cái xe màu hồng này. Hu hu...
- Hâm! Bố mày tay lái lụa!
- Câm!
Thảo quát, sau đó thì không ai nói gì. Tất cả chìm trong một không gian tĩnh lặng. Trời nóng, mặt Thảo đỏ lên. Từ nhỏ sinh ra không hiểu tại sao má Thảo đã sẵn một màu phớt hồng, da cô nhóc cũng là trắng hồng chứ không phải trắng muốt hay trắng kiểu bạch tạng, nói tóm lại là da Thảo rất đẹp.
*
Nhân dịp được ngồi cạnh crush, ngay sau hôm xếp chỗ, Châu đãi Thảo, Ly một bữa hoành tráng dưới căn tin.
- Gọi thêm đĩa chả viên nữa đi, hôm nay tao chưa ăn sáng.
Ly í ới than vãn làm Châu phát mệt:
- Mày ăn lắm thật, nốc hai đĩa nem chua rồi vẫn ăn được.
- Ơ hay, hai đĩa ba đứa ăn sao no được, mày ăn nhiều nhất chứ tao ăn được bao nhiêu đâu. Với lại được bao tội gì không ăn cho sướng mồm.
- Mày cẩn thận đấy Ly, suốt ngày lấy tiền ăn sáng đi mua truyện, có ngày viêm dạ dày chết mẹ mày đi!
Thảo doạ nhưng Ly không sợ, nó vẫn bĩu môi khinh thường:
- Tao nhịn cả tuần nay rồi, chả sao cả. Tao đâu có được bố mẹ cho lắm tiền như mày mà vừa ăn sáng đầy đủ vừa mua truyện đọc được.
- Nhắc cũng đúng, mẹ mày là giáo viên, nếu biết con gái yêu có mấy chồng truyện chất trong tủ quần áo thì sao nhỉ? Xong lại bảo, "Đọc sách không đọc, đọc mấy cái truyện tranh vô bổ chỉ tổ hại mắt". Con giáo viên khổ thật Ly nhờ?
Thảo lại tiếp tục đồng cảm với Ly, còn Châu thì đang mải miết nhìn về phía đằng xa. Ly tò mò hỏi:
- Mày nhìn gì đấy? Thằng Tuấn Anh mà, mày thích thằng đấy á? Ê đừng nói mày thích hai thằng cùng lúc nhớ?
Con Ly hấp này hỏi liên mồm làm Châu loạn cả lên. Châu hươ hươ tay trước mặt Ly, làm bộ kiểu "thằng đấy không đáng để được Quỳnh Châu thích". Biết là Ly trêu nhưng Châu vẫn giải thích:
- Vớ vẩn, tao chỉ ghen tị với con Gia Linh 10D1 thôi ý, hôm nào thằng Tuấn Anh cũng mua sữa cho con Linh, hôm nào con Linh cũng mua sữa con thằng Tuấn Anh, biết là huề vốn mà cứ thấy lãng mạn sao sao ấy. Giá mà tao cũng đủ can đảm mua sữa cho Minh mày nhỉ?
Châu rít một ngụm sữa, mắt đượm chút buồn buồn, làm màu thôi chứ buồn gì đâu, Châu làm gì thích người ta đến mức si tình thảm thương, chị đây vẫn còn tương lai tươi sáng đang chờ phía trước, dăm ba cái thằng crush sao đủ tiêu chuẩn đặt lên bàn cân cùng con đường học vấn của Quỳnh Châu. Ly giơ tay đánh thẳng vào mặt Châu cho nó tỉnh:
- Con điên, thích thì mua cho nó, có gì khó đâu mà cứ phải dè chừng. Thích không tỏ tình thì thích làm quái gì?
- Nhưng mà Minh trước đây thân thiện vãi cơ, đến lúc nó biết tao thích nó thì nó lại bơ tao mấy năm liền, cứ đi qua nhau là chẳng khác gì bạn khác trường cả. Nãy ngồi cạnh nó bất đắc dĩ mới nói chuyện với tao.
Thảo Ly nghe Châu than nhiều lắm rồi, nhiều ơi là nhiều, ngày nào cũng kêu crush bơ mình, nghe thuộc làu làu luôn ý. Chán chả buồn nói nữa nên hai đứa mặc kệ Châu, đứa nói vẫn nói, đứa ăn vẫn ăn.
Lúc lên lớp ba đứa mới nhận ra tiết sau kiểm tra 45 phút môn Anh. Trên đời này, Thảo ghét nhất là Tiếng Anh, dường như mù Tiếng Anh giai đoạn cuối nếu không muốn nói là mất gốc hoàn toàn. Trớ trêu thay, Ly lại là đứa học giỏi Anh nhất lớp, dĩ nhiên rồi, mẹ Ly là giáo viên dạy Anh cấp III mà, nó giỏi cũng bình thường. Châu thì học vừa vừa, xuất sắc như Ly thì chắc chưa tới nhưng nói chung là cũng coi như ngửi được. Bình thường điểm số của Thảo không nói đến nhưng Châu với Ly luôn có gì đó cạnh tranh ngầm, bài 15 phút hầu như Châu luôn hơn điểm Ly, nhưng không hiểu tại sao điểm kiểm tra 45 phút Ly lại luôn bỏ xa Châu. Thế mới lòi ra đẳng cấp giữa người đứng nhất và người đứng suýt nhất. Đùa thôi, tại con Ly chủ quan bài 15 phút không thèm ôn, bài 45 phút thì học bục mặt, khác với Châu học đều đều. Vậy nên mới sinh ra cái trường hợp đó. Còn nữa, Châu kém điểm bài kiểm tra một tiết Anh chủ yếu là do kém bài nghe, chính lí do đó nên Ly mới luôn hơn Châu.
Chuyện là, Thảo năn nỉ Ly vào tiết nhớ nhắc bài mà Ly ứ chịu, giáo viên Anh gắt như sư tử, nếu bị bắt thì cả hai đứa đều ăn zero, và tất nhiên là Ly đang muốn duy trì điểm số thật cao để kéo điểm phẩy lên cho đẹp sổ điểm. Thảo chỉ biết ngậm ngùi chép công thức và từ mới ra bàn.
Đến lúc kiểm tra, Thảo rơi vào thế bế tắc nên đành khoanh bừa, còn Ly thì làm ngon ơ. Khác đề nhau nên Thảo chẳng thể chép. Môn Tiếng Anh đối với Thảo, chắc có lẽ là nghiệt duyên.
Còn bàn của Châu và Minh á ối giồi ôi, Châu làm bài của mình nhoáng cái là xong. Minh ra hiệu ngầm bảo Châu nhắc bài cho mình. Dường như có cái gì đó gọi là thần giao cách cảm, tâm linh tương thông giữa hai con người này. Minh chỉ đến câu nào, Châu sẽ gõ xuống bàn. Gõ một nhịp đồng nghĩa với đáp án A, hai nhịp là B, ba nhịp là C và bốn nhịp là D. Thật may mắn vì 8 câu tự luận cuối Minh suy từ bài Châu sang bài mình, Châu rà soát bài crush một lần rồi ra hiệu "Ok". Minh cười với Châu một cái mà Châu ngất ngây con gà tây. Minh lúc lạnh lùng là đẹp nhất, vậy mà không hiểu sao riêng Châu thấy Minh khi cười mới là đẹp nhất.
"Cậu không đẹp nhất khi cười, nhưng đó là lúc tôi thấy cậu hạnh phúc."
Hai con người này, ngồi bàn một vẫn liều đến vậy. Minh ấy, không phải không biết làm, mà vì có bệnh, bệnh lười! Vì lười nên không muốn nghĩ. Châu chả lo nhắc bạn là hại bạn, vì Châu biết một điều, thật ra Minh học giỏi hơn Châu nhiều, nhưng Minh không quan trọng dăm ba mấy cái điểm số ảo nên bị phụ thuộc vào người khác. Chứ để tự làm, cậu ta sẽ làm với tốc độ tên lửa, có thể còn siêu hơn Tường Ly.
Châu nhắc Minh bài viết, Minh nhắc Châu bài nghe, hai bên đều được lợi. Trong lòng Châu hình như đang có muôn vàn bông hoa nở rộ khiến Châu không nhịn nổi mà nhoẻn miệng cười. Minh khác, Minh chả để ý, cậu lúc nào cũng sống thư thả bất cần đời, có một điểm mà Châu với Minh giống nhau, đó là không bao giờ chịu quan tâm suy nghĩ cảm nhận của người khác đặt cho mình, hai bạn trẻ vì yêu bản thân quá mức nên chỉ nghĩ tới cảm nhận của bản thân, mặc kệ mọi định kiến mọi người đặt ra cho mình.
Châu làm xong sớm úp bài xuống nằm ngủ, Minh chống cằm đăm chiêu nhìn cửa sổ, thỉnh thoảng vô thức nở nụ cười ngẩn ngơ. Điêu đấy, bật điều hoà cửa sổ đóng rồi, có lẽ là Minh nhìn cái bóng phản chiếu trên cửa sổ - hình ảnh một người con gái! Chết tiệt, vừa nhìn gái vừa cười là ý gì? Chết tiệt hơn, người Minh nhìn không phải Châu.
Từ đằng sau, Thảo thấy hai đứa bàn bên cạnh mà ức, một đứa thảnh thơi nằm ngủ, một đứa thảnh thơi cắn bút, chả bù cho con Ly ki bo kiệt sỉ, cứ che che bài thì bố thằng nào nhìn được, rõ ràng là không muốn nhắc cho Thảo. Cái gì Thảo cũng chia sẻ với Ly mà nó thấy chết không cứu, đồ keo kiệt. Bất lực, Thảo rủa:
- Con khốn nạn!
...
Kiểm tra xong là ra chơi 5 phút.
Thảo dỗi không nói chuyện với Ly, lôi giấy bút xịn ra vẽ cho đỡ tức. Thảo cái gì cũng không biết, nhưng riêng khoản vẽ vời thì chắc không ai bì kịp. Nhiều lúc nó vẽ đến mức mà Ly tưởng ảnh từ trên mạng in ra cơ.
Thường thì những lúc ra chơi, Châu sẽ ra chỗ Thảo Ly ngồi chùa, suốt ngày kể khổ rằng tại sao bọn mày cấp II đã được bốn năm ngồi chung, lên cấp III vẫn được xếp ngồi chung, còn tao thì toàn bị tách ra. Nhưng không, hôm nay Châu chả kêu ca gì, ngược lại còn ngoan ngoãn ngồi tử tế ở chỗ ngồi của mình. Lí do thì ai cũng biết, là vì Minh chứ làm mẹ gì có lí do nào hợp lí hơn.
Châu len lén nhìn sang bạn cùng bạn, vô tình chớp chớp đôi mắt. Đôi mắt toát lên vẻ toan tính của mọi ngày bây giờ được thay bằng ánh nhìn tự nhiên ngây ngốc, con ngươi trong suốt không chút tạp chất, lại đan xen một ít rụt rè.
Minh cảm giác như Châu đang nhìn mình, bởi con bé nó nhìn lộ liễu lắm, nhìn vào ai cũng biết là nó nhìn lén.
Minh vành tai hơi hồng, cậu nhóc cười cười, song quay ra hút trọn ánh mắt ấy.
Châu bị bắt bài, tim đập nhanh một nhịp, trong lòng quê một cục mà vẫn phải tỏ ra sang chảnh, thu ánh nhìn lại vờ như đang dõi theo phía cửa sổ. Mặt dày như Châu, thật sự không có nét ửng hồng ngại ngùng trên khuôn mặt giống như những cô gái đang yêu cả. Mang tiếng mặt dày nhưng thực ra với crush thì người ta cũng biết ngại, chỉ là không để bộc lộ ra thôi. Con gái phải biết giữ giá chứ đúng không? Cho dù thích người ta thì cũng phải cố mà làm bộ làm tịch, không nên quá dễ dãi.
Minh nhíu mày, nói giọng nửa đùa nửa thật:
- Nếu mà không kiềm chế được trước vẻ đẹp của tao thì cứ ngắm thoải mái đi, mười nghìn một giờ nhé!
Mặt Châu....cứng đơ. Rõ ràng là nó đã cố tỏ ra không quan tâm đến Minh rồi nhưng không hiểu sao trong lòng cứ có nhiều cảm xúc lạ lùng, khó hiểu có, bối rối có, ngượng ngùng có. Nhưng vì thể diện nên Châu quyết định đáp trả:
- Vẻ đẹp của mày là vô giá!
Minh nghe xong đắc chí cười ha hả, tự luyến vỗ ngực:
- Ha ha tao biết mà. Có phải nhìn tao giống soái ca bước ra từ ngôn tình đúng không?
Minh biết Minh đẹp nhưng được khen nhiều quá cũng ngại hi hi. Tiếc là cậu đúng là đẹp thật, đẹp lắm, ngặt nỗi độ tự luyến của Minh đạt đến trình độ thượng thừa chỉ đứng sau mỗi Tuấn Anh.
- Soái ca nào thì không biết nhưng mày với con chó nhà tao cái gì cũng giống, mỗi tội cún nhà tao lông trắng còn mày da đen như cứt!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top