Seoul - 31

Jungkook cũng không biết nên cảm thấy như thế nào. Cậu cứ lững lờ trong một tâm trạng ngang ngang, phần mong đợi pha lo âu dành cho những hoạt động mới lạ đã tiêu tan gần hết, chỉ còn lại hàng loạt câu hỏi trôi quanh. Cậu có làm tốt không? Jungkook không biết, vì chẳng ai dành cho cậu một lời khen chân thành thay vì những câu xã giao nhạt nhẽo. Cậu có làm sai điều gì không? Jungkook cũng không biết, vì đối diện với cậu chỉ toàn những ánh mắt thương hại, tiếc nuối, dè chừng. 

Dù sao thì cậu cũng vẫn hoàn thành buổi tập luyện khắc nghiệt sau đó, rồi trở lại ký túc xá với một cơ thể mệt nhoài và đầu óc lơ mơ vô định. Nhưng mặc kệ tất cả, cậu chỉ quan tâm đến việc sắp được về ký túc xá và gọi điện với Jimin đến khi cậu chìm vào giấc ngủ. 

Nó có lí không khi Jungkook nói cậu nghĩ về Jimin cả ngày? Cứ như não bộ cậu được chia làm hai phần, một nửa dành hết cho công việc, một nửa thì chẳng nghe cậu điều khiển mà cứ vẩn vơ về nụ cười lộ chiếc răng cửa lệch với đôi mắt tít duyên dáng ấy. 

"Tròn bé! Anh đã thấy video dance practice rồi, tuyệt vời lắm luôn!"  Vừa bắt máy Jungkook đã nghe Jimin reo lên, và cậu dường như có thể tưởng tượng được mắt anh lấp lánh sao trời. "Động tác của em rất bén! Flow tiến bộ nhiều lắm đó. Kết hợp với vũ công nền cũng tốt."

Jungkook đã quen với những tràng khen ngợi không tiếc lời của người đàn ông này rồi, nhưng nó không có nghĩa là đám bươm bướm trong bụng cậu sẽ bình ổn và ngừng bay loạn. Chỉ riêng giọng nói của anh ấy đã đánh thức thật nhiều thứ. 

"Đúng là Tròn của anh mà!" Và rồi mọi mạnh máu trong người cậu chợt sôi đến sắp bùng nổ.

"A-Ai của anh chứ..." Jungkook lẩm bẩm, mỏ nhỏ hơi chu ra phụng phịu, và Jimin có chút tiếc nuối khi không được nhìn thấy biểu cảm của cậu bây giờ.

"Người của anh thì mãi mãi là của anh," Jimin ngâm nga, "không phải sao?"

Giọng của anh bỗng dưng hạ thật trầm, và rồi Jungkook phải làm sao? Nói không ư?

"Hôm nay em sao rồi? Công việc có thuận lợi không?" Song, anh lại dịu giọng hỏi, lúc nào cũng chỉ mong được biết những gì xảy ra quanh cậu bé của mình.

"Uhm... Ổn, em đi ghi hình, rồi thu âm, rồi tập luyện..." Jungkook thì thầm. Cả ngày nay cậu chẳng trò chuyện được bao nhiêu với Jimin. Dạo gần đây có nhân viên còn tưởng cậu đã bớt nhớ gia đình rồi, nhưng thực ra hoàn toàn là công việc quá bận rộn khiến cậu chẳng bao giờ được rảnh tay, mà Jimin thì cứ nghiêm khắc dặn dò rằng cần phải tập trung cao độ thay vì cứ dính lấy anh.

Ác lắm, rõ ràng hồi đó nói nhớ cậu vậy mà...

"Thế có vui không?" Anh lại dẫn dụ, đôi môi mang theo ý cười thoải mái.

Jimin luôn biết cách tìm những ngóc ngách nhỏ nhất và bất ngờ nhất để lẻn vào trái tim cậu. Jungkook chẳng bao giờ có thể giấu điều gì khỏi Jimin, và việc đó làm cậu thắc mắc anh đã phát hiện ra mảnh tương tư của mình dành cho anh từ bao giờ. Cậu chưa từng là một chàng trai giỏi chia sẻ, nhưng anh sẽ luôn gợi nên dòng tâm sự chân thật nhất từ cậu mà không cần phải cố gắng. 

Jimin rất hay liên lạc với Namjoon và Sejin nhưng anh sẽ không làm phiền họ quá nhiều, vậy cũng chẳng chắc rằng anh đã nghe kể về những chuyện xảy ra hôm nay. Jungkook còn nhớ cái lúc những người đàn ông trung niên xa lạ mà cậu cố làm quen, cố cư xử thân thiện phủi bỏ nỗ lực của cậu. Cậu cũng nhớ đôi mắt nhỏ xíu đầy vẻ khinh khỉnh của hắn ta khi hắn chế nhạo mấy chiếc bánh hamburger mà cậu tự tay đi mua. 

Thế nhưng Jungkook không biết, cậu chưa đủ tinh tường để thấu hiểu những cử chỉ đầy ẩn ý và kẻ cả của thế giới người lớn. Cậu chỉ cảm thấy điều đó: trạng thái bị đẩy ra xa, hoặc nói đúng hơn là đẩy xuống dưới khỏi vị trí gọi là "cái tầm" của những kẻ đuổi theo cuộc đời phù phiếm. 

Cậu thấy anh Sejin đanh đôi mắt hẹp lại, tỏ rõ sự tức giận khi khẳng định rằng hắn ta sỉ nhục cậu.

Cậu thấy các anh chị staff buông lời cọc cằn, khó chịu khi em út yêu dấu của công ty bị bắt nạt nhưng lại không thể giúp gì được cho cậu.

Cậu thấy Bang PD tỏ ra bình thản nhưng vẫn an ủi và cho cậu vài lời khuyên về giới giải trí phức tạp mà cậu đang dần nhúng sâu vào.

Chính bản thân cậu không cảm thấy uất ức như mọi người tưởng tượng, nhưng có gì đó vẫn cấn cấn và nóng hổi dưới đáy bụng, nặng nề đến khó chịu. Cậu không quá tức giận, cũng không quá buồn tủi. Cậu chỉ thật, thật mệt mỏi. 

Mọi thứ ở thành phố đều như mang theo một lớp vỏ nặng trịch, sơn thêm tầng tầng màu sơn hào nhoáng mà bất kỳ lúc nào cũng có thể bị rửa trôi và để lộ bề mặt sần sùi đầy gai nhọn. 

Ấy vậy mà Jungkook không có xúc cảm muốn trốn chạy. Tất cả những gì cậu mong mỏi là chút ngơi nghỉ trên tấm đệm lông mềm mại được đan nên từ giọng nói dịu dàng nơi anh, song lại tiếp tục bật dậy để lao vào vòng xoáy quay cuồng ấy. Bởi vì từ ngày Jimin nói rằng anh là điểm đến của cậu, Jungkook không cho phép mình dao động một lần nào nữa.

"Em cảm thấy tốt lắm, chỉ có vài việc xảy ra lúc ghi hình chương trình thực tế." Jungkook thấy mình cất giọng trả lời, chậm rãi và bình tĩnh.

"Ừm. Sao?" Anh ậm ừ, có vẻ như đã sớm biết. Anh chỉ muốn cậu tự nói ra.

"Mọi người nói rằng có một lúc em đã bị host khinh thường." Cậu kể đơn giản, không cần phải chi tiết gì hơn vì biết rằng Jimin có lẽ đã nghe câu chuyện này từ những người anh kia rồi.

"Ừ. Thế có buồn không?"

"Em không sao."

"Em không muốn thấy họ bị phốt banh chành lên cho bõ ghét hả?"

"Em không quan tâm lắm."

"Vậy em có biết anh muốn gì không?"

Jungkook đang bị chọc cười bởi giọng Satoori cố tình nhấn mạnh của Jimin thì lại bị hỏi dồn thêm, không biết phải trả lời ra sao. Cậu nghĩ, người anh bé nhỏ này lại sắp đùa giỡn gì rồi.

"Anh muốn vài năm sau mấy tên đó phải hối hận vì đã để lại trên màn ảnh một lần xúc phạm thần tượng quốc dân."

Cuộc điện thoại rơi vào im lặng trong vài giây trong âm vang lời Jimin cứng rắn đến đanh thép. Hơi thở Jungkook như chựng lại trong khí quản, choáng ngợp bởi tất thảy những xúc cảm và ý nghĩa đằng sau câu nói của anh. Jimin tức giận chứ, hẳn là anh phải tức giận lắm khi biết chuyện cậu bé mình yêu thương chiều chuộng bị kẻ khác khinh nhờn ở nơi anh không thể tác động đến được. Thế nhưng, anh sẽ không để những mặt tiêu cực ảnh hưởng đến cậu.

Dù có xót đến mức nào, Jimin biết những mạo hiểm mà Jungkook phải đối diện trong ngành công nghiệp phức tạp này. Và thay vì phẫn nộ hay đau lòng, anh sẽ trao cho cậu điều mà cậu mong muốn nhất. 

Lòng tin.

Trên đời này, sẽ không có ai tin tưởng Jungkook nhiều như anh. 

Jungkook hít một hơi thật sâu, toàn thân như được đốt lên ngọn lửa vô hình. Tảng đá nặng trong cơ thể cậu như tiêu tan thành lông vũ, chỉ để lại nhiệt lượng ấm đến tê lòng bởi những viễn cảnh tương lai bỗng nom tuyệt đẹp. 

"Em xứng đáng đến vậy à, Jimin hyungie?" Jungkook hạ mắt, đôi môi vô thức kéo thành một nụ cười tủm tỉm. 

"Em xứng đáng với tất cả những điều tuyệt vời nhất." Người kia thản nhiên đáp lại.

"Anh á." 

"Hở?"

"Anh là tất cả những điều tuyệt vời nhất."

Jimin suýt đánh rơi điện thoại khi chất giọng ngọt ngào quen thuộc kia bỗng dưng trầm xuống với một câu thoại mang tính đánh úp. Anh phải thắng lại và tĩnh tâm hai giây để tự hỏi rằng Ai? Là ai đã bắt cóc và giả dạng bé con của tôi??. Cả khuôn mặt anh chợt đỏ tưng bừng, đỉnh tai nóng cháy đến không kiểm soát được và bàn tay mũm mĩm bối rối tự níu lấy vải quần mình. Cố thuyết phục bản thân rằng mình không bị tác động quá nhiều, Jimin lại miên man suy nghĩ rằng tại sao con nít thời nay lại lớn nhanh như vậy.

Ở đầu điện thoại bên này, Jungkook cố gắng hết sức để không khúc khích thành tiếng khi cảm nhận được sự bối rối ngượng ngùng của chàng trai mình yêu truyền qua không khí. Phải nói rằng, đó là một cảm giác thật tuyệt. 

"Nói gì vậy chứ, uhm, vậy- anh..." Jimin cố hết sức để gom nhặt những mảnh bình tĩnh tan tác sau đòn tấn công của tên nhóc kia, song, anh hắng giọng thêm một chút để lấy lại tư thế. "Khụ, vậy, em chuẩn bị đi."

"Chuẩn bị gì, anh?" Jungkook nhẹ nhàng đáp, nụ cười vẫn không cách nào rời khỏi môi được.

"Chuẩn bị cho những điều tuyệt vời của em. Tròn bé, anh sắp đến rồi đó." 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top