Busan - 39

Jimin quét dọn cả căn nhà qua một lượt, bóng đèn đã tháo xuống cũng được gắn lên trở lại, phòng khách bỗng dưng lung linh dưới lớp ánh sáng tươi màu. Căn bếp nhỏ thoang thoảng mùi canh hầm xương, nguyên liệu nấu những món ăn mà người kia yêu thích nhất được chuẩn bị sẵn sàng, ngay cả chén đũa cũng mang sắc trắng tinh tươm điểm xuyết hoạ tiết màu gốm rực rỡ. 

Jimin nhận ra thái dương mình đã bết một lớp mồ hôi rất mỏng, thật lạ thường với cơ thể đắp làn da lành lạnh luôn khô ráo của anh. Có một điều gì đó khiến bên trong da thịt anh nóng bức, áng chừng là tảng căng thẳng không tên và nỗi khắc khoải chột dạ khi phải giấu giếm, che đậy.

Lần đầu tiên Jungkook trở về sau khi lên Seoul, Jimin đã thẳng thắng thể hiện việc căn nhà này trống vắng đến bạc màu như thế nào vì thiếu cậu. Mảnh âm u ám lấy mọi sắc màu như thể cả không gian đang nỗ lực thu nhỏ lại, lấp đầy khoảng trống của nỗi nhớ. Khi ấy, Jimin là như vậy, đầu môi treo những câu từ cao thượng và kẻ cả nhưng hành động vẫn cứ tĩnh lặng lôi kéo trái tim cậu trai kia, khoá chặt lấy nó.

Thế nhưng hiện tại Jimin nhận ra, anh chỉ đang cố gắng phủ lên ngôi nhà này một lớp vỏ sáng rỡ như thể anh có điều gì đó phải che lấp. Nỗi nhớ vẫn thiêu đốt tựa ngày nào, nhưng màu sắc của nó đã chẳng còn như cũ nữa. 

Jimin ngồi phỗng xuống ghế bàn ăn, chai nước xịt phòng cầm lơi trên tay.

*

Jungkook về sớm hơn cả hai người dự định những 3 tiếng đồng hồ. Họ sẽ có cả tuần ở bên nhau trước khi cậu lại ngụp lặn trong lịch trình và đáng lẽ Jungkook không cần phải sốt sắng đến vậy, nhưng trái tim cậu chưa bao giờ chịu nghe lời lúc nó thiếu thốn Jimin. Cậu thậm chí còn chẳng nghỉ ngơi một chút sau 30 giờ làm việc không ngừng nghỉ, áp lực ở chương trình âm nhạc ép cạn con người ta kinh khủng hơn bất kỳ công việc nào khác. Thế nhưng cậu vẫn nhất quyết đổi vé và xách ba lô phóng lên tàu nhanh hết mức có thể, sau đó dành toàn bộ thời gian ngồi trên ghế tựa êm ru để lồng ngực bình tĩnh lại.

Jungkook rất nhớ anh ấy.

Jungkook nhớ anh ấy đến ngây ngốc. 

Có thể bản ngã chuyên nghiệp sẽ dọn sạch tâm trí cậu để hoàn thành tốt công việc, nhưng chỉ cần rảnh rỗi một chút thì tất thảy những gì cậu làm là nhớ anh.

Nỗi nhớ năm đó được khắc hoạ bằng hàng giờ vô thức thơ thẩn về những kỷ niệm xinh đẹp ở bên anh. Có khi là những ráng chiều nhuộm màu hoàng hôn làm trái tim con người ta nóng rẫy, đôi lúc là những đêm tối lành lạnh khiến cả tâm hồn dịu mát, nhiều bận lại là những tinh mơ ấm áp bên khung cửa sổ tràn ngập ánh sáng. Những ký ức bên Jimin đều mang các sắc thái dễ chịu như vậy, bình yên đến da diết.

Nỗi nhớ hiện tại lại không còn giản đơn như thế nữa. Quá khứ được xếp cạnh những khung cảnh ảo mộng của chàng trai trẻ về tương lai, về một nơi đáng mơ ước mà toàn bộ giác quan cậu đều được bao trùm bởi Jimin. Jungkook tưởng tượng đến những nụ hôn tạm biệt buông lơi trên má bỗng lưu luyến di miết xuống đôi môi hồng nộm kia. Song đâu đó ẩn hiện xúc cảm vòng eo nhỏ mà cậu chẳng còn cần phải lấy cớ để ôm siết, chầm chậm ve vuốt. Bàn tay mũm mĩm từng cầm cổ tay cậu giờ có thể dùng những đầu ngón rụt rè để đan lấy, da thịt trắng nõn mang cảm giác thật đến mức tưởng chừng không còn là ảo tưởng. Jungkook muốn hôn lên nó, cũng hôn lên cần cổ thon dài xinh đẹp và gặm cắn xương quai xanh tinh tế kia, song mút một hôn ngân đậm sắc quanh nốt ruồi nhạt màu duyên dáng.

Jungkook muốn nhìn thấy anh với mái tóc nhạt màu xoã trên ra giường xanh nhạt, môi nở một nụ cười khiến đuôi mắt cong lên và gò má đón sáng, bàn tay bị chính tay cậu đan chặt rồi ghim xuống đệm chăn bông mềm. 

Gương mặt cậu đỏ rực, đầu gối bối rối chụm vào nhau trước loạt suy nghĩ đầy tượng hình bỗng dưng xâm chiếm tâm trí giữa nơi công cộng. Jungkook nặn nặn chiếc điện thoại trong tay, không biết rằng nên báo với Jimin việc mình về sớm hay tạo bất ngờ cho anh. Nhưng sau khi trí tưởng tượng được châm ngòi, Jungkook không khỏi nghiêng về mong đợi có thể khiến anh ngạc nhiên, thẹn thùng.

Ấy vậy mà khi cậu tra chìa khoá vào lỗ và mở cửa, đón chào cậu là căn phòng khách trống trải. Đèn trần mở sáng rực, chiếu đến từng góc nhà gọn gàng sạch sẽ như hiện hình từ tạp chí thiết kế nội thất. Và cậu có thể ngửi thấy mùi thức ăn rất nhẹ liu diu trôi trong bầu không khí.

Jungkook ngơ ngác nhìn quanh, chẳng bắt được dù chỉ một góc áo của bóng hình mà cậu mong mỏi nhung nhớ. Bỏ qua việc quan sát, cậu bước thẳng đến phòng mình rồi mở cửa, cũng chỉ để thấy nó trống trơn và tươm tất. Đôi chân mỏi mệt lại sốt sắng bước dọc hành lang nhỏ hẹp, nhưng một nỗi thất vọng tí tắc nhen nhóm khi cậu thấy cửa phòng Jimin khoá trái. Điều ấy chẳng hề quen thuộc, vì cậu hầu như chưa bao giờ thấy Jimin chốt cửa phòng mình trong ngôi nhà này, dù anh có đón tiếp một chàng trai xa lạ nào đó.

Chỉ còn một nơi chưa tìm đến, và Jungkook xuyên thẳng qua hành lang để nhìn thấy cửa dẫn vào sân sau. Chiếc máy giặt cửa ngang đương mở ra, đâu đó vẫn còn âm thanh máy bơm đang xả nước, mùi hương nước giặt thơm ngát ngay lập tức bám lấy áo quần Jungkook như mừng rỡ trước sự trở lại của cậu trai xa nhà đã lâu. Jimin chưa bao giờ đổi loại nước giặt và xả mà cậu yêu thích nhất, Jungkook không thể chờ được lăn tròn trên tấm nệm với hương thơm quen thuộc ấy. Cậu liếc sang và thấy máy sấy quần áo đã đang rừ rừ chạy, trong đó là vài mảnh áo quần đơn sắc xoay vòng.

Jungkook lú đầu ra cửa sau, nhìn thấy khoảng sân nhỏ xíu để mắc giàn phơi đồ tuy cũ kỹ nhưng vẫn sạch boong, vắt trên đó là tấm chăn lớn không thể bỏ vừa máy sấy. 

Và rồi cậu thấy anh.

Jungkook không thể nhìn rõ biểu cảm Jimin khi anh xốc tay và vỗ vỗ lên chăn vải, song phù phù thổi hơi vào đôi bàn tay có vẻ đã nhiễm hơi lạnh của mình. Mái tóc anh đã nhuộm lại thành một màu nâu đậm ấm áp, phủ hoàn hảo lên mảng da cổ trắng ngần hơi ngả sắc ánh nắng. Bờ vai đơn bạc ấy vẫn nhỏ gầy như dĩ vãng, cả một lớp áo len ấm áp chỉ khiến anh lọt thỏm vào đó thay vì tăng vẻ dày dạn, vững chãi.

Jimin trông như không nghe thấy những bước chân lệt xệt mà Jungkook tạo ra trong nhà từ nãy đến giờ, quá bận bịu để chỉnh chiếc chăn phơi về vị trí hoàn hảo nhất. Và áng như trái tim anh ngưng đọng nhịp đập, Jimin khẽ kêu lên bỡ ngỡ khi một vòng tay ôm lấy mình từ phía sau, hơi ấm tràn sang bất ngờ đến chếnh choáng. 

Sức lực như bị hút toàn bộ khỏi cơ thể anh trong chốc lát, tất thảy suy nghĩ tan vỡ trước xúc cảm lưng chìm vào lồng ngực của ai đó. Đôi tay anh buông thõng, tâm trí chỉ tập trung níu lại dòng nước mắt đã chực chờ trên khoé mi, ngóng trông một dấu hiệu để nứt vỡ.

Đó không phải là một cái ôm nhẹ nhàng tình cảm, cũng chẳng phải mãnh liệt rắn rỏi đến nỗi muốn siết vỡ người trong lòng. Anh cảm thấy cậu trai như đang níu lấy anh, dùng anh làm mỏ neo cho cơ thể rệu rã và tâm trí đang lưng lửng trên tầng mây. Jungkook ôm anh như thể nếu thiếu đi anh thì sự tồn tại của cậu cũng tan biến.

Anh thấy bàn tay Jungkook bám chặt trên bụng và xương sườn mình, chợt nhận ra vòng ôm của cậu đã to lớn đến thế. Anh có thể nghe tiếng Jungkook hít thở thật sâu, thật nặng nề lên xương hàm của mình, cằm đặt trên vai anh và mái tóc dài rung rinh chìa ra từ rìa tầm mắt. 

"Tròn bé," Jimin khe khẽ gọi, không muốn thừa nhận rằng giọng mình đang vỡ nát. 

Anh cảm thấy Jungkook hơi dịch chuyển, ôm anh chặt hơn, cổ họng cậu phát ra một tiếng gầm rất nhỏ nhưng trầm đục. Jimin không khỏi run lên trong nửa khắc, một điều gì đó bên trong chặn nghẹn và ngăn cản anh nắm lấy bàn tay cậu hay xoay người đáp lại cái ôm. Một phần trong anh sợ hãi phải quay đầu lại.

Đó chẳng phải là lí do anh đã ở trong trạng thái này suốt vài tiếng đồng hồ sao? Quét dọn, nấu nướng, giặt phơi, lúc nào cũng cố gắng quay lưng về phía cửa. Như thể cả đôi mắt lẫn tâm trí anh đều đang trốn chạy trong thinh lặng. 

Và thật may mắn cho Jimin, Jungkook chỉ có đủ chỗ trong tâm trí để tận hưởng sự hiện diện của anh thay vì nghĩ suy về những chi tiết nhỏ nhặt.

Jimin nuốt khan một ngụm, yết hầu anh run rẩy. Thế nhưng lời anh đã chuẩn bị từ lâu vẫn có thể gắng gượng lăn khỏi đầu môi.

"Mừng em về nhà."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top