Busan - 13
Jimin bước vào nhà, đầu cảm thấy hơi choáng nhẹ nhưng không quá nghiêm trọng vì lượng cồn đang luân chuyển trong cơ thể. Bấy nhiêu rượu không thể làm anh say, nhất là khi Namjoon cũng không phải là một người đam mê thú vui này. Cả hai chỉ dùng nó để làm mồi đầu câu chuyện, dành thời gian tán gẫu cùng hâm nóng tình cảm trước khi người đàn ông kia trở về Seoul. Nhưng họ thực sự đã ngồi đó quá lâu vì câu chuyện không cách nào ngừng lại, đến nỗi có cảm giác như chất cồn thấm xuống tận đầu ngón chân.
Sau khi cập nhật những chuyện đã xảy ra trong thời gian gần đây với mỗi người, Namjoon trong hơi men nhè nhẹ đã nói rằng anh được truyền cảm hứng bởi Jimin, khiến anh tự dưng muốn viết nhạc. Song, anh lại nói rằng, nếu Jungkook đi vào con đường sáng tác thì toàn bộ bài hát của cậu bé sẽ ngập tràn hình ảnh của Jimin mất. Anh chỉ cười đáp rằng Jungkook cũng rất có khiếu viết lách, nhưng cũng không mấy tin vào điều đó. Thời điểm sự nghiệp của Jungkook đã chín mùi đến vậy, cũng không chắc sẽ còn vấn vương những ký ức về anh.
Dù sao thì, anh cũng chỉ có thể ở đây, từ xa mà ngắm nhìn tuổi trẻ của Jungkook phai nhạt.
Jimin vừa vặn khoá, anh lại nghe thấy tiếng cánh cửa phòng ngủ bên góc bật mở. Jungkook bước vội ra như đã chờ rất lâu, và đột nhiên chân của Jimin loạng choạng, sức lực thoắt cái rời khỏi cơ thể. Anh chỉ liêu xiêu đi được vài bước trước khi thấy mình rơi vào một vòng tay ấm áp, hương thơm hoa cỏ của nước xả vải cứ tự nhiên như hơi thở mà len lỏi trong tâm trí anh.
Anh bỗng dưng nghĩ rằng, mình sẽ không bao giờ đổi hãng nước xả vải đang sử dụng. Nếu nhà sản xuất quyết định dừng bán dòng sản phẩm này, anh sẽ viết một ngàn bức thư để khẩn cầu họ đổi ý.
Jungkook đỡ dưới hai cánh tay Jimin, để cằm anh tựa vào hõm vai mình, nghĩ rằng một kẻ say như anh sẽ chẳng thể nhận ra cậu đang ôm chứ chẳng phải dìu. Jungkook hơi siết vòng tay quanh anh, cố gắng kiểm soát tâm trạng của mình trước sự thật rằng Jimin đã cùng Namjoon trải qua cả một buổi tối. Mặt trăng trên cao không cách nào nhắc nhở được anh rằng có một nỗi nhung nhớ và bồn chồn âm ỉ sắp hoá thành loài côn trùng đêm mà bay đi tìm anh rồi.
Thấy Jungkook đứng đó một hồi lâu, Jimin lại nhấc chân muốn bước đi để thay đổi tư thế của họ và cậu bé liền nhanh tay đưa anh đến ghế dài, nơi một cốc nước đã đợi sẵn. Jungkook để Jimin ở đó rồi trở về bếp, tiến đến nồi canh nhỏ sẵn nằm im lìm tại đó. Cậu hâm nồi canh giá đỗ chỉ trong hai phút để nó không nóng đến bỏng miệng, rồi thêm chút kim chi vào. Đến khi Jungkook mang bát canh ra cho Jimin, cậu ngạc nhiên rằng anh không hề ngủ quên mà chỉ mơ mơ màng màng thả lỏng ngồi tựa về phía sau. Cậu chưa kịp đặt khay xuống, Jimin đã ngẩng đầu lên với một nụ cười.
"...-kook," Khoé mắt anh cong lên. "Anh thích lắm."
Trái tim Jungkook hẫng nhẹ trong lồng ngực, gò má trong nháy mắt liền hồng lên trước giọng điệu hơi ngọng nghịu, pha chút làm nũng của Jimin.
"H-Huh?" T-Tại sao anh ấy lại nói...? Cậu bỗng đâm luống cuống, quên mất cả cách nâng chiếc bát lên và đặt xuống bàn như một con người bình thường. Thế nhưng, ánh mắt đùa nghịch sau đó của Jimin cho thấy anh đa phần vẫn thanh tỉnh, hoặc ít nhất là đủ thanh tỉnh để chọc ghẹo cậu.
"Kongnamul-kook, anh rất thích." Jimin liếm môi. Anh ngửi thấy mùi hương mộc mạc của nó tận từ nồi trên bếp cơ. "Em biết mà."
Trong vòng vài giây mà cảm xúc của Jungkook như bị thả lên tàu Viking vì chàng trai này. Giống quỷ, anh ta thích kongnamul-kook, kongnamul-kook là canh giá đỗ! Đương nhiên là cậu biết anh thích kongnamul-kook thêm chút kim chi, cậu biết nào giờ mà, đó cũng là lí do cậu học làm nó. Quỷ tha ma bắt người con trai khiến IQ của cậu giảm mạnh!
Jungkook bối rối cúi người để đặt khay và cố gắng trốn tránh sự xấu hổ của mình, nhưng Jimin đã nhanh nhảu đón lấy chiếc tô trước khi nó chạm mặt bàn, áp hai bàn tay mũm mĩm của mình vào đó. Anh thở ra một tiếng đầy thoả mãn vì hơi ấm, cả khuôn mặt toả ra ánh sáng hạnh phúc.
Okay, bây giờ Jungkook lại bắt đầu tự hỏi Jimin vui vẻ như vậy là vì món canh mình làm hay đơn giản là anh đã trải qua một-buổi-tối-vô-cùng-tuyệt-vời?
"Hm?" Đang hít hà bát canh thanh mát, Jimin lại liếc qua nhìn Jungkook vẫn đang đứng như trời trồng ở đấy. "Làm gì vậy? Xuống đây." Anh đưa một tay lên kéo áo cậu khiến cậu cũng ngồi thụp xuống, đùi cách anh một khoảng không tồn tại.
Mùi rượu chếnh choáng bao phủ Jimin từ lúc nãy dần bị hương canh thanh dịu pha chút cay cay chi phối, môi anh nở nụ cười mỗi lúc chiếc muỗng bón miệng vào dòng nước ấm áp. Jungkook thấy Jimin chẳng mang về bất kỳ mùi hương viễn phương xa lạ nào, vì Namjoon không dùng nước hoa. Tuy nhiên, cậu không biết rằng liệu sự hiện diện của anh ấy có như nước hoa mà đeo bám trên nụ cười của Jimin suốt đến tận bây giờ.
"H-Hyung," Jungkook cất tiếng nói, giọng khàn khàn. Jimin chỉ ậm ừ đáp lại và tiếp tục tập trung uống canh. "Tại sao anh và Namjoon hyung lại thân thiết vậy?"
"Oh," Nghe thấy, Jimin liền nhếch một bên lông mày lên, đánh mắt sang Jungkook. Khoé miệng anh lại kéo lên, nước canh bóng loáng trên môi hồng căng mịn. Anh cảm thấy trong người hơi khô nóng. "Tụi anh có chút... quá khứ."
Đúng như cậu nghĩ, họ đã quen biết nhau từ trước. Toàn thân Jungkook bị phủ trùm bằng một cảm giác không hề thoải mái, bứt rứt đến ngứa ngáy, có gì đó sủi sục dưới làn da khiến đầu ngón tay vô thức động đậy. Hừ, Jungkook bặm môi, đa tình như thế nhưng lại vô tình với cậu.
Jimin vừa nếm canh vừa hí hửng cười, anh làm sao mà không biết những gì đang luân chuyển trong đầu Jungkook. Anh luôn biết rằng cậu bé này có một bản năng bảo vệ rất mạnh đối với anh, cậu luôn đề phòng và căng thẳng kỳ lạ trước những người đàn ông anh tìm hiểu. Thế nên anh chỉ muốn chọc ghẹo cậu bé một chút thôi, giữa anh và Namjoon từ đó đến giờ đều chẳng có chuyện gì xảy ra cả, dù anh ấy là một người đàn ông rất đáng thưởng thức. Tuy nhiên cái này không thể giỡn dai được, Namjoon dù sao cũng là đồng nghiệp và giám sát tương lai của Jungkook mà.
"Hì hì..." Anh tựa đầu lên vai Jungkook một thoáng, tự thuật. "Namjoon hyung là bạn thời đại học của anh. Tụi hay anh gặp ở những hoạt động từ thiện, nhưng cũng không có cơ hội nói chuyện quá nhiều. Dù sao anh cũng biết anh ấy là người tốt, sẽ có thể chăm sóc cho em."
Chuyến tàu lượn cao tốc cảm xúc của Jungkook sau một đoạn thả dốc thì đã về với đường ngang thư giãn, chiếc ấm sôi trong đầu cậu tắt bếp nhanh như chớp vậy. Nghĩ xong, Jungkook lại bắt đầu cảm thấy ỉu xìu, vì dù cậu có sùng bái Namjoon đến mức nào thì cũng chẳng một ai chăm sóc cho cậu tốt như Jimin. Anh là cả cuộc sống của cậu, nhưng có lẽ sớm thôi, anh sẽ dần trở thành một mảnh ghép. Và đó là điều duy nhất cậu căm ghét về trưởng thành.
Jungkook cũng không thích cái cách mà Jimin thích nghi thật nhanh với mọi chuyện. Bên cạnh cảm giác tội lỗi, một phần xấu xa nào đó trong cậu lại càng muốn gắn bó với anh nhiều hơn để Jimin thêm nhung nhớ cậu giữa những tháng ngày xa cách. Ý nghĩ trẻ con ấy khiến Jungkook tự khó chịu với chính mình, không muốn cảm thấy quá nhỏ bé và ích kỷ so với Jimin - người vẫn luôn đầy ủng hộ cùng động viên ước mơ của cậu. Nhưng cậu không thể kiềm chế chính mình được! Mỗi khi Jimin nói anh ấy nhớ cậu, anh ấy cần cậu, Jungkook như muốn bay lên thiên đường.
Sau khi đưa Jimin vào giường và chuẩn bị đi thu dọn, cậu không kiềm được mà nấn ná lại đôi chút. Cơn mơ màng cuối cùng cũng tiễn anh vào giấc ngủ với chiếc chăn quấn kín đến dưới cằm và cơ thể nho nhỏ cuộn tròn lại. Thấy mái tóc sáng màu hỗn độn vương đầy gió đêm với từng lọn lạnh lẽo buông lơi xuống khuôn mặt, Jungkook nhẹ vén chúng lên, xong lại áp bàn tay lên má Jimin, môi vô thức nở một nụ cười vụn vỡ.
Nếu một ngày Jimin quen với việc thiếu vắng cậu ở bên, cậu sẽ phát điên mất.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top