chương 112: Mẹ Sẽ Rất Đau Lòng...

Minh Lâm khó khăn lắm mới dỗ Park Noãn Thiên nín, đi dạo hết một khu, nói chính xác anh đi bộ ôm cục thịt trong lòng cũng cực lắm chứ bộ.

Chính là còn chưa đến nơi thì từ xa anh đã nhìn thấy một cục thịt nho nhỏ khác " oa oa oa " khóc rống chạy đến ôm lấy chân anh.

Minh Lâm nhìn con gái hai mắt đỏ ửng khóc đến đáng thương như vậy trong lòng không khỏi xót mà cúi xuống dùng tay còn lại ôm lấy bé lên hỏi.

" Sao Thương Thương lại khóc? "

" Ô... ô... ô... " Park Noãn Thương vừa nghe Minh Lâm hỏi, bé càng thương tâm mà khóc rống len.

Park Noãn Thiên vốn đã nín, lần đầu bé nhìn thấy chị hai bé khóc, hai mắt bé dần dần đỏ lên " ô ô ô " khóc theo.

Minh Lâm cứng đờ người.

" Ngoan ngoan nín nín nè... "

" Ô... ô... "

" Ngoan ngoan, Thiên Thiên, Thương Thương nín nín Ba Lâm thương Ba Lâm thương... "

Park Noãn Thiên nức nở nghẹn ngào nói.

" Ô... ô... chị hai khóc... ô ô... "

Park Noãn Thương nhìn em trai khóc đáng thương như vậy, bé khẽ thút thít lấy cánh tay đầy thịt của mình xoa nhẹ khuôn mặt Park Noãn Thiên, giọng nói non nớt nghẹn ngào vang lên.

" Thiên Thiên ngoan không khóc... hức... chị không khóc nữa hức... hức... "

Park Noãn Thiên mím môi im bặt nhưng bé vẫn.

" Hức hức... Thiên Thiên không khóc... hức... hức... "

Minh Lâm nhìn hai bé con trong lòng chợt mềm nhũn, anh đi vội về hướng ghế đá ngoài cửa tiệm, lấy khăn giấy lúc nào cũng có sẵn trong túi mà lau mặt cho hai bé con.

Park Noãn Thương và Park Noãn Thiên nhắm mắt để Minh Lâm lau cho hai bé... sau đó hai bé lại dụi vào lòng Minh Lâm thút thít.

Nhìn hai bé con trong lòng, Minh Lâm thở hắc một tiếng.

" Rốt cuộc hai cục cưng của ba Lâm bị làm sao? "

Park Noãn Thiên và Park Noãn Thương lắc đầu im lặng.

Cho dù ba người ba rất yêu thương hai bé, nhưng chuyện này là chuyện nhà của hai bé, hai bé không thể nói được, có thương tâm có đau buồn ra sao thì hai bé tuyệt đối không thể nói ra.

Minh Lâm biết rõ trong lòng hai nhóc con nghĩ gì, chính là thật sự đau lòng a...

Tuy không phải cục thịt từ trên người anh nhưng sống chung mấy năm, nhìn bé từ trong tả cho đến nay mấy năm, không thương yêu thật lòng là không thể nào.

Nhìn hai nhóc con không có ý định nói, anh cũng không hề có ý định ép, mà cúi xuống để hai bé ngồi lên cánh tay của anh. Anh nhẹ giọng nói.

" Hai con là bảo bối của Mẹ Chaeyoung, hai con không được mãi khóc nhè có biết không? "

Nhìn hai nhóc con giống như đang rất tức giận Chaeyoung, Minh Lâm lại nói tiếp.

" Vì hai con, mẹ Chaeyoung của các con rất vất vả, đừng nhìn hiện tại các con sung sướng như vậy chứ thật sự Mẹ Chaeyoung của hai con phải làm rất nhiều thứ a. "

Park Noãn Thiên bĩu môi nói.

" Con có không thương yêu mẹ đâu... "

" Con cũng đâu phải không yêu mẹ đâu a... " Park Noãn Thương nói.

Minh Lâm để hai bé ngồi lên đùi anh, anh nhẹ nhàng xoa đầu của hai bé nói.

" Thế sau này không được khóc nhè để mẹ Chaeyoung hai con buồn, các con khóc một, mẹ Chaeyoung của hai con khóc mười, các con không biết sao? "

Park Noãn Thương và Park Noãn Thiên gật đầu, nhỏ giọng nói.

" Biết... "

Làm sao hai bé không biết... chỉ là có một vài chuyện không phải lúc nào cũng có thể kiềm nén được a...

Park Noãn Thiên nghĩ " bé muốn gặp baba ruột... bé cũng muốn có baba như bao bạn trong lớp nhưng... không có... baba chết rồi... làm sao bé lại không buồn đây. "

Park Noãn Thương nghĩ " bé không hề muốn khóc, chỉ muốn dùng nước mắt để mẹ mềm lòng, chỉ là... mẹ lại trốn tránh như vậy... bé cũng muốn gặp baba... ba người ba của bé dù có yêu thương bé ra sao thì cũng sẽ không chen vào trong vị trí ba ruột... "

Minh Lâm còn đang định nói gì đó thì Chaeyoung từ bên trong cửa tiệm bước ra, trên tay có cầm theo hai bình sữa.

Chaeyoung nhìn hai mắt của Park Noãn Thiên và Park Noãn Thương đỏ ửng còn sưng, trong lòng nhói không thôi a.

Cô nhẹ giọng nói.

" Khóc lâu như vậy đã khát chưa? "

Park Noãn Thương và Park Noãn Thiên hít hít mũi đáp.

" Đói. "

Chaeyoung đưa hai bình sữa cho hai bé, cô cúi xuống ôm hai cục thịt lên, hôn lên má mỗi đứa một cái, mới nhìn Minh Lâm nói.

" Cảm ơn anh nhé! "

Minh Lâm đứng dậy nói.

" Park tiểu thư khách khí, đây là bổn phận của tôi. "

Hai người gật đầu chào hỏi, Minh Lâm xoay người rời đi, Chaeyoung ôm hai bé con vào nhà nhẹ giọng dặn dò.

" Sau này không được khóc như vậy nữa có biết không? "

Dừng một chút, cô đau lòng hôn hôn các con nói.

" Mẹ sẽ rất đau, nếu hai con cứ khóc như vậy... "

Đây là người nhà của cô, là người nhà duy nhất của cô, cô làm sao không đau lòng được cơ chứ...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top