6 - 8

Thiên quốc địa ngục tầng thứ tám: Cống thoát nước, âm thanh truyền không ra

"Cô Điệp, gần đây tâm tình của Huyền Nhật không tốt lắm, cô đừng cãi nhau với cậu ấy."

"... Nói như thể tôi suốt ngày tìm cậu ta cãi nhau, cậu ta vừa lại mất hứng cái gì rồi?"

"Ái dà, dù sao cô có thể có sinh lý kỳ, người ta cũng sẽ có cải tạo... không thuận kỳ à! Làm ơn đừng cãi nhau với cậu ấy, bây giờ cãi nhau với Huyền Nhật chẳng có chút ý nghĩa nào!"

"Biết rồi... làm sao vừa lại truyền đến vụ cướp, gần đây rốt cuộc làm sao rồi? Cả một đống vụ cướp! Bọn cướp đều đầy đủ vũ trang, đối phó đặc biệt phiền phức. Vụ này đúng lúc ở gần đường giáp giới, anh đi hay là tôi đi?"

"Long An Đâu?"

"Vừa mới đi giải quyết vụ cướp ở khu nam rồi! Anh đừng luôn ỷ vào quen biết là cứ luôn bắt nạt cậu ta!"

"Kéo, búa..."

"Bao."

"Kéo." (đây là của Cô Điệp)

"Chậc... tôi bây giờ đi ngay."

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

"Charles! Charles!"

Lần này, vừa nghe tiếng gọi, mặc kệ mí mắt có nặng làm sao, ta lập tức liền mở mắt rồi, ai ngờ lần mở mắt này lại nhìn thấy một màn khiến ta suốt đời khó quên.

Thiếu gia bị trói ở trên thập tự giá, cả người bị xiềng xích quấn đến chỉ còn lại một cái đầu lộ ra.

Ta cảm thấy một cơn choáng váng, chỉ có yếu ớt hô: "Thiếu, thiếu gia, ngài..."

Thiếu gia cúi đầu nhìn ta, khó hiểu hỏi: "Charles, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Là Lợi Đức!"

Ta vùng vẫy muốn đứng dậy, vừa mới bò dậy, lúc đầu gối quỳ ở trên đất, thiếu gia đột nhiên quát một tiếng "Đừng động", sau khi ta ngạc nhiên ngừng lại động tác, cậu ấy nghi hoặc hỏi: "Anh không đau gì hết sao?"

Đau? Ta cúi đầu nhìn, giữa lòng bàn tay của hai tay bị một sợi dây xích xuyên qua, một đống máu thịt lẫn lộn, hai đầu xiềng xích đều cố định ở trên đất, nếu ta vừa rồi không ngừng động tác đứng dậy, bàn tay có lẽ đã rớt một nửa xuống đất rồi.

"Trên chân cũng có." Thiếu gia nhắc nhở.

Quay người nhìn, trên chân cũng có xiềng chân, cũng là cố định ở trên đất, chỉ là không có xuyên thấu máu thịt như bàn tay.

Dây xích này thoạt nhìn như là xích bạc, ít nhất là mạ bạc. Ta ngẩng đầu trả lời thiếu gia: "Hoàn toàn không đau, có lẽ là do bởi vì bị đánh thuốc tê."

"Ờ." Thiếu gia gật đầu nói: "Tôi cũng không đau, chắc cũng là do thuốc tê, bọn chúng rốt cuộc cho tôi bao nhiêu thuốc tê? Tôi có loại cảm giác bay bổng rất thoải mái đó!"

Chẳng trách thiếu gia một chút cũng không kinh hoảng, biểu tình thậm chí có chút lờ đờ.

"Thế này thật gay go." Thiếu gia hình như rất cố gắng muốn bảo trì nghiêm túc, nhưng ánh mắt lại rất mơ màng, căn bản không thể tập trung tiêu cự, cậu ấy hỏi: "Lợi Đức anh nói là cái giáo sư đại học kia sao?"

"Đúng vậy!" Ta vội vàng đem quá trình từ trước đến nay của Lợi Đức cộng với ý định ám sát Nhật Hoàng kể hết cho thiếu gia nghe, lại không biết cậu ấy rốt cuộc có thể nghe vào bao nhiêu, biểu tình của thiếu gia thoạt nhìn thật sự hết sức lơ đãng.

"Điện thoại..." Thiếu gia có chút khó tập trung tinh thần nói: "Charles, điện thoại của anh ở phía sau anh."

Ta vội vàng xoay người qua, quả nhiên nhìn thấy cái điện thoại đó, nhưng vừa cầm lên liền chán nản nói: "Thiếu gia, pin điện thoại đã bị lấy đi rồi."

"Hm, thế à..."

Nhìn thấy thần sắc của thiếu gia, ta hết sức lo lắng hỏi: "Thiếu gia, ngài vẫn ổn chứ?"

"Cảm giác rất ổn, nhưng thân thể hình như không ổn lắm, hô hấp có chút khó khăn, nhưng vừa lại không khó chịu, thế này càng gay go rồi, tôi thường thường quên phải hô hấp... Charles, anh cũng phải chú ý một chút, anh thoạt nhìn cũng không thích hợp lắm đó!"

Ta lặng đi một chút, lúc này mới phát hiện mình hình như thật sự có chút quá lãnh tĩnh, ở dưới loại tình huống này, thực sự không nên lãnh tĩnh như thế.

Nhìn xung quanh một chút, không gian ở đây không nhỏ, chỉ là hết sức âm u, chỉ có mấy bóng đèn không sáng lắm, thấp thoáng nhìn thấy vách tường xung quanh và mặt đất đều rất cũ kỹ và ẩm thấp, còn trải đầy rêu xanh, mùi không khí cũng hết sức khó ngửi.

Lối ra vào duy nhất là một cánh cửa lưới sắt, đối với người bình thường mà nói, ở đây có lẽ rất khó đào thoát, nhưng đối với ta và thiếu gia mà nói, lại không phải chuyện như thế.

Nhưng Lợi Đức thật sự sẽ để cho chúng ta dễ dàng đào thoát như thế sao? Ta quay đầu hỏi: "Thiếu gia, Lợi Đức muốn giết lão gia, chúng ta bây giờ nên làm sao đây?"

"Chỗ của ca ca rất xa, Lợi Đức không thể đến nhanh như vậy, hơn nữa hắn cũng không gặp được ca ca dễ dàng như thế, cho nên chúng ta chỉ cần nghĩ biện pháp mau chóng trốn thoát, để cho hắn không thể lấy chúng ta làm con tin, sau đó gọi điện thoại cảnh báo cho ca ca là được rồi."

Nghe vậy, ta cuối cũng cũng hiểu thiếu gia vì sao không khủng hoảng như thế rồi, vội vàng nói: "Lão gia bây giờ sợ rằng đã ở Tà Dương thị, hơn nữa ngài ấy sắp gặp gỡ một vị bác sĩ Neitzsche, vị bác sĩ này chính là đồng bọn của Lợi Đức!"

Thiếu gia lặng đi một chút, đột nhiên thanh tỉnh kinh hô: "Cái gì? Làm sao có thể, tôi đâu có nghe nói ca ca đến?"

"Lão gia hạ lệnh muốn mọi người giấu ngài, muốn cho ngài một sự ngạc nhiên." Ta vạn phần hối hận xin lỗi: "Thật sự xin lỗi, bởi vì lý do "muốn cho ngài ngạc nhiên" này, cho nên tôi liền làm theo rồi."

Thiếu gia vô lực nói: "Đây thật sự khiến tôi kinh ngạc rồi, ca ca thật là, thật là... ôi, ném cái điện thoại đó cho tôi, ném đến gần đầu của tôi."

"Vâng." Ta thử thi triển huyết năng, dùng huyết năng đưa điện thoại qua hẳn là đảm bảo hơn một chút... không đúng, hẳn là trực tiếp dùng huyết năng cắt đứt xiềng xích mới đúng! Mình quả nhiên cũng chịu ảnh hưởng của thuốc tê, sớm nên nghĩ đến điểm này mới đúng.

"..."

"Làm sao rồi?" Thiếu gia nghi hoặc hỏi.

"Huyết năng của tôi không thể cắt đứt xiềng xích."

"Xiềng xích này rất kiên cố, cho dù là tóc năng lượng của tôi cũng phải tốn một chút thời gian để cắt đứt, anh trực tiếp ném điện thoại qua đây, đừng lệch quá nhiều là được."

Ta ném điện thoại về phía thiếu gia, mái tóc màu bạc đột nhiên mọc dài, mấy chùm tóc nhào về phía điện thoại...

Rắc rắc!

Ta lặng đi một chút, nói: "Thiếu gia, điện thoại vỡ rồi."

"... Tôi biết." Thiếu gia khóc không ra nước mắt, dùng tóc đưa điện thoại đến trước mặt, tóc không có phát sáng, hình như không phải trạng thái của vũ khí năng lượng, nhưng cho dù như thế, vỏ ngoài của điện thoại đã vỡ vụn rồi, chỉ còn lại linh kiện rải rác bên trong, không biết rốt cuộc còn có thể dùng không.

"Năng lực khống chế của tôi bây giờ không tốt lắm, cho nên mới không dám dùng tóc năng lượng đi phá hỏng xiềng xích, bởi vì sợ cắt đứt luôn cả mình, anh tốt nhất cũng đừng tùy tiện dùng huyết năng."

"Vâng."

Tóc của thiếu gia trôi nổi, không bao lâu liền vang lên tiếng chuông, những linh kiện đó vậy mà thật sự có thể gọi điện thoại.

"Ngài gọi cho Nhật Hoàng sao?"

"Tôi không biết mình đã gọi điện cho ai, thao tác tinh tế như thế đối với tôi bây giờ mà nói quá khó khăn rồi, cho nên chỉ là làm bừa một chút, xem thử có thể gọi hay không..."

Điện thoại truyền đến giọng nói: "Ai?"

Đây hình như là giọng của nữ?

"Cô Điệp?" Thiếu gia vội vàng hô: "Cô Điệp, là cô phải không? Mau đi cảnh báo Nhật Hoàng, đừng gặp gỡ bất cứ người nào, có người muốn giết anh ta!"

Âm thanh tiếp đến truyền ra lại hết sức không rõ ràng, tràn ngập tạp âm, chỉ có thể miễn cưỡng nghe ra mấy từ: "... Huyền Nhật cậu nói cái... ở đâu..."

"Có người muốn ám sát Nhật Hoàng!" Thiếu gia không ngừng lặp lại mấy từ này, có lẽ lâu tới mười phút, nhưng tạp âm càng ngày càng lớn tiếng, cuối cùng căn bản không nghe thấy tiếng của Cô Điệp, cậu ấy mới không thể không cúp điện thoại.

"Bắt sóng quá yếu rồi." Thiếu gia ảo não nói: "Ở đây có thể là cống thoát nước rất sâu. Không biết bên Cô Điệp rốt cuộc có thể nghe thấy lời của tôi hay không, chúng ta vẫn là mau chóng thoát vây..."

Nói đến đây, thiếu gia đột nhiên an tĩnh xuống, cho đến khi những cái linh kiện kia của điện thoại truyền đến một tiếng nứt khẽ, cậu ấy mới mở miệng nói: "Bên trong có máy nghe trộm. Charles, điện thoại của anh từng đưa cho Lợi Đức cầm sao? Ở lúc hắn cầm, tầm nhìn của anh từng rời khỏi điện thoại?"

Ta thốt lên: "Lợi Đức từng lấy điện thoại của tôi nhập số, khi đó bút máy của hắn rớt, tôi cúi người lượm bút..."

Chẳng lẽ, Lợi Đức ở lúc đó lắp máy nghe lén vào trong điện thoại?

Thiếu gia thở dài nói: "Chẳng trách hắn nắm thời cơ động thủ tốt như thế, ra tay đúng lúc sau khi tôi làm phẫu thuật."

Vậy mà là bởi vì sơ suất của ta, khiến Lợi Đức có dịp lợi dụng, sai lầm to lớn thế này căn bản không thể bù đắp... Lợi Đức! Ngươi vậy mà lợi dụng ta để làm hại thiếu gia!

"Charles!" Thiếu gia khẽ quát: "Không có thời gian tự trách đâu, dù sao mặc kệ thế nào, chỉ cần có tồn tại của Yossi, chuyện này đều nhất định sẽ xảy ra, máy nghe lén cùng lắm chỉ là khiến cho Lợi Đức nắm được thời cơ tốt hơn mà thôi, chuyện quan trọng nhất bây giờ là thoát vây!"

Ta gật đầu, cố gắng đè xuống tâm tình phẫn nộ, vừa rồi còn quá lãnh tĩnh, bây giờ lại đầy ngập lửa giận, cái thuốc tê này thực sự quá dễ dàng ảnh hưởng tâm tình rồi, thật không biết thiếu gia là làm sao khống chế chính mình.

Lúc này, mái tóc dài của thiếu gia bắt đầu phát quang, đuôi tóc đang đối vào chính mình... ta vội vàng hô lớn: "Chờ một chút, thiếu gia, ngài không phải nói sợ sẽ cắt phải mình sao?"

"Lo không nổi nhiều như thế nữa!"

Ta giơ hai tay nói: "Thiếu gia, xin ngài cắt xiềng xích của tôi đi! Nếu như ngài cắt đứt mình rồi, vậy cho dù thoát vây cũng không thể đi cứu Nhật Hoàng, cho nên xin cắt xiềng xích của tôi!"

Thiếu gia trầm mặc một chút, nói: "Được, đây sẽ coi như là trừng phạt anh xem nhẹ lơ là, về sau không cho tự trách, càng không cho nói muốn từ chức!"

"Vâng!" Ta cũng không có ý từ chức, chỉ có xúc động muốn bằm Lợi Đức ra thành vạn mảnh!

"Vươn hai tay ra, sau đó đừng nhúc nhích, ngàn vạn lần đừng nhúc nhích!"

Ta làm theo lời, không nhúc nhích một chút nào.

Hai đường sáng bạc mỗi bên lóe qua trước mặt và sau lưng, tiếp đến là một chuỗi tiếng xiềng xích rớt xuống đất vang lên.

"Charles?" Thiếu gia vô cùng kinh hoảng hô lớn: "Ngực của anh chảy máu rồi!"

Ta cúi đầu sờ một chút, trả lời: "Chỉ là thương ngoài da mà thôi." Mặc dù suýt nữa rạch đến tim, nhưng cho dù rạch đến rồi, vampire cũng không dễ dàng chết như thế.

"Chân thì sao?"

Ta quay đầu nhìn, xiềng chân đứt rồi, nhưng bắp chân cũng bị vạch ra mấy vết thương sâu thấy xương, máu hình như bị tóc năng lượng bốc hơi không ít, may là hiệu quả của thuốc tê khiến ta không có một chút cảm giác nào, sau khi trả lời "không sao" đứng dậy, đi đến bên cạnh thiếu gia.

Lúc này, tóc của thiếu gia ngừng phát quang, nói với ta: "Tôi nhìn không thấy khóa ở đâu, anh tìm một chút, đem tóc của tôi quấn ở chỗ mỏng nhất của khóa, sau đó buông tay ngay."

Ta tìm một chút, làm theo xong, sáng bạc lóe lên, xiềng xích trên người thiếu gia rơi xuống, cậu ấy cũng từ trên thập tự giá rớt xuống, ta vội vàng lách người đỡ cậu ấy, thiếu gia phát ra một tiếng hô khẽ, ta vội vàng cúi đầu nhìn, sắc mặt của thiếu gia tái nhợt đến không thể tái nhợt hơn... thạch cao trên chân cậu ấy biến mất rồi!

Thiếu gia một câu cũng nói không ra, cho dù hiệu quả của thuốc tê vẫn còn, cậu ấy hình như vẫn rất đau... Kỳ thực thiếu gia không lộ ra biểu tình đau đớn gì, chỉ là sắc mặt trắng bệch, môi cũng phát tím, đã là tình huống này lại vẫn không có lộ ra thần sắc đau cũng không có bất cứ kêu khóc nào, rốt cuộc vì sao muốn nhẫn nại đến mức độ này!

"Thiếu gia, xin đừng miễn cưỡng nhẫn nhịn..."

Bang!

Tiếng súng chợt tới, sau đó, bên hông trán của thiếu gia chảy xuống một vệt máu... Vì sao cứ luôn muốn làm hại cậu ấy? Cậu ấy rốt cuộc đã làm sai cái gì?

"Mau lấy vũ khí! Bọn chúng gỡ xiềng xích rồi!" Bên ngoài cửa lưới có người la lớn: "Mẹ kiếp các ngươi đừng hòng trốn!"

Ta không ngó ngàng tới bọn chúng, chỉ là cúi đầu nhìn thiếu gia, máu chảy vào mắt cậu ấy, cậu ấy lắc lắc đầu, dùng tay lau máu đi, thần sắc thoạt nhìn hết sức mệt mỏi, nhưng lại cố gắng phấn chấn lên, cậu ấy nói: "Charles, anh bỏ tôi xuống, sau đó đi đến góc xa tôi nhất, tôi dùng tóc giải quyết bọn chúng."

Ta thốt lên: "Thiếu gia, tôi làm sao có thể đi khỏi bỏ mặc ngài!"

"Huh?" Thiếu gia nghi hoặc một chút, giải thích: "Không bảo anh bỏ mặc tôi, chỉ là lực khống chế bây giờ của tôi quá kém, có thể sẽ lỡ tay làm anh bị thương, cho nên anh đứng xa một chút, thế này sẽ không đả thương nhầm anh."

Đã đau như thế còn muốn lo giúp người khác sao?

"Mau tránh ra một chút, tôi còn phải đi cứu ca ca... Ư!" Thiếu gia đột nhiên nhíu mày một cái, căn bản không kịp kiềm chế liền rên ra tiếng, cậu ấy vươn tay đến phía trên đầu gối, nhưng lại căn bản không dám đụng vào cái bộ phận đó.

"Thiếu gia!"

"Tôi... không sao." Thiếu gia thở chậm lại rồi gầm lên: "Mau tránh ra!"

Ta nhẹ nhàng đặt thiếu gia lên đất, nói: "Thiếu gia, xin chờ một lát."

"Chờ? Chờ cái gì?" Thiếu gia lặng đi một chút.

Ta đứng dậy, hóa ra hai thanh tây dương kiếm, sau đó đi về phía cửa sắt.

Phía sau cửa sắt ít nhất có hai mươi người đầy đủ vũ trang, Lợi Đức quả thật không dễ dàng thả chúng ta đi như thế, nếu như ta đoán không sai, cánh cửa lưới đó hẳn là thông điện cao áp, nếu không những tên côn đồ kia sẽ không chỉ có cảnh cáo bằng miệng, ít nhất cũng sẽ bắn thủng chân của chúng ta.

"Charles!" Phía sau, thiếu gia hô lớn: "Anh không cần chiến đấu, tôi đã đáp ứng anh! Cho nên bất luận là tình huống gì, anh đều không cần..."

Ta quay đầu lại, cười nói: "Thiếu gia, tôi không cần chiến đấu, nhưng giờ phút này rất muốn chiến đấu, ngài sẽ không ngăn cản tôi làm chuyện muốn làm chứ?"

"Anh muốn chiến đấu?" Biểu tình của thiếu gia thoạt nhìn rất cổ quái, nhưng so với thần sắc nhịn đau vừa rồi tốt hơn nhiều.

"Lui về!" Những tên xấu xa kia hô lớn cảnh cáo.

Ta quay đầu nhìn bọn chúng, không có ý định thương lượng, cực tốc vừa sử dụng, từ góc độ nghiêng phóng đến cánh cửa sắt kia, cùng lúc đó, đem tây dương kiếm trong tay cường hóa đến mức độ có thể đánh phá sắt thép, lợi dụng xung lực của cực tốc, hai thanh tây dương kiếm thuận thế chém một cái chữ Z.

Dưới tác dụng của cực tốc, gần như là vừa chém xong, ta liền tông lên cửa lưới sắt, cửa theo đó đứt thành bốn mảnh, phía trên quả nhiên đã thông điện, nhưng chỉ cần đủ nhanh, điện giật của tiếp xúc trong chớp nhoáng đó đối với một vampire mà nói, căn bản chẳng đáng là gì!

Ta vọt vào giữa những người kia, trực tiếp đánh ngã mấy tên, nhưng bọn chúng cũng không có rối loạn trận thế, lập tức liền nổi dậy tiếng súng, đạn từ bốn phương tám hướng đâm đầu mà tới, bọn chúng vậy mà không sợ đánh trúng người của mình sao?

Ta trượt ra một chút khoảng cách, một viên đạn từ vai phải sượt qua, ngay tiếp theo xoay người một cái nhảy lên đạp ở trên trần nhà, tất cả nòng súng chỉa lên theo ta, gào rít ra rất nhiều đạn.

Đạp dưới chân một cái, ta sử dụng cực tốc rơi xuống như pháo đạn, sượt qua đông đảo viên đạn, lúc rơi xuống thuận tiện đạp ngã một người, tây dương kiếm trên hai tay quét qua hai bên, cũng không biết rốt cuộc chém đứt mấy cái cẳng chân, ta không có thời gian đếm.

Khi tiếng kêu rên còn chưa vang lên, ta lùi nhanh một cái, phần lưng dùng lực tông lên một người, trực tiếp giẫm lên đùi của người đó, vừa lại nhảy lên trần nhà, nếu như nghe không sai, đùi của người đó hẳn là gãy rồi.

Dựa vào tốc độ, ta như con thoi qua lại giữa bọn chúng, mặc dù thỉnh thoảng khó tránh bị đạn bắn trúng, nhưng đều là thương thế không nghiêm trọng.

Số người của bọn chúng càng ngày càng ít rồi.

"Chết tiệt!"

"Mẹ nó nhanh quá rồi!"

"Đi bắt tên kia... mau!"

Bắt tên kia...

Thiếu gia!

"Trước nổ súng, tên kia cũng không yếu." Một người trong lúc rống giân cũng nổ súng về phía thiếu gia.

Ta rống giận: "Không được đả thương thiếu gia!"

Hộ thuẫn huyết năng mở ra, đỡ đạn lại, nhưng phát bắn đầu tiên lại đã không thể ngăn cản rồi, ta sau đó lánh đến phía sau người kia, một kiếm từ khe hở phía dưới mũ sắt đâm vào sau gáy, một tên khác thì đâm vào eo của hắn đánh thủng xương sống.

Xuyên qua hộ thuẫn huyết năng, ta nhìn thấy thiếu gia dùng hai tay che phần mặt, mà trên tay của cậu ấy cắm theo hai viên đạn!

Cậu ấy kinh hoảng hô: "Charles, mau tránh!"

Ta bước trượt một cái, nhưng đã trì hoãn quá nhiều thời gian, trên lưng cắm không ít viên đạn, mặc dù ta vừa rồi cũng mở một cái hộ thuẫn huyết năng ở sau lưng mình, nhưng phần lớn huyết năng đã ngăn ở trước mặt thiếu gia, cái khác đều hóa thành tây dương kiếm, huyết năng mỏng sau lưng không ngăn được bao nhiêu đạn.

Nhưng cũng không cần lo, cho dù là đạn bạc, ăn mấy viên cũng sẽ không có bao nhiêu trở ngại lớn, dưới hiệu quả của thuốc tê, ta thậm chí không cảm thấy đau.

Quay người qua, ta quyết định không bỏ qua những người này, tất cả! Dám nổ súng vào thiếu gia... toàn bộ đều phải chết!

Tây dương kiếm màu máu vung qua, phun ra cũng là một vùng máu me lớn, ta đạp ở trên vũng máu, sau đó chế tạo ra càng nhiều vũng máu, đập vào mắt đều là màu đỏ... trong bất tri bất giác, bên cạnh vậy mà không còn người đứng rồi.

Giơ kiếm nhìn quanh bốn phía, sau khi xác nhận chung quanh thật sự không còn người, ta lúc này mới thu hồi tây dương kiếm, sau đó đi về bên cạnh thiếu gia.

Thiếu gia trợn lớn mắt, kinh tán: "Charles, anh thật là nhanh, tôi đổi dây chằng khớp xương cũng không làm được đến mức độ này đi!"

Ta ngồi xuống, đồng thời nói: "Thiếu gia nhất định có thể."

"Không được, đây là số liệu máy tính dự đoán, sau khi đổi dây chằng, tôi sợ rằng chỉ có..." Thừa lúc thiếu gia đang nói chuyện, ta một phát bế cậu ấy lên, cậu ấy nhíu mày một chút, dù cho đánh lạc chú ý, hình như vẫn là đau.

"Mau đi thôi! Anh cõng tôi ra ngoài, phải mau đi cảnh cáo ca ca."

"Vâng." Ta cõng theo thiếu gia vọt ra ngoài cửa lưới, lại không biết nên đi hướng nào, vội vàng hỏi: "Thiếu gia, nên đi bên nào đây?"

Thiếu gia nói: "Trực tiếp đánh thủng trần, một mạch đi lên!"

Đây đích xác là cách nhanh nhất, ta gật đầu nói: "Vậy thì tôi trước tìm vị trí để đặt ngài xuống."

"Không cần đặt tôi xuống, trực tiếp đánh thủng! Mau!"

Nghe vậy, ta hóa ra kiếm to lớn hơn bình thường rất nhiều, lại để cho huyết năng ngăn ở trước mặt, tránh cho thiếu gia bị đá vụn đánh trúng, tiếp đến ta nhảy lên đánh một kích, lúc đánh thủng trần nhà, lại nghe thấy một tiếng nứt khẽ, âm thanh này rõ ràng rất đột ngột...

"Chết rồi, có bom!"

Lời thiếu gia nói xong, ánh lửa và nhiệt độ cao của vụ nổ liền đâm đầu mà tới, ta chỉ có thể lâm thời hóa tây dương kiếm vừa rồi công kích thành hai huyết thuẫn, nhưng hai huyết thuẫn này lại cũng không thể ngăn cản uy lực của vụ nổ, từng cái nối đuôi nhau vỡ vụn.

Tranh thủ thời gian do hai huyết thuẫn kéo dài, ta quay người qua bảo vệ cả người thiếu gia, hi vọng có thể dùng lưng đỡ chấn động vụ nổ này.

Tiếng ầm ầm không ngớt, bụi mù tràn ngập, nhiệt đột xung quanh cũng rất cao, ta hít vào không ít không khí nhiệt độ cao, cả lồng ngực giống như muốn nổ tung rồi, vừa mở miệng muốn nói chuyện liền bị khói đặc làm sặc đến ngay cả lời cũng nói không hoàn chỉnh: "Khụ... khụ khụ! Thiếu, thiếu gia!"

Hoàn toàn không nhận được hồi ứng, ta vội vàng kiểm tra tình huống của thiếu gia, chỉ thấy thiếu gia hai mắt nhắm nghiền, nhưng may là vẫn còn hô hấp... vì sao luôn là phải may cho loại chuyện cơ bản nhất này?

Vẫn còn sống! Thiếu gia vẫn còn sống, nhưng lại đau đến ngất đi, đây rốt cuộc mà coi là may mắn gì đây?

Ôm theo thiếu gia, sợ còn có bom, ta chỉ có thể mở huyết thuẫn đến mạnh nhất, sau đó một mạch đánh phá trần nhà phóng lên trên, cho đến khi trần nhà thực sự quá dầy, căn bản đánh không thủng, đành tìm kiếm đường ra khắp nơi.

Đột nhiên, ta ngừng bước chân, chỗ xa truyền đến tiếng vang... là kẻ địch sao? Ta ẩn vào trong bóng tôi, ôm theo thiếu gia thực sự không tiện ra tay, ta cũng không hi vọng thiếu gia lần nữa bị thương.

"Huyền Nhật! Huyền Nhật cậu có ở đây không?"

Giọng nói này... ánh đèn pin càng ngày càng gần, vừa lại là mười mấy người đầy đủ vũ trang, thoạt nhìn không dễ đối phó, nhưng âm thanh này thực sự quá quen tai rồi, nếu bỏ qua, ta có lẽ phải tốn rất nhiều thời gian mới đi ra được.

"Huyền Nhật..."

"Yue Gang, là anh sao?" Ta cố ý dùng tiếng rống của vampire, loại tiếng gào trống rỗng này rất khó phán đoán là từ đâu truyền đến.

Mười mấy người đó dừng lại bước chân, người trước nhất cởi mũ sắt và mặt nạ bảo hộ, quả thật là Yue Gang người không thể quen thuộc hơn.

"Charles?" Ta anh nhìn ngó trái phải,

Người bên cạnh nói với anh ta: "Đừng cởi mũ sắt chứ! Rất nguy hiểm đấy!"

"Bớt lắm chuyện!" Yue Gang cự lại, còn vừa lại rống to: "Charles —-"

Ta bước ra khỏi bóng tối, nói: "Ở đây."

Mọi người lặng đi một chút, Yue Gang vọt lên, vừa nhìn thấy ta liền lặng đi, sau đó lộ ra biểu tình tức giận, rống giận: "Cậu làm gì vậy? Làm sao làm cho mình giống như một con gà tây nướng! Cậu, người trên tay cậu là..."

"Là, là thiếu gia, làm ơn mau cứu cậu ấy!" Ta nói một cách đứt quãng, hô hấp thực sự khó khăn, vừa rồi hít vào quá nhiều khói đặc rồi đi? Hay là ảnh hưởng của thuốc tê... Sợ rằng là cả hai!"

"Đưa tôi, để tôi bế!" Yue Gang vươn tay: "Mẹ kiếp cậu bây giờ giống hệt vampire, mặt trắng như tờ giấy!"

Ta xoay người một cái, lắc đầu với anh ta, anh ta không hiểu tình huống của thiếu gia, nếu động vào đầu gối của thiếu gia, làm thiếu gia đau đến tỉnh lại thì không hay rồi.

"Điện, điện thoại của anh có thể nói chuyện không?" Ta nói: "Có người muốn ám sát Nhật Hoàng, là bác sĩ Neitzsche, mau thông báo..."

Yue Gang sửng sốt, quay đầu qua rống: "Mau gọi điện thoại thông báo cấp trên!"

Đi theo bọn họ, không bao lâu sau, cuối cùng trở lại mặt đất rồi, nhóm Yue Gang có cỗ xe vũ trang, bên trong có đủ loại thiết bị cấp cứu, hoàn toàn không thua kém xe cứu hộ.

Ta ngồi ở bên cạnh xe, bởi vì hô hấp khó khăn, bọn họ lấy máy hô hấp cho ta mang, thiếu gia thì nằm trên cáng cứu thương ở bên trong, đương nhiên cũng sớm đã đeo máy hô hấp, cũng nối với đủ loại máy đo, ngoại trừ tim đập hơi nhanh, chân tay có chút vết bỏng, hình như cũng không có trở ngại lớn, đây thật là quá tốt rồi.

Yue Gang nhíu mày nhìn thiếu gia, nói: "Cậu và em cậu đều phải lập tức đưa đi bệnh viện, lưng của cậu đều cháy khét rồi... A, cậu ta không phải em cậu, hừ! Kệ đi! Cầm lấy!" Nói đến cuối, anh ta đưa mấy túi máu.

Đây đích xác là thứ ta bây giờ cần nhất, cởi máy hô hấp bắt đầu hút ăn, sau khi hút xong một túi, ta lắc lắc đầu giải thích: "Cậu ấy chỉ là ngất xỉu, không cần đưa vào bệnh viện." Cũng không thể đưa vào bệnh viện, nếu tình huống thân thể của thiếu gia bị phát hiện thì không xong rồi.

"Cậu nói xem, em cậu chẳng phải mới té lầu sao?"

Ta sửng sốt, suýt nữa quên mất điểm này, vội vàng nói: "Làm ơn đừng nói ra!"

"Chờ cậu làm ơn, toàn thế giới đều biết rồi!" Yue Gang khó chịu nói: "Vừa rồi đã dặn anh em không được nói, coi như không có chuyện này rồi, đừng căng thẳng."

"Cám ơn." Ta từ đáy lòng cảm tạ.

"Cả nhà cậu đều là bí mật!" Anh ta khẽ chửi một câu.

Ta nhìn anh ta, chỉ có thấp giọng nói: "Xin lỗi."

Yue Gang gãi gãi đầu, ngồi vào bên cạnh ta, nói: "Tôi còn cho rằng cậu cố ý giả vờ rất kém... cậu, cậu nói thật cho tôi, cậu rốt cuộc có phải là vampire không hả? Mẹ kiếp tôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy vampire mang máy hô hấp!"

"Tôi là vampire, nhưng nghề của tôi là quản gia, quản gia không cần quá mạnh..."

"Mẹ kiếp vampire còn không cần rất mạnh? Tôi vẫn là lần đầu nghe thấy lời kiểu này!" Yue Gang nhíu mày nói: "Chẳng qua lời này từ trong miệng cậu nói ra làm sao lại đặc biệt đáng tin? Tôi còn tưởng rằng cậu cố ý giả yếu, trọng bụng lại cười lén tôi kém, kết quả không ngờ cậu cái gã này thật sự rất yếu!"

"Tôi không có yếu như thế, nhưng tuyệt đối không có cười lén anh."

"Ai biết được?" Yue Gang hừ một tiếng: "Không rất yếu, vậy cái bộ dạng gà tây nướng này của cậu là chuyện làm sao?"

"Chỉ là nhất thời sơ suất."

"Nhất thời sơ suất liền biến thành gà nướng, thêm một chút là thật sự không thể lên bàn rồi, mẹ kiếp cậu cũng quá sơ suất rồi đi!"

"Đích xác không sai." Nhất thời sơ suất để cho Lợi Đức lắp máy nghe lén, nhất thời sơ suất trúng thuốc tê, nhất thời sơ suất tưởng rằng những người đầy đủ vũ trang kia là trở ngại cuối cùng, hoàn toàn không chú ý đến bom...

"Làm cái gì xụ mặt thế kia?" Lúc nói chuyện, Yue Gang không đổi bản sắc táy máy tay chân, một chưởng vỗ xuống lưng của ta.

...

"Chết, quên mất lưng cậu đầy vết bỏng, này này! Cậu không sao chứ!" Anh ta căng thẳng la lên.

Ta bật cười: "Không sao."

Yue Gang đột nhiên trợn lớn mắt nhìn ta: "Cậu cười còn khó coi hơn khóc, đây cũng gọi là không sao?"

Nghe thấy câu này, ta đột nhiên nghĩ tới mình có thể làm cái gì rồi, vội vàng hỏi: "Có thể cho tôi mượn điện thoại không?"

Yue Gang nhún nhún vai, từng trong lòng móc ra điện thoại,

Điện thoại vừa tiếp thông, truyền đến giọng hết sức phòng bị: "Là ai?"

"Curtis, là tôi."

"Tộc trưởng?" Giọng của Curtis có chút nghi hoặc: "Ngài đổi số điện thoại rồi sao? Hay chỉ là thêm một số? Bất luận thế nào, gần đây Tà Dương thị rất loạn, xin ngài —-"

Ta ngắt lời anh ta, nói: "Phiền giúp tôi tìm ra một người... không! Là ba người."

"Vâng, xin cứ nói, tôi sẽ nhanh chóng ở mấy ngày này hồi báo ngài."

"Tìm ngay bây giờ! Tôi lập tức muốn nhận được hành tung của bọn chúng!"

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một chút, nói: "Vâng, nếu như ngài nguyện ý, tôi có thể trực tiếp giúp ngài xử lý bọn chúng, xin ngài không cần lội vào trong nguy hiểm."

Xử lý... Ta trầm mặc một hồi rồi nói: "Trước tìm hành tung của bọn chúng, nếu như có thể bắt được người, trực tiếp xử lý cũng không sao."

"Vâng!"

Ta ngắt điện thoại, Yue Gang liền tò mò hỏi: "Ai vậy?"

"Cháu ngoại họ của tôi."

"... Cái quỷ gì thế!"

"Hậu bối của tôi, là tộc trưởng của quản gia thế gia, còn khá có chút quyền thế."

"Bây giờ thì lại chịu nói rồi?" Yue Gang lộ ra biểu tình hung dữ, liên tục hừ mấy tiếng.

Ta cúi đầu nói: "Không phải mọi chuyện đều có thể nói, chuyện của tôi có thể nói cho anh, nhưng chuyện của thiếu gia lại không thể, cho nên tôi vẫn là phải giấu anh rất nhiều chuyện, anh đoạn giao với tôi là lựa chọn chính xác."

"Đoạn giao?" Yue Gang lặng đi một chút, gầm lên: "Mẹ kiếp ai đoạn giao với cậu? Cậu tưởng rằng cậu là nhà ngoại giao à, còn đoạn giao cái gì!"

Ta nhạ dị nhìn anh ta, hỏi: "Nhưng anh ngay cả điện thoại của tôi cũng không tiếp, đây không phải nghĩa là đoạn giao sao?"

"Bị lừa lâu như thế, nổi giận một chút cũng không được à? Tôi thế nhưng nói cho cậu, tôi còn đang nổi giận! Đừng cho rằng không sao!" Yue Gang rống xong câu này, vừa lại rống: "Còn không mau uống máu của cậu, cả người hệt như con gà tây quay, cậu tưởng rằng rất dễ coi à!"

Nghe vậy, ta cúi đầu uống máu, trong lúc không có chuyện gì làm, cho nên chỉ có quan sát Yue Gang, anh ta gần như toàn thân trên dưới đều mặc trang bị nặng, ta tán thán nói: "Anh thoạt nhìn hệt như chiến sĩ robot."

"Chiến gì?"

Xin lỗi, ta không nên cho rằng người khác cũng thích phim anh hùng cũ kỹ giống mình.

"Không có gì." Ta lắc đầu nói: "Anh vừa lại tốn tiền mua trang bị rồi."

"Đâu có chứ! Đây là trang bị thống nhất của NC."

Ta hết sức hoài nghi nhìn anh ta, trang bị cao cấp như thế lại là trang bị thống nhất của cục cảnh sát? Cho dù là tiểu tổ đặc biệt cũng không thể nào đi?

"...Bộ này của tôi vừa tốn tiền thăng cấp."

"Vừa lại hết tiền ăn cơm rồi?" Ta cười như không cười hỏi.

"Chính là... Đây cũng không phải chuyện của cậu!"

"Nói cũng phải." Ta cúi đầu uống máu và thấp giọng nói: "Bà chủ quán mì nói nhớ anh, bảo anh thỉnh thoảng qua tìm bà ấy ăn mì trò chuyện."

"Hết tiền ăn mì rồi!"

"Bà chủ cho anh nợ, có tiền rồi qua trả cũng được."

"... Bà chủ nói vậy?"

"Đúng thế, bà chủ nói vậy." Nhưng nợ của ta trả.

Yue Gang lầm bầm mấy tiếng, cũng không biết rốt cuộc là nghĩ thế nào, nhưng lúc này sau lưng truyền đến âm thanh, ta vội vàng quay đầu nhìn, thiếu gia quả nhiên tỉnh rồi, đang kinh hoảng chuyển động thân thể, hình như muốn bò người dậy, ta vội vàng leo lên xe, hô: "Thiếu gia!"

Thiếu gia cởi máy hô hấp, khẽ hô: "Ca ca đâu?"

Ta khẽ giọng nói: "Thiếu gia, xin yên tâm, đã thông báo cho lão gia đề phòng rồi."

Thiếu gia lúc này mới thả lỏng.

Ta không yên tâm lắm hỏi: "Thiếu gia ngài cảm giác thế nào?"

"Rất mệt." Thiếu gia thản nhiên nói.

"Mệt thì ngủ đi!" Yue Gang cũng leo lên xe rồi.

Thiếu gia cười nói: "Yue Gang, anh rất lâu không có tới nhà tôi chơi rồi."

Yue Gang gãi mặt: "Bận xong vụ này rồi đi! Em trai, sắc mặt của cậu cũng quá khó coi rồi, anh cậu là vampire, mặt trắng cũng là phải, cậu thế nhưng là người à! Mặt trắng như thế, rốt cuộc có ăn uống đàng hoàng không hả?"

"Có..."

"Yue Gang, không ổn rồi!" Ngoài xe truyền đến tiếng hô to, lập tức một cái đầu ló vào.

"Lại là cái gì không ổn!" Yue Gang lẩm bẩm: "Ngày ngày đều là không ổn rồi, thật không biết ngày nào mới ổn."

Đối phương hoảng hốt nói: "Lúc chúng tôi thông báo phát hiện Nhật Hoàng đã..."

Yue Gang đưa mắt ra hiệu với đối phương, nói: "Tôi xuống xe rồi nói."

Sau khi Yue Gang và người kia rời khỏi, sắc mặt của thiếu gia thoáng cái trầm xuống, nói với ta: "Cho tôi điện thoại."

Ta vội vàng xuống xe mượn điện thoại Yue Gang, thiếu gia bấm điện thoại nói: "Anh Kyle, báo cáo tình huống của anh trai tôi."

Thiếu gia sau khi nghe điện thoại một hồi, nói với ta: "Đã chậm một bước, mặc dù ca ca đã trốn vào phòng an toàn đặc biệt, nhưng kẻ xấu cũng tiến vào rồi, bọn họ cùng bị nhốt ở bên trong, người bên ngoài căn bản không thể đi vào. Charles, bế tôi rời khỏi đây, thừa dịp nhóm Yue Gang chưa có trở lại."

Ta lặng đi một chút, hết sức cẩn thận bế thiếu gia lên, cậu ấy một tiếng cũng không có rên, nhưng ta lại không tin cậu ấy không đau, chỉ là vừa lại nhịn xuống rồi đi?

Sau khi bế thiếu gia rời khỏi xe, ta đột nhiên hiểu rồi, vội vàng hỏi: "Thiếu gia, ngài chẳng lẽ muốn qua chỗ lão gia?"

Thiếu gia không chút do dự nói: "Đương nhiên! Chỉ có tôi và anh Kyle là người duy nhất có thể đi vào mà không cần phá hỏng phòng an toàn đặc biệt, ca ca cho tôi quyền hạn cao nhất. Charles, đến đây là được, thả tôi xuống đi, tôi phải tự mình đứng lên rồi."

Ta sửng sốt, theo phản xạ nhìn hướng đầu gối của thiếu gia, nhưng lại nhìn thấy quần trên bắp chân bị cháy đến tả tơi, chân cũng là đen một mảng đỏ một mảng, không ít chỗ đều bị bỏng rồi, hơn nữa cả người cậu ấy dính đầy bụi bặm, quần áo cũng rách nát không chịu nổi..

Trên tay ta cầm điện thoại của Yue Gang, bấm điện thoại, sau khi tiếp thông liền ấn xuống phím khuếch âm, thực sự không thể đưa điện thoại đến tai.

"Thư ký Kyle, đây là Charles."

"Tôi rất bận, mau nói."

"Thiếu gia vừa mới tiến hành xong phẫu thuật cải tạo, căn bản không thể đứng, nhưng cậu ấy kiên trì muốn qua cứu lão gia, xin hỏi có tất yếu như thế hay không?"

"Bất luận có tất yếu hay không, thiếu gia đều sẽ không chịu không đi, vấn đề này không chút ý nghĩa... anh nói cậu ấy đứng không nổi?"

"Đúng vậy."

"Vậy thì đừng để cậu ấy qua thêm phiền!" Thư ký Kyle khó chịu nói.

"Charles!" Thiếu gia hình như phản ứng lại rồi, cậu ấy hô lớn: "Anh đang nói cái gì? Tôi muốn qua chỗ ca ca!"

Ta lắc đầu nói: "Thiếu gia, ngài ngay cả đứng cũng đứng không nổi, chỗ ngài nên đi là bệnh viện."

"Tôi muốn đến chỗ ca ca! Anh Kyle!"

Trong điện thoại truyền ra tiếng bất đắc dĩ của Kyle: "Thiếu gia, ngài nếu khỏe khỏe mạnh mạnh, tôi không thể ngăn cản ngài, nhưng nếu ngay cả đứng cũng không được, ngài qua cũng chỉ thêm phiền mà thôi."

"Tôi đứng được!" Thiếu gia rống giận.

"Charles, mang thiếu gia đến bệnh viện thành phố, An Đặc Khiết tiên sinh đang ở đó."

"Vâng."

Ta bế thiếu gia, xoay người đi về phía bệnh viện thành phố, An Đặc Khiết tiên sinh hẳn là có thể xử lý thương thế của thiếu gia.

"Charles! Mau thả tôi xuống! Tôi phải đi cứu ca ca!"

"Thứ lỗi khó tuân mệnh."

Thiếu gia lặng đi một chút, giận dữ quát: "Charles! Tôi là chủ nhân của anh, tôi mệnh lệnh anh —-"

"Thứ lỗi khó tuân mệnh!" Ta ngắt lời của thiếu gia.

Thiếu gia trầm mặc một hồi, nói: "Charles, nếu như anh không thả tôi xuống, tôi sẽ ra tay công kích anh."

Ta sửng sốt, bước chân vẫn không ngừng, chỉ là khuyên: "Thứ lỗi khó tuân mệnh! Thiếu gia, ngài căn bản đứng không nổi, đi cũng vô dụng."

"Tôi không có biện pháp không đi!" Thiếu gia rống giận: "Đó là anh trai duy nhất của tôi, hơn nữa chip trong não tôi khắc theo lý do tồn tại căn bản của mình chính là tôi tất phải bảo vệ ca ca, không tiếc bỏ ra bất cứ giá nào, bao gồm mạng của mình!"

Rống xong, thiếu gia đẩy ta một cái, sau đó nhún người nhảy lên, cậu ấy vốn có lẽ là muốn đứng dậy, nhưng đầu gối lại căn bản chống không nổi, cả người té xuống mặt đất, đau đến la một tiếng.

"Thiếu gia!"

Ta vội vàng đỡ cậu ấy, nhưng thiếu gia lại dùng lực hất tay của ta ra, chậm rãi mà cong đầu gối lên, hình như muốn bò dậy, nhưng cậu ấy cứ thế quỳ ở trên đất, cả buổi đều đứng không nổi, chỉ là cúi đầu, tóc bạc che lấp khuôn mặt, ta không nhìn thấy biểu tình của cậu ấy, nhưng lại có thể nhìn thấy thân thể của cậu ấy hơi hơi run rẩy.

Cậy mạnh cậy đến mức độ này...

"Thiếu gia, ngài đi không được."

Thiếu gia không có ngẩng đầu, chỉ là gầm lên: "Tôi nhất định phải đi được! Nhất định phải đi cứu ca ca! Anh và anh Kyle đều không hiểu... tôi hoàn toàn không có biện pháp không đi!"

Nói đến đây, chân phải của cậu ấy dồn sức nhấc lên, cuối cùng chầm chậm đứng lên rồi, nhưng khi chân kia muốn chống lên, cơ thể khuỵu xuống, ta vội vàng đỡ cậu ấy, tránh cho cậu ấy té lần nữa.

Thiếu gia muốn gạt ta ra, nhưng lần này ta nắm rất chắc, tuyệt đối không để cậu ấy té lần nữa.

Ngay tiếp đến, tóc của thiếu gia phiêu lên, sợi tóc vậy mà cuốn lấy cổ của ta, cậu ấy quay ngoắt đầu qua không nhìn ta, chỉ là rống: "Bỏ ra! Nếu không, nếu không..."

Ta không biết nên xử lý làm sao, chỉ là đối với hành động của thiếu gia có chút đau lòng, cười khổ nói: "Nếu không ngài thật sự sẽ giết tôi sao?"

Thiếu gia quay đầu qua, cậu ấy không có trực tiếp trả lời vấn đề của ta, mà là lặp lại lần nữa: "Tôi nhất định phải đi cứu ca ca, không tiếc bất cứ giá nào, bao gồm mạng của mình... Đúng! Tôi sẽ không tiếc giết anh, bây giờ lập tức buông tay cho tôi!"

Sợi tóc màu bạc cuốn chặt, như là một loại cảnh cáo, nhưng sợi tóc quấn chặt, lời tàn nhẫn bỏ xuống, biểu tình lại tỏ ra sai rồi.

Thiếu gia, mang theo nước mắt uy hiếp người, đây thực sự, thực sự... thực sự quá hữu hiệu rồi.

Một chút đau lòng vừa rồi không còn sót lại gì, chỉ còn lại tâm tình quản gia không nên làm khó chủ nhân. Ta đề xuất thỉnh cầu: "Thiếu gia, nếu như ngài nguyện ý để tôi thay thế ngài chiến đấu, vậy thì tôi sẽ mang ngài qua, lấy tình trạng bây giờ của ngài, sợ rằng cũng không cường đại bằng tôi."

Thiếu gia sửng sốt, mê hoặc nói: "Anh, anh muốn chiến đấu? Charles, hiệu quả của thuốc tê vẫn chưa qua sao? Anh thật sự rất kỳ quái!"

Ta cũng không biết hiệu quả của thuốc tê qua hay chưa, có lẽ vẫn chưa, bởi vì vết thương trên người vẫn không làm sao đau đớn, nhưng ta rất hiểu mình cũng không phải bởi vì thuốc tê mới hạ quyết định này.

Thiếu gia lắc đầu nói: "Bất luận làm sao, tôi đã đáp ứng anh, anh là quản gia không phải đánh thuê, quản gia không cần chiến đấu!"

Ta bình tĩnh đề xuất yêu cầu: "Vậy thì, xin cho phép tôi làm công."

"Làm công?" Thiếu gia ngạc nhiên hỏi ngược lại.

"Đúng vậy, xin hỏi ngài nguyện ý dùng năm mươi ngàn yuan mời tôi đảm nhiệm đánh thuê không?"

"Bởi vì đánh vỡ tường tv, tôi bị bắt vào cục cảnh sát, tiền bão lãnh năm mươi ngàn yuan vẫn chưa có nộp đã chạy ra rồi."

Thiếu gia mắt đẫm lệ bật cười, cuối cùng gật đầu nói: "Ừ, năm mươi ngàn yuan mời anh!"

Ta đỡ thiếu gia ngồi xuống đất, sau đó ngồi xổm xuống quay lưng vào cậu ấy, nói: "Vậy thì, thiếu gia, xin để tôi cõng ngài qua."

Cuối cùng vẫn là bị thiếu gia thuyết phục rồi, ta không biết cái quyết định này rốt cuộc là đúng hay là sai, nếu như bởi vì mang thiếu gia qua mà hại cậu ấy bị thương hoặc là... sợ rằng ta sẽ bởi vì cái quyết định sai lầm này mà hối hận suốt đời.

Nhưng nếu như không mang thiếu gia qua, ta bây giờ liền sẽ bắt đầu hối hận rồi.

Lưng trầm xuống, ta cõng thiếu gia tiến về hướng ngược lại, cũng chính là khu thương nghiệp.

Trên đường, sau lưng truyền đến tiếng mang theo nghẹn ngào của thiếu gia: "Xin lỗi, tôi làm trái lời hứa, để anh đi chiến đấu, sau này sẽ không bao giờ nữa."

Trước giờ chưa từng nghĩ tới, "bị chủ coi thành đánh thuê" vậy mà cũng có thể trở thành một chuyện khiến người cao hứng như thế.

"Tôi rất cao hứng, ngài nguyện ý đem lý do căn bản của sinh tồn giao phó cho tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top