5 - 3

No Hero – Vol5-3
Thiên Sứ Sa Đọa chương thứ ba: Bề ngoài thiên sứ; danh hiệu tử thần

A Dạ quả nhiên là cái người mẫu tốt, còn có chút tốt quá mức, đề án chụp làm sao cũng chụp không hết à!

Melody, cầu xin cô đừng nhận đề án nữa, a Dạ một ngày chỉ cần ngủ hai giờ, nhưng tôi nếu một ngày chụp hai mươi hai giờ, năm ngày sau sẽ vô quan tài mất!

Melody lại bĩu môi oán giận: “Cái tên khốn Charles kia vẫn không tỉnh, thiếu gia chỉ cần vừa rảnh rỗi liền buồn rầu, người ta cũng chỉ đành liên tục nhận thôi!”

Ôi… Charles thật sự còn sẽ tỉnh lại sao?

“Sẽ tỉnh!” Melody không làm sao lo lắng nói: “Hắn thế nhưng là vampire bẩm sinh, cái thứ đó còn khó chết hơn cả gián đấy!”

Me-Melody, cô cũng là vampire, nói vampire như thế không tốt lắm đi?

“Tôi là “vampire sau này”, cùng vampire bẩm sinh thế nhưng hoàn toàn không như nhau!”

Nhưng tôi lại cảm thấy vampire sau này như cô càng giống vampire hơn vampire bẩm sinh, bất kể là trên chủng tộc hay là trên sức sống…

“Anh nói cái gì?”

Không, không có gì.

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

Hôm này là một ngày rất bận rộn, thiếu gia bận lên chương trình, cả ngày phải ở phòng làm việc chụp ảnh, tối còn phải đi quay một cái chương trình mang tính đàm thoại.

Đây khiến mọi người đều cảm thấy thở phào, dù sao một ngày trước Huyền Nhật mới làm ra hành động kinh người, cậu ấy công kích ba anh hùng khác, đây nhất định sẽ là tin tức đầu đề của hôm nay, may là thiếu gia căn bản không có thời gian xem tin tức, ăn bữa sáng xong liền vội vàng đến phòng làm việc của Quý Lạc Sơ rồi.

Sau đó, ta đặc biệt để ý tin tức, tin tức đích xác phát tin đại trà, nhưng may là tình huống của hiện trường khiến cho người thấp thoáng có thể đoán ra năng lực của cảnh sát giả, cho nên làn sóng khiển trách Huyền Nhật trái lại không nhiều, ngược lại đều đang suy đoán thân phận của tên cảnh sát giả và cái tổ chức SCIP này.

Tiếp đến, quảng cáo mới của thiếu gia vừa lại dẫn lên đề tài mới, sự kiện tối qua nhất thời trở thành “tin cũ”, mặc dù vẫn ở hàng tin tức phải phát, nhưng hình như đã không phải đầu đề rồi.

Xem ra không cần quá lo lắng chuyện này nữa, bây giờ đúng lúc thừa dịp thiếu gia không ở nhà, có thể quét dọn khu nhà ở một cách triệt để.

Một năm không ở đây, khu nhà ở giờ đây dơ bẩn đến khiến cho ta cảm giác mình vô cùng thất trách, nếu không mau chóng quét dọn, thực sự không dám tự xưng mình là một quản gia.

Lúc về đến nhà, chỉ có Yahan một mình ở nhà, cậu ta đang ngồi ở trước bàn sách trong phòng khách, trên bàn bày một đống sách vở, máy tính trước bàn còn đang mở rất nhiều trang web, hình như đang tra tư liệu, nhưng cậu ta vừa nhìn thấy ta trở về liền lập tức đứng lên, sau đó đi tới kéo lấy giỏ đồ ăn dạng xe kéo từ trên tay ta, vừa lại nhận lấy mấy cái túi… nguyên liệu nấu ăn thực sự nhiều đến nỗi ngay cả xe kéo đồ ăn cũng chứa không nổi.

Cuối cùng trên tay của ta chỉ còn lại một bó hoa, là hoa sứ dùng để trang trí, thông tục gọi là hoa trứng gà. Đây thực sự nhẹ nhõm khiến cho người dâng lên cảm giác tội lỗi, nhưng nhìn Yahan chẳng tốn tí sức lực nào để cầm lên những đồ vật đó, ta cũng không có đặc biệt kiên trì lấy về một số túi.

Ta đi đến bên cạnh bàn, những quyển sách trên bàn kia thì ra là sách có liên quan đến nhiếp ảnh.

“Cậu đang xem sách nhiếp ảnh? Muốn làm nhiếp ảnh sư giống Quý Lạc Sơ sao?”

Yahan có chút ngượng ngùng gật đầu, nói: “Bình thường tôi đều đến phòng làm việc của anh Lạc Sơ giúp đỡ thuận tiện học tập, nhưng bọn tôi hôm nay phải toàn lực quay chụp, anh Lạc Sơ một khi nghiêm túc chụp ảnh, căn bản không cho người khác chạm vào bối cảnh và máy ảnh của anh ấy, chỗ tôi có thể giúp đỡ rất ít, cho nên dứt khoát ở nhà xem sách.”

Thì ra như thế. Ta gật đầu rồi cùng Yahan đi vào nhà bếp, khi cậu ta giúp ta lấy ra một đống giỏ đồ ăn, đột nhiên hỏi một câu: “Tôi học nhiếp ảnh có rất kỳ quái không?”

Ta đang cầm lên một túi cá, nghe thấy vấn đề này, không khỏi thả chậm động tác, có chút nhạ dị hỏi: “Vì sao lại rất kỳ quái đây?”

Yahan do dự một chút, lẩm bẩm: “Rõ ràng là hệ chiến đấu, chân tay thô kệch, lại muốn nghiên cứu nhiếp ảnh… Thứ nhiếp ảnh này là người như anh Lạc Sơ thích hợp hơn đi?”

Ta mỉm cười, nói: “Có lẽ cũng có thể nói như thế này, rõ ràng chính là vampire hút máu người lại muốn làm quản gia của loài người?”

Yahan sửng sốt, bật cười.

Nhìn cậu ta nhẹ nhõm, ta lúc này mới nói: “Cậu đi đọc sách đí, công việc quét dọn là chuyện của quản gia nên làm.”

Nghe vậy, Yahan do dự một chút, nhưng cậu ta nhìn thử đống túi nhựa đầy trên đất, lộ ra thần tình không biết bắt đầu từ đâu, sau khi gãi gãi đầu nói tiếng “vậy tôi đi xem sách đây”, lúc này mới rời khỏi phòng bếp.

Ta đem đồ ăn mua về chỉnh lý cắt rửa, lần lượt bỏ vào ngăn đông và ngăn lạnh của tủ lạnh, tủ lạnh bị nhét đến không còn kẽ hở, thậm chí phải dùng chút sức lực mới có thể đóng cửa lại.

Sau khi xử lý xong, ta xách cây lau nhà, giẻ lau, thùng nước và vân vân các loại công cụ lau dọn đi đến phòng khách.

Yahan ngẩng đầu nhìn, hỏi: “Anh muốn quét dọn sao? Cần giúp không?”

“Tôi đặt hàng một lát trước.”

“Oh, buổi trưa ăn đồ mua bên ngoài sao?” Giọng của Yahan nghe lên thoạt nhìn có chút thất vọng.

Điện thoại đã thông rồi, cho nên ta chỉ cười cười với cậu ta, sau đó nói với điện thoại: “Làm phiền đưa một cái tủ lạnh hai cửa, hai cai lò nướng cỡ vừa và một cái lò vi ba trung bình tới đây.”

“… Những thứ này cũng có thể đặt hàng.” Yahan ngạc nhiên hỏi.

Sau khi cúp điện thoại, ta có chút đùa giỡn mà phe phẩy điện thoại nói: “Có cái điện thoại này, cho dù là một cái máy bay cũng có thể đặt hàng.”

Yahan gãi đầu, lẩm bẩm: “Đưa tới cũng chứa không nổi à…”

Ta cười cười, mặc lên tạp đề và khẩu trang liền lập tức bắt đầu quét dọn phòng khách, ở đây là nơi không thể tiếp tục chịu đựng nhất, bởi vì phòng khách vậy mà lại thoang thoảng lan tỏa một mùi quái lạ, vừa bước vào căn hộ đã ngửi thấy rồi, nhưng người khác hình như đã quen với mùi này, không có người biểu lộ có mùi quái lạ.

Mặc dù phòng khách trên biểu hiện thoạt nhìn vẫn không tính là quá dơ bẩn, nhưng sợ rằng cáu bẩn ẩn náu không ít, chỉ có thể từ từ thanh lý, đầu tiên là phía sau tủ tivi… vì sao khe hở phía sau tủ tivi lại có ba cái quần lót đây?

Ta kẹp một cái ra, trăm điều khó hiểu, nếu là một cái còn có thể lý giải, có lẽ là vô tình rớt vào, nhưng là ba cái?

Thật không biết nên vứt mấy cái quần lót này đi hay là đem đi giặt? Thoạt nhìn hình như vẫn có thể mặc, nhưng đây là quần lót của ai đây?

“Tôi biết mà!” Yahan tức tối nói: “Anh Tiểu Yu không muốn giặt quần lót, cho nên luôn là đem quần lót đã mặc rồi nhét lung tung!”

Mặc dù mùi của ba cái quần lót này đúng là khiến người không dám khen tặng, nhưng hình như vẫn không phải nguồn gốc của mùi quái dị, sau khi bỏ quần lót vào giỏ giặt đồ, ta vừa lại tiếp tục quét dọn, sau khi dời salon, từ phía dưới lăn ra mấy viên… bánh bao bốc mùi?

Có lẽ là trái cây hình tròn cũng không chừng, hình tròn, trên lớp vỏ xanh um loang lổ mọc lông màu trắng, thứ thế này thực sự rất khó phân biệt được mới đầu là cái gì.

“Xin lỗi, anh Charles…” Yahan vô cùng xấu hổ xin lỗi.

“Không sao, cậu không cần để ý.” Ta bật cười, để an ủi cậu ta, đặc biệt nói: “Công việc trước kia, tôi còn dọn ra thứ bẩn hơn thế này rất nhiều đây!”

Yahan nhìn quả cầu xanh lông lá, nhíu mày nói: “Nhất định không có thứ càng khủng khiếp hơn cái này.”

“Trên thực tế rất nhiều.” Ta giơ ví dụ từng cái: “Như là túi rác bò ra năm, sáu con chuột, thịt heo dầy giòi, thậm chí mấy lần dọn ra thi thể đầy máu thịt thối rữa.” Còn có một số thứ thực sự quá buồn nôn, tốt hơn vẫn đừng nói ra, tránh cho Yahan lát nữa ăn không nổi cơm trưa.

“…” Yahan không biết nói gì một chút, dùng giọng bội phục nói: “Cái nghề quản gia này thật vất vả!”

Ta cười, nói: “Buổi trưa tôi sẽ nấu cơm trưa, ăn mì sợi thịt heo rong biển được không?”

Yahan lập tức hai mắt tỏa sáng, bạt mạng gật đầu.

Mặc dù trong nhà rất bẩn loạn, phải tốn một hồi công sức để lau chùi quét dọn, nhưng ta lại hết sức vui sướng một cách bất ngờ. Mọi người vô cùng thích ăn đồ ăn của ta nấu nướng, cái nhà này cũng thật sự rất cần một quản gia, nếu không qua thêm mấy ngày nữa, thật không biết ở đây muốn bẩn đến mức nào rồi, còn có chuyện gì so với những cái này càng khiến cho một quản gia vui sướng sao?

Có lẽ một cái người trẻ tuổi ăn liên tục mười bát mì có thể khiến cho quản gia nấu mì càng có cảm giác thành tựu.

Thời gian ăn trưa nhìn dáng vẻ Yahan ăn cơm, ta suýt nữa cho rằng đồ ăn mình nấu ra không phải mì sợi thịt heo rong biển, mà là sơn hào hải vị hiếm có.

“Tôi có phải ăn quá nhiều không?” Ăn đến một nửa, Yahan buông bát đũa, có chút ngượng ngùng hỏi.

“Không đâu, xin ăn hết mình, nếu như không đủ, tôi vẫn có thể tiếp tục làm mì.” Ta cười hơ hơ nói: “Nhìn dáng vẻ cậu ăn cơm, khiến tôi cảm giác mình thật giống một nhà đầu bếp.”

“Anh Charles tốt hơn đầu bếp nhiều.” Yahan lắc đầu nói: “Đồ ăn của những đầu bếp kia, ăn hai ngày là chịu không nổi rồi, đâu bì được với của anh Charles nấu.”

“Đồ ăn gia đình đúng là đỡ ngán hơn.”

Ta vừa gật đầu vừa bỏ món tráng miệng xuống, bánh wagashi và trà mật ong đá, mặc dù Yahan vẫn chưa nói no rồi, nhưng ta thực sự lo lắng cậu ta chỉ là ăn mì đã ăn quá no, tráng miệng phải cố mà ăn, đó sợ rằng sẽ ăn không được thoải mái lắm.

Hai mắt Yahan vừa sáng lên, lập tức vươn tay lấy bánh wagashi để ăn, còn cười ha ha nói: “Hôm nay nhất định phải nói với a Dạ trong bữa ăn đã ăn cái gì, cậu ta nhất định sẽ chết thèm! Đúng rồi, còn có Tiểu Yu, ai bảo anh ta hôm nay giành đi làm vệ sĩ của a Dạ, nói cái gì mà thu chương trình nhất định sẽ có nữ minh tinh tới, ngu ngốc!”

Nghe vậy, ta cười cười, nói: “Tôi đưa món tráng miệng đến tầng thượng, nếu như cậu cần loại đồ uống khác, trong tủ lạnh có trà sữa đá và nước ngọt, hoặc là cũng có thể chờ tôi xuống chuẩn bị, bánh wagashi cũng vẫn còn đó!”

Yahan miệng nhét đầy wagashi, căn bản không thể nói chuyện, chỉ là ra sức gật đầu với ta.

Ta mang theo wagashi và một bình trà lên lầu, dáng vẻ của tầng thượng trái lại không có gì thay đổi, Tencha và May ngồi phía trước một đống máy móc, đang tập trung tinh thần nhìn mấy chục cái màn hình nhỏ, trước màn hình còn bày chén không của mì thịt heo.

Ta bỏ chén không sang bên cạnh, thuận miệng trò chuyện: “Không có chuyện phát sinh sao?”

May gật đầu nói: “Có mấy sự kiện, chẳng qua đều là chuyện nhỏ, thông báo cho mạng cảnh sát để cảnh sát qua là được rồi.”

“Thông báo mạng cảnh sát?” Ta có chút nhạ dị.

“Dùng điện thoại của thiếu gia cho.” May cầm lấy một cái điện thoại màu bạc bên cạnh, nói: “Dùng cái này liên lạc với cảnh sát, chẳng những sẽ tự động biến thanh hơn nữa không thể truy tung tích, rất phương tiện.”

Tencha uống hớp trà nói: “Nếu chuyện gì cũng để cho anh hùng đi làm, thiếu gia đã khỏi làm minh tinh nữa, cảnh sát cũng có thể đuổi việc hết, cũng không cần bọn họ nữa.”

“Thì ra như thế.” Ta cảm giác sắp xếp thế này thực sự rất tốt, cảnh sát có thể làm cứ để cho cảnh sát đi làm, tội phạm khó nhằn hẵng giao cho anh hùng, như thế này, cảnh sát có thể giảm thiểu thương vong, anh hùng không cần mệt mỏi, đối với song phương mà nói đều là chuyện tốt đi?

May vừa vươn tay lấy wagashi, vừa nói: “Chuyện tối qua, Yue Gang gọi điện thoại tới giải thích rồi, anh ta nói cấp trên bảo mật không nói, cho nên bọn họ cũng không biết phạm nhân đó rốt cuộc là chuyện làm sao, chỉ biết từ bệnh viện tâm thần P29 lén chạy ra, là một trọng phạm có bệnh tâm thần và bị phán tù chung thân.”

Nghe thấy cái từ P29 này, ta vội vàng nói: “Poseidy nói bệnh viện tâm thần P29 hình như có chút cổ quái, cũng không phải đơn thuần là bệnh viện tâm thần.”

“P29…” May mặt lộ khó xử, nói: “Chúng tôi đã tra một chút, kết quả phát hiện P29 thuộc về liên minh Thái Dương, chẳng qua chuyện này giấu rất kỹ, nếu như chúng tôi không phải vệ sĩ đặc biệt của thiếu gia, sợ rằng chỉ sẽ tra ra P29 là bệnh viện tâm thần quốc lập, hơn nữa phụ trách bắt nhốt một số bệnh nhân có hành vi phạm tội trọng đại.”

Thuộc về liên minh Thái Dương? Bệnh viện tâm thần có nhốt phi nhân kia là của lão gia?

“Thứ dính líu tới Nhật Hoàng thì đừng quản nữa.” Tencha tiên sinh thấm thía nói: “Thiếu gia là che chở chúng ta không sai, chẳng qua nếu để cho thiếu gia bởi vì chúng ta mà tức giận với Nhật Hoàng, vậy chúng ta cũng gần như nên cúi đầu đi gặp Kyle thư ký trưởng rồi.”

May nhàn nhạt phụ họa: “Cho nên thiếu gia không sao là được rồi, về phần chuyện Cô Điệp mang tên tội phạm kia đi, người của bệnh viện tâm thần P29 sẽ tự mình xử lý, chỉ hi vọng Cô Điệp đừng quá không thức thời là được.”

Nghe vậy, ta cũng không biết nên phản ứng thế nào đối với chuyện này, chỉ có làm tốt chuyện quản gia nên làm, thu dọn chén bát, sau đó dò hỏi: “Xin hỏi còn có cần bất cứ cái gì không?”

May lắc đầu, Tencha tiên sinh cũng trả lời “không”, khi ta cầm lấy khay đi xuống lầu, trên người đột nhiên vang lên tiếng chuông, lập tức tiếp điện thoại: “Đây là Charles.”

Điện thoại truyền đến giọng của thiếu gia: “Charles, người dẫn chương trình nói muốn thấy bằng tốt nghiệp của tôi và quần áo trước kia mặc, anh có thể giúp tôi lấy không?”

“Được, xin hỏi bằng tốt nghiệp của ngài để ở đâu đây?”

Lúc đặt câu hỏi, ta cảm giác trên mặt có chút nóng đỏ. Thân là một quản gia lại phải hỏi chủ nhân đồ để ở đâu, chuyện này nếu xảy ra ở trên người quản gia của gia tộc Alexis, là nhất định sẽ bị tống về gia tộc giáo dục lại mười năm!

Mặc dù ta là có lý do, nhưng phụ thân đại nhân từng nói: không có phục vụ tốt chủ nhân là thất trách, bất kể lý do nào.

“Ở trong ngăn kéo thứ hai của tủ sách trong phòng tôi, anh đưa tới cao ốc bên cạnh quảng trường lớn Tịch Nhật, cái tòa nhà trên tầng thượng có cái vệ tinh rất lớn, đến lầu năm mươi đó!”

“Vâng, thiếu gia, tôi lập tức qua.”

◇◇◇◇

Ngẩng đầu nhìn cao ốc, trên tầng thượng có cái anten vệ tinh to lớn, đây hẳn là chỗ thiếu gia nói rồi.

“Anh đẹp trai, nhìn bên này!” Mấy cô gái cười hi hi ha ha mà hô về phía ta.

Ta cúi đầu xuống, hơi mỉm cười một cái với mấy cô gái kia, nhưng lại đột nhiên lóe lên mấy tia sáng, bọn họ vậy mà cầm máy ảnh chụp ta… sợ rằng lúc bọn họ nhìn thấy ảnh chụp sẽ giật nảy mình đi?

Ta cảm giác có chút áy náy, bởi vì mình cố ý đổi quần áo của X-Killer, khiến cho bọn họ hiểu lầm ta là loài người.

Mặc dù giờ đây phi nhân đều đã tản bộ khắp nơi trên đường rồi, nhưng ta nghĩ quản gia vampire hẳn là vẫn không phải quá phổ biến, vì để tránh mang đến phiền phức cho thiếu gia, tốt hơn vẫn là ngụy trang thành loài người, chỉ là không ngờ sẽ có người chụp hình ta.

Bốn cô gái đi về phía ta, tuổi tác thoạt nhìn chừng hai mươi, cô gái dẫn đầu mặc quần áo xuyên thấu, bên trong là một bộ đồ lót giống bikini, ta chỉ có chặt chẽ mà phóng tầm mắt ở trên mặt cô ta, khuôn mặt của cô ta thực ra vẫn rất xinh đẹp, nhưng bên má lại có hai bó tóc có thể phát sáng đổi màu, chiếu mặt của cô ta lúc tím lúc đỏ.

Thật ra ánh sáng của tóc phát quang phối hợp rất tốt, dưới chiếu rọi của ánh sáng tím đỏ, mặt của cô ta thoạt nhìn có loại cảm giác đẹp đẽ, nhưng ta vẫn cảm thấy không có ánh sáng đó sẽ tốt hơn… có lẽ là ta quá bảo thủ rồi đi? Bởi vì ba cô gái kia cũng có bó tóc phát quang, sợ rằng đây là ăn mặc lưu hành nhất bây giờ.

Cô ta cười nói: “Anh đẹp trai, có muốn cùng đi chơi không?”

“Xin lỗi, tôi đang có việc trong người, sợ rằng không thể đáp ứng lời mời của ngài.”

Cô gái trợn to mắt, hình như có chút mất hứng, nói: “Anh nói chuyện thật lạ, không muốn đi cũng không cần cố ý nói như thế chứ?”

Ta nói chuyện rất kỳ quái sao? Nhưng nhiều lần suy nghĩ lời vừa mới nói, cuối cùng không thể hiểu được rốt cuộc là chỗ nào kỳ quái, đành dùng giọng càng thêm chút cung kính nói: “Thực sự hết sức xin lỗi, tôi phải trước rời khỏi rồi.”

Lời vừa nói xong, không ngờ cô gái bỏ lại một câu “thấy ghét”, sau đó thở hồng hộc mà trở lại nhóm của những cô gái kia, ba cô gái kia còn tới tấp trừng ta mấy cái, ta cũng chỉ có thể xin lỗi mà cười cười.

Đi vào mới phát hiện kiểm soát của cao ốc này rất nghiêm ngặt, ở cửa có cảnh vệ cộng với máy quét, xem ra là không thể trực tiếp lên lầu, ta chỉ có thể trước đi đến quầy, nói với cô tiếp viên: “Xin chào, tôi muốn đến lầu năm mươi.”

“Có hẹn trước không?” Cô tiếp viên dùng ánh mắt đánh giá ta một phen, mang theo mười phần nắm chắc nói: “Đến phỏng vấn? Người mẫu hay là ca sĩ?”

Ta vội vàng nói: “Không phải, tôi muốn đưa đồ đến lầu năm mươi.”

“Giao hàng sao?” Cô tiếp viên sửng sốt, sau đố đột nhiên hối hả nói: “Anh nói lầu năm mươi? Muốn đưa cái gì lên? Anh hẳn là không phải nhân viên giao đồ ăn đi, thoạt nhìn không giống!”

Ta đang muốn trả lời, cô tiếp viên đó lại đã nghiêng người về phía trước, nhỏ giọng nói: “Anh là muốn đưa đồ cho thiên sứ sao?”

Mặc dù giọng của cô ta rất nhỏ, nhưng những cô tiếp viên khác rõ ràng đã nghe thấy, bọn họ đều ngừng lại động tác, ánh mắt phiêu về phía chúng ta.

Bởi vì hình như không có cần thiết phải che giấu, cho nên ta cũng thành thật trả lời: “Phải.”

Cô tiếp viên nhỏ giọng thét lên, câu hỏi như một chuỗi đạn pháo phát ra: “Anh là anh trai cậu ấy có đúng không? Là cái anh trai cùng mẹ khác cha kia à?”

Ta sửng sốt. Anh trai cùng mẹ khác cha? A… Hẳn sẽ không là cái bịa đặt đại gia đình kia vẫn tồn tại đi? Vừa nghĩ như thế cũng phải, nếu không lúc vừa nhìn thấy Yue Gang, anh ta sợ ràng sớm đã chất vấn ta vì sao phải nói dối rồi đi?

Nhưng vì sao là cùng mẹ khác cha đây? Bình thường mà nói, anh em cùng cha khác mẹ mới thường thấy hơn chứ? Chẳng lẽ là bởi vì họ của ta và thiếu gia khác nhau sao? Nhưng bây giờ người lấy họ mẹ cũng không ít, hơn nữa đây trái lại sẽ dẫn tới một loại phiền phức khác…

Hồi thần lại, cô tiếp viên trước mắt đang mở to mắt chờ đợi trả lời của ta, ta cố ý lộ ra tươi cười bất đắc dĩ, thành thật thừa nhận: “Đúng vậy.”

Cô tiếp viên cả mặt như “tôi biết mà” sau đó đánh giá ta nói: “Quả nhiên dáng vẻ cũng rất đẹp trai, thật không hổ là anh trai của thiên sứ!”

Anh trai của thiên sứ là vampire, câu này nghe lên thật là vô cùng trào phúng.

Ta nhắc nhở đối phương: “Tôi thật sự nên lên lầu rồi.”

“Oh, oh, đúng! Vậy tôi đưa anh đi lên!”

Mặc dù muốn nói không cần phiền hà, nhưng dựa vào thái độ tha thiết của cô tiếp viên cộng với thần sắc kích động của những cô tiếp viên khác, sợ rằng đây gọi là cơ hội tốt ngàn năm một thuở mà không phải phiền hà.

Dưới dẫn dắt của cô tiếp viên, ngay cả kiểm tra cũng lược bớt, xem ra phòng bị của cao ốc này cũng không có nghiêm ngặt như ta tưởng tượng.

Hai người chúng ta bước vào trong thang máy, thang máy là trong suốt, hướng ra ngoài có thể thấy cảnh trí phía dưới, nếu là buổi tối hẳn là rất không tệ, nhưng bây giờ là buổi chiều, ánh mặt trời mạnh đến khiến ta cảm giác mình hình như thân đang ở trong sa mạc, nhất là vải vóc quần áo quá ít lộ ra mảng da lớn, ánh mặt trời chiếu trực tiếp lên da chừng như có cảm giác áp lên sắt nóng đỏ, ta cũng chỉ có thể nỗ lực đứng ở góc, cố sức giảm thiếu chiếu xạ của ánh nắng,

Cô tiếp viên không ngừng tò mò hỏi: “Thiên sứ ở nhà là người thế nào ta? Cậu ấy bình thường thoạt nhìn rất sạch sẽ gọn gàng, ở nhà có phải trái lại rất lôi thôi không?”

“Không đâu, a Dạ trước giờ không phải người lôi thôi.” Chỉ là cũng không rành thu dọn phòng ốc lắm.

“Vậy tính cách cậu ấy tốt không?” Cô tiếp viên hoài nghi hỏi: “Cậu ấy bình thường đều cười như thiên sứ, ở nhà cũng là như thế sao?”

Ta gật đầu nói: “Ở nhà a Dạ cũng rất thường cười, hơn nữa gần như không phát cáu.” Chỉ có lão gia thường thường sẽ làm ra chuyện khiến thiếu gia tức giận thôi.

“Oh oh! Nghe nói thiên sứ là…” Mặc dù trong thang máy không có người khác, nhưng cô tiếp viên lại đột nhiên đè thấp giọng nói: “Tốt nghiệp hệ chiến đấu sao? Lúc trước cậu ấy nói ra đều không có người tin tưởng đây! Nhưng cái quảng cáo quần jean mới nhất vừa ra, tôi lập tức tin rồi! Vóc người thật là tuyệt! Cậu ấy có tập thể hình không?”

“Có.” Ta gật đầu nói: “Em ấy mỗi sáng đều chạy thể dục hai giờ.”

“Wow! Cảnh đó nhất định rất tuyệt!” Cô tiếp viên vừa hưng phấn vừa thất vọng nói: “Thật muốn xem quá! Vì sao nhiếp ảnh sư không chụp chính diện hả? Hẳn không phải là muốn câu hứng thú của người đi? Thật là đáng ghét!”

Quý Lạc Sơ đại khái có nỗi oan sâu như trời biển đi?

Lúc này, cửa thang máy mở ra, người xuất hiện ở trước mắt có khoảng hai ba mươi người, còn có rất nhiều máy chụp ảnh cỡ lớn, ống kính đều cùng đang chụp một cái bối cảnh, bối cảnh này khá có cảm giác khoa học viễn tưởng, phía trước đặt sa lon thoải mái và ghế thấp, thiếu gia thì ngồi trên một cái ghế sa lon trong đó.

Có người phát hiện chúng ta, đi tới hỏi: “Hai người đến làm gì?”

Ta vội vàng giải thích: “Tôi tới đưa đồ cho An Hướng Dạ.”

Lúc này, thiếu gia hét to một tiếng “anh”, sau đó liền một mạch chạy đến bên cạnh ta, có chút khẩn trương nhỏ giọng nói: “Charles, tôi quên nói với anh, chúng ta bây giờ đang là anh em đấy!”

“Thiếu gia, tôi đã biết rồi.”

Ta khẽ giọng nói xong, có mấy người đã đi qua rồi, trong đó một người trung niên tóc xám trắng hứng thú hỏi: “Đây chính là anh trai cùng mẹ khác cha của cậu sao?”

Ta chuyển sang giọng bình thường, nói với thiếu gia: “A Dạ, em làm sao lại nói sai rồi đây! Chúng ta là anh em cùng cha khác mẹ, không phải cùng mẹ khác cha!”

Thiếu gia sửng sốt, nhưng cậu ấy cũng không có phản bác lời ta nói, mà là le lưỡi một cách tinh nghịch, nói: “Oh, đúng rồi! Dù sao cũng không khác lắm mà!”

May là đối phương thoạt nhìn cũng không có ý truy cứu điểm này, chỉ là trên dưới đánh giá ta, khiến ta cảm giác có chút bất an, vội vàng đưa túi trên tay cho thiếu gia, đồng thời nói: “Bằng tốt nghiệp và quần áo đều mang đến cho em rồi.”

Thiếu gia gật đầu, từ trong lấy ra bắng tốt nghiệp, sau đó đưa cho người trung niên tóc bạc kia nhìn, người sau chỉ liếc một cái nói: “Cậu vẫn thật sự là tốt nghiệp hệ chiến đấu à?”

Thiếu gia dùng tươi cười xán lạn trả lời: “Đúng thế! Tôi thế nhưng rất mạnh đó!”

Đích xác rất mạnh, mặc dù người nhìn thấy thiếu gia cười nói như thế có thể phần lớn đều không cho là đúng, giống như nhìn thấy đứa trẻ mười tuổi giơ nắm đấm nói với một người lớn “tôi có thể đánh bại ông”, chỉ sẽ cười cười không tin, người trung niên tóc xám trước mắt chính là thái độ như thế.

“Anh cậu rất ăn ảnh.” Người trung niên tóc xám dùng một loại ánh mắt đánh giá thịt heo nhìn ta, mà ta đột nhiên cảm giác rất không ổn… quả nhiên, ông ta vỗ tay một cái hạ quyết định: “Cứ để cho anh cậu tới cùng quay đi!”

Ta vội vàng từ chối khéo: “Ngại quá, tôi không quen trước ống kính..

“Ôi!” Người trung niên lại không chịu từ bỏ nói: “Chỉ là trò chuyện, mọi người cùng nói chuyện một chút thôi! Không cần căng thẳng đâu!”

Lúc này, đột nhiên ánh sáng mạnh lóe lên, ta lặng đi một chút mới nhớ tới ánh sáng này hẳn là đèn flash của máy ảnh… chết, chết rồi!

“Chụp vô ích thôi!” Thiếu gia đột nhiên cười hi hi nói: “Anh tôi là vampire, không thể chụp ảnh và quay phim đâu.”

Lúc này, mọi người đều trầm mặc xuống, bọn họ hoàn toàn phản ứng không lại, chỉ là đều trừng ta. Thiếu gia lại có thể trực tiếp nói ra rồi? Ta có chút không biết làm sao.

Người trung niên tóc xám có chút kinh ngạc hỏi thiếu gia: “Vậy cậu, cậu cũng là vampire sao?”

Thiếu gia lắc đầu trả lời: “Tôi không phải.”

“Anh cậu là vampire, cậu lại không phải?” Người trung niên thốt lên xong, vừa lại tự mình tỉnh ngộ nói: “Cũng đúng, cho dù anh cậu biến thành vampire, chỉ cần anh ta không cắn cậu, cậu cũng sẽ không biến thành vampire.”

Cho dù ta cắn thiếu gia, cậu ấy cũng sẽ không biến thành vampire, đem sinh vật khác biến thành “sở hữu sơ cấp” của vampire thế nhưng không phải phương pháp đơn giản như thế.

“Charles!”

Ta sửng sốt, quay đầu liền nhìn thấy Melody đi về phía chúng ta, cô ta mặc sơ mi trắng và váy đen ngắn, chân đi một đôi giày cao gót màu đỏ, bề ngoài tháo vát giỏi giang còn mang chút diễm lệ.

Sau khi nhìn thấy Melody, mọi người thả lỏng một cách rõ ràng, người trung niên tóc xám còn lắc đầu nói với thiếu gia: “Cậu thế nhưng thật kinh người, có người đại diện là vampire cũng coi như thôi, lại có thể còn có anh trai vampire? Không sợ bọn họ cắn cậu à?”

Thiếu gia lại cười nói: “Không sợ, tôi thế nhưng rất mạnh đấy!”

Ta không biết nói gì, thì ra mọi người sớm đã biết Melody là vampire rồi sao? Chẳng trách phản ứng khi biết ta là vampire chỉ là sửng sốt, thậm chí không có người nào phát ra tiếng la hét sợ hãi gì đó.

“Tôi thấy đám phóng viên có lẽ sẽ rất cao hứng đến đốt pháo ăn mừng mất.” Người trung niên tóc xám buồn cười nói: “Bọn họ thế nhưng là lạy lục xin tôi hỏi ra một chút tin đồn, bọn họ muốn tin tức của cậu đến mức chịu lấy mạng ra đổi!”

Melody tranh nói: “Muốn lấy tin đồn của tiểu thiếu gia nhà tôi thế nhưng không dễ à! Sinh hoạt của cậu ấy thuần khiết giống như thiên sứ đấy!”

Đúng là vậy, chỉ cần không tính chuyện trên phương diện anh hùng kia—- thiên sứ hẳn sẽ không lấy lưỡi hái tử thần đến khắp nơi truy bắt phạm nhân, đó hẳn là chuyện của tử thần làm mới đúng.

Người trung niên tóc xám lắc lắc đầu nói: “Nếu mỗi minh tinh ai cũng như tiểu thiếu gia nhà cô, tôi thấy đám phóng viên đều muốn treo cổ rồi, cố ý làm ra chút tin đồn cũng tốt, chung quy phải cho người ta một con đường sống chứ?”

“He he!” Melody ném cái nháy mắt, dùng giọng làm nũng nói: “Tiêu Đạo ~~ ông cũng biết người ta chỉ là người trẻ tuổi, còn phải xem tiểu thiếu gia tự mình có chịu làm một chút tin đồn không đây!”

Thiếu gia lại là lập tức kiên quyết mà lắc đầu, thấy phản ứng của người khác cũng không bất ngờ, nghĩ đến thiếu gia đã không phải lần đầu tiên từ chối rồi.

Tiêu Đạo thở dài nói: “Nếu không chụp được anh cậu, vậy cũng chẳng còn cách nào rồi, tới đây quay cho xong chương trình đi!” Giọng của ông ta nghe lên tràn đầy tiếc nuối.

Thiếu gia gật đầu, sau đó nói với ta: “Anh, anh chờ em chụp xong đi! Lát nữa chúng ta đi X-Killer mua quần áo, lần này phải mua hai mươi bộ cho anh mặc!”

Ta cười, suýt nữa ngay cả câu “cảm ơn thiếu gia” cũng thốt ra, may là tức thì đổi thành “Được, anh chờ em”.

Nghe vậy, thiếu gia vui vẻ mà tiếp tục đi quay chương trình, bọn họ trở lại bối cảnh, Tiêu Đạo và một nữ dẫn chương trình cùng ngồi trên một cái ghế salon đôi, thiếu gia thì ngồi một mình ở trên ghế salon đơn.

Sau một tiếng camera, người trung niên tóc xám từ trong túi lấy ra quần áo ta mang đến, trải ra xem, liền cùng nữ dẫn chương trình cùng nhau kinh hô: “Woa, cậu trước đây thật sự rất lạc hậu đó! Quần áo này đúng là quá khó tin rồi! Cậu là từ tiệm đồ cổ nào lấy ra những quần áo này?”

Nghe vậy, thiếu gia có chút ngượng ngùng mà cười cười, nói: “Tôi trước kia không biết mua quần áo lắm, thật ra bây giờ cũng không biết, chẳng qua tôi bây giờ đều đến X-Killer mua quần áo, chủ tiệm sẽ giúp tôi phối hợp cho tốt.”

“Nói lên như thế, cậu đúng là người phát ngôn tốt nhất của X-Killer, từ sau khi cậu lên tiếng giúp bọn họ, X-Killer đúng là trở nên hot đến mua quần áo còn phải hẹn trước…”

Melody đứng đến bên cạnh ta, ta có chút lo lắng hỏi: “Trực tiếp thừa nhận chúng ta là vampire, thế này ổn không?”

“Không thừa nhận sớm muộn cũng sẽ bị vạch ra, anh không nghe thấy có bao nhiêu phóng viên muốn đăng tin đồn của thiếu gia sao?”

Melody nghiêng mắt liếc ta, nói: “Thiếu gia thế nhưng là minh tinh nổi tiếng của Tà Dương thị, máy ảnh vây quanh cậu ấy nhiều như thế, anh cho rằng sẽ không có lấy nửa cái máy chụp đến chúng ta? Không thể nào đâu!”

Thì ra như thế. Ta gật đầu đồng ý, đột nhiên có chút vui mừng vì phi nhân đã không còn là bí mật nữa, cho nên chuyện này mới chỉ sẽ để ở trang báo giải trí, mà không phải lên đầu đề của tin tức xã hội.

“Quản gia, thiếu gia vừa mới nói với tôi mua quần áo xong sẽ đi night club chơi đấy!” Giọng của Melody nghe lên có chút nghi hoặc, nhưng lại vẫn là rất hưng phấn và cao hứng.

Ta sửng sốt, khó hiểu hỏi ngược lại: “Night club? Thiếu gia làm sao lại muốn đi loại chỗ đó chơi?”

Không, hẳn nên nói thiếu gia làm sao lại muốn đi “chơi”đây?

“Tôi cũng không biết.” Melody có chút nghi hoặc: “Hôm nay cậu ấy đột nhiên hỏi tôi có chỗ nào chơi vui, tôi nói night club chơi không tệ, sau đó cậu ấy liền nói với tôi muốn đi night club chơi.”

Hẳn sẽ không là hậu di chứng của sự kiện công kích những anh hùng khác lúc trước chứ? Ta có chút lo lắng, cũng dứt khoát nói lo lắng này cho Melody.

Nhưng Melody chỉ là suy nghĩ một chút liền nói: “Thấy thiếu gia cũng đâu có hành động kỳ quái khác? Dù sao chỉ là night club, sẽ không xảy ra chuyện gì lớn đâu! Hơn nữa, thế này cậu ấy sẽ càng nổi! Thêm tin tức bên cạnh có hai vampire cùng đi night club… hơ hơ hơ! Thiếu gia nhất định sẽ nổi cả góc trời!”

Melody hình như làm người đại diện làm đến nghiện rồi? Ta khéo léo khuyến cáo: “Thực ra thiếu gia cũng không cần quá nổi, nếu không sợ rằng càng không có dư lực làm anh hùng nữa. Cậu ấy lúc trước nhận nhiều công việc chỉ là vì đánh lạc chú ý, bây giờ hẳn là không cần phải càng…”

“Nói cái gì thế?” Melody lại đột nhiên ngắt lời ta, tức tối bất bình nói: “Thiếu gia là người mẫu có biết bao tiềm lực, đương nhiên càng nổi tiếng càng tốt, chẳng lẽ muốn làm một cái người mẫu lặng lẽ vô danh mới được hả?”

Ta vội vàng nói: “Tôi không phải ý đó, thiếu gia làm người mẫu đương nhiên tốt, chỉ là người mẫu cũng không cần lên chương trình và xào nấu tin tức đi?”

“Đương nhiên cần chứ! Không xào nấu rất dễ dàng bị qua thời! Cho nên đương nhiên phải cố gắng mà xào nấu, thế này thiếu gia mới có thể liên tục làm người mẫu, tôi thế nhưng là rất nỗ lực làm người đại diện…”

Melody có phải là có chút quá nỗ lực tranh biện rồi không? Bình thường mà nói, cô ta cho dù có bất đồng ý kiến với ta, cũng phần lớn là thái độ cao ngạo mà bỏ xuống vài câu giải thích, sau đó căn bản mặc kệ ta có thật sự hiểu hay không, nhưng bây giờ lại nỗ lực thuyết minh như thế?

Ta hoài nghi mà nhìn Melody, cô ta không được tự nhiên mà nhìn trời nhìn đất, nhưng ta cũng duy trì dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cô ta, qua đủ mười phút, cô ta mới chột dạ mà bổ sung nói: “Thiếu gia để cho tôi rút một phần tiền hoa hồng coi như làm phí tăng ca của việc làm người đại diện.”

Thì ra như thế.

“Mặc kệ, người ta thiếu tiền mua quần áo mà! Thiếu gia càng nổi người ta sẽ kiếm được càng nhiều!” Melody có chút gần như bất chấp tất cả mà nói.

Ta thở dài, trước đừng quản vấn đề thiếu gia tương lai có quá nổi hay không, trước hết vẫn là giải quyết vấn đề trước mắt đi! Ta có chút lo lắng hỏi: “Vậy chúng ta thật sự phải mang thiếu gia đi night club sao?”

Melody lập tức nói: “Đi, đương nhiên đi! Anh không quên từng đáp ứng tôi, phải theo tôi đi night club chơi chứ?”

Hình như… đúng là có chuyện như thế.

“Trái ôm thiếu gia phải ôm Lạc Sơ, phía trước còn có quản gia mở đường… Oh he he he! Nữ vương night club hôm nay chắc chắn là ta!” Cô ta hưng phấn mà nói đến đây, đột nhiên quay đầu cảnh cáo ta: “Quản gia, anh thế nhưng phải mặc cho xứng đáng một chút cho tôi! Như bây giờ thì vẫn không tệ… cảnh cáo anh, anh lát nữa thế nhưng không được đi X-killer mua mấy cái quần áo trùm kín mặt mũi để mặc.”

Nhưng ta lần này mục đích mua quần áo chính là muốn mua quần áo sẽ không hở da.

Melody lại hoàn toàn không muốn nghe giải thích, lẩm bẩm tự nói: “Nói với anh nhất định vô dụng! Lát nữa phải bảo Olga chọn cho anh quần áo hở một tí, hơn nữa nhất định phải là quần bó, thế này mới thấy được mông cong!”

“…”

Chương trình thoạt nhìn quay rất thuận lợi, khoảng chừng quay hai giờ đã quay xong, sau khi quay xong, thiếu gia và Tiêu Đạo nói chuyện một hồi, sau đó liền đi về phía ta, nhưng cậu ấy vẫn chưa kịp nói nửa câu đã bị nhân viên công tác vây quanh, rất nhiều nhân viên công tác trên tay đều cầm ảnh chụp của thiếu gia và một cây bút, thoạt nhìn hẳn là muốn xin ký tên.

Thiếu gia là ai đến cũng không cự tuyệt, ký xong hết toàn bộ mới vẫy tay chào tạm biệt mọi người: “Hôm nay cám ơn mọi người nhé! Bye bye!”

Nhân viên công tác cũng tới tấp chào tạm biệt với thiếu gia.

Thiếu gia hưng phấn cao giọng hô với chúng ta: “Được! Chúng ta đi X-Killer mua quần áo thôi!”

Tôi có thể đi tiệm khác mua không?

“Anh phải đi theo chúng tôi!” Melody nhỏ giọng nhanh chóng nói: “Anh phải biết thiếu gia bây giờ thế nhưng rất nổi tiếng, người của night club chắc chắn sẽ chụp lén, ảnh chụp ngày hôm sau sẽ lên đầu đề rồi đi! Nghĩ thử xem, nếu lão gia nhìn thấy thiếu gia mặc những quần áo ngay cả mông cũng không che được… vậy chúng ta chết hết là cái chắc rồi!”

Cô muốn tôi lõa lồ, nhưng lại sợ thiếu gia lộ quá nhiều?

Melody khó chịu nói: “Thiếu gia lộ quá nhiều, lão gia sẽ muốn giết vampire rồi, anh lộ quá nhiều… chẳng lẽ Sadina sẽ từ quan tài bò ra giết tôi à?”

Nghe thấy tên của Sadina, ta sửng sốt, chỉ có cười khổ đối lại.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top