2 - 2
Truyền thuyết anh hùng chương thứ hai: Đêm đã khuya, anh hùng bận rộn
"Ca ca, Charles đúng là quản gia rất tuyệt đấy!
Anh ta không những biết nấu rất nhiều bữa sáng ngon, dẫn em đi mua quần áo mới, còn dạy em làm sao ca hát.
Về sau, em mặc quần áo mới cùng bạn học đi hát, mọi người đều nói quần áo của em đẹp, còn khen em hát rất hay đây!
Em nhất định càng ngày càng giống nam sinh bình thường rồi chứ?"
¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤
So với thời gian về nhà bình thường của thiếu gia khoảng chừng muộn hai mươi phút, ta mới nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó đi về phía cửa trước, nhìn thấy thiếu gia dẫn theo năm bạn học đi vào cửa, ta mang mỉm cười ôn hòa nhìn mọi người, nói: "A Dạ, em về rồi à, các vị bạn học, chào mọi người."
Thiếu gia vừa quay đầu nhìn thấy ta, lập tức trợn lớn mắt, hình như có chút không dám tin đây là ta, cậu ấy nhìn mặt ta, sau đó vừa lại nhìn cách ăn mặc của ta... Ta đang mặc quần áo thoải mái trong nhà, để sắm tốt vai "anh trai", buổi chiều đặc biệt dậy sớm đi mua quần áo.
Dù sao trang phục áo sơ mi, áo lót, nơ đỏ cộng với quần tây dài quá mức trang trọng, tuyệt đối không giống một người đang ở trong nhà.
Một bạn học nam trong đó lên tiếng trước, cậu ta quay đầu kinh hô với thiếu gia: "A Dạ, anh cậu đúng là rất đẹp trai đó! Chẳng qua, cậu nói anh cậu lớn hơn cậu mười tuổi là xạo phải không? Dáng vẻ của anh ấy nào có vượt quá ba mươi tuổi chứ!"
Trên thực tế, ta đã vượt quá một trăm năm mươi tuổi rồi.
"Charles ca ca, làm phiền rồi."
Trong đó một nữ bạn học hết sức có lễ độ chào hỏi, hành động của cô hết sức khéo léo, khiêm tốn mà không thấp kém, bề ngoài cũng rất xuất chúng, vóc người hết sức cao dáng, gần như bằng thiếu gia rồi, đương nhiên, đôi giày cao gót dưới chân cô hẳn cũng giúp không ít, tướng mạo không thể nói tuyệt mỹ gì, nhưng tuyệt đối được gọi là mỹ nhân.
Dường như là cô gái không tệ.
Ta cười đáp lại: "Chào các em, cứ đến đi, đừng khách khí, coi như nhà mình là được rồi."
Năm người quả nhiên hết sức không khách khí đá giày liền vào rồi, đám con gái còn tế nhị một chút, ít nhất không có đế giày của đôi giày nào hướng lên, nhưng chỉ có cô gái chủ động chào hỏi kia đem giày đặt chỉnh tề giống như thiếu gia.
"Anh đi rót thức uống cho các em, coca và hồng trà được chứ?"
Năm bạn học lần lượt gật đầu.
"Charles... Charles ca!" Thiếu gia có chút lắp bắp nói: "Em muốn cái kia, cái kia..."
Ta tiếp lời cậu ấy, cười nói: "Sữa đúng không? Thật là, chẳng lẽ anh còn không biết em thích uống cái gì sao?"
Thiếu gia sửng sốt, "Oh" một tiếng.
Khi ta bưng đồ uống ra, thiếu gia cùng năm bạn học đều ngồi vây quanh ở bên bàn làm bài tập, ta vừa rót đồ uống cho mọi người, sau đó vừa lại lấy ra kem, năm người đều reo hò một tiếng, sau đó bắt đầu ăn kem, cô gái hết sức không tệ kia mở miệng trò chuyện với ta: "Ca ca một mình phải nuôi gia đình, nhất định rất vất vả chứ?"
Ta cười nói: "Cũng không có gì trở ngại, a Dạ rất hiểu chuyện, không cần anh lo lắng cái gì."
"A Dạ, anh cậu thật là lợi hại, vừa đẹp trai vừa lại biết làm kem!" Một bạn học nam cười hì hì nói.
Thiếu gia trầm mặc một chút, sau đó từ đáy lòng trả lời: "Ca ca tôi đúng là rất lợi hại."
Ta chú ý đến, thiếu gia cũng không có dùng cái từ "Charles ca" này, cậu ấy chỉ chính là ca ca chân chính đi! Xem ra, thiếu gia đích xác rất kính trọng anh trai của mình.
Mặc dù, căn nhà này lúc trước còn bị lão gia lắp đầy máy theo dõi... thực sự khiến người có chút khó có thể tin, thiếu gia lúc trước là làm sao sống ở dưới loại hoàn cảnh bị người theo dõi như thế? Cho dù người theo dõi là anh trai kính yêu của mình, cũng nên có chút bất mãn mới đúng.
Mặc dù ta rất nghi hoặc tình huống giữa thiếu gia và lão gia, nhưng, đây cũng không phải chuyện một quản gia nên xen vào, ta chỉ phải làm tốt chuyện của quản gia nên làm là được rồi.
Lúc này, bạn học nữ xinh xắn cười một cái, nói: "Đúng rồi, ca ca vẫn chưa biết tên của em phải chứ? Em là Leona, gọi em là Lena hay là Nana đều được."
"Chào em, Lena." Ta mỉm cười gật đầu.
Bốn bạn học khác thấy cô báo tên của mình, cũng lần lượt nói tên của bọn họ cho ta, hai bạn học nam là Abner và Yahan, Abner là người vừa thấy ta, liền kinh hô ta không tới ba mươi tuổi kia, Yahan thì đến bây giờ đều chưa từng mở miệng, trình độ trầm mặc so với thiếu gia còn cao hơn.
Hai nữ học sinh còn lại là Ingrid và Yuri, hai người thoạt nhìn đều là cô gái bình thường, ăn mặc rất thời trang, váy ngắn đến chỉ có thể miễn cưỡng che phần mông.
So với năm bạn học tán dóc với nhau, thiếu gia rất nghiêm túc làm bài tập, gần như không làm sao mở miệng nói chuyện, đây khiến cho ta có chút lo lắng, nhưng năm bạn học đó hình như cũng không để ý sự an tĩnh của thiếu gia, vẫn vừa trò chuyện, vừa ở trên giấy qua quýt ghi vài nét bút.
Nghĩ đến, bọn họ sợ rằng sớm đã quen tính cách của thiếu gia rồi.
Hơn nữa, Yahan cũng trầm mặc giống như thiếu gia, Leona thỉnh thoảng sẽ nói vài vâu với cậu ta và thiếu gia, phần lớn là thảo luận bài tập, cho nên thiếu gia cũng trả lời rất vui vẻ, bởi vì Leona luôn là lộ ra nét mặt nghiêm túc nghe thiếu gia nói chuyện.
Nhưng, ta lại chú ý đến, tay của Leona cứ luôn sờ đệm lót.
Cô sờ đệm lót làm từ len Cashmere, dáng vẻ cũng không giống là tiện tay sờ sờ, từ sờ cả cái đệm lót, tỉ mỉ sờ đến đường vàng bạc, vừa lại sờ đến viên cầu trang sức trên bốn góc của đệm lót, thậm chí đặt viên cầu ở lòng bàn tay đong đưa, thoạt nhìn giống như đang đo lường trọng lượng.
Cái Leona này không đơn giản, cô ta sợ rằng đã phát hiện gian nhà này không thích hợp rồi.
Sợ rằng không chỉ là cô ta mà thôi, Yahan vẫn luôn không nói, nhưng cậu ta đã không chỉ một lần dùng đuôi mắt liếc ta, cậu ta cũng không phải nhìn cả người ta, nhưng là lúc ta đi lại, nhìn bước chân của ta... bước chân của vampire luôn luôn yên lặng vô thanh.
Abner thì vừa pha trò Yahan, nói cậu ta là một khối băng lớn, cùng a Dạ vừa vặn là nhóm băng khối hai người vân vân, sau đó vừa không ngừng lén liếc tủ sách, nếu như ta không nhớ sai, chỗ cậu ta liếc đúng lúc có để mấy cuốn sách cổ không xuất bản nữa.
Ingrid và Yuri thoạt nhìn bình thường nhất, hai người vẫn luôn hi hi ha ha cười, nói chuyện về minh tinh thần tượng hot nhất hiện nay, chẳng qua, tay của hai người cứ luôn sờ ly thủy tinh và cái thìa nhỏ dùng để ăn kem, mà ta chẳng qua xoay người một cái, trên bàn liền thiếu đi một cái thìa nhỏ, thìa nhỏ làm từ bạch kim.
Rốt cuộc là ta đánh giá quá thấp sinh viên bây giờ, hay là bạn học thiếu gia kết giao đều quá không bình thường đây?
Mặc kệ chân tướng là cái gì, sợ rằng điểm thiếu gia rất có tiền này không thể gạt được năm bạn học của mình rồi.
Khi ta giúp Ingrid rót đồ uống, đột nhiên kinh hô: "A... ở đây sao lại mất đi một cái thìa, đúng là nguy hiểm, nếu như vô tình đạp phải mà trượt chân thì không hay rồi."
Cùng lúc nói chuyện, ta vô thanh vô tức mà từ trong túi của Ingrid móc thìa ra, sau đó đặt trở lại dĩa trên bàn, tiếp đến bắt đầu thu thập dĩa trái cây và ly kem, trái cây đã còn lại không bao nhiêu, ly kem thì một chút cũng không còn.
Lúc này, Ingrid cố gắng mỉm cười hưởng ứng, nhưng biểu tình thực sự có chút cứng ngắc.
Ta cầm lấy ly dĩa, nói với mọi người: "Các em cứ chậm rãi trò chuyện, anh đi vào trước."
Năm bạn học đều nhìn ta, ngoại trừ mỉm cười của Leona không chút sơ hở, biểu tình của những người khác đều đã không quá thích hợp rồi, Abner dùng ánh mắt tiếc nuối liếc nhìn tủ sách, Yahan lộ ra thần sắc hết sức cảnh giới đối với ta, Ingrid và Yuri thì có chút biểu tình xấu hổ.
Về phần thiếu gia, cậu ấy trước sau đều nghiêm túc viết báo cáo, tốc độ trang giấy dày lên vẫn nhanh như bình thường.
Ta đi vào phòng bếp, vừa chỉnh lý dĩa trái cây, ly kem và thìa, vừa nghĩ thầm, xem ra tối nay chuyện đóng giả anh trai của thiếu gia này, kỳ thực có chút dư thừa rồi. Cho dù biết thiếu gia có quản gia, năm bạn học này hẳn là cũng sẽ không quá để ý... Sợ rằng đối với bọn họ mà nói, nhà này có cái quản gia mới là chuyện bình thường.
Chỉ không hiểu thiếu gia có biết, những bạn học này của cậu ta không ổn lắm đây?
Khi ta lần nữa tới phòng khách, đã là lúc những bạn học kia muốn rời khỏi rồi, bọn họ hình như không có ý muốn ở lại ăn bữa tối.
Ta nhanh chóng liếc một chút tình huống phòng khách, xác định cái gì cũng không có thiếu, sau đó liền cùng thiếu gia tiễn bạn học của cậu ấy đến cửa, năm bạn học vẫy tay chào tạm biệt với chúng ta.
Ta nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó xoay người, định đi đổi trang phục quản gia.
Thiếu gia lại gọi ta: "Charles."
"Vâng, thiếu gia." Ta ngừng bước chân chờ đợi chỉ thị của thiếu gia.
Thiếu gia nhìn ta một hồi, đột nhiên thở dài một hơi, thở dài nói: "Quả nhiên Charles vẫn là làm quản gia tốt hơn, trở thành ca ca đúng là rất kỳ quái!"
"Thiếu gia cảm thấy Charles sắm vai không tốt?" Ta có chút lo lắng hỏi.
Thiếu gia nghiêng đầu suy nghĩ, trả lời: "Cũng không phải không tốt, chỉ là ca ca hình như không phải dáng vẻ đó."
Ta vẫn không hiểu ý của thiếu gia, những bạn học của thiếu gia chẳng phải đều nói ta là anh trai tốt sao? Ta mang chút tò mò hỏi: "Vậy thì, thiếu gia cho rằng ca ca nên là dáng vẻ gì đây?"
Thiếu gia suy tư một chút, như chuyện đương nhiên trả lời: "Ca ca dáng vẻ hẳn là rất ưu nhã, rất cao ngạo, ngoại trừ em trai của mình, ai cũng không quan tâm!"
Hmm... Thiếu gia, sợ rằng chỉ có một vị ca ca kia của nhà ngài mới là dáng vẻ như thế.
Thiếu gia cười tít mắt nói: "Chẳng qua, không việc gì, dù sao Charles vốn không phải ca ca, là quản gia tốt nhất!"
"Cảm tạ khen thưởng của thiếu gia." Ta khiêm tốn tiếp nhận khen thưởng, sau đó nhắc nhở: "Thiếu gia, Charles có chuyện muốn nói cho ngài biết. Những bạn học kia của ngài hình như không phải không biết gì hết, hơn nữa hình như mỗi người đều có chỗ cổ quái."
"Thật không?" Thiếu gia không một chút kinh ngạc, còn nhún vai nói: "Có lẽ có một chút kỳ quái đi! Nhưng chính ta cũng rất kỳ quái đấy thôi, cho nên hình như cũng không có tư cách nói người ta kỳ quái đi?"
Đúng là vậy. Cho dù những bạn học này có kỳ quái, sợ rằng cũng sẽ không kỳ quái hơn thiếu gia. Trên thực tế, muốn tìm người so với thiếu gia càng kỳ quái, trên người vác càng nhiều bí mật... Có lẽ căn bản sẽ không có người thế, dù là trong "phi nhân" cũng sẽ không có.
Mặc dù ta cho rằng những bạn học này có chút kỳ quái, nhưng bọn họ sợ rằng càng cho rằng thiếu gia là một người cực kỳ thần bí đi? Ta thở dài, đây đối với quan hệ xã hội của thiếu gia cũng không phải chuyện tốt, sau này phải nghĩ cách giúp thiếu gia kéo gần khoảng cách với bạn học mới được.
"Vậy thì, thiếu gia, tôi trước đi thay đổi quần áo, sau đó chuẩn bị bữa tối cho ngài. Ngài hẳn là rất đói rồi đi?" Ta có chút lo lắng nhìn đồng hồ, bây giờ đã gần muộn hơn một giờ so với thời gian ăn tối bình thường của thiếu gia rồi.
Thiếu gia quả nhiên gật đầu, nói: "Đói rồi, Charles, ngươi nấu nhanh chút đi!"
"Được."
Bởi vì thiếu gia nói nấu nhanh một chút, cho nên ta dứt khoát nấu một nồi canh mì lớn, đương nhiên, còn bỏ xuống rất nhiều vật liệu nhiệt lượng cao.
◊◊◊◊
"Nóng quá nóng quá!"
Thiếu gia vừa bưng canh mì lên liền dùng lực húp hai ngụm, kết quả đem toàn bộ mì đều phun ra, sau đó, tốc độ ăn mì của cậu ấy liền chậm như tốc độ của người bình thường.
Thấy vậy, mặc dù ta có chút ảo não, mình lại có thể không cảnh báo thiếu gia ngay từ đầu, nhưng, vậy mà cũng có loại cảm giác may mắn "may là thiếu gia còn biết sợ nóng", nếu thiếu gia mặt không đổi sắc dùng cách ăn cơm nhanh chóng bình thường đem canh mì nóng hổi ăn hết, ta sợ rằng thật phải hoài nghi rốt cuộc là mình, hay là thiếu gia mới thật sự là phi nhân.
Qua một hồi sau, thấy thiếu gia ăn gần như xong rồi, ta mới mở miệng dò hỏi: "Thiếu gia, hai tuần tới, mỗi buổi tối sau mười hai giờ đêm, tôi có thể xin nghỉ phép không? Nhưng tôi vẫn sẽ ở trước khi ngài chạy buổi sáng về, trở lại chuẩn bị bữa sáng."
"Xin nghỉ?" Thiếu gia ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc nói: "Vì sao muốn xin nghỉ?"
Ta do dự một chút, vẫn là thành thật nói cho thiếu gia: "Có người bạn nhờ tôi giúp tìm người."
"Buổi tối sau mười hai giờ ra ngoài tìm người? Ngươi lại muốn đi tìm đại ca xã hội đen nữa sao?" Thiếu gia buồn cười nói.
Ta nhìn thiếu gia, chỉ là lắc đầu, lại không có mở miệng trả lời.
Thiếu gia nghiêng đầu, hiểu rõ nói: "Là chuyện không thể nói cho ta? Vậy ta sẽ không hỏi nữa."
"Cũng không phải." Ta do dự một chút, khéo léo nói: "Người tôi muốn tìm là không thể tìm được ở ban ngày."
Thiếu gia thốt ra: "Là "phi nhân"?"
Ta cũng chỉ có thừa nhận: "Phải."
Thiếu gia "oh" một tiếng, hỏi: "Vậy ngươi muốn tìm phi nhân dạng gì đây? Ngươi cũng biết, ta buổi tối cũng thường thường chạy tới chạy lui, có thể thuận tiện giúp ngươi lưu ý."
"Thiếu gia, tôi muốn tìm chính là, là một người sói." Ta có chút khổ não nói ra chân tướng.
Nhưng là, vừa lại làm sao có thể bảo thiếu gia đi tìm một người sói đây? Thiếu gia thế nhưng là anh hùng, mà người sói tuyệt đối không phải đối tượng anh hùng muốn bảo vệ. Cho dù là trong phi nhân, người sói cũng không phải chủng tộc được hoan nghênh.
"Người sói... căn cứ vào truyền thuyết nhân gian của châu Âu, người sói là người có thể biến hình, hắn có thể tùy ý hoặc không tự nguyện mà biến thành người sói. Sau khi biến hình, hắn sẽ khó có thể tự kiềm chế mà muốn ăn thịt người sống hoặc động vật, cũng sẽ hướng vào mặt trăng hú dài."
Thiếu gia dùng giọng bằng phẳng giải thích đến đây, đột nhiên chuyển thành có ngữ khí có chút khổ não nói: "Tin tức của bách khoa toàn thư có phần thiếu sót, thế này không thể tìm người."
Thiếu gia, ngài hình như chỉ là đứng nguyên tại chỗ, cũng không có đi lật bách khoa toàn thư đây...
Thiếu gia dùng biểu tình nghiêm túc dò hỏi: "Charles, người sói ngươi muốn tìm rốt cuộc là dạng gì đây?"
"Cái này..." Ta có chút lo âu, thật phải nói cho thiếu gia sao?
Thiếu gia nhìn ta chằm chằm, giống như đang chờ đợi trả lời, đây khiến cho ta có chút khó xử, nhưng cậu ấy sau đó bật cười, trêu đùa nói: "Ta nói, Charles à, ngươi hẳn sẽ không lo lắng "cái anh hùng nào đó" sẽ giết chết bạn người sói của ngươi chứ?"
Đúng là như thế. Ta lo lắng nhìn thiếu gia, người sói tuy là một cái chủng tộc chiến đấu rất mạnh, nhưng ta cũng không cho rằng một người sói có thể chiến thắng thiếu gia. Mà Alkus là bạn tốt nhiều năm của ta, cậu ta hiếm khi tìm ta giúp đỡ, cho dù ta không thể giúp cậu ta tìm được người, cũng không thể để cho người cậu ta muốn tìm chết ở trên tay người khác, nhất là thiếu gia.
Ta vĩnh viễn cũng không muốn bạn tốt và thiếu gia nổi lên tranh chấp.
Thiếu gia cười ha ha nói: "Charles, ngươi thế nhưng đừng quên, ngươi là quản gia mỗi ngày ở bên cạnh ta đó, mặc dù là ngu ngốc đến có chút không giống... chẳng qua, ngươi dù nói làm sao cũng là một vampire đi?"
Ta á khẩu không nói được gì, đột nhiên cảm thấy mình thật ngu ngốc như thiếu gia nói. Nếu thiếu gia đã có thể tiếp nhận một vampire làm quản gia của mình, giúp tìm kiếm một người sói thì lại có gì kỳ quái đây?
Ta không nhịn được thở dài, mình đúng là ngu ngốc, lại có thể dùng tiêu chuẩn loài người bình thường để đối đãi thiếu gia.
Ta cũng không giấu diếm nữa nói: "Thiếu gia, người sói đó tên là Cornell, nhưng hắn không phải bạn của tôi, chỉ là bạn của tôi có nhờ tôi tìm giúp, cậu ta hình như có chuyện vô cùng quan trọng muốn tìm người sói kia."
"Phải làm thế nào phân biệt người sói? Bọn họ có dáng vẻ gì?"
Ta tỉ mỉ giải thích nói: "Người sói ở lúc có ánh trăng mới có thể biến thân thành người sói, nếu không hắn thoạt nhìn sẽ như một loài người bình thường, trước khi chưa biến thân, ngay cả tộc loại của chính họ cũng phân biệt không ra thân phận đồng tộc."
"Cho nên ngươi mới muốn buổi tối đi tìm?" Thiếu gia gật gật đầu, sao đó có chút khổ não nói: "Nhưng nếu như hắn đều không biến thân, chúng ta cũng tìm không được hắn đi?"
"Người sói không thể quá lâu không biến thân, đó là thiên tính của bọn họ, nhất là lúc trăng tròn ánh trăng tràn trề." Ta khẽ nói: "Giống như vampire phải hút máu, tay của người sói cũng không thể tránh khỏi máu tanh."
"Oh, vậy thì sẽ không quá khó để tìm rồi." Thiếu gia gật đầu, nói: "Ngươi dứt khoát không cần xin nghỉ, Charles, buổi tối ta theo ngươi cùng đi tìm..."
Lời của thiếu gia nói đến một nửa, liền dừng lại, ta có chút nghi hoặc hỏi: "Thiếu gia?"
Thiếu gia nhíu mày, trầm mặc một chút, mới nửa tự lẩm bẩm nửa nói với ta: "Trên đường có chuyện xảy ra. Lạ thật, chỗ đó hẳn là phạm vi thế lực của Sơ Phong và Long An, làm sao hai người đều không có đi ra đây? Hẳn sẽ không bởi vì là phạm vi trùng lặp, cho nên hai người đều chờ đối phương ra tay đi?"
"Anh hùng cũng có phân chia phạm vi thế lực sao?" Ta không khỏi có chút nhạ dị, ta còn cho rằng phân chia phạm vi thế lực ở trong thành phố chi có xã hội đen gì đó.
Thiếu gia cười cười, lắc đầu nói: "Không có đâu! Chỉ là hẹn ngầm mà thôi. Nếu không thành phố Tà Dương chúng ta ở lớn như thế, cho dù ta cưỡi DSII, từ biên đông đến biên tây cũng phải mất một giờ, nếu là chuyện xảy ra một giờ sau mới chạy đến, chuyện xấu gì cũng không kịp ngăn cản rồi."
Ta ngộ ra, thì ra như thế. Ta trước giờ đều không có nghĩ đến vấn đề thời gian, lúc trước xem phim anh hùng, anh hùng luôn là kịp thới cứu viện. Xem ra, trong hiện thực thế nhưng không đơn giản như thế.
Hẹn ngầm giữa anh hùng à... Ta đột nhiên nhớ đến một chuyện, không nhịn được cười nói: "Thiếu gia, ngài còn từng nói cho tôi, ngài cũng không biết có nhiều anh hùng như thế."
Thiếu gia sửng sốt, mang theo vẻ mặt áy náy nói: "Khi đó là gạt ngươi. Chẳng qua, ngoại trừ chuyện anh hùng, tất cả đều là thật."
Ta lắc đầu tỏ vẻ không ngại, nói: "Khi đó cùng thiếu gia còn chưa coi là quen thuộc, thiếu gia không nói cho tôi cũng là đúng."
Thiếu gia cười, sau đó tiếp tục giải thích: "Cô Điệp đại khái ở tại phía bắc Tà Dương thị đi, Long An ở phía nam, Sơ Phong ở phía tây, ta thì ở phía đông rồi. Chẳng qua, Long An chưa từng xuất hiện ở ban ngày, cho nên ban ngày, Sơ Phong sẽ xuất hiện ở bên tây nam, ta thì giúp trông coi bên đông nam."
Thì ra, hẹn ngầm giữa anh hùng vậy mà đã thâm sâu như thế rồi sao? Ta có chút nhạ dị, không ngờ phân công của anh hùng tường tận như thế.
Nhưng lại suy tư một chút, cũng liền không cảm thấy kỳ quái nữa, nếu như không có phân chia thế lực tốt, vậy thì nếu như có hai chuyện trở lên xảy ra, anh hùng không quen biết lẫn nhau thế nhưng sẽ không biết mình nên đi đâu cứu viện chuyện nào rồi.
"Cô Điệp ở phương bắc cũng không xuất hiện... lạ thật." Thiếu gia có chút khó xử nói: "Không còn cách nào rồi, mặc dù là xa nhất, cũng đành qua xem sao rồi, may là nơi xảy ra chuyện không phải tận cùng bên tây, nếu không làm sao cũng không thể đuổi kịp rồi."
Thấy vậy, ta không nhịn được dò hỏi: "Thiếu gia làm sao biết có chuyện xảy ra?"
Thiếu gia cười chỉ vào đầu mình nói: "Máy theo dõi trên đường phố của Tà Dương thị đều là có máy liên kết, ta chỉ cần liên kết với máy theo dõi, liền có thể thu được hình ảnh. Mà ta còn có thể xâm nhập cảnh sát, nếu có người báo án, ta cũng sẽ biết. Ta nghĩ ba người khác hẳn cũng là dùng cách không khác lắm, chẳng qua bọn họ hẳn là quan sát ở trên máy tính, không phải ở trong não của mình thôi!"
Thiếu gia le lưỡi, sau đó nói: "Đi thôi! Charles."
Đi? Đi đâu? Ta khó hiểu nhìn thiếu gia.
"Ngươi theo ta cùng đi đi!" Thiếu gia hết sức cao hứng nói: "Giải quyết xong vụ án, chúng ta có thể vừa đi tìm người sói, còn có thể vừa đi dạo phố đêm ăn khuya đó!"
Thiếu gia, lúc ngài nói đến dạo phố đêm ăn khuya, ngữ khí hình như đặc biệt cao vang... Ta cười khổ một chút.
Thiếu gia cười hì hì nói: "Dù sao ngươi có làm sao tìm cũng sẽ không triệt để hơn ta, toàn Tà Dương thị có 67825 máy theo dõi kết nối đó! Đừng nói người sói sau khi biến thân, dù là một con chó hoang, chỉ cần cho ta đặc trưng, ta cũng có thể tìm ra."
"Thiếu gia có thể đồng thời quan sát hơn sáu chục ngàn máy theo dõi?" Ta cảm thấy có chút không thể tin rồi.
"Đương nhiên không được."
Thiếu gia nhún vai rồi nói: "Lúc trước đều là DSII giúp ta quan sát phần lớn máy theo dõi và lọc án kiện của cục cảnh sát, nhưng hơn sáu chục ngàn cái vẫn là quá nhiều rồi, mấy lần máy xử lý của DSII suýt nữa bị cháy mất, chẳng qua bây giờ có thêm nhóm người của chú Tencha và Melody, bọn họ đều đang giúp ta giám sát, cho nên DSII vẫn có thể làm biếng chạy đi hóng gió."
Thì ra như thế.
Thiếu gia phì cười, hỏi ngược lại: "Charles, ngươi hẳn sẽ không cho rằng chú Tencha đều ở tầng thượng cùng tiểu Yu ca, May ca pha trà chứ?"
"Tôi cho rằng bọn họ đang cảnh giới có "phi nhân" tiếp cận hay không." Ta khéo léo trả lời.
"Vậy anh chính là cho rằng tôi đều ở cách vách làm bảo dưỡng nhan sắc rồi?"
Ta ngẩn ra, quay đầu nhìn, một vị đại mỹ nhân diễm quang tứ xạ đang dùng một loại tư thái uể oải đứng ở cửa, lần này, cô ta không có chỉ mặc nội y.
"Không có chuyện đó." Ta mang mỉm cười quản gia chuyện nghiệp trả lời.
Giày cao gót dưới chân Melody giẫm ra tiết tấu có quy luật, khi tiết tấu kết thúc, cô ta cũng chỉ cách ta một bước. Sau đó cô ta dùng tươi cười nồng đậm, đem mặt của mình tiếp cận càng gần một chút, ta đã có thể cảm giác thấy hơi thở cô ta nói chuyện phả ra.
"Quản gia tiên sinh, tôi còn cho rằng anh là một vampire rất thành thật rất hiếm có đây!"
Ta mang tươi cười chuyên nghiệp, trả lời: "Đúng vậy. Nhưng để không tổn thương người khác, tôi thỉnh thoảng cũng sẽ không thành thật như thế."
Melody hừ lạnh một tiếng, chuyển hướng thiếu gia, cong miệng, còn dùng giọng làm nũng nói: "Thiếu gia, cậu xem hắn kìa! Người ta làm việc nghiêm túc như thế hắn còn nói tôi đều đang làm biếng!"
Thiếu gia gãi mặt, vẻ mặt không thể ý giải trả lời: "Melody, Charles hoàn toàn không có nói như thế mà!"
Nghe vậy, Melody dùng sức giẫm giẫm chân, tiếng lanh lảnh của giày vao gót vang lên khiến ta hết sức lo lắng... lo lắng gót giày của cô ta sẽ gãy mất. Nền nhà ở đây là không biết loại gì, mặc dù không biết tên, chẳng qua tuyệt đối so với bất cứ chất liệu nền nhà thường thấy nào đều càng kiên cố, chống xước cộng với chịu nhiệt hơn.
Melody dùng giọng làm nũng oán giận: "Dù sao thiếu gia cậu chính là cưng quản gia không cưng tôi, ngay cả xử lý chuyện cũng thà rằng tìm quản gia mà không tìm tôi!"
Thiếu gia cười phì một tiếng, nói: "Thì ra Melody là muốn đi à! Vậy tốt lắm, dù sao ăn khuya phải nhiều người một chút ăn mới ngon! Nhưng DSII chỉ có thể ngồi được hai người, hmm... Đúng rồi! Melody cô biết lái xe máy hạng nặng không? Dứt khoát cô chở Charles qua, sau đó ta bay qua được rồi."
"Không vấn đề." Melody cười với thiếu gia, rồi quay đầu qua dùng giọng ngọt ngào nói với ta: "Quản gia, anh đừng lo lắng, kỹ thuật lái xe máy hạng nặng của tôi thế nhưng là phi-thường-tốt đấy!"
"Vậy thì phiền cô rồi."
Mặc dù Melody rõ ràng mang chút ác ý, nhưng là, ta cũng không tin cô ta có thể lái được so với thiếu gia càng "tốt", cho nên đích xác không có gì phải lo lắng.
Thiếu gia đột ngột nhớ tới nói: "A! Đúng rồi, các người nhớ bám DSII cho chắc, nó gần đây không nghe lời lắm, có thể sẽ phóng khá nhanh đó!"
... Nhưng DSII có lẽ có thể càng "tốt".
"Tôi cũng không sợ nhanh, có lẽ quản gia tiên sinh sợ đi?" Melody có chút khinh thường nhìn ta.
Ta nhìn Melody, trên mặt không nhịn được nổi lên tươi cười, tươi cười này chắc chắn có chút kỳ dị, bởi vì Melody lộ ra biểu tình kinh ngạc đối vào ta.
◊◊◊◊
Ngoài dự liệu của ta, khi DSII liên tục lượn lách, ở khe hở giữa xe với xe vượt qua năm, sáu chiếc xe, Melody quả nhiên là la hét một hồi... tiếp đến, nhưng lại bắt đầu cười ầm ầm.
Cô ta dốc sức vỗ xe máy nói: "Thật kích thích! DSII, nhanh hơn một chút!"
"Được à! Được à!" Giọng của DSII nghe lên hưng phấn giống như Melody, nó hết sức lấy lòng nói: "Melody tỷ tỷ muốn nhanh bao nhiêu thì nhanh bấy nhiêu!"
Vậy thì trước khi gia tốc, có thể để cho ta xuống xe trước không?
Đáng tiếc, ta còn chưa kịp đề xuất yêu cầu, DSII đã gia tốc rồi. Ta chỉ có thể càng thêm ôm chặt eo của Melody, sau đó nhắm mắt, vừa thử thôi miên chính mình, ta là một vampire, cho dù đụng xe thật rồi, cũng sẽ không sao, cho nên kỳ thực siêu tốc và lượn lách cũng không có đáng sợ như thế, sau đó vừa nghe tiếng cười lớn la hét cao hứng của Melody và DSII.
Về sau, ta hay là đi thi bằng lái xe máy hạng nặng đi... thuận tiện mua một cỗ xe máy hạng nặng!
Lúc này, DSII khẽ "A" một tiếng.
Sao rồi? Sắp đụng xe rồi sao? Ta vội vàng mở mắt, đúng lúc nhìn thấy một hàng cây từ trước mắt ta sượt qua... chúng ta vậy mà đang chạy ở trên vỉa hè!
"Làm sao rồi?" Phía trước, truyền đến tiếng dò hỏi nghi hoặc của Melody.
"A Dạ nói, không cần vội đi qua nữa!" Giọng của DSII lộ ra thất vọng nói: "Cậu ấy nói anh hùng khác xuất hiện rồi. Hơn nữa ở gần có vụ khác xảy ra, là vụ nhỏ, cậu ấy muốn qua chỗ khác giải quyết một chút."
"Là anh hùng nào?" Melody không quá cao hứng nói: "Cũng không xuất hiện sớm một chút, hại chúng ta chạy không một chuyến."
DSII trầm mặc một hồi, trong lúc này còn từ vỉa hè chạy lên cầu vượt, lại chạy xuống mới trả lời: "Vừa rồi chỉ có Cô Điệp, chẳng qua bây giờ lại có anh hùng khác tới..."
Hẳn sẽ không là... ta thốt ra: "Chẳng lẽ, Long An và Sơ Phong cũng đến rồi?"
"Đúng thế đúng thế!" DSII đột nhiên hưng phấn lên nói: "Vừa rồi còn chỉ có Sơ Phong đến, chẳng qua bây giờ thực sự ngay cả Long An cũng đến rồi đó! Tốt! Tôi sắp tăng tốc đây."
"Chờ một chút, DSII." Ta kinh ngạc nói: "Vì sao phải tăng tốc đây? Thiếu gia chẳng phải nói không cần qua nữa sao?"
"Không cần!" DSII đột nhiên hét lớn: "Tôi muốn qua! Bởi vì tôi thích Long An nhất, tôi muốn xin anh ta ký tên!"
Nhưng ta sâu sắc cảm thấy, Long An hẳn là sẽ không thích có một cỗ xe xin mình ký tên lắm.
Melody quay đầu lại liếc ta một cái, cô ta nhún vai nói: "Nếu như anh không muốn nhìn thấy mọi người la hét, vậy đến lúc đó, anh cứ đi giúp DSII xin chữ ký đi!"
Ta nhíu mày, cúi đầu nhìn tây trang kiểu cổ dày nặng của mình, thực sự không cảm thấy bộ trang phục này thích hợp đi xin chữ ký.
"Đừng kêu tôi đi xin." Trước khi ta mở miệng, Melody tranh nói: "Bởi vì lúc đó, tôi sẽ bận đi tìm Sơ Phong xin ký tên rồi!"
Ta hết chỗ nói một hồi, sau đó khéo léo nói: "Tôi cảm thấy Huyền Nhật so với Long An và Sơ Phong cũng không kém, các người có thể xin thiếu gia ký tên, không nhất định phải xin anh hùng khác ký tên."
"Người ngày nào cũng thấy xin chữ ký làm gì?" Melody dùng đôi mắt đẹp của mình khinh khỉnh liếc ta, nói: "Nếu tôi thích, cho dù là hôn thiếu gia một chút, cậu ấy cũng sẽ không tức giận, làm gì phải ký tên?"
"Đúng thế đúng thế!" DSII bắt chước Melody nói chuyện: "Nếu DSII thích, còn có thể chuyển đến chip trong não a Dạ điều khiển thân thể cậu ấy viết chữ đây! Cậu ấy cũng sẽ không tức giận! Xin chữ ký của a Dạ làm cái gì?"
... Ví dụ này thật sự khiến cho ta không thể không chịu thua.
"Được! Melody tỷ tỷ, Charles ca, bám chặt nhé! DSII sắp vọt đây!"
Melody lập tức lấy la hét hưởng ứng: "Vọt nào! Vọt nào! Vì Sơ Phong và Long An, vọt thôi!"
"Xin hỏi, tôi có thể xuống xe không?"
"Vọt nào!"
Mặc dù lần này kịp đưa ra yêu cầu, nhưng rất hiển nhiên, không có ai nghe thấy, hoặc chỉ là không thèm để ý yêu cầu của ta.
Tóm lại, ở trong tiếng gió gào rít, cộng với bóng tối khi nhắm chặt mắt, ta chỉ có một lần miễn cưỡng mở mắt, thấp thoáng nhìn thấy trên bảng điều khiển chỉ hai trăm năm mươi... Sau đó, ta vội vàng lần nữa nhắm chặt mắt, quyết định trước khi dừng xe, không mở mắt nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top