Tàn tâm

Cân nhắc trước khi đọc(Lần 2)

------------------------------------

Trên sân thượng của bệnh viện A, một cô gái xanh xao mặc đồng phục bệnh nhân, toàn thân được băng bó kín đến mức không thể có ánh sáng nào chạm tới da. Vũ Yên đang cố nén đau nhức cố gắng đi về phía ban công của sân thượng.

Mỗi bước chân khiến cho cô cảm giác được thân thể như muốn rời ra. Đau đến mức khiến cô ngã xuống nền gạch lạnh lẽo của sân thượng.

Nằm trên mặt sàn lạnh lẽo khiến cô dần tỉnh táo hơn. Nét mặt không cảm xúc kia thoáng qua một chút bi thương.

Khi cô tỉnh dậy thì mới biết bản thân hôn mê đã 1 tuần trôi qua. Toàn thân cô hoàn toàn không thể cử động được, chỉ có thể nằm đấy dưỡng thương trong vòng một tháng.

Điều khiến cô nực cười nhất chính là hắn đã ra tay hành hạ cô đến mức này thế nhưng cô lại mong chờ hắn đến để xin lỗi hay thăm cô 1 lần thôi cũng được.

À mà quên! Hắn hận cô đến tận xương tủy sao cô lại mong chờ một điều không thể xảy ra? Hắn sẽ không bao giờ xin lỗi hay đến đây vì cô ra nông nỗi này là điều hắn mong muốn nhất.

Biết đâu khi cô đang đấu tranh giành lại sự sống thì hắn đang vui vẻ bên người khác. Một người tàn nhẫn đánh đập vợ mình một cách dã man như vậy thì làm sao có nhân tính được?

Khẽ cười nụ cười châm biếm chính mình, cô yếu đuối quá! Cô vĩnh viễn không thể đấu lại hắn trong cuộc hôn nhân tàn khốc này. Vì thế, cô là người bắt đầu thì nên kết thúc câu chuyện này ở đây...

Cô dùng sức bò về phía ban công, vết thương trên người vì ma sát quá mạnh dẫn đến làm đỏ cả băng gạc trắng. Chạm được vào thành ban công thì bước chân dồn dập hướng về phía sân thượng.

"Hạ phu nhân, cô đừng làm chuyện dại dột!"

"Mau dừng lại đi!"

"Nếu không may rượt chân sẽ rất nguy hiểm!"

"Cô đừng bước tới nữa!"...

Nhìn thấy cảnh này, tất cả các bác sĩ lẫn y tá trong bệnh viện không khỏi sợ hãi hét toáng lên. Dùng hết lời lẽ để khuyên ngăn Vũ Yên nhưng cô lại như người mất hồn từ từ vượt qua ban công.

"Hạ phu nhân! Nếu cô làm vậy chả khác nào tìm đường chết! Đây là tầng 17 rơi xuống chỉ có thịt nát xương tan!"

Lí viện trưởng bình tĩnh nói chuyện với cô. Ông không thể để cô nhảy lầu, như vậy sẽ mất uy danh của bệnh viện mà cả đời ông gây dựng.

"Tôi sống có khác gì chết? Tại sao không thể tự tìm cho mình một lối thoát cơ chứ?"

Cô thều thào nói. Cô mệt mỏi khi cứ hằng ngày phải sống bên cạnh kẻ máu lạnh như hắn, phải dùng thân thể lẫn danh dự ra bảo vệ gia đình.

"Nếu cô làm vậy, ba mẹ cô rất đau lòng cô biết không? Họ đã sinh cô ra cho cô hình hài, sinh mệnh mà cô lại tự tay hủy hoại nó ư? Cô muốn thấy họ về già phải sống trong đau buồn day dứt sao?... Quay lại đây! Cô không thể chết vì cô còn có gia đình. Hãy quay đầu khi còn chưa muộn!"

Mặc dù ông ta luôn mở miệng khuyên nhủ nhưng trong lòng ông ta lại nghĩ khác. Nếu cô chết ở đây, chắn chắn Hạ Chánh Thần sẽ hủy hoại bệnh viện này và cho ông sống không bằng chết. Ông thừa biết hắn ta đủ nhẫn tâm và tàn bạo đến mức nào.

Chỉ cần cô sống 1 ngày, ba mẹ cô sẽ sống yên 1 ngày. Nhưng cuộc sống này quá mức đáng sợ, khiến cô không thể trụ vững nữa. Chi bằng cô làm con gái bất hiếu để đổi lại cuộc sống bình an cho họ, chấm dứt mối quan hệ với người đàn ông đó...

"Ông hãy nói hộ ba mẹ tôi, nếu có kiếp sau tôi nguyện làm con gái họ...còn có...Hạ Chánh Thần...tôi muốn nhắn rằng ..."

"VŨ YÊN! Nếu có muốn nói gì thì gặp ngay tôi mà nói!"

Giọng nói quen thuộc này vang lên sau lưng khiến cô không khỏi giật mình. Xoay người nhìn hắn, đã hơn một tuần không thấy hắn, không ngờ lại thấy hắn trong hoàn cảnh này...

"Tôi muốn hy vọng anh sau khi tôi chết đi  thì hãy tha cho gia đình tôi và tác hợp cho anh trai tôi"

Hắn không khỏi cười lớn khi nghe cô đưa ra yêu cầu như vậy. Dùng cái chết để đổi lấy những thứ như vậy thôi sao? Hắn nên khen ngợi cô là cao thượng hay quá ngu ngốc ngây thơ?

"Vũ Yên! Cô thừa biết tôi sẽ làm gì mà...tôi rất "thương" cô; dĩ nhiên tôi không thể để cô chết được hoặc nếu có chết thì tôi cũng không để cô cô đơn, tôi sẽ tìm vài "thứ" cô quý đi theo bầu bạn với cô."

Hắn nhàn nhạt nói như đây là điều hiển nhiên. Mọi người chứng kiến nếu không hiểu rõ sự tình lại tưởng hắn là 1 kẻ thương vợ.

"Anh thật tà ác!  Đừng tưởng pháp luật ban ra để trưng rồi một ngày anh sẽ phải trả giá..."

Sống lưng cô lạnh toát khi nghe những lời kia của hắn. Sao hắn có thể dùng gia đình cô làm điểm yếu mà đem ra uy hiếp cô?

"Ồ! Thứ tôi muốn chưa bao giờ có 2 chữ "không  được. Vũ Yên! Cô muốn chết vậy ư?"

Hắn tiến về phía cô. Mỗi bước mang theo vài phần đáng sợ. Các bác sĩ, y tá và Lí viện trưởng đều hốt hoảng trước hành động táo bạo của hắn.

"Đúng!"

Mỗi lần hắn tiến 1 bước, cô lại lùi 1 bước cho đến khi chỉ còn 1 bước nữa là cô sẽ rơi xuống nhưng hắn lại dừng lại, 2 tay bỏ vào túi quần, nhàn nhạt hỏi.

"Vũ Yên! Tôi hỏi lại lần cuối: cô thật sự muốn chết?"

"Nếu lựa chọn giữa cái chết và ở bên cạnh anh thì tôi thà chọn cái chết!"

Cô quật cường nhìn thẳng vào vẻ mặt của hắn không chút cảm xúc của hắn mà trả lời không chút do dự.

Hắn khẽ nhíu mày rồi lại bật cười, cô gái này quả nhiên can đảm lắm!

"Vũ Yên, tôi sẽ toại nguyện cho cô coi như là món quà cuối cùng tôi tặng cho cô!"

Dứt lời, hắn đưa tay phải lên vai cô dùng lực vừa phải đẩy ngã  cô xuống dưới. Những người chứng kiến không khỏi mở to mắt, há miệng hoàn toàn không tin những gì đang xảy ra trước mắt.

Khi cô còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì cảm giác được bản thân đang lơ lưng giữa không trung. Đối diện với cô không phải là gương mặt yêu nghiệt kia mà là bầu trời xanh thẳm. Hắn đẩy cô ngã xuống?

Gió nhẹ nhàng lùa qua kẽ tóc như muốn che đi gương mặt tuyệt vọng trông cô bây giờ không khác gì thiên sứ bị gãy cánh rơi xuống vực sâu.

Đôi mắt hướng lên vị trí hắn đang đứng vẫn giữ nguyên vẻ mặt không cảm xúc kia khiến người khác không biết hắn nghĩ gì. Hắn cao cao tại thượng nhìn xuống như đang hài lòng với việc mình làm.

Tại sao?

Tại sao hắn làm vậy?

Hắn hận cô tới mức như vậy sao?

Vẫn đôi mắt ấy ngước nhìn lên bầu trời. Hôm nay trời không mưa như hôm ấy mà ngược lại bầu trời hôm nay thật đẹp như đang nói rằng cuối cùng cũng kết thúc chuỗi ngày tâm tối. Ở 1 thế giới mới đang mở ra cánh cửa hạnh phúc chào đón cô chăng?

Gió lùa mạnh vào tóc như muốn nói rằng: Chỉ vài giây nữa thôi cái thân xác này không còn là của cô nữa rồi! Nhắm mắt lại khẽ cong môi cười.

Con xin lỗi ba mẹ, hai người phải sống thật tốt!

Vũ An, Anh phải thật hạnh phúc!

Và...

Hạ Chánh Thần! Kiếp này tôi đã trả xong nợ, kiếp sau tôi vĩnh viễn không muốn gặp lại anh thêm lần nào nữa...

Vĩnh viễn đừng gặp lại nhau...

-----------------------------------------
Máu cẩu huyết dần tăng lên💦

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top