Chương 4
Vì chuyện của Thái Linh Hy mà khiến hồn vía tôi như treo lên tận 9 tầng mây, tôi mơ hồ một lúc lâu rồi mới tìm được căn phòng bệnh của mẹ Tần Sở.
Tần Sở đang nói gì đó với mẹ, còn y tá dọn dẹp và gặt quần áo trong toilet, hình như mẹ Tần Sở lại vừa n.ôn hết thức ăn ra ngoài.
Tôi vừa định lên tiếng thì nghe tiếng bác gái đang thuyết phục Tần Sở đừng làm nháo mọi chuyện lên nữa, những thứ đó không đáng để đánh đổi cuộc sống của cả hai.
Thật là kỳ lạ, cuộc sống của cả 2 thì chắc là ám chỉ tôi và Trần Sở, nhưng đánh đổi thì có nghĩa là gì?
Tôi cất tiếng chào hỏi, sau đó lựa lời an ủi bà vài câu và bảo đừng quá lo lắng. Đến lúc bác sĩ thay ca bước vào thì tôi nhận ra người đó là Bạch Dạ Nguyệt, anh ấy liếc mắt nhìn tôi nhưng cũng không nói gì, chỉ chú tâm vào công việc trước mắt.
Sau khi y tá cho mẹ Tần Sở uống thuốc thì tôi dẫn Tần Sở ra bên ngoài. Tôi đưa lại chiếc đồng hồ cho anh ấy, bảo rằng nếu có tiền thì vẫn nên chăm sóc cho mẹ trước đã, mua mấy thứ này cũng có ăn được đâu.
Nhưng Tần Sở vẫn luôn giữ vẻ mặt ủ rũ, bảo rằng nếu đã tặng rồi thì nó là của tôi, dù sao cũng là anh ấy nợ tôi. Điều này càng khiến tôi băn khoăn hơn nữa, rốt cuộc anh ta nợ tôi cái gì?
Mẹ Tần Sở lại n.ôn ra nên Tần Sở vội vàng chạy vào, tôi cũng vội vào trong nhưng tình hình trước mắt khiến cho tôi cũng phải hoảng loạn. Thứ mà bà ta vừa nôn ra không phải là thuốc hay nước, mà đều là những bãi m.áu đen ngòm trên mặt đất.
Cả y tá và Tần Sở đều đang bận rộn, tôi thấy cũng không thể ngồi yên nên tìm một chiếc khăn sạch sẽ, sau đó đi qua để lau miệng cho bà.
Bà đột nhiên ngẩng đầu và nhìn chằm chằm vào tôi, sau đó hét lên "Không ai nhờ đến cô!"
Bà trừng mắt nhìn tôi với đôi mắt hung dữ, dòng m.áu đen vẫn rỉ ra từ khóe miệng "Cô không được..."
Bà nhìn tôi như thể thấy kẻ thù truyền kiếp, Tần Sở vội cầm lấy khăn trên tay tôi và bảo "Cô về trước đi!"
Bạch Dạ Nguyệt đang vỗ lưng cho bà ta thông khí, anh ấy quay sang nhìn tôi bằng đôi mắt khó hiểu.
Bà ta đột nhiên nắm tay Tần Sở, rồi lẩm bẩm như bị đ.iên "Không được lấy nó, tuyệt đối không được lấy nó."
Giọng nói khẩn khoản như thể những lời cuối cùng trước lúc lâm chung, Tần Sở chỉ giữ vẻ mặt bình tĩnh, sau đó lấy khăn lau miệng cho bà và trầm mặc không nói gì.
"Không thể cưới nó, không được..."
Bạch Dạ Nguyệt nhìn về phía tôi, ánh mắt trào phúng càng hiện ra rõ ràng.
Tôi cũng chỉ mỉm cười rồi bảo Tần Sở: "Vậy tôi đi trước, anh chăm sóc bác nhé."
Vừa định ra ngoài, mẹ của Tần Sở lại gào lên "Tần Sở, mày không được lấy nó!"
Một nhóm người đang tụ tập ngoài cửa xem trò vui, vừa thấy tôi bước ra thì lập tức tránh đường.
Có một vài người châm biếm sau lưng tôi, nói rằng chắc do thái độ của tôi không tốt nên mẹ chồng không hài lòng. Trước giường bệnh thì con trai còn chưa chắc giữ được đạo hiếu chứ đừng nói là con dâu, tôi vừa quay lại nhìn thì bọn họ lập tức tản đi.
Khi bước ra khỏi thang máy thì tôi luôn cảm thấy khó chịu. Hai lần trước tôi đến đây thì thái độ của mẹ Tần Sở đều không có gì lạ, cả lễ đính hôn cũng là bà ấy bảo tổ chức sớm, sao giờ lại nói là Tần Sở không được cưới tôi?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top