053 + 054
«Chương 053»
«Thần thánh đã hiển linh rồi»
Sáng sớm mỗi ngày rời giường chạy bộ, trên đường quay về thì mua ít đồ ăn sáng, uống một viên thuốc chống lo âu và bắt đầu một ngày mới.
Trước kia nhà họ Tang có cố vấn chuyên về quản lý tài sản, chỉ cần đưa tiền cho bọn họ, bọn họ sẽ đạt được những khoản lợi nhuận khả quan thông qua đầu tư định lượng hoặc những phương pháp khôn ngoan. Tuy nhiên ngay mấy ngày trước, quản lý cố vấn nhà họ Tang đã gọi điện thoại với tôi, bày tỏ không thể quản lý tài chính cho tôi được nữa. Tôi không hỏi rõ nguyên nhân vì nghĩ cũng biết chuyện này nhất định là nghe theo ý của Tang Chính Bạch.
Nhìn số tiền tiết kiệm nhiều thêm bảy chữ số bên trong tài khoản, tôi tìm một công ty đầu tư mới và giao tiền cho bọn họ quản lý. Mỗi năm ít thì cũng được tiền lãi mấy chục vạn, đối với người bình thường mà nói thì số tiền này đã đủ để tiêu xài. Dù vậy thì cũng quá nhàm chán.
Nằm lì ra đếm tiền và ngơ ngác sống qua ngày, mỗi ngày vùi mình trong phòng tối xem phim kinh dị, nếu chỉ giống như trước kia thì tôi chịu nhiều tội ở viện điều dưỡng như vậy làm cái gì?
Cuối cùng tôi quyết định đầu tư một nửa số tiền cho công ty đầu tư, một nửa còn lại thì đầu tư cho các loại quỹ ngân sách. Không phải đang so đo với ai mà giống như một cuộc thí nghiệm hơn. Tôi muốn xem thử máy tính tính toán và mình tính toán khác nhau bao nhiêu, cũng tìm cho mình chút chuyện để làm.
Tôi không động vào bất kì xe hay bất động sản nào có đứng tên mình. Tôi bảo Đường Tất An truyền lời, nói nếu Tang Chính Bạch muốn đòi lại thì tôi có thể đi sang tên bất cứ lúc nào.
Mấy ngày sau đó, tôi bày sẵn trận địa đón địch. Thậm chí tôi còn bắt đầu dự tính nếu Tang Chính Bạch muốn kiện tôi, muốn tôi trả lại tiền nuôi dưỡng bao nhiêu năm qua thì tôi có thể trả cho ông ta bao nhiêu tiền.
Kết quả, nhà, xe, tiền, ông ta đều không đòi tôi trả lại. Ông ta chỉ đăng báo, hoàn toàn cắt đứt quan hệ cha con với tôi.
Nhìn chữ "tuyên bố" lớn như miếng đậu hũ trên báo, tôi cắt nó ra, nhét vào ví tiền của mình.
Vào lúc này thật sự không thể không cảm thán, Kỷ Thần Phong quả không hổ là con của ông ta. Trong việc đối xử với tôi, thái độ của hai người giống nhau đến đáng sợ. Nói không cần là không cần, không dây dưa dài dòng.
Vì chuyện đó mà Hứa Tịch đặc biệt gọi đến dỗ dành tôi, nhưng có thể là vì uống thuốc hoặc vì tôi thực sự đã thông suốt rồi nên cũng không cảm thấy quá khó chịu. Tang Chính Bạch vốn cũng không phải là bố tôi, từ trước tới nay cũng chưa từng giống một người bố, đã như thế thì tôi cần gì phải đau khổ giữ lấy mối quan hệ cha con giả này không buông?
Suy nghĩ của tôi đang có xu hướng dần trở nên xa xôi hơn thì bỗng nhiên điện thoại trong tay tôi vang lên, tôi không nhìn xem là ai mà nhận luôn.
"A lô?"
"Ôi chao cậu Tang, cuối cùng cậu cũng chịu nhận điện thoại." Tiếng người ở đầu dây bên kia khá quen thuộc, nhưng tôi không nhớ được là đã nghe ở đâu.
"Tôi là chủ thuê căn chung cư mà cậu đang ở hiện tại đó. Hai tháng trước tôi gọi điện thoại cho cậu mãi mà không liên lạc được, gửi tin nhắn cậu cũng không trả lời, còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì chứ." Đối phương nhanh chóng nói ra thân phận và mục đích: "Là thế này..."
Hai tháng trước con trai người cho thuê nhà bỗng nhiên dẫn bạn gái về nhà, nói muốn kết hôn. Hỏi thăm xong mới biết đằng gái đã mang thai hơn ba tháng, nếu để nữa thì sẽ làm mọi người nghi ngờ. Chủ thuê nhà có tổng cộng hai căn nhà, một căn để ở, một căn cho thuê. Bây giờ con trai họ muốn kết hôn thì đương nhiên là muốn thu hồi lại căn đang cho thuê để làm nhà cưới.
"Phiền cậu mau dọn đi, tôi sẽ trả lại tiền cọc đầy đủ và cũng sẽ đền bù thật thích hợp cho cậu. Thật sự là do cần dùng nhà gấp, tốt nhất là dọn sạch được trong vòng mấy ngày nay luôn, cảm ơn nhé cảm ơn nhé." Chủ nhà nói xong, không đợi tôi trả lời đã cúp điện thoại.
Tôi trố mắt nhìn màn hình điện thoại di động, mấy giây sau. Tôi nhận được tin nhắn quy định ngày dọn nhà, yêu cầu tôi dọn đi trong ngày mai, nếu không, lỡ có bất kì tổn thất nào thì bọn họ sẽ không chịu trách nhiệm.
Cái gì đây?
Tôi tức giận để điện thoại di động xuống rồi ngắm nhìn bốn phía. Dù biết rõ nơi này không phải là một căn "nhà" chân chính nhưng tốt xấu gì tôi cũng đã cùng Kỷ Thần Phong để lại rất nhiều kí ức. Đến nay tôi chỉ dám ngủ ở trên ghế sô pha, mỗi ngày đều nhớ lại những thước phim ngắn khi tôi chung đụng với Kỷ Thần Phong ở đây, bây giờ nói chuyển là bắt tôi chuyển... Vậy thì không phải là, không phải là ngay cả chút hồi ức cuối cùng đó cũng mất hay sao?
Hơn nữa gấp như vậy, tôi đi đâu tìm nhà phù hợp đây?
Đau đầu quá, tôi đỡ trán, trong nháy mắt cảm thấy vô cùng khó giải quyết.
Đồ để dọn vốn không nhiều. Hôm sau, Đường Tất An đến đóng đồ giúp tôi, hỏi tôi có muốn ở chỗ cậu ta trước không nhưng tôi từ chối.
"Chỗ cậu chỉ có một căn phòng, hai người làm sao ở được?"
"Em ngủ ghế sô pha?"
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hơi ngốc của Đường Tất An, tôi thở dài nói: "Không cần đâu, không tìm được nhà thì tạm thời tôi ở khách sạn trước vậy."
Tôi nhét một ít thuốc, quần áo và đồ dùng điện tử vào trong hành lý theo đến khách sạn, toàn bộ chỗ đồ còn lại thì bảo Đường Tất An mang về.
"A, sao anh còn chưa gửi mấy tấm thiệp chúc mừng này đi vậy?" Trong khi chuyển đồ vào trong cốp xe, Đường Tất An nhìn thấy cái thùng giấy nhỏ nhét đầy thiệp chúc mừng.
Làm sao có thể nói với cậu ta rằng đây là món đồ đã gửi đi nhưng bị trả lại được?
"Ừm, chưa, cậu cất giúp tôi trước đi." Tôi gật đầu qua loa, nhét thùng đồ cuối cùng vào sau cốp xe, giục Đường Tất An đi mau.
"Vậy anh tìm ra nơi ở rồi thì nhớ nói cho em biết đấy." Đường Tất An lên xe rồi vẫn không yên tâm, thò đầu ra liên tục dặn tôi.
"Biết rồi." Tôi vẫy tay, đưa mắt nhìn cậu ta rời đi.
Buổi tối, tôi kéo vali hành lý đi đến lớp học thủ ngữ. Trong lúc đó, tôi toàn nghĩ nên ở đâu, khách sạn nào và ở bao nhiêu ngày nên hơi không để tâm đến cả tiết học thủ ngữ. Một nửa thời gian tôi ngẩn người nhìn chằm chằm mặt Kỷ Thần Phong, một nửa khác thì lén lướt điện thoại tìm chỗ ở tối nay ở dưới bàn.
Hẳn Kỷ Thần Phong có để ý tới nhưng cũng không quan tâm, cả buổi mặc kệ tôi mơ màng thiếu tập trung. Có lẽ anh cho rằng tôi vốn cũng không tới để học thủ ngữ thật nên không kì vọng rằng tôi sẽ học hành nghiêm túc.
Lúc tan học, vẫn là tôi, Kỷ Thần Phong và Mạch Tuyết Yên cùng nhau đi đến trạm tàu điện ngầm. Mạch Tuyết Yên nhìn tôi kéo theo cái vali hành lý cực lớn, không khỏi tò mò tôi muốn đi đâu.
"Đi tìm chỗ ở." Tôi cười nói: "Bị chủ thuê nhà đuổi ra ngoài rồi."
Mạch Tuyết Yên khẽ giật mình, dường như không biết phải nói tiếp như thế nào. Có lẽ cô sẽ không tài nào nghĩ ra được tại sao lần nào đến lượt tôi, cô chỉ hỏi tùy tiện mà kiểu gì cũng hỏi ra vấn đề không tiện nói thật cho người mới quen.
"Tôi đi vào mua ít đồ, hai người đi trước đi." Vừa mới ra khỏi trung tâm văn hóa, Kỷ Thần Phong đã dừng lại ở trước một cửa hàng giá rẻ, nói với Mạch Tuyết Yên rồi xoay người đi vào.
Nhìn thế nào cũng là đang tránh tôi.
Tôi siết bàn tay đang cầm tay cầm của hành lý, lồng ngực giống như đang trống rỗng nhưng lại toát ra một luồng khí nóng rực khó mà giải quyết làm cho toàn thân tôi vô cùng khó chịu.
"Vậy chúng ta đi trước đi." Tôi kiềm chế mong muốn đuổi theo, thu tầm mắt lại, nói với Mạch Tuyết Yên.
Có thể là vì hôm nay là thứ bảy nên tàu điện ngầm buổi đêm vắng hơn rất nhiều, tôi và Mạch Tuyết Yên lần này đều có chỗ ngồi.
Lúc đến Thành phố Ruồi, tôi đứng dậy xuống xe. Mạch Tuyết Yên thấy thế thì kinh ngạc nói: "Đêm nay anh ở chỗ này à?"
Tôi biết tại sao cô lại kinh ngạc. Thành phố Ruồi vừa dơ vừa loạn, lại còn nguy hiểm, thật sự không phải là một nơi dừng chân tốt.
"Chỗ này rẻ, tôi không có bao nhiêu tiền." Số tiền có thể sử dụng linh hoạt trên người cũng chỉ có mấy chục vạn, đúng là phải tiêu tiết kiệm chút.
Mạch Tuyết Yên muốn nói rồi lại thôi, dường như là thật sự lo lắng cho sự an toàn của tôi.
"Với một người đàn ông trưởng thành như tôi thì không sao đâu." Tôi an ủi cô, chờ cửa tàu điện ngầm mở ra thì liền vẫy tay tạm biệt cô.
Tôi kéo vali hành lý to lớn đi một mạch, lúc dừng lại ở trước cầu thang dài thì đã sớm mồ hôi đầm đìa. Tôi ngồi trên vali hành lý há to miệng thở dốc, bên tai toàn là tiếng ve sầu kêu to.
Ồn thật. Khát thật.
Tôi còn đang do dự có nên tìm một cửa hàng nào đó mua chai nước không thì đã thấy Kỷ Thần Phong từ đằng xa đi về phía này.
Xem ra anh cũng không ở lại cửa hàng giá rẻ quá lâu.
Trong tay anh chỉ cầm túi ni lông của cửa hàng giá rẻ, giống như là không nhìn thấy tôi, anh không chút do dự mà cất bước định tiếp tục đi lên.
"Anh còn nợ em một điều ước sinh nhật." Tránh việc anh lại tháo ốc tai nhân tạo, tôi dứt khoát nói một hơi ý định của mình: "Hiện tại em không có nhà để về, trước khi em tìm ra chỗ ở mới cho em vào ở mấy ngày đi."
Kỷ Thần Phong dừng bước, xoay người nhìn về phía tôi, trong mắt không có một tia dao động: "Hứa Tịch có rất nhiều khách sạn."
"Em hết tiền rồi." Tôi trợn mắt nói dối: "Tang Chính Bạch đã đoạn tuyệt quan hệ cha con với em, em không còn gì nữa."
Tôi móc ví tiền, rút tờ tuyên bố bên trong ra cho anh xem.
Kỷ Thần Phong liếc nhìn tờ giấy dúm dó cắt ra từ báo, không nhận: "Cậu có thể đi tìm bạn của cậu."
"Em không còn là cậu chủ nhà họ Tang, bạn bè ở đâu ra?" Tôi nâng cánh tay còn lại lên, không dám nắm lấy anh mà chỉ dám cầm cái túi trong tay anh: "Bác sĩ Kỷ, thầy Kỷ... Hai ngày thôi, sau hai ngày em sẽ dọn đi ngay."
Kỷ Thần Phong lui ra sau một bước, giống như là sợ tôi bất cẩn đụng phải anh. Anh kéo cái túi của mình về, trả lời đơn giản rõ ràng: "Không tiện." Nói xong thì đi luôn không quay đầu lại.
Không tiện? Không tiện vì Giản Hành sẽ đến nhà tìm anh à?
Nhìn bóng lưng không ngừng đi xa của anh, tôi cắn môi, lại ngồi một lát trên vali hành lý. Sau khi khôi phục thể lực, tôi nhấc rương bò từng bậc từng bậc cầu thang đi lên trên, tốn sức chín trâu hai hổ thì cuối cùng cũng nâng được cái va li gần 20kg của mình đến trước cửa nhà Kỷ Thần Phong.
Tôi gõ vang cái cửa sắt, lớn tiếng kêu với bên trong: "Một ngày, không, một đêm thôi. Cho em ở nhờ một đêm, ngày mai em đi ngay, sau này không làm phiền anh nữa!"
Tôi đã nghĩ xong xuôi hết rồi, sau đó vừa gặp được Kỷ Thần Phong thì tất cả dự định liền trở nên lộn xộn.
Ban đầu tôi rõ ràng định đi ở khách sạn, nhưng không biết tại sao, thấy anh cố ý đi vào trong cửa hàng giá rẻ vì không muốn đi chung với tôi thì lại lập tức không chịu nổi. Trong đầu chỉ toàn suy nghĩ... Anh càng không muốn nhìn thấy tôi thì tôi càng phải sáp đến trước mặt anh.
Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, dường như có uống thêm thuốc cũng không thể thay đổi bản chất cực đoan trong con người tôi.
Tôi thật sự chỉ muốn ở hai ngày sao? Còn lâu.
Tôi định đã vào ở rồi thì sẽ không đi nữa. Tối đến lén cạy cửa phòng anh, chui vào trong chăn và làm cho đến khi mỗi một giọt nước trong cơ thể đều bị bốc hơi, dùng xiềng xích thô bạo nhất nhốt anh ở trong phòng cả một đời.
Dần dần, tôi dừng động tác gõ cửa lại, cảm thấy đau khổ và uể oải sâu sắc vì sự thật mình không hề thay đổi chút nào.
Tay trượt xuống, tôi chậm rãi lui lại, mệt mỏi rã rời ngồi xuống, đặt mông ngồi dưới đất, dựa vào vali hành lý.
Tôi lấy hai tay ôm đầu gối, mặt cúi thấp và nghĩ một lát nữa, chờ tôi cảm thấy thoải mái hơn một chút thì sẽ đứng dậy đi tìm khách sạn, tìm chỗ để đêm nay qua đêm.
Tôi cũng không muốn tiếp tục chuyển hành lý xuống từ chỗ cao như thế này, cứ đạp luôn vậy, hẳn nó không dễ hỏng như thế...
Khát quá, sớm biết thì đã đi mua chai nước trước.
Hiện tại tôi thật giống như một con chó hoang không có nhà để về.
Muốn cười không cười nổi, muốn khóc lại hoàn toàn không có nước mắt. Tôi ôm lấy mình chặt hơn, vùi mặt vào đầu gối, toàn thân cũng bắt đầu run rẩy không khống chế nổi.
... Cho tôi một ngôi nhà đi, cho tôi một nơi có thể quay về đi.
Tôi đã biết nhớ, biết yêu là gì. Thần linh trên trời ơi, tôi sẽ không làm anh đau lòng nữa, sẽ không phụ lòng anh nữa. Tôi đồng ý bảo vệ anh cả đời, trở thành "anh hùng" chân chính của anh. Cho nên... Hãy cho tôi một cơ hội nữa đi.
Đừng bỏ tôi lại, đừng để tôi ở lại một mình. Dù có mất đi một nửa tuổi thọ tôi cũng đồng ý. Hãy khiến anh lại nhìn tôi lần nữa đi.
Tôi thật sự rất nhớ anh...
Bình sinh không tin quỷ thần, không hiểu sao giờ tôi lại bắt đầu cầu nguyện.
Đến mức chính tôi cũng cảm thấy buồn cười, đây không phải miếu quan gì, làm sao có thể linh nghiệm thật? Tôi hít mũi một cái, đang định đứng dậy thì ngay lúc đó cánh cửa nhà trước mắt lại phát ra một tiếng động chói tai, bị người ở bên trong đẩy nhẹ ra.
Kỷ Thần Phong hạ mắt xuống nhìn tôi một lát, giữ cửa sắt, nhích sang bên chừa ra một con đường.
"Chỉ một đêm thôi. Vào đi, đừng quấy rầy hàng xóm."
Tôi há hốc mồm, sững sờ ngẩng đầu nhìn anh, chưa kịp chuẩn bị trước sự thay đổi bất thình lình.
Thần thánh đã hiển linh rồi.
«Chương 054»
«Tôi không có gì để cho cậu»
Nhà Kỷ Thần Phong hơi khác so với lần trước tôi đến.
Kết cấu không thay đổi, vẫn là hình thức căn hộ nhỏ hẹp chật chội, nhưng phòng khách vốn không có chỗ để người ta đi lại, lộ vẻ lộn xộn bây giờ đã trở nên sạch sẽ gọn gàng hơn không ít.
Hình như mặt tường đã được sơn lại, đồ vật linh tinh cũng ít đi.
"Đêm nay cậu ngủ ở đây." Kỷ Thần Phong chỉ vào một chỗ gần cửa sổ trong phòng khách, nói.
Nơi đó từng là chỗ ngủ của Kỷ Thần Phong. Lúc trước khi tôi tới trên mặt đất luôn có đệm chăn xếp gọn gàng, ban ngày là phòng khách, ban đêm là phòng ngủ. Bây giờ không có gì, hẳn là sau khi Nghiêm Thiện Hoa qua đời, Kỷ Thần Phong đã tu sửa lại căn nhà một lần và bản thân anh cũng dọn vào trong phòng ngủ ngủ.
"Được, em chịu đựng một đêm là được." Tôi gật gật đầu, đặt hành lý ngang ở chân tường. Ngay lập tức, một phần ba diện tích đã bị nó chiếm đi.
Kỷ Thần Phong bảo tôi đi rửa mặt trước rồi đi vào phòng ngủ, xem ra là đi lấy chăn mền và gối đầu cho tôi.
Tôi vừa nóng vừa khát, thấy ở trong cái túi ni lông đặt ở trên bàn thấp có lộ ra một chai trà Ô Long lớn thì không nhịn được mà nuốt nước bọt đi sang ngồi xuống, mở nắp chai ra cầm lên rót vào trong miệng.
Vào lúc Kỷ Thần Phong ôm đồ để ngủ ra lần nữa thì tôi đã uống hết gần nửa bình.
"Xin lỗi, em khát quá." Tôi bất an dùng đầu ngón tay gãi gãi thân chai nhựa, đóng kín nắp lại lần nữa, nói: "Em sẽ trả tiền."
Kỷ Thần Phong liếc nhìn trà Ô Long trong tay tôi, không nói gì thêm mà chỉ ném chăn gối nệm lên trên chiếu tatami, hất cằm nói với tôi: "Đi tắm rửa đi."
Tôi cầm quần áo đi về phía phòng tắm, lúc kéo cửa ra, hơi nước nóng bức ngay lập tức đập vào mặt tôi.
Cả căn phòng tắm vô cùng chật chội gồm bồn tắm, bồn cầu, chậu rửa mặt, máy giặt. Không gian nho nhỏ sau khi bị nhồi nhét nhiều vật như vậy thì không thể bỏ thêm đồ dư thừa nữa.
Tôi tựa lên thành bồn tắm, trên đầu có mở một cánh cửa sổ thông gió nhỏ, nhìn ra ngoài thì thấy trời tối đen như mực.
Dòng nước ấm áp dội từ trên đỉnh đầu xuống, rửa đi tất cả mồ hôi, tro bụi và mệt mỏi.
Tôi xoa xà phòng khắp người, nghĩ khối xà phòng này cũng đã quanh quẩn ở trên người Kỷ Thần Phong như thế này, chóp mũi ngửi mùi quen thuộc nên không khỏi mơ màng một chút.
Cổ, vai, lưng, đùi... Bề mặt thô ráp xẹt qua da thịt, tạo nên một gợn sóng không cách nào lắng lại được.
Tựa trán lên lớp gạch men sứ, tôi nhắm mắt lại, lông mi không khỏi khẽ run. Tôi tưởng tượng ra hành động an ủi của Kỷ Thần Phong rồi nắm cục xà phòng vừa mới sử dụng chưa được bao lâu nên vẫn còn tương đối trơn trượt, ấn của mình vào nó, chỉ trong mấy phút đã kích động đến mức nhũn cả đầu gối.
Cúi đầu nhìn chằm chằm chất lỏng sền sệt có bọt ở bên trên cục xà phòng màu trắng, vành mắt lẫn hai gò má tôi đều bắt đầu hơi nóng lên.
Chỉ mới mấy tháng không phát tiết thôi mà, có cần phải biến thái như vậy không, ngay cả xà phòng mà Kỷ Thần Phong xài cũng không tha...
Tôi nhanh chóng xối sạch xà phòng rồi trả lại chỗ cũ, tắm xong rồi kéo rèm tắm ra, định mặc đồ mới nhớ ra mình quên khăn tắm.
Vốn tôi định ở khách sạn nên cũng không mang theo đồ vệ sinh cá nhân.
Tôi đẩy cửa ra, ló đầu ra ngoài. Kỷ Thần Phong đã không còn ở phòng khách, hẳn là đã về phòng ngủ.
"Thầy Kỷ, có khăn mặt bàn chải mới không? Em quên mang theo rồi." Tôi xoay về hướng phòng ngủ kêu lên.
Khoảng một phút trôi qua, cửa phòng ngủ được mở ra. Kỷ Thần Phong mím cặp môi mỏng, cầm trong tay khăn mặt và bàn chải mới đi ra đưa cho tôi.
Ngón tay ướt sũng của tôi bất cẩn xẹt qua lòng bàn tay anh. Anh nhíu mày lại, không ra vẻ quá phản cảm nhưng trông cũng không dễ chịu mấy.
"Cảm ơn." Tôi cười cảm ơn anh.
Tôi mặc quần áo tử tế, đi ra khỏi phòng tắm thì phát hiện Kỷ Thần Phong đã trải xong giường cho tôi.
Bàn thấp gấp lại để dựa bên tường. Trên tatami trải một tấm đệm êm rồi phủ thêm một tấm chiếu vải bố, một cái chăn mỏng được xếp lại ngay ngắn ở "chân giường", đầu còn lại thì kê gối mềm.
Tôi nằm xuống, lấy chăn che kín mặt.
Tuyệt thật, tất cả đều có mùi của Kỷ Thần Phong. Rõ ràng hoàn cảnh ngặt nghèo nhưng tôi lại cảm thấy nơi này có thể thắng bất kì khách sạn năm sao nào.
Tôi kéo tấm chăn xuống, nhìn về phía phòng ngủ. Không biết hiện tại ở bên kia cánh cửa Kỷ Thần Phong có đang ngủ hay không, không ngủ thì đang làm gì, liệu có phải là đang nghĩ về tôi không.
Ở trên đỉnh đầu, chiếc quạt điện cũ kĩ đang xoay vù vù, dù đang mở cửa sổ nhưng trong phòng vẫn hơi oi bức.
Có thể là vì hôm nay hao quá nhiều thể lực hoặc là vì hoàn cảnh tự nhiên ở đây có một loại ma lực thần kì với giấc ngủ của tôi, mà không bao lâu sau khi chạm vào gối tôi đã cảm thấy buồn ngủ, dần dần khép hai mắt lại.
Khi tôi tỉnh lại vào sáng hôm sau thì đã hơn 10h sáng, không thấy bóng dáng của Kỷ Thần Phong trong nhà, dường như là anh đã đi làm.
Buổi sáng, tôi có mơ hồ nghe thấy tiếng động. Tuy nhiên vì tôi buồn ngủ quá nên chỉ trở mình ngủ tiếp, hoàn toàn không tỉnh dậy.
Cứ tưởng rằng anh sẽ đuổi tôi đi, không ngờ anh lại để tôi ở một mình trong nhà.
Tôi lảo đảo rời giường đi rửa mặt rồi mở tủ lạnh ra, phát hiện bên trong có sữa bò và trứng gà, lại tìm thấy mì tôm trong tủ.
Tôi ném hết sữa bò, mì tôm và trứng gà vào trong một cái nồi, đun sôi lên rồi ăn hết cả mì lẫn nước, cuối cùng cũng lấp đầy được cái dạ dày trống rỗng.
Theo lý thuyết, đã qua một đêm rồi, ngủ đã ngủ, ăn đã ăn, tôi nên đi rồi. Tuy nhiên khó khăn lắm mới vào được, đi rồi thì không biết ngày tháng năm nào mới có thể trở lại. Chỉ ở có một đêm thôi thì cảm thấy hơi đáng tiếc.
Trước kia Kỷ Thần Phong đối xử với tôi như thế nào nhỉ?
Mỗi ngày đều gọi tôi dậy, chuẩn bị cho tôi ba bữa, dọn dẹp phòng ốc, giặt quần áo...
Tôi nhìn chung quanh, chỉ có từng ấy chỗ, hình như cũng không cần phải dọn dẹp gì.
Tôi cuộn cả chăn mỏng lẫn đệm lại nhét vào trong góc rồi thử xoay cửa phòng ngủ Kỷ Thần Phong thì phát hiện nó đã được khóa lại.
Đây là đang đề phòng tôi à?
Tôi bĩu môi rồi đi vào phòng tắm, không thấy quần áo bẩn của Kỷ Thần Phong, thế là chỉ giặt của mình.
Nếu anh trở về mà thấy đã có người chuẩn bị xong đồ ăn cho anh thì hẳn anh sẽ rất vui vẻ nhỉ?
Chí ít vào lúc anh làm vậy với tôi thì tôi sẽ rất vui.
Hay thử xuống bếp một chút? Trước kia tôi có tự nấu một vài món Tây, cũng biết nấu mì sợi, chắc sẽ không có vấn đề gì.
Dưới sự tự tin mù quáng, tôi quyết định tự mình xuống bếp, chuẩn bị một bữa ăn tối thịnh soạn cho Kỷ Thần Phong.
Vì anh không để lại chìa khóa nên tôi đành dùng mảnh giấy để chặn chốt cửa, chặn cửa từ bên ngoài. Đằng nào thì phòng của Kỷ Thần Phong đã khóa lại, dù trộm có đến cũng không có gì để trộm. Với lại, tên trộm nào không có mắt mà đi trộm nơi này chứ...
Tôi tra tìm siêu thị lớn ở gần đây thì phát hiện nó cách đây rất xa, nhưng đi bộ năm phút thì có thể đến được một khu chợ bán đồ ăn.
Không phải trước kia tôi không biết đến sự tồn tại của nơi này, nhưng thành thật mà nói thì không ngờ rằng lần đầu tiên đi tới đây lại làm tôi sốc đến như vậy. Bắt đầu từ giây đầu tiên tôi bước vào cổng chợ bán thức ăn, trong đầu tôi liền không ngừng lặp lại ba cụm từ – thối quá, bẩn quá, loạn quá.
Trên mặt đất chảy đầy nước bẩn không có chỗ nào để đặt chân, đa số các quầy hàng đều có mùi khó ngửi. Tôi có thể nhìn thấy rau héo ở khắp mọi nơi, thậm chí trên miếng gỗ bày cá còn có thể nhìn thấy nội tạng còn sót lại của một con cá...
Tôi che mũi miệng, cẩn thận hít thở mua nguyên liệu nấu ăn mình cần. Vào giây phút đi ra khỏi chợ thức ăn, tôi há to miệng ra thở, trong thoáng chốc còn có thể nghe thấy được tiếng nhạc nền vì mình đã qua cửa thành công.
Nếu có địa ngục thì hẳn nó sẽ trông như thế này.
Một cái bông cải xanh, một miếng thịt bò xào và thêm một con cá, hai món mặn một món chay cộng thêm một món canh cà chua trứng hẳn là đủ rồi.
Tôi tìm giáo trình dạy cặn kẽ trên mạng, từng bước một, xem nhiều lần đến mức nhớ kĩ từng trình tự, nhưng đến khi thật sự vào bếp rồi thì tay chân tôi vẫn luống cuống và quên sạch trình tự.
Lúc tôi chiên cá, dầu nóng gặp nước khiến cả chảo bắn tung lên, không cẩn thận bắn vào tay tôi, chỉ mới hai phút đã nổi bong bóng.
Đối mặt với con cá trích cháy dính chặt vào đáy nồi, tôi khoanh tay, giận tái mặt, bắt đầu hối hận vì đã thử thách chuyện này.
Sớm biết thế thì tôi đã gọi đồ ăn ngoài rồi lừa Kỷ Thần Phong là tự tay làm, dù sao anh ăn cũng không nhận ra, cũng không cần tôi phải khổ cực như vậy.
Tiếc là tôi đã nghĩ đến chuyện đó quá muộn, đã làm nhiều như vậy rồi, sao có thể để phí sức được?
Nửa tiếng sau, cuối cùng một món ăn cũng được bưng lên bàn, từ đó khổ sở đến trưa thì làm xong tất cả. Các món theo thứ tự là bông cải vàng úa đã mất đi màu xanh tươi, thịt bò xào dính thành một cục, cá kho da thịt tách rời. Thứ duy nhất trông bình thường như hoàn hảo hẳn chỉ có món canh cà chua trứng.
Tuy vậy nhưng cũng có thể là vì lần đầu tiên nấu cơm nên tôi hoàn toàn không còn sự lý tính và khách quan, vào lúc đó nội tâm đã hoàn toàn bị sự kiêu ngạo tự đắc lấp đầy, gắn cho bàn đồ ăn mười lớp filter.
Chẳng phải tôi rất giỏi à?
Không kém đồ ăn ngoài bao nhiêu.
Mang theo tâm trạng chờ mong trộn lẫn chút thấp thỏm, tôi ngồi bên cạnh bàn thấp chờ Kỷ Thần Phong về nhà. Tôi chờ một mạch từ bốn giờ đến sáu giờ, rồi lại chờ từ sáu giờ đến tám giờ.
Đồ ăn dần dần lạnh đi, lại lần lượt bị bỏ vào lò vi sóng để làm nóng, cuối cùng mang vẻ ngoài còn làm cho người ta không muốn ăn hơn ban đầu.
Khi tôi lần nữa liếc nhìn đồng hồ treo trên tường thì đã tám giờ rưỡi. Trước kia Kỷ Thần Phong cũng chờ tôi như thế này ư? Thật là khó chịu.
Đồ ăn có thể làm nóng nhưng thời hạn của sự "chờ mong" lại rất ngắn, một thì đã nguội cũng có nghĩa là đã quá thời hạn, cuối cùng dần dần mất đi vị ngọt, chỉ còn lại đắng chát và chua xót.
Tôi cầm đũa, gắp một miếng thịt bò đã lạnh bỏ vào trong miệng.
Mặn đến mức phát đắng. Tôi thử nuốt chung với cơm, kết quả lại phát hiện cơm nhão nhoét đi với hương vị của miếng thịt bò này lại càng buồn nôn hơn, vội che miệng vọt vào nhà vệ sinh phun ra.
Tôi liều mạng súc miệng, muốn loại thứ mùi lạ trong miệng đi, đúng lúc này ngoài cửa lớn truyền đến tiếng mở khóa.
Kỷ Thần Phong về rồi!
Tôi lau vệt nước đọng bên môi, hưng phấn kéo cửa phòng tắm ra, vừa khéo bốn mắt nhìn nhau với Kỷ Thần Phong đang mở cửa đi vào.
Anh đứng ở cửa, vẫn giữ động tác mở cửa. Sau khi anh nhìn thấy tôi thì hơi nhíu mày, dường như không ngờ là tôi vẫn còn ở đây.
"Sao cậu vẫn chưa đi?"
Nụ cười bên môi cứng đờ, đóng cửa phòng tắm lại, tôi tựa lưng lên cửa, hận không thể hòa làm một với vách tường để anh không để ý đến tôi.
"Em nấu ăn, anh có muốn ăn một chút không..."
Tôi không dám trả lời câu nói của anh, sợ câu tiếp theo của anh là bảo tôi mau cút đi.
"Tôi ăn rồi." Anh cởi giày bước vào phòng, nhìn đồ ăn tôi nấu ở trên bàn thấp. Không biết là đang ngạc nhiên tôi vậy mà lại có thể nấu đồ ăn thành cái dạng này, hay là đang khó chịu tôi thế mà lại có thể cho anh ăn thứ như thế mà anh nhìn như thế khá lâu.
"A, cũng đúng, đã tám giờ hơn rồi, bình thường thì đã sớm ăn xong rồi." Chỉ có tôi đây là không bình thường, canh một bàn rác rưởi chờ anh đến bây giờ.
Tôi xoay người bưng đĩa ở trên bàn thấp lên, xoay người đổ hết từng đĩa vào trong thùng rác ở nhà bếp.
Kỷ Thần Phong ở bên cạnh im lặng nhìn, mãi đến khi tôi cầm lấy giẻ định bắt đầu rửa chén, anh ở sau lưng mới lên tiếng ngăn lại.
"Được rồi, để tôi làm." Có lẽ là chướng mắt dáng vẻ rửa chén luống cuống của tôi nên anh cuốn tay áo sơ mi lên, đẩy tôi đang ở trước bồn rửa ra, giành giẻ từ trong tay tôi ra rồi lưu loát rửa bộ đồ ăn.
Ngay vào lúc trong lòng tôi đang định tự an ủi bản thân, phân tích hành vi này của anh có phải là vì vẫn còn có tình cảm với tôi không thì Kỷ Thần Phong liền dùng ngôn ngữ tát tôi một cái thật mạnh, nói tôi đừng tự mình đa tình.
"Nếu cậu cảm thấy có thể thông qua tôi giành lại thứ thuộc về cậu thì hãy sớm từ bỏ ý định này đi. Toàn bộ nhà họ Tang tôi cũng không cần, cậu tốn công trên người tôi không có chút ý nghĩa nào đâu, tôi không có gì để cho cậu cả."
Trên tay vẫn còn chảy nước, tôi đứng sau lưng anh, nghe vậy thì sững sờ: "Em không..."
Tôi vội vã giải thích cho mình, Kỷ Thần Phong lại cơ bản là không muốn nghe, ngắt lời tôi: "Tôi cho cậu vào không phải là vì còn lưu luyến cậu. Mà là tôi đã đồng ý với mẹ cậu... Sẽ giúp cậu vào lúc cậu gặp khó khăn, chỉ thế thôi."
Ban đầu tôi còn chưa kịp phản ứng, sau một lát mới nhận ra "mẹ" trong miệng anh là chỉ ai.
Nghiêm Thiện Hoa bảo anh giúp tôi một phen ư? Tôi không thể tưởng tượng nổi. Đây được xem là gì chứ? Nhờ vả à? Bà vừa muốn sửa chữa sai lầm, thú nhận tội ác, vừa nghĩ nếu ở ngoài đời tôi lăn lộn không nổi thì tốt xấu gì vẫn có Kỷ Thần Phong hậu thuẫn. Nghĩ rất chu đáo.
Ôi thật sự... cảm ơn bà.
"Cho nên, anh muốn nói gì?" Tôi khó khăn lên tiếng, dự cảm sau đó anh sẽ nói lời tôi không quá thích nghe."Cậu có thể ở lại đây đến khi tìm được nhà thuê thích hợp. Nhưng đừng có ý định lại gần tôi nữa." Anh hơi nghiêng mặt, dùng ngữ điệu bình thường nhất nói lời nói lạnh lẽo nhất: "Cuộc sống của tôi vất vả lắm mới quay lại quỹ đạo, không muốn vì cậu mà bị xáo trộn nữa. Dù sao, bên cạnh tôi đã không còn vị trí cho cậu nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top