NINH NINH CỦA TÔI - CHAP 7:

Hai giờ sáng tại một trung cư cao cấp, tivi đã được tạm dừng hình từ lâu. Trên màn hình là một cô gái với mái tóc đen dài, làn da nâu, đôi mắt sáng và nụ cười đặc biệt tỏa nắng. Đỗ Hoài An mới chỉ gặp cô một lần duy nhất nhưng anh biết, cô chính là người con gái anh muốn có được.

Trước khi về nước, anh đã đọc rất nhiều tư liệu về cô, trong số những người thừa kế cùng trang lứa, cô là người nổi bật nhất, những tin đồn xung quanh cô cũng rất nhiều, có người nói cô được truyền thông o bế thổi phồng, người thì hết lời tán dương tài năng của cô. Tất cả những thông tin đó anh đều không để vào mắt. Anh thường không thích mấy cô tiểu thư tài phiệt, họ luôn gây cho anh cảm giác khinh thường nhàm chán. Nhưng cô thì khác, ở cô tiểu thư này không có dáng vẻ kiêu kì một cách khó chịu, cô toát ra một sự thu hút thần bí.

Anh tiến về quầy rượu, tự rót cho mình một ly vang đỏ, sau đó anh ngồi say sưa ngắm bức tranh đặt giữa tủ rượu. Đó là bức tranh về một khu rừng nhiệt đới trong một ngày trời nắng đẹp, trên một tán cây cao nhất, có một cô bé đang ngủ say sưa. Tuy từ nhỏ hầu hết thời gian anh dành để học về kinh doanh, nhưng sống trong là một gia tộc sản xuất gốm lâu đời, khả năng cảm thụ nghệ thuật của anh luôn rất tốt. Bức vẽ này kĩ thuật vẽ còn một vài điểm hơi vụng về, nhưng anh thích hồn của bức tranh. Mỗi lần thưởng tranh, anh thường tưởng tượng ra bầu không khí tươi mát nơi cánh rừng đó, những âm thanh của tự nhiên: có tiếng gió, tiếng chim hót. Anh còn tưởng tượng ra bên cạnh mình là cô gái nhỏ đang ngủ an tĩnh ấy.

Sinh ra là người thừa kế, tự do là điều mà anh luôn thèm khát, còn cô gái nhỏ kia mong ước điều gì vậy? Bốn năm trước anh vô tình nhìn thấy bức tranh này trong một buổi triển lãm, anh khá hứng thú với tác giả này, cách thể hiện cảm xúc trong tác phẩm rất mới mẻ. Mặc dù phòng tranh đã bảo mật thông tin theo yêu cầu của họa sĩ, nhưng bằng mối quan hệ của mình, anh đã tìm ra tên tác giả là Ninh Bích. Anh vẫn luôn chờ cô ra những tác phẩm tiếp theo, vậy mà dường như cô không còn vẽ tranh phong cảnh nữa. Bẵng đi một thời gian, Ninh Gia công bố người thừa kế, cô nổi danh trong giới mộ điệu với tài năng thiết kế hiếm có. Lúc đó anh nhận ra, anh cần phải trở về, nếu không khoảng cách giữa anh với cô sẽ càng xa xôi.

Hơi rượu làm anh có chút chếnh choáng, anh lắc nhẹ ly rượu, nhắm mắt lại, nhớ tới cái cụng ly và nụ cười cô ngày hôm đó. Lần đầu tiên gặp gỡ trực tiếp, cô còn đẹp hơn trong suy nghĩ của anh rất nhiều. Đỗ Hoài An lấy điện thoại chụp lại hình ảnh trên tivi, anh khẽ mỉm cười, giờ đây, anh và cô đã cùng ở trong một thành phố, đúng là khoảng cách đã gần hơn rất nhiều.

Tại điền trang Ninh Gia, Lý Dũng bước tới mở cửa xe:

- Cô chủ đã về, ông chủ đang đợi cô dùng bữa tối.

- Bữa tối? Giờ này? - Ninh Bích có chút hốt hoảng, rốt cuộc thì cô đã nhớ ra mình quên điều gì, chính là lời hứa hôm qua.

Hiện tại đã hơn chín giờ tối, giờ này cha nuôi vẫn đang đang đợi cô ăn tối? Cô nghĩ là người đang đợi để phạt cô thì đúng hơn.

Giám đốc thiết kế NJ - Người thừa kế sáng giá của Ninh Gia, cô không sợ trời không sợ đất, nhưng cô lại sợ một cái nhíu mày của người đó.

Từ cổng bước vào điền trang không quá xa vậy mà Ninh Bích đi hơn mười phút vẫn chưa đến nơi.

- Cô chủ, cô cảm thấy không khỏe sao? - Kim Linh lo lắng hỏi.

- Không, không, em rất là khỏe. - Ninh Bích vội vàng đính chính, nếu cô lại làm việc tới phát ốm thì chắc sẽ bị cấm túc cả tháng mất.

- Chị Linh, nhìn em hiện tại thế nào?

Kim Linh có chút khó hiểu, cô quay sang nhìn cô chủ một lượt.

- Bộ đồ này rất hợp với cô.

- Em không hỏi điều đó, chị xem em hiện tại có giống một người khỏe mạnh không? Mắt có bị thiếu sức sống? Mặt có nhợt nhạt quá không? - Ninh Bích giơ tay tự vò khuôn mặt của mình.

- Hiện tại trông khá ổn. - Kim Linh khẽ mỉm cười, cô chủ lúc này và cô chỉ lúc ở NJ có chút khác biệt, trở về nhà, Ninh Bích thường biểu hiện ra ngoài chút tính cách trẻ con.

Việc gì tới thì không thể tránh được, dù đi rất chậm chạp, nhưng phòng ăn vẫn hiện ra trước mặt.

- Cha nuôi buổi tối tốt lành.

Anh tạm dừng việc đọc tài liệu trên máy tính bảng ngẩng đầy lên nhìn cô, vẻ mặt có chút suy nghĩ. Ninh Bích hơi đảo mắt, chạy nhanh tới sau lưng anh đấm lưng, bóp vai:

- Hôm nay con biểu hiện rất tốt đúng không?

- Tốt. - Anh hơi nhướn chân mày.

- Không chỉ thế, hôm nay con còn rất ngoan, không hề bỏ bữa, bữa trưa đã ăn rất nhiều, còn dùng cả bữa xế chiều nữa.

- Vậy sao? - Thái độ lấp liếm lỗi lầm một cách vụng về của cô làm Ninh Bách có chút vui vẻ. - Bữa tối thì ...

- Ăn, tất nhiên phải ăn rồi. Ôi, có tôm chiên, đúng là món con yêu thích nhất.

Chỉ chưa mất tới một giây, cô đã chuyển vị trí từ sau lưng anh tới ngồi ngay bên cạnh anh chăm chú dùng bữa. Ninh Bách ăn rất ít, phần lớn thời gian anh cẩn thận gỡ vỏ tôm rồi đặt vào bát cô, còn cô thì ăn một cách vui vẻ.

Anh yêu thương chăm sóc cô mười lăm năm, còn cô cũng quan tâm dõi theo anh suốt mười lăm năm. Có nhiều lúc cô tưởng rằng họ thật sự là một gia đình thật sự.

Đêm hôm đó tại thư phòng làm việc, Lý Dũng đang báo cáo lại tình hình kinh doanh của tập đoàn trong những ngày gần đây.

- Cử thêm người đến phần mỏ mới, phía chính quyền cũng giải quyết đi.

- Đã rõ thưa ông chủ.

- Đưa thêm vài người có năng lực đến chỗ Kim Linh, sau hôm nay hội đồng quản trị sẽ có nhiều người bất mãn.

Lúc bấy giờ đã hơn một giờ sáng, anh ngồi lặng yên tại bàn làm việc, mặc cho màn đêm bao phủ lấy đôi vai gầy. Phía trước anh là một chiếc hộp đen, bên trong là chiếc nhẫn được truyền thông săn lùng nhiều ngày gần đây.

Lotus Ice là cái tên cô đặt cho loại kim cương mình tìm ra. Để tạo thành Lotus Ice, những viên kim cương với độ tinh khiết cao phải trải qua thời gian dài, cùng với áp suất, nhiệt độ và các điều kiện tự nhiên khác tạo nên các vệt nứt tự nhiên. Tuy nhiên các yếu tố đó vẫn chưa đủ, nếu bị khai thác quá sớm, các vết nứt chưa đủ sẽ không thể tạo nên giá trị thương phẩm và nghệ thuật, vậy mà nếu bị khai thác quá chậm, các vết nứt quá lớn sẽ gây đứt gãy bề mặt kim cương hay nói cách khác làm vụn kim cương. Chính vì vậy , Lotus Ice được mệnh danh là loại đá quý hiếm bậc nhất chỉ dành cho người có duyên.

Người có duyên nhiều nhất chắc chắn là Ninh Bích, hai năm trước trong một lần cùng anh đi tới mỏ khai thác, cô đã tìm thấy viên đầu tiên, cũng chính cô đặt tên và định nghĩa loại đá này. Sau đó, có rất nhiều gia tộc bỏ nhiều công sức tìm kiếm, nhưng các khoáng vật mà họ khai thác được không có viên nào có vết nứt đủ tinh tế có thể tạo nên một bông hoa sen tại trung tâm. Chính vì vậy giới mộ điệu chỉ công nhận viên Lotus Ice duy nhất tại Ninh Gia.

Chiếc nhẫn cô tặng cho anh có thiết kế tinh tế, sang trọng. Cô gạt bớt những phần trang trí, chạm khắc nổi, thay vào đó là những họa tiết chìm khắc bằng lazer*. Anh nhận ra phong cách thiết kế này chính là phong cách cô thường dùng khi mới tới NJ là việc, xem ra cô gái nhỏ của anh đã dự tính chuẩn bị món quà này từ rất lâu.

Đóng hộp nhẫn lại, anh khẽ trút một hơi thở mệt mỏi. Bệnh mất ngủ của anh ngày càng trầm trọng, điều anh mong muốn nhất là được giải thoát khỏi thế giới này. Nhưng hiện giờ, anh thật sự không nỡ, không nỡ bỏ lại cô một mình, không nỡ trút hết mọi gánh nặng lên đôi vai cô. Có lẽ anh mắc nợ nhiều nhất trên thế gian không phải gia tộc này mà chính là cô.

*lazer: khuếch đại ánh sáng bằng phản xạ kích thích

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top