(9) Em không là nàng thơ
Thằng Riki thừa nhận rằng nó là một đứa nóng tính, bốc đồng và sốc nổi. Bình thường, nó đã chẳng phải kiểu người thích nói những thứ nhẹ nhàng, vừa tai cho lắm. Khi nó tức giận, sẽ chỉ có hai kiểu, một là nó không nói gì, lẳng lặng rời đi, đến bất cứ chỗ nào chỉ có một thân một mình nó, hai là nó sẽ bùng nổi và nói rất nhiều. Mà ngay chính bản thân nó cũng biết rằng khi tức giận, nó thường sẽ nói những thứ khó nghe, đến khi nguôi ngoai, nghĩ lại, đến chính nó còn thấy lời nói của mình có thể làm tổn thương người khác. Thằng Riki cũng biết cái tính nó dễ nóng như thế, nhưng cũng nhanh nguôi ngoai. Nó chưa giận dỗi ai được quá một ngày bao giờ. Buổi sáng nó có thể cãi nhau rất hăng, nhưng đến chiều, mọi thứ lại quay về như bình thường. Thằng Riki biết tính nó nhanh nguôi, nên nó hay cố nín nhịn cho qua câu chuyện, nhưng không phải lúc nào, nó cũng có thể kiểm soát được cái tánh của nó.
__
Hôm ấy, Kim Sunoo bỏ về, con nhà Riki đứng giữa sân nhà, ngẩn ngơ nhìn ra cổng, nó cũng chẳng biết phải làm gì tiếp theo. Gió mơn man thổi trên làn tóc rối, thằng Riki mặc kệ chiếc mũ bảo hiểm nằm chỏng chơ trên sân nhà, đá đôi dép đang mang ra, để hai chiếc dép lăn lóc mỗi góc một chiếc, còn cái thân nó thì phi thẳng vào trong mà không hề ngoái đầu nhìn lại.
Cuốn vở màu xanh mint nằm im lìm trên mặt bàn gỗ loang lổ, Kim Sunoo màu mè vẽ vời linh tinh lên trang bìa, còn dán toàn mấy cái sticker ngớ ngẩn trên đó. Con nhà Riki quờ lấy quyển vở rồi phi thẳng vào trong ba lô. Túi bánh kẹo hôm trước Kim Sunoo mang sang vẫn còn quá nửa, thằng Riki lẵng lẽ đổ hết đi. Nói thật, nó ghét ăn đồ ngọt, đống bánh kẹo kia nếu không phải là do thằng Sunoo mang sang thì nó cũng chẳng động vào một cái nào. Túi bánh kéo buộc chặt, nằm gọn trong chiếc thùng đựng toàn giấy vụn, con nhà Riki quay lưng đi mà không ngoảnh lại đắn đo lấy một chút nào.
"Vào game không?" Nó vơ lấy chiếc điện thoại, nằm vật trên giường, cộc cằn mà gõ một dòng tin.
"Cái đéo gì? Sáng sớm gọi điện rủ ra cafe học bài, xong bỏ về trước, giờ rủ vào game?" Lee Heeseung cằn nhằn. Qua một cái màn hình điện thoại, con nhà Riki có thể tưởng tượng được vẻ mặt của thằng Heeseung lúc bấy giờ.
"Có vào không?" Thằng Riki chậm rãi gửi lại một tin.
"Vào!"
Bên ngoài, mấy hạt mưa bắt đầu nặng nề gõ lên mái tôn, tiếng rơi lộp độp làm thằng Riki bị mất tập trung khỏi màn hình điện thoại của nó. N
"Này thằng kia, rủ chơi thì chơi cho đàng hoàng." Park Jongseong thiếu kiên nhẫn mà bật mic lên, mặc dù từ trước đến nay, Jongseong luôn là cái đứa vào chơi trong im lặng, thắng trong im lặng, thua thì lại càng im.
"Biết rồi." Con nhà Riki bình thản đáp lại, ngón tay điên cuồng nhấn xuống màn hình điện thoại.
"Vào trận hăng lắm mà giờ bị gì vậy thằng kia?!" Lee Heeseung tiếp tục cằn nhằn qua cái micro điện thoại.
Thằng Riki không đáp lời, chỉ chăm chú vào màn hình trước mặt. Sau một hồi lấy lại phong độ, trận đó ba đứa nó cũng kịp gỡ hòa.
Thằng Riki buông điện thoại xuống, chạy ra gần cửa sổ, sát mặt mà nhìn ra ngoài. Ngoài trời đang mưa trắng xóa, nước trút vào mặt kính, nó không nhìn được gì ngoài nước chảy ròng ròng bên khung cửa. Nó biết trong lòng mình đang có gì lợn cợn như từng đợt sóng nhỏ li ti, nhưng nó không dám thừa nhận. Con nhà Riki quay trở lại, đáp mình xuống giường, cầm điện thoại lên rồi tiếp tục bấm.
Chẳng cần phải đợi đến nửa ngày, mới chỉ có chừng ấy thì giờ trôi qua, cơn mưa dở dang bắt đầu còn chưa kịp ngớt, thằng Riki đã tự thấy những thứ mà nó vừa nói ra có lẽ hơi quá đáng rồi.
___
Kim Sunoo ấy à, nó tự nhận rằng nó là cái đứa mau nước mắt nhất trên đời này. Mẹ nó mới chỉ mắng có một tí, nó đã bắt đầu sụt sùi, vội vàng quay mặt đi chỗ khác mà quệt đi một giọt nước mắt. Kim Sunoo không thích cái tánh ấy của mình. Nó nghĩ mình đàn ông con trai mà mít ướt quá mức, làm gì cũng không xong. Chính vì thế cho nên mỗi khi cãi nhau với ai, nó chẳng nói được một câu cho ra hồn, vì chưa kịp nói thì nước mắt đã tuôn ra ào ào.
Sunoo biết thằng Riki tức giận. Riki là một đứa không khéo ăn khéo nói, nhưng nó vẫn luôn là một thằng nhóc nhẹ nhàng điềm tĩnh và thậm chí là hòa nhã kia. Nhưng thằng Riki nóng tính như thế thì là lần đầu tiên thấy. Lần đầu tiên thấy thằng Riki giận cá chém thớt một cách rất vô cớ. Kim Sunoo có thể thấy buồn vì tình đầu của nó có người yêu một, thì nó buồn vì những thứ mà thằng Riki nói ra mười.
Nishimura Riki có thể chọn lúc khác thay vì ngay lúc ấy để nói ra, nhưng nó đã không làm thế. Nó phải cho Kim Sunoo giáp mặt vào sự thật rằng thầy Daeyoung có người yêu rồi, mà lại còn là chị gái của Riki, thế nên Kim Sunoo không nên tự vẽ ra mấy câu chuyện ngôn tình nhảm nhí rồi tự cười một mình.
Nishimura Riki ngay từ đầu đã có thể từ chối Sunoo. Nhưng cho đến tận bây giờ, nó mới nói rằng Sunoo rất phiền, còn nó thì thấy mệt. Sunoo không ngờ những niềm hạnh phúc mà nó đem kể lại cho thằng Riki lại trở thành những thứ nề hà rắc rối đến như thế. Sunoo không ngờ rằng một người nó tin tưởng đến nay có vẻ lại không muốn được nó tin tưởng nữa. Hoặc là, Riki không hề muốn trở thành một người bạn của Kim Sunoo.
Kim Sunoo vừa mau nước mắt, vừa nhát như cáy.
Nó ước gì đã không nói năng linh tinh loạn xạ, để thằng Riki yên ổn mà đèo nó về tới nhà. Chỉ cần về tới nhà thôi, nó sẽ mặc kệ thế giới, khóc lóc hay lăn lộn gì cũng được. Giông nổi, gió thổi từ cánh đồng vào đến mảnh sân nhỏ, mái tóc thằng Riki bay tứ tung, còn chiếc mũ bảo hiểm nó thả lăn lóc trên nền gạch đỏ. Kim Sunoo chỉ đơn giản không muốn đứng ở đó thêm một giây nào nữa, vì nó sắp khóc. Bước ra khỏi cổng, đi hết con ngõ dài có giàn hoa giấy đang đung đưa dữ dội, bầu trời xám xịt mở rộng trước đôi mắt ướt đẫm, Kim Sunoo nhận ra rằng nó sẽ phải về nhà giữa trời mưa ào ào xối xả, không mũ áo gì, và đi bộ.
Nó không thể quay lại mảnh sân kia được.
Trời bắt đầu mưa. Gió nổi trong con ngõ lớn, Kim Sunoo biết bộ dạng lúc đó của nó tồi tàn đến mức nào. Bất kể một cái xe máy nào vượt qua, người ta cũng không tiếc ba giây mà ngoảnh lại nhìn nó trong cái bộ đồ ướt rượt, không mũ, cũng không có bất kì một hành động nào như đang cố che mưa. Nó lững thững bước đi dưới mặt đường dập dềnh nước, nước mưa tấp vào người lạnh rát, bây giờ, Kim Sunoo có gào lên khóc ầm ĩ thì cũng chẳng ai nghe, chẳng ai thấy được, nên nó hoàn toàn yên tâm rồi. Dù sao thì cả người nó cũng đã ướt rượt, cũng chẳng có lí do nào khiến nó phải vội vã chạy hay tìm lấy một chỗ chú nữa, vì có làm thế thì nó cũng chẳng thể đỡ ướt được hơn.
Kim Sunoo chưa từng tưởng tượng ra được một ngày nó lại chọn mặc kệ sự đời như thế.
Không phải vì nó đang thất tình. Nó chỉ đang thất vọng.
Về cái người mà bấy lâu nay nó coi là bạn thân nhất ấy.
Chuyện tình bạn của nó không đẹp như một ngày nắng hạ.
Chuyện tình yêu của nó cũng không dịu dàng lả lướt như một cơn mưa rả rích đầu mùa.
Nhưng người ta nói khi bản thân đang trong bộ dạng tồi tệ nhất thì thường sẽ phải đối diện với người quan trọng nhất. Kim Sunoo lại gặp được thầy Daeyoung trong cái bộ dạng tả tơi, ướt đẫm như chuột, thật sự không thể tồi tàn hơn. Nhưng chỉ tiếc nuối một chút, Lee Daeyoung từ nay trở đi chắc không còn là người quan trọng nữa rồi.
"Này Kim Sunoo, sao mưa gió mà lại đi đâu thế này?" Thầy Daeyoung đang khoác chiếc áo mưa rộng thùng thình, vội vã mở cốp xe máy, lấy ra cho nó một cái áo mưa khác được gập rất ngay ngắn gọn gàng.
"Thôi ạ..." Kim Sunoo lắc đầu, khẽ đẩy lại chiếc áo mưa đang hướng về phía mình "Đằng nào em cũng bị ướt rồi mà."
Kim Sunoo nhận ra trái tim nó không vui sướng nổi nữa, dù trước mặt nó đang là người mà nó thích, người nó thích còn đang đưa áo mưa cho nó mặc.
Thầy Daeyoung bước vòng qua đầu xe, đi sang phía nó "Ướt thì ướt, cũng đâu thể dầm mưa thế này được." Thầy vừa nói, tay vừa đưa mảnh áo mưa lên che đi dòng nước đang xối xả tấp vào mặt nó. "Lên xe thầy đèo đi, vào nhà Riki ngồi một tí cho ngớt mưa rồi về nhé?"
Kim Sunoo né đầu ra khỏi mảnh áo mưa kia, nó vội vàng từ chối "Không cần đâu ạ, em cũng đâu thể ướt được hơn nữa."
"Thế lên thầy đèo về nhà đi?"
Kim Sunoo thầm cười nhẹ trong lòng. Đúng là thầy Daeyoung, ngay cả khi đang gân cổ lên để cố nói to hơn trong tiếng mưa dày đặc, giọng thầy vẫn ấm và nhẹ nhàng biết bao nhiêu. Đâu như thằng nhóc thở ra sắt đá kia chứ.
Mất ba giây để đắn đo suy nghĩ, Kim Sunoo gật đầu đồng ý để thầy đưa về nhà.
Ha, Kim Sunoo nghĩ cuộc đời nó đúng là một tấn bi hài kịch. Thích thầy, thầy có bạn gái. Có bạn, lúc cần nhất thì lại thành không có bạn. Còn bây giờ, nó đang được crush-đã-có-bạn-gái đèo về nhà.
Không gì có thể chéo ngoe hơn cuộc đời của Kim Sunoo được.
_
Sáng hôm sau đó, Kim Sunoo không đến lớp. Không phải vì nó đau khổ vì bạch mã hoàng tử của cuộc đời đã có người yêu, cũng không phải vì nó buồn rầu, sầu não vì những thứ mà thằng Riki nói. Ừ thì đúng là nó cũng có suy nghĩ đôi chút, nhưng đó vẫn không phải là lí do mà nó nghỉ học. Chỉ là, nó ngủ quên.
Tám giờ sáng, Kim Sunoo ngóc đầu dậy, nhòm ngó quanh căn phòng tối om chỉ có chút ánh sáng lọt qua khe cửa sổ. Nó mệt mỏi dụi qua dụi lại mắt mình, quờ quạng tìm điện thoại.
Tám giờ mười ba phút.
Nó nhìn đồng hồ hiện trên màn hình, chẳng lấy làm bất ngờ hay hốt hoảng. Chỉ có chút khó tin khi nó vẫn ngủ say đến không hề hấn gì dù chuông báo thức điện thoại đã kêu ít nhất phải ba lần vào buổi sáng sớm nay.
Và dù sao thì cũng đã muộn, Sunoo quyết định bỏ học một buổi xem sao. Chỉ là sáng hôm sau đến lớp, bên cạnh chỗ nó, thằng nhóc Taemin hớn hở ôm ba lô vào ngồi. Thằng Riki hôm đó chuyển xuống ngồi cùng đám Lee Heeseung và Park Jongseong.
Kim Sunoo nghỉ học một buổi sáng, cả thế giới đảo điên.
Thật ra, Sunoo chỉ đơn giản là muốn mọi thứ quay trở về bình thường như trước, khi mà nó và thằng Riki chỉ đơn giản là bạn cùng bàn, thi thoảng tám nhảm với nhau về mấy thứ vô tri khó hiểu mà thôi. Sáng hôm đó, trước khi đi học, nó còn cẩn thận nhét mấy chiếc bánh vào ngăn cặp, nhẹ nhàng đặt túi bánh nhỏ vào hộc bàn của thằng Riki, rồi cũng lẳng lặng lui xuống góc bàn cuối lớp ngồi. Nó không muốn xin thầy chuyển chỗ, nhưng cũng không thể cứ thế ngồi cạnh thằng Riki như chưa từng có chuyện gì xảy ra, ít nhất là trong mấy ngày tới.
"Ơ, ai để bánh dưới gầm bàn tao đây?" Thằng nhóc Taemin ôm chiếc ba lô trước ngực, ngờ vực săm soi mấy cái bánh.
"Eo ôi, có người tặng bánh cho Hwang Taemin kìa bay ơi." Thằng bé bàn trên quay xuống, hú lên một tiếng giật gân. Quả nhiên mọi việc chỉ nghiêm trọng khi người ta phản ứng nghiêm trọng với nó. Đám xung quanh bắt đầu hú hét ầm ầm, suy đi tính lại xem một thẳng nhóc ngẩn ngơ khi Hwang Taemin thì có thể được những đối tượng nào để vào mắt.
Riki ngồi ở bàn thứ hai từ cuối lên, bên dãy ngoài. Nó không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ nhìn lên phía Hwang Taemin rồi lại cắm mặt vào chiếc điện thoại của nó. Kim Sunoo khẽ cúi mặt xuống đôi giày dưới chân mình.
Vậy cứ cho là ai đó tặng bánh cho Hwang Taemin đi, ít nhất ở đây cũng có một người đang vui vẻ.
Sunoo thôi không nhìn về phía Riki nữa, nó chỉ cắm cúi vẽ ra vài nét nguệch ngoạc trên trang vở trắng xóa.
Bây giờ, có lẽ cái điều khiến nó buồn không phải là những gì mà thằng Riki nói nữa, mà là vì Riki đã lẳng lặng chuyển chỗ mà không nói với nó một lời nào.
Mãi cho đến tận lúc tan học, Kim Sunoo mới lấy hết dũng khí trong lòng mà bước về phía Riki, cái thằng nhóc vẫn đang bỏ đồ vào cặp một cách rất bình thản mặc kệ đám bạn xung quanh đã bước chân ra khỏi cửa từ lâu.
"Riki?" Kim Sunoo khẽ hắng giọng rồi gọi. Hai tay nó giấu phía sau lưng, nhìn về phía Riki bằng một cái nhìn bẽn lẽn.
Thằng Riki không đáp lời, chỉ ngẩng đầu lên nhìn nó trân trân, hơi nhướn mày một chút, ý muốn bảo Kim Sunoo có gì cần nói gì cứ nói đi.
"Chuyện kia, tao xin lỗi. Tao không muốn cãi nhau với mày."
Riki kéo chiếc khóa cặp, nhẹ nhàng đứng dậy.
"Vở của mày vẫn ở nhà tao. Sáng mai mang đi cho nhé." Nó đáp lại. Thế rồi, thằng Riki nhìn về phía chiếc bàn gỗ quen thuộc, khẽ hất cằm "Cái kia, đừng làm như thế nữa, không thích người ta thì đừng có làm ra mấy hành động gây hiểu lầm. Rồi nó lại hi vọng này nọ."
Thằng Riki chỉ nói vậy rồi bỏ đi một mạch. "Nó" mà Riki nói đến là Hwang Taemin. Nhưng thực sự trong lòng, chỉ có thằng Riki mới biết nó đang ám chỉ điều gì.
"Còn nữa..." Riki dừng bước giữa hai hàng ghế gỗ, nó khẽ quay người lại "Bố mẹ tao đồng ý cho thầy với chị quen nhau rồi, mày chính thức dừng lại được rồi đấy."
Đúng vậy, Kim Sunoo nên dừng lại việc theo đuổi người ta một cách lãng xẹt như thế này. Chỉ cho đến khi nào nó thành nhà khoa học não làng, có khi may ra, nó sẽ được thầy để ý tới. Nhưng cũng chẳng ích gì, thầy là của người khác rồi. Nó dừng lại là lẽ đương nhiên.
"Nhưng Riki." Tưởng rằng Kim Sunoo sẽ chỉ ậm ừ chấp nhận sau câu nói kia của Riki, vậy mà nó lại lên tiếng "Mày biết thầy đang quen chị mày, lúc đó, mày cũng biết tao thích thầy, vậy mà mày lại không nói gì với tao?"
Thằng Riki hơi nhíu mày một chút, nó không đáp lời, chỉ xoay người bước đi.
Vậy mà Kim Sunoo vẫn không ngừng lại.
"Này Nishimura Riki trả lời đi" Thằng Sunoo nói lớn.
Thằng Riki quay lại nhìn Sunoo.
"Mày vừa nói không muốn cãi nhau với tao mà Kim Sunoo." Thế rồi cũng khuất sau cánh cửa gỗ cũ kĩ sờn màu.
___
Xin lũi bạn, nhưng nếu bạn soát lỗi chính tả cho tui thì tui cám ơn bạn nhìu lắm hụ hụ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top