Chương 2: Còn kịp không?

Chu Văn Tình đương nhiên là đi theo sau cô nhìn thấy anh ngồi xuống trên cỏ cô bất giác cũng đi tới rồi ngồi bên cạnh anh.

"Thấy như thế nào?"

"Hả?" Chu Văn Tình không kịp hiểu ý của anh.

"Tôi hỏi cô thấy chỗ này như thế nào?"

Hai mắt Chu Văn Tình hướng thẳng ra mặt sông, dưới ánh trăng mặt nước như được phủ một lớp kim tuyến óng ánh còn có gió nhẹ mát mẻ thổi qua. Nơi này chỉ cần ngồi thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy thật thoải mái không ồn ào không náo nhiệt càng không có ai làm phiền, so với phía trên cầu tấp nập kia thì cô thích sự yên bình nơi đây hơn.

"Rất đẹp"

Anh không đáp lại nhưng bên môi có giương lên chút ý cười.

Chu Văn Tình đi theo anh cả buổi cũng không biết gì về anh vì vậy cô liền tò mò nói.

"Anh tên là gì?"

"Hứa Phương Niên"

Cái tên này cũng thật đẹp nha!

"Tôi là Chu Văn Tình"

"Ừm"

Sự im lặng lần nữa bao trùm, Chu Văn Tình ngồi một lúc trong người cũng dần tỉnh táo lại, điện thoại lúc này lại vang lên không cần nhìn cô cũng biết người gọi đến là ai, cuối cùng cô đành lấy ra rồi nhấc máy.

"Chu Văn Tình con làm cái gì mà tới giờ mới nghe máy hả? Con đang ở đâu mau về nhà" Mẹ cô nói lớn qua điện thoại.

Mức độ này Hứa Phương Niên bên cạnh cũng có thể nghe ra được.

Chu Văn Tình nhíu mày cô khẽ nói.

"Con đã bảo là con sẽ dọn ra ngoài ở rồi mà?"

"Ai cho phép con dọn ra ngoài? Ba con ông ấy không đồng ý"

"Mẹ à, giờ con đã lớn rồi không còn nhỏ nữa vả lại con ở gần trường cũng tiện đi học hơn!" Cô cố gắng giải thích.

Mẹ cô dường như không hề nghe thấy bà ấy tiếp tục nâng giọng.

"Tiện cái gì? Con có biết ở một mình nguy hiểm như thế nào không? Mau về nhà cho mẹ"

"Mẹ, tại sao mẹ lại không có chút niềm tin nào với con vậy?" cô ôm trán giọng có chút run run.

"Mẹ lo cho con thôi Tiểu Tình"

"Mẹ đừng lo, con không sao đâu. Tóm lại con sẽ không về nên mẹ nói ba giúp con" Nói xong cô nhanh chóng cúp máy.

Chẳng hiểu sao ban nãy cô đã kìm nén rồi nhưng trong hốc mắt vẫn ngấn nước.

Hứa Phương Niên nghiêng đầu nhìn cô.

"Không về thật?"

"Ừm" Cô vội đưa tay lau qua mặt mình rồi gật đầu nhìn anh.

"Tôi lớn rồi"

"Bao nhiêu tuổi mà lớn?"

"19 tuổi?"

Nghe xong anh đột nhiên bật cười.

"Này nhóc con, tuổi của nhóc vẫn còn nhỏ lắm"

Đột nhiên bị gọi là nhóc con, Chu Văn Tình có chút không hài lòng.

"Anh lớn tuổi hơn tôi sao? Tôi thấy tuổi của chúng ta cũng ngang ngang nhau thôi"

Ý cười của anh càng đậm hơn.

"Trông tôi trẻ vậy à"

Kiểu đùa này là ý gì?

"Tôi nghĩ cùng lắm anh cũng chỉ mới 21 tuổi"

"Ừm... Vẫn hơn tuổi của nhóc" Anh thản nhiên đáp lại.

"..."

Qua một lúc Hứa Phương Niên bỗng nhiên nói.

"Quan hệ của nhóc với gia đình không tốt?"

"Anh cũng nghe rồi đấy... Ba mẹ tôi lúc nào cũng quản tôi, ngay cả bây giờ tôi vẫn không thể thoát khỏi nó" Cô thở dài.

"Không thích sao?"

"Anh có thấy ai bị quản thúc mà vui vẻ không? Ngay cả trẻ con còn không thích nói gì đến người lớn" Cô khẽ cười giễu cợt.

Trong mắt của cô lúc này hiện lên chút buồn bã.

"Anh có biết không từ nhỏ tôi đã luôn bị ba ép học ngay cả thời gian vui chơi cũng không có nói chi là làm quen với bạn bè... Vì gia đình tôi cũng có chỗ đứng trong xã hội nên việc tôi trở thành một người hoàn hảo hiểu chuyện là điều đương nhiên, tôi không được phép để ba mẹ mình mất mặt do đó tôi luôn cố gắng hoàn thành những gì mà họ tạo ra cho tôi... Vừa rồi tôi vừa thi vào một ngôi trường có tiếng điểm số đạt ở hạng hai toàn trường nhưng vẫn bị họ xem thường đấy."

"Mẹ nó... Cô cũng giỏi thật" Hứa Phương Niên không nhịn được cảm thán.

"Anh thấy tôi giỏi à? Nhưng ba mẹ tôi lại thấy tôi chỉ mức bình thường thôi! Họ muốn nhiều hơn thế..."

"..."

"Họ muốn tôi luôn đạt hạng nhất trong mọi việc!" Chu Văn Tình càng nói đôi mắt hồ ly xinh đẹp kia càng buồn hơn.

"Cho nên cô chống chế bằng cách hút thuốc uống rượu sao?"

Chu Văn Tình hơi cười "Đó là cách tôi giải tỏa áp lực đấy"

Hứa Phương Niên trầm mặc nhìn cô, một cô gái nhìn bề ngoài có vẻ mỏng manh yếu đuối nhưng thật ra cô không hề như thế.

"Sao nhìn tôi như vậy? Thấy tôi hư hỏng lắm đúng không? Tôi chỉ thể hiện mặt tối của mình với người lạ thôi còn với gia đình và người xung quanh họ tôi vẫn là con ngoan trò giỏi đấy" Giọng điệu có chút mỉa mai.

Hứa Phương Niên càng thâm trầm hơn, cô gái này đã phải chịu áp lực như thế nào mà có thể tỏ ra bình thản như vậy?

"Đúng là con ngoan trò giỏi"

"Mà này... Anh còn đi học không?"

"Không"

"Vậy anh đang làm nghề gì?"

"Sửa xe?" Hứa Phương Niên nhướn mày cười.

Cô còn nghĩ rằng anh là người nổi tiếng nữa chứ! Vẻ ngoài sáng chói như vậy sửa xe đúng là hơi phí nhỉ?

Chu Văn Tình tặc lưỡi một cái nét mặt hiện rõ sự tiếc nuối.

Nhìn cô như vậy anh có chút buồn cười.

"Sao vậy? Chê à?"

"Không phải... Chỉ là tiếc cho cái nhan sắc này, anh không định làm người mẫu hay diễn viên à?" Cô cố gắng níu kéo.

Haha

Anh đưa tay xoa đầu cô một cái "Tôi không thích bị người ta soi mói"

Chu Văn Tình ồ một tiếng sau đó vì hành động bất ngờ của anh mà có chút ngượng ngùng.

Gió đêm thổi ngày càng nhiều lúc nãy cô không cảm thấy lạnh bây giờ cả người run lên cầm cập.

Thấy vậy Hứa Phương Niên không nhanh không chậm cởi chiếc áo khoác của mình ra rồi choàng lên vai cô.

"Tôi không sao... Anh không cần phải đưa áo cho tôi"

"Mặc vào, cô mà bệnh tôi đền không nổi"

Áo anh khoác lên người cô nhiệt độ trên áo vẫn còn cô cảm thấy người mình ấm hơn hẳn.

"Hứa Phương Niên tôi có thể hỏi anh câu này không?"

"Hửm?"

Chu Văn Tình mím môi nhìn anh qua một lúc mới khẽ nói.

"Tại sao anh lại đưa tôi đến đây? Chẳng phải bình thường đàn ông thường hay đưa phụ nữ vào khách sạn à?"

Nói xong sắc mặt Hứa Phương Niên liền u ám, anh đột nhiên tiến gần tới chỗ của cô, hơi thở ấm nóng xen lẫn chút mùi thuốc lá xông vào cánh mũi của cô.

"Cô muốn tôi đưa cô vào khách sạn?"

"Không phải... Chỉ là tôi có chút không hiểu thôi" Người đàn ông này quá áp đảo chẳng mấy chốc cô đã bị anh làm cho hoảng loạn vội quay mặt sang một bên.

Bàn tay to lớn của anh bỗng nắm lấy cằm cô kéo lại sau đó cô liền cảm thấy chỗ môi mình có cái gì đó mềm mềm chạm vào.

Anh đang hôn cô sao?

Đợi đến khi Chu Văn Tình phản ứng thì Hứa Phương Niên đã cậy mở hàm răng của cô mà xông vào.

Cô theo bản năng ngửa cổ ra đằng sau, không nghĩ rằng sẽ bị anh hơn nên không kịp phản ứng.

"Ưm...ư...m"

"Có muốn đi khách sạn không? Hửm?" Anh mút lấy chiếc lưỡi thơm tho của cô rồi khẽ nói.

Đầu óc Chu Văn Tình chợt bị đình trệ cô bất giác nắm chặt lấy áo trước ngực anh.

"Còn kịp không?"

Câu nói này của cô khiến anh thêm kích động, tay đỡ lấy sau gáy cô ấn mạnh thêm.

"Câu này nên hỏi cô mới đúng... Nhóc con à"

Diễn biến này quá nhanh đến tận khi cô bị chuông báo thức làm cho tỉnh giấc mới mơ màng ôm đầu ngồi dậy.

Chỗ này không phải nhà cô!

Đại não vẫn còn chưa hồi phục thì chăn trên người cô đã rơi xuống, cơ thể trắng trẻo in đậm những vết đỏ ám muội lộ ra trước mắt.

Chu Văn Tình thầm mắng một câu.

Hứa Phương Niên cái tên chết tiệt này nghĩ cô là xương sao? Gặm cô đến mức này cũng quá biến thái đi.

Nhớ tới người đàn ông kia Chu Văn Tình mới hồi tỉnh lại cô nhìn xung quanh không thấy bóng dáng của anh.

Chạy rồi?

Cô vò tóc cố gắng trấn tĩnh bản thân mình, đêm qua mọi chuyện đúng là vượt qua ngoài tầm kiểm soát của cô nhưng bản thân cô cũng không cảm thấy hối hận chỉ là có chút hụt hẫng khi anh ta không có ở đây nữa.

Cô biết thời đại bây giờ tình một đêm quá đỗi bình thường nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên! Bị gặm như vậy bản thân tự nhiên có cảm giác thiệt thòi.

Mặc lại quần áo vào người Chu Văn Tình bắt xe chạy về nhà tắm rửa sạch sẽ sau đó soạn đồ đi thẳng đến trường mới.

Tiết đầu là môn lý luận chính trị căn bản là những môn có tính gây ngủ cực mạnh, đêm qua bị hành một trận nên cơ thể giờ uể oải không thể tả chỉ qua mười phút đầu cô đã ngủ gục luôn trên bàn.

Nhưng ông trời nào để cô yên ổn vừa chợp mắt một chút đã bị thầy chú ý gọi đứng lên.

Cô đương nhiên không hề biết câu hỏi vừa rồi là gì còn nghĩ mình lần này sắp toi rồi nào ngờ có một giọng nói êm ả phát ra.

"Trang số hai ý ba"

Chu Văn Tình vội lật sách sau đó đọc rõ ràng lên, quả nhiên cô tránh được một kiếp vội quay sang.

"Cảm ơn"

"Không có gì, mà này sao trông cậu mệt mỏi thế? Hôm qua không ngủ à?" cô nàng với mái tóc ngang vai gương mặt có nét đáng yêu nhìn cô hỏi.

"Phải đó... Cảm ơn cậu nha"

"Dù sao cũng học cùng lớp cậu tên gì?"

"Mình tên Chu Văn Tình"

"Ồ...còn mình là Hạ Phi Phi" Cô gái đáng yêu nở nụ cười như ánh nắng ban mai.

Chu Văn Tình khẽ cười cứ thế cả hai nói chuyện thêm vài câu sau đó tự nhiên trở nên thân thiết.

Những ngày sau đó Hạ Phi Phi và Chu Văn Tình đi học cùng nhau. Mối quan hệ tiến triển cực kì tốt đẹp. Lần đầu tiên cô gặp được một người bạn như vậy nên tâm trạng tốt lên không ít.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top