Chương 3: vết thương

Edit: Băng Tâm

Một viên cảnh vệ lớn tuổi đứng ở cửa, ngượng ngùng và lịch sự nói: “Xin hãy đợi ở bên ngoài.”

Trong phòng, Mộ Chính Quốc ngồi ở ghế trên, suy nghĩ đến mức xuất thần, không biết đã nghĩ đến chuyện gì, ông cười khổ với Mộ Sanh nói: “Tiểu Sanh, lúc nãy chú đã nghĩ đến sẽ nhận nuôi Mộ Kiệt.”

Mộ Sanh cúi đầu, ngoan ngoãn mà nghe.

Mộ Chính Quốc ngữ khí thực bất đắc dĩ: “Theo quan sát của chú, chúng được cha mẹ dạy dỗ không ra gì, không phóng khoáng, bản tính bá đạo, sau này sẽ rất khó dạy bảo, nhưng những gì ông nội con nói cũng đúng, chú vẫn nên có một đứa trẻ ở bên người. Với suy nghĩ này, chú quyết định chọn một đứa xem như được nhất trong bọn chúng, vì vậy chú chọn Mộ Kiệt, nhưng bây giờ nghĩ lại mang một đứa trẻ như vậy về nhà thì họa nhiều hơn là phúc.”

Mộ Chính Quốc thở dài: “Hiện tại ngẫm lại, người chết rồi thì vàng bạc  là vô dụng, cần gì phải giữ khư khư những thứ đó. Tại sao chú một mực phải nhận nuôi một đứa con trai để kế thừa gia nghiệp.”

Mộ Sanh ngẩng đầu nhìn Mộ Chính Quốc, như anh đã hiểu ra được điều gì đó.

Mộ Chính Quốc thu hồi khuôn mặt u sầu, nhàn nhạt cười: “Tiểu Sanh có phải là rất thích em gái nhỏ này không?”

Mộ Sanh im lặng cũng không gật đầu, nhưng khuôn mặt nhỏ trắng nõn có chút đỏ lên.

Mộ Chính Quốc lại cười cười: “Chú đã lớn tuổi rồi, từ lúc tiểu Khang qua đời, không còn mặn mà gì với việc thân tiến, chỉ muốn gia đình êm ấm hạnh phúc.”

Dùng đôi bàn tay to thô ráp xoa đầu Mộ Phù, cô nghe được Mộ Chính Quốc hỏi mình: “Con có muốn rời khỏi cha mẹ, làm con gái của chú không?”

Mộ Phù ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Mộ Chính Quốc.

Đây quả thực là mục tiêu cuối cùng trong kế hoạch của cô.

Lưu Thúy Hoa cùng Mộ Ủng Quân đều không phải người tốt, cô còn quá nhỏ không có sức lực phản kháng họ, nếu cô sống cùng Lưu Thúy Hoa và Mộ Ủng Quân, không biết sẽ bị bọn họ áp bức thành bộ dáng gì.

Mộ Chính Quốc tới, cô muốn đi theo Mộ Chính Quốc, bất luận làm cái gì cũng được, lấy nhân phẩm và địa vị của Mộ Chính Quốc trong truyện, khẳng định sẽ không bạc đãi cô, chỉ có thể ở thành phố lớn, cô mới có kết cục tốt.

Cô đã nghĩ mặt dày mày dạn đến đây để lấy lòng, không nghĩ tới biểu hiện của cô quá tốt, làm Mộ Chính Quốc thay đổi chủ ý, muốn nhận nuôi cô.

Mộ Chính Quốc biểu tình rất nghiêm túc, cô cũng nghiêm túc theo.

Cô đối với Lưu Thúy Hoa và Mộ Ủng Quân không có chút cảm tình nào, đối với câu hỏi Mộ Chính Quốc, trong lòng cô dâng lên một phần cảm giác liên quan đến trách nhiệm.

Nếu cô đáp ứng, cô sẽ trở thành con gái của Mộ Chính Quốc, hiện tại sẽ được ông nuôi dưỡng, tương lai có trách nhiệm chăm sóc ông.

Cô nghiêm túc nhìn Mộ Chính Quốc, ngoan ngoãn trả lời: “Ba mẹ không cần con, bọn họ chỉ cần anh trai, nên con nguyện ý đi theo chú.”

Cô muốn thay thế Mộ Kiệt làm con của Mộ Chính Quốc, Mộ Kiệt năm đó không biết cố gắng, làm cho Mộ Chính Quốc lúc tuổi già thê lương, cô phải thật hiếu thuận với ông, bù đắp cho ông trong truyện.

Cô bây giờ là đứa trẻ ba tuổi, độ tuổi ngây thơ và hồn nhiên, nói cái gì chính là cái đó, xét từ góc độ của một đứa trẻ ba tuổi, trả lời Mộ Chính Quốc.

Mộ Chính Quốc quả nhiên nghe hiểu, thở dài, sờ sờ đầu cô, “Con ở chỗ này cùng Mộ Sanh ca ca chơi trong chốc lát, chút đi ra ngoài nói chuyện.”

Mộ Phù ngoan ngoãn gật đầu.

Mộ Sanh kéo tới hai cái ghế đẩu nhỏ: “Ngồi.”

Cô ngồi lên ghế, mở to mắt nhìn Mộ Sanh.

Mộ Sanh nhìn cô trong chốc lát, đột nhiên nắm lấy mái tóc hơi rối của cô.

Cô có chút ngạc nhiên, tiểu shota mặt lạnh này là nhân tố nghịch ngợm mà cô không phát hiện sao?

Mộ Sanh nhìn đến mái tóc của cô trong tay, có chút khó chịu, im lặng không nói gì quay đầu đi sang phòng bên cạnh, một lát sau lại quay trở về, trên tay cầm một cây lược gỗ hơi sờn.

Mộ Sanh lúng túng cầm chiếc lược chải tóc cho cô, rõ ràng là lần đầu tiên chải tóc cho người khác nên khi đụng phải mớ tóc rối của cô thuận tay chải mạnh xuống.

Cô bị đau liền bĩu môi tỏa vẻ ủy khuất.

Mộ Sanh hiếm khi lúng túng như vậy thu hồi lược, nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi.”

Cô mềm mại nói: “Không sao đâu, Mộ Sanh ca ca vì sao phải chải tóc cho em?”

Mộ Sanh buông lược, nhỏ giọng nói: “Anh thấy bác gái chải tóc cho chị họ, bác gái nói như vậy xinh đẹp.”

Tiểu shota nói với chất giọng trong trẻo, như âm thanh của suối trong, thanh lãnh ngọt lành.

Đây là xem cô như em gái nhỏ chăm sóc?

Không nghĩ tới tiểu shota lại tốt như vậy, cô có chút thụ sủng nhược kinh.

Mộ Sanh lại nói: “Sau này trở về, anh sẽ mua đồ buộc tóc cho em.”

Khi hai đứa trẻ trong phòng đang làm thân với nhau thì người lớn bên ngoài tranh chấp gay gắt.

Lưu Thúy Hoa phẫn nộ kêu: “Tôi không đồng ý, dựa vào lại nhận nha đầu chết tiệt kia không phải là Mộ Kiệt của chúng ta, ông chỉ có thể nhận nuôi Mộ Kiệt, tôi không đồng ý cho ông đem con bé kia đi.”

Mộ Ủng Quân ở một bên nhỏ giọng khuyên: “Em nói nhỏ chút, đều là con chúng ta, nhận nuôi nhị nha đầu cũng là chuyện tốt, nhị nha đầu tương lai nhất định có thể giúp đỡ Mộ Kiệt.”

“Không.” Lưu Thúy Hoa chỉ vào mặt Mộ Ủng Quân mắng: “Anh là đồ hèn nhát, chưa bao giờ biết vì con trai tranh thủ cái gì, cút qua một bên cho tôi.”

Thôn trưởng ở một bên khuyên: “Đều là người trong thôn, mọi người đều bình tĩnh một chút đừng làm mất hòa khí, chuyện này chúng ta vẫn là vào nhà nói đi.”

Mộ Chính Quốc đạm nhiên nhìn bọn họ: “Đi vào nói.”

Lưu Thúy Hoa ôm Mộ Kiệt, vừa đi một bên trấn an: “Con trai yên tâm, mẹ khẳng định cho con được sống ở thành phố.”

Vài người bọn họ đi vào phòng bên cạnh, Mộ Chính Quốc ngồi trên ghé chủ vị, thôn trưởng đứng ở bên cạnh, Lưu Thúy Hoa mang theo Mộ Kiệt ngồi ở bên cạnh, Mộ Ủng Quân đứng ở phía sau bà, phía sau Mộ Chính Quốc là mấy người cận vệ.

Lưu Thúy Hoa ồn ào: “Nha đầu chết tiệt kia đâu, kêu nó ra đây.”

Mộ Chính Quốc khẽ nhíu mày.

Lưu Thúy Hoa hừ mạnh một tiếng: “Nha đầu chết tiệt kia tôi không đem cho người khác, nó là con của tôi, các ngươi không thể ngăn đón tôi đến đón nó.”

Mộ Chính Quốc gọi người kêu Mộ Phù đến.

Mộ Phù nhanh chóng từ phòng bên cạnh đi qua, Mộ Sanh cũng đi theo cô.

Mộ Sanh đi trước Mộ Phù, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng, bình tĩnh nhìn mọi người trong phòng.

Mộ Phù mờ mịt mở to đôi mắt, im lặng đứng ở bên cạnh.

Lưu Thúy Hoa chỉ vào cô, thanh âm sắc nhọn: “Cái của nợ này, cút qua đây cho tao.”

Mộ Phù cúi đầu, cơ thể nhỏ bé run rẩy, sợ hãi đến gần bên người đứng Mộ Sanh, không đi qua đó.

Lưu Thúy Hoa bước tới, muốn trực tiếp túm Mộ Phù đi.

Mộ Chính Quốc đưa mắt ra hiệu bới trưởng thôn, trưởng thôn liền tiến lên ngăn Lưu Thúy Hoa, khuyên hai câu: “Mẹ của tiểu Phù, xin cô bớt giận, đừng tính toán cùng một đứa trẻ.”

Lưu Thúy Hoa tính cách bốc đồng và gia trưởng, nhìn thấy trưởng thôn ngăn cản mình liền mắng ông: “Nha đầu chết tiệt kia do tôi sinh ra, trưởng thôn ông đừng có xen vào chuyện nhà tôi. Nhị nha đầu tao nói cho mày biết, mày là do tao sinh, nếu tao không đồng ý, không ai có thể nhận nuôi mày, ngày hôm nay mày không qua đây thì ngày mai tao sẽ đem mày bán đi.”

Mộ Sanh che chở trước người Mộ Phù, so với người lớn thì anh thật sự rất nhỉ bé, nhưng nghiêm túc che chở cô một cách kiên định, lạnh lùng nhìn Lưu Thúy Hoa nói: “Mua bán trẻ em là phạm pháp, nếu bà làm như vậy sẽ bị bắt và tước đoạt quyền giám hộ.”

Lưu Thúy Hoa chỉ một người phụ nữ nông thôn không học thức, không văn hóa, không hiểu pháp luật, theo bản năng cho rằng Mộ Sanh đang lừa bà, lúc này vì con trai bà ta bất chấp không còn quan tâm sẽ chọc phải ai, trực tiếp lướt qua thôn trưởng đến véo tai Mộ Phù, bà ta vừa đi vừa chỉ vào Mộ Sanh: “Nhãi ranh đừng nghĩ biết được vài chữ là có thể dọa tao, tao ăn muối còn nhiều hơn mày ăn cơm đó, chẳng có gì phạm pháp cả, không ít người trong làng đã làm qua ——”

Lưu Thúy Hoa chưa nói xong, trưởng thôn liền bắt lấy tay ả, lạnh giọng quát: “Lưu Thúy Hoa, cô câm mồm cho tôi.”

Trưởng thôn có một chút hiểu biết, ở thời đại tin tức khó nắm bắt, ở nông thôn nghèo đem bán con cái là chuyện bình thường, nhưng là tuyệt đối không thể đem lên bàn ăn nói, nếu thực sự chọc tức Mộ Chính Quốc thì cả thô họ đều gặp xui xẻo.

Trưởng thôn kéo Lưu Thúy Hoa lại, Mộ Sanh xoay người, dùng hai tay ôm lấy bả vai Mộ Phù, nhẹ giọng an ủi cô: “Đừng sợ.”

Mộ Phù nhíu mày, hô nhỏ một tiếng, không biết sao, Mộ Sanh một đụng tới  bả vai cô liền cảm thấy đau rát.

Mộ Sanh sửng sốt, lập tức buông tay, đôi mắt màu hổ phách hiện lên sự hoảng loạn không biết làm sao, “Thực xin lỗi, anh…… anh không phải cố ý, em có bị sao không?”

Mộ Phù cảm giác được chỗ bả vai bị chạm vào đau nhói, cơn đau này không phải do Mộ Sanh gây ra, anh căn bản không dùng sức, hẳn là vết thương đã có trên người nguyên chủ từ trước.

Cô có chủ ý.

“Không phải.” Mộ Phù vội vàng lắc đầu, sợ hãi nhìn Lưu Thúy Hoa, lúc sau cúi đầu nhỏ giọng nói: “Không phải Mộ Sanh ca ca làm.”

Mộ Chính Quốc nhìn đến bộ dạng sợ hãi của cô, suy nghĩ một lúc liền nói vơi trưởng thôn: “Tìm một người đến xem vết thương cho cô bé.”

Trưởng thôn Trịnh Vệ Thành hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Thúy Hoa, lúc sau kêu: “Bà nó ơi, mau đến xem người tiểu Phù.”

Vợ Trịnh Vệ Thành là Trương Bích đã ngoài 40 tuổi là người biết đối nhân xử thế, lúc này nhìn thấy sắc mặt Mộ Chính Quốc, gương mặt phúc hậu nở nụ cười hiền từ đến bên Mộ Phù, dịu dàng dỗ dành cô: “Tiểu Phù ngoan, để dì xem vết thương trên người con được không?”

Mộ Phù cắn môi, ngập ngừng nói: “Không sao đâu ạ……”

“Vẫn là phải nhìn xem.” Trương Bích mang theo nụ cười từ ái cúi xuống nắm lấy tay cô, an ủi: “Tiểu Phù đừng sợ, dì và mọi người ở đây sẽ bảo vệ con.”

Mộ Phù ngừng giãy giụa, thành thật để Trương Bích tùy ý kéo đến buồng trong xem miệng vết thương.

Này không xem không biết, vừa thấy liền bị dọa nhảy dựng, Mộ Phù thậm chí còn không biết trên người cô có nhiều bầm xanh tím như vậy, không ai chạm vào còn không có cảm giác gì, bị người chạm vào liền đau đến muốn mệnh.

Làn da trẻ em mỏng manh và nhạy cảm nhất, trên làn da dễ tổn thương ấy giờ toàn vết bầm đỏ tím, thực sự làm người nhìn thấy ghê người.

Ngay cả Trương Bích, người thường xuyên chứng kiến những điều tồi tệ cũng phải chấn kinh.

Một lúc sau, Trương Bích lấy thuốc mỡ bôi cho cô, sau đó mặc lại quần áo cho cô rồi ôm cô ra ngoài.

Trương Bích vừa ra đi liền cùng Trịnh Vệ Thành trao đổi ánh mắt, sau khi được sự đồng ý của Trịnh Vệ Thành, bà lập tức gân cổ lên nói: “Cô thật ác độc, một đứa trẻ nhỏ như vậy, trên người tất cả đều là vết thương xanh xanh tím tím, không ngờ trên đời này lại có loại cha mẹ nhẫn tâm như thế, tội nghiệp cho tiểu Phù bị một người mẹ như cô hành hạ.”

Mộ Phù đi đến bên người Mộ Sanh, Mộ Sanh lập tức kéo cái ghế đẩu bên cạnh đến trước mặt cô, khuôn mặt lạnh băng cũng không che giấu được sự lo lắng và khẩn tương trong mắt: “Ngồi.”

Cô ngồi xuống, Mộ Sanh do dự nhìn cô, hơi hơi hé miệng, cố gắng dùng thanh âm dịu dàng nhất an ủi cô: “Không sợ, anh sẽ mang em đi, cho anh xem vết thương.”

Anh dừng một chút, nhỏ giọng lại nói một câu: “Anh sẽ không để bọn họ lại làm đau em.”

Tác giả có lời muốn nói: Tiếp tục kêu rên cầu cất chứa cầu bình luận, khu bình luận tùy thời sẽ có lì xì

**

Ngọt sủng, đặc biệt sủng, dưỡng thành hệ, cùng nhau lớn lên.

**

Đem chuyện xưa địa điểm từ thành phố S sửa lại thành phố B, càng phù hợp chỉnh thể chuyện xưa, không ảnh hưởng, moah moah.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top